Mi Vạch Trần - Ta Hóng Chuyện: Lột Sạch Quần Lót Của Hoàng Đế
Giàu To Rồi (1)
Ngã Hữu Tiểu Tế Yêu
2024-08-21 00:43:34
Tiếp chỉ?
Ngụy Ngữ Yên nghi ngờ mình nghe nhầm.
Nàng chưa từng gặp Hoàng Thượng, cớ gì Hoàng Thượng lại hạ chỉ cho nàng?
Chẳng lẽ Hoàng Thượng muốn thưởng tiền cho nàng?
Ngụy Ngữ Yên vỗ nhẹ mặt mình, con người nên có ước mơ, nhưng không nên mơ mộng hão huyền, càng không nên nằm mơ giữa ban ngày.
Trên đời này không có miếng bánh từ trên trời rơi xuống, làm người không nên há miệng chờ sung rụng, nàng vẫn nên nghiêm túc nghĩ cách kiếm tiền thì hơn.
Sau khi tự nhủ bản thân, Ngụy Ngữ Yên lại chìm đắm trong suy nghĩ nên làm gì để nhanh kiếm ra tiền.
Âm thanh mềm mại ngoài phòng khẽ nâng cao tông giọng: “Thánh chỉ đến! Ngụy Ngữ Yên mau tiếp chỉ!”
Đôi mắt hạnh của Ngụy Ngữ Yên trợn tròn lên: [Má nó! Mình lại bị ảo giác nữa rồi! Nhất định là mình ngóng tiền đến điên rồi.]
[Chưa nghĩ ra cách kiếm tiền mà mình phát điên, hu hu.]
Ngụy Ngữ Yên lại vươn tay vỗ vào hai má mình, vang lên những tiếng “bốp”, “bốp”, “bốp”.
Để bản thân nhanh chóng tỉnh táo lại, nàng vô tình đánh hơi mạnh, khiến gương mặt hằn đỏ lên.
Ối mẹ ơi! Đau! Hu hu hu!
Nàng đã tự đánh mình ác đến mức này rồi, cơn mơ giữa ban ngày cũng nên tỉnh rồi nhỉ?
Nhưng mà: “Thánh chỉ đến, Ngụy Ngữ Yên mau tiếp chỉ!”
Giọng nói lần sau cao hơn lần trước, gấp gáp hơn lần trước.
Vẻ mặt Ngụy Ngữ Yên hiện rõ hai chữ “hoang mang”.
Nàng ở trong phòng hoang mang, đại thái giám ngoài phòng lại sốt ruột điên lên được.
Đây là lần đầu tiên trong đời gã thấy có người dám lề mề không ra tiếp chỉ của Hoàng Thượng, to gan thế không biết!
Đại thái giám sốt sắng: “Ngụy Ngữ Yên, ngươi có nghe thấy không? Rốt cuộc ngươi có ở trong phòng không? Hoàng Thượng đích thân chấp bút viết thánh chỉ, ngươi nhanh ra tiếp chỉ đi!”
Đại thái giám sợ hãi quay đầu nhìn Mộ Dung Cẩn đứng cạnh.
Đây là thánh chỉ chính tay Hoàng Thượng viết, có thể thấy Hoàng Thượng rất coi trọng nữ tử Ngụy Ngữ Yên này. Nhưng ai mà ngờ, Ngụy Ngữ Yên lại chẳng coi trọng Hoàng Thượng chút nào.
To gan! Nữ nhân Ngụy Ngữ Yên này quả là to gan! Là người to gan nhất nước Đại Yến này!
Mộ Dung Dục tò mò nhìn cửa phòng đóng chặt của Ngụy Ngữ Yên, chẳng lẽ Ngụy Ngữ Yên không ở trong phòng?
Đây là thánh chỉ ban thưởng cho nàng, sao nàng không ra tiếp?
Mộ Dung Dục tiến đến trước cửa, vừa vươn tay định gõ, thì cửa phòng được mở ra từ bên trong.
Ngụy Ngữ Yên bước ra, do quá gấp gáp nên cúc áo cài lệch, tóc dài ướt sũng buông xõa sau lưng, từng giọt nước chảy dọc theo tóc, rơi tách tách xuống nền đất.
Giống hệt quỷ nước vừa bò từ đáy sông lên!
Nhóm người: “…”
Nhóm người đứng sững vì kinh ngạc, đây là lần đầu tiên họ thấy người ra tiếp thánh chỉ với dáng vẻ này, thật sự… cạn lời!
Đối diện với dáng vẻ mắt chữ a mồm chữ o của nhóm người, vẻ mặt Ngụy Ngữ Yên vẫn bình tĩnh ung dung, vờ như không biết vì sao họ lại kinh ngạc đến vậy.
Dù sao chỉ cần nàng không xấu hổ thì người khác sẽ xấu hổ. Chuyện này phải so xem ai mặt dày hơn, vừa hay, mặt của Ngụy Ngữ Yên còn dày hơn trường thành.
[Chậc, nhìn mà xem, mắt người nào người nấy trợn tròn như hòn mắt trâu, vừa nhìn đã biết là chưa trải sự đời.]
[Ta đâu phải người của giới tu tiên, đâu thể vung tay làm phép khiến tóc khô trong một giây.]
Căn cứ vào kinh nghiệm xem phim truyền hình cung đấu, Ngụy Ngữ Yên quỳ xuống, cúi đầu, nghe thái giám đọc thánh chỉ.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết: Ngụy Ngữ Yên có công với nước với dân, ban thưởng hai mươi vạn đồng, năm mươi xấp lụa. Khâm thử!”
Ngụy Ngữ Yên nghe mà hoa mắt chóng mặt.
Nàng hiểu từng chữ trong thánh chỉ, nhưng khi ghép chúng lại với nhau, nàng lại hoang mang vô cùng.
Thấy vẻ mặt tỉnh tỉnh mê mê của Ngụy Ngữ Yên, Mộ Dung Dục khẽ cong môi.
Y nhìn Mộ Dung Cẩn đứng cạnh, nhỏ giọng thì thầm: “Hoàng huynh, huynh xem, Ngụy Ngữ Yên vui đến độ không thốt nên lời kìa.”
Mộ Dung Cẩn nhìn Ngụy Ngữ Yên, khóe môi cũng khẽ cong lên.
Trẫm thưởng tiền cho nàng, nàng có vui không, có cảm động không? Không cần trả lời, nhìn dáng vẻ hiện tại của nàng là trẫm thừa biết nàng vui đến điên rồi, cảm động không nói thành lời rồi.
Đúng! Chắc chắn là vậy!
Đây là thánh chỉ đích thân chàng viết, dõi mắt khắp thiên hạ mà xem, người được Hoàng Thượng ban thưởng không ai không vui, không ai không cảm động.
Nhưng, một giây sau…
[Hoàng Thượng thưởng ta ư? Hoàng Thượng bị điên à? Hay già đầu lú lẫn?]
Mộ Dung Cẩn: “…”
Cái gì mà Hoàng Thượng bị điên? Cái gì mà Hoàng Thượng già - đầu - lú - lẫn?
Ngụy Ngữ Yên, óc nàng là óc heo à, mà cứ đi ngược logic người thường thế?
Mộ Dung Cẩn tức giận siết chặt cây quạt trong tay, khiến nó gần như biến dạng.
“Phì…”
Mộ Dung Dục không nhịn được, cười phì thành tiếng.
Lần nào mạch não chập cheng của Ngụy Ngữ Yên cũng mang đến cho y niềm vui ngoài ý muốn.
Ngