Mi Vạch Trần - Ta Hóng Chuyện: Lột Sạch Quần Lót Của Hoàng Đế
Giấu Nam Nhân T...
Ngã Hữu Tiểu Tế Yêu
2024-08-21 00:43:34
Sau khi xử lý sạch sẽ mái tóc dính đầy tổ yến, Ngụy Bạch Liên không nhịn nổi cơn tức, lập tức xuất phủ tìm Ngô Dũng Cảm.
Ngô Dũng Cảm là tim gan của nàng ta, là ba phần tư cơ thể nàng ta.
Ngụy Bạch Liên tỉ mỉ trang điểm, rồi đội mũ có rèm che, rèm may bằng mảnh lụa màu tuyết trắng che kín gương mặt. Mỗi khi có cơn gió thổi qua, tấm rèm trắng nhịp nhàng theo gió, kết hợp với vóc người mảnh khảnh của nàng ta, thoạt trông giống hệt bông hoa nhỏ đong đưa trong mưa gió.
Đương nhiên, cũng chỉ là thoạt trông mà thôi.
Ngụy Bạch Liên đi dọc theo đường cái kinh thành, bất kể đi ngang qua quán trà hay tửu lâu, đều có thể nhìn thấy dân chúng tụ ba tụ năm, hào hứng bàn tán về chuyện gì đó.
Dường như đã xảy ra chuyện gì khiến lòng người phấn chấn.
Ngụy Bạch Liên nghe loáng thoáng thấy hai chữ “Hầu phủ”.
Mỗi khi nghe thấy hai chữ “Hầu phủ”, trong lòng Ngụy Bạch Liên lại dâng lên cảm giác tự hào về nhà chồng.
Ở kinh thành này, không ai không biết, không người không hay về thân phận của Võ Bình Hầu, thậm chí ngay cả đương kim Hoàng Thượng cũng không dám chọc giận ông ta. Nếu nàng ta có thể gả đến gia đình quyền quý bậc này, để xem Ngụy Ngữ Yên kia còn dám trêu chọc nàng ta nữa không!
Đến lúc đó, cho dù Ngụy Ngữ Yên có dập đầu cầu xin nàng ta, nàng ta cũng sẽ chiếm giết Ngụy Ngữ Yên trước mặt mọi người.
Nghĩ vậy, cơn giận trong lòng Ngụy Bạch Liên dịu đi, ngay cả bước chân đi đường cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Ngô Lang!
Nàng ta không kịp chờ đợi, sốt ruột muốn gặp Ngô Lang của nàng ta!
Ngụy Bạch Liên tăng nhanh tốc độ đi về phía Hầu phủ.
Chờ đến gần Hầu phủ, hai mắt Ngụy Bạch Liên trợn tròn lên.
Nàng ta nhìn cảnh tượng trước mặt bằng ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa chấn động. Sao… sao hầu phủ lại biến thành dáng vẻ thế này?
Hầu phủ hôm qua còn vàng son lộng lẫy, thế mà chỉ trong vòng một đêm đã bị đốt rụi, nơi nơi rách rưới, cảnh tượng hoang tàn.
Nếu ví Hầu phủ trước đó là một quý công tử tuấn tú, cao không thể với; thì Hầu phủ hiện tại là một tên ăn mày rách rưới, cả người toàn bùn đất!
Ngụy Bạch Liên nhìn Hầu phủ vẫn đang bốc khói với ánh mắt khó tin, nàng ta hoàn toàn không dám tin vào hai mắt của mình.
Phủ Võ Bình Hầu đang êm đẹp, sao lại bị đốt thành thế này?
Ngụy Bạch Liên nhắm chặt hai mắt, chuyện này nhất định là giả! Nàng ta chỉ đang nằm mơ mà thôi!
Nàng ta dùng sức véo mạnh đùi mình, véo đến độ phần đùi trắng nõn thâm tím lại.
Thế nhưng khi nàng ta mở mắt ra, đập vào mắt vẫn là Hầu phủ cháy đen, đang bốc khói trắng.
Trong lòng Ngụy Bạch Liên chợt dâng lên một loại dự cảm không tốt… Chỉ sợ hai cha con Võ Bình Hầu đã xảy ra chuyện gì rồi.
Sau đó, Ngụy Bạch Liên lại liên tục lắc đầu. Không, không, không, sẽ không đâu. Chỉ cần hai cha con Ngô Cương Thiết nắm chặt binh quyền trong tay, họ nhất định có thể tạo phản thành công, đến lúc đó, nàng ta sẽ lên ngôi Hoàng Hậu!
Ngay khi Ngụy Bạch Liên tự thôi miên bản thân, Thúy Hoa từ đằng xa chạy đến, dừng ở bên cạnh nàng ta, vừa thở hổn hển vừa nói: “Đại Tiểu thư, nô tỳ đã nghe ngóng rồi, tối hôm qua phủ Võ Bình Hầu bị người ta châm lửa đốt.”
Hiện tại Ngụy Bạch Liên đã hoàn toàn coi phủ Võ Bình Hầu là nhà chồng mình, nàng ta vẫn đang trông chờ Ngô Dũng Cảm làm chỗ dựa để nàng ta chơi chết Ngụy Ngữ Yên đấy, giờ biết phủ Võ Bình Hầu bị người ta đốt, nàng ta còn tức giận hơn cả hai cha con Võ Bình Hầu.
“Dám phóng hỏa đốt phủ Võ Bình Hầu! Loại người vô pháp vô thiên này nên băm thây vạn đoạn, nghiền xương cốt thành tro, diệt sạch cửu tộc mới hả cơn giận.”
Thúy Hoa gật đầu hùa theo: “Đúng vậy! Nên diệt sạch cửu tộc của người này!”
Ngụy Bạch Liên quan tâm hỏi: “Ngô Dũng Cảm vẫn ổn chứ?”
Thúy Hoa có chút ấp úng: “Thế tử… gã… gã…”
Ngụy Bạch Liên nhìn ả với ánh mắt sắc bén: “Có chuyện gì thì nói thẳng đi! Ta là người đã trải qua đủ chuyện sóng to gió lớn, ngươi cứ nói đi, ta nhất định có thể chịu được.”
Thúy Hoa nói thẳng: “Thế tử bị cháy thành thái giám rồi.”
Đùng…!
Trong đầu Ngụy Bạch Liên chợt nổ “đùng” một tiếng, cứ như vừa có một tia sét bổ thẳng đầu nàng ta, khiến đầu óc nàng ta trống rỗng, hai chân mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất.
Thúy Hoa vội tiến lên đỡ nàng ta: “Tiểu thư, tiểu thư, không phải người nói người có thể chịu được ư?”
Ngụy Bạch Liên nói mình là người đã trải qua đủ chuyện sóng to gió lớn, Thúy Hoa tin thật!
Ngụy Bạch Liên dựa vào người Thúy Hoa một lát lâu mới đứng vững được.
Thúy Hoa an ủi tiểu thư nhà mình: “Đại Tiểu thư, người đừng đau lòng. Người chết không thể sống lại, thứ kia đã bị cháy khét rồi, dù người có đau lòng nó cũng không thể mọc lại lần nữa đâu. Ôi, đến thần y cũng khó mà cứu nổi!”
Ngụy Bạch Liên vừa đứng vững, nghe vậy lại khuỵu xuống, lại bị sét đánh thêm một lần nữa: “Cháy, cháy khét á?”
Ngô Dũng Cảm là tim gan của nàng ta, là ba phần tư cơ thể nàng ta.
Ngụy Bạch Liên tỉ mỉ trang điểm, rồi đội mũ có rèm che, rèm may bằng mảnh lụa màu tuyết trắng che kín gương mặt. Mỗi khi có cơn gió thổi qua, tấm rèm trắng nhịp nhàng theo gió, kết hợp với vóc người mảnh khảnh của nàng ta, thoạt trông giống hệt bông hoa nhỏ đong đưa trong mưa gió.
Đương nhiên, cũng chỉ là thoạt trông mà thôi.
Ngụy Bạch Liên đi dọc theo đường cái kinh thành, bất kể đi ngang qua quán trà hay tửu lâu, đều có thể nhìn thấy dân chúng tụ ba tụ năm, hào hứng bàn tán về chuyện gì đó.
Dường như đã xảy ra chuyện gì khiến lòng người phấn chấn.
Ngụy Bạch Liên nghe loáng thoáng thấy hai chữ “Hầu phủ”.
Mỗi khi nghe thấy hai chữ “Hầu phủ”, trong lòng Ngụy Bạch Liên lại dâng lên cảm giác tự hào về nhà chồng.
Ở kinh thành này, không ai không biết, không người không hay về thân phận của Võ Bình Hầu, thậm chí ngay cả đương kim Hoàng Thượng cũng không dám chọc giận ông ta. Nếu nàng ta có thể gả đến gia đình quyền quý bậc này, để xem Ngụy Ngữ Yên kia còn dám trêu chọc nàng ta nữa không!
Đến lúc đó, cho dù Ngụy Ngữ Yên có dập đầu cầu xin nàng ta, nàng ta cũng sẽ chiếm giết Ngụy Ngữ Yên trước mặt mọi người.
Nghĩ vậy, cơn giận trong lòng Ngụy Bạch Liên dịu đi, ngay cả bước chân đi đường cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Ngô Lang!
Nàng ta không kịp chờ đợi, sốt ruột muốn gặp Ngô Lang của nàng ta!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngụy Bạch Liên tăng nhanh tốc độ đi về phía Hầu phủ.
Chờ đến gần Hầu phủ, hai mắt Ngụy Bạch Liên trợn tròn lên.
Nàng ta nhìn cảnh tượng trước mặt bằng ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa chấn động. Sao… sao hầu phủ lại biến thành dáng vẻ thế này?
Hầu phủ hôm qua còn vàng son lộng lẫy, thế mà chỉ trong vòng một đêm đã bị đốt rụi, nơi nơi rách rưới, cảnh tượng hoang tàn.
Nếu ví Hầu phủ trước đó là một quý công tử tuấn tú, cao không thể với; thì Hầu phủ hiện tại là một tên ăn mày rách rưới, cả người toàn bùn đất!
Ngụy Bạch Liên nhìn Hầu phủ vẫn đang bốc khói với ánh mắt khó tin, nàng ta hoàn toàn không dám tin vào hai mắt của mình.
Phủ Võ Bình Hầu đang êm đẹp, sao lại bị đốt thành thế này?
Ngụy Bạch Liên nhắm chặt hai mắt, chuyện này nhất định là giả! Nàng ta chỉ đang nằm mơ mà thôi!
Nàng ta dùng sức véo mạnh đùi mình, véo đến độ phần đùi trắng nõn thâm tím lại.
Thế nhưng khi nàng ta mở mắt ra, đập vào mắt vẫn là Hầu phủ cháy đen, đang bốc khói trắng.
Trong lòng Ngụy Bạch Liên chợt dâng lên một loại dự cảm không tốt… Chỉ sợ hai cha con Võ Bình Hầu đã xảy ra chuyện gì rồi.
Sau đó, Ngụy Bạch Liên lại liên tục lắc đầu. Không, không, không, sẽ không đâu. Chỉ cần hai cha con Ngô Cương Thiết nắm chặt binh quyền trong tay, họ nhất định có thể tạo phản thành công, đến lúc đó, nàng ta sẽ lên ngôi Hoàng Hậu!
Ngay khi Ngụy Bạch Liên tự thôi miên bản thân, Thúy Hoa từ đằng xa chạy đến, dừng ở bên cạnh nàng ta, vừa thở hổn hển vừa nói: “Đại Tiểu thư, nô tỳ đã nghe ngóng rồi, tối hôm qua phủ Võ Bình Hầu bị người ta châm lửa đốt.”
Hiện tại Ngụy Bạch Liên đã hoàn toàn coi phủ Võ Bình Hầu là nhà chồng mình, nàng ta vẫn đang trông chờ Ngô Dũng Cảm làm chỗ dựa để nàng ta chơi chết Ngụy Ngữ Yên đấy, giờ biết phủ Võ Bình Hầu bị người ta đốt, nàng ta còn tức giận hơn cả hai cha con Võ Bình Hầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Dám phóng hỏa đốt phủ Võ Bình Hầu! Loại người vô pháp vô thiên này nên băm thây vạn đoạn, nghiền xương cốt thành tro, diệt sạch cửu tộc mới hả cơn giận.”
Thúy Hoa gật đầu hùa theo: “Đúng vậy! Nên diệt sạch cửu tộc của người này!”
Ngụy Bạch Liên quan tâm hỏi: “Ngô Dũng Cảm vẫn ổn chứ?”
Thúy Hoa có chút ấp úng: “Thế tử… gã… gã…”
Ngụy Bạch Liên nhìn ả với ánh mắt sắc bén: “Có chuyện gì thì nói thẳng đi! Ta là người đã trải qua đủ chuyện sóng to gió lớn, ngươi cứ nói đi, ta nhất định có thể chịu được.”
Thúy Hoa nói thẳng: “Thế tử bị cháy thành thái giám rồi.”
Đùng…!
Trong đầu Ngụy Bạch Liên chợt nổ “đùng” một tiếng, cứ như vừa có một tia sét bổ thẳng đầu nàng ta, khiến đầu óc nàng ta trống rỗng, hai chân mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất.
Thúy Hoa vội tiến lên đỡ nàng ta: “Tiểu thư, tiểu thư, không phải người nói người có thể chịu được ư?”
Ngụy Bạch Liên nói mình là người đã trải qua đủ chuyện sóng to gió lớn, Thúy Hoa tin thật!
Ngụy Bạch Liên dựa vào người Thúy Hoa một lát lâu mới đứng vững được.
Thúy Hoa an ủi tiểu thư nhà mình: “Đại Tiểu thư, người đừng đau lòng. Người chết không thể sống lại, thứ kia đã bị cháy khét rồi, dù người có đau lòng nó cũng không thể mọc lại lần nữa đâu. Ôi, đến thần y cũng khó mà cứu nổi!”
Ngụy Bạch Liên vừa đứng vững, nghe vậy lại khuỵu xuống, lại bị sét đánh thêm một lần nữa: “Cháy, cháy khét á?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro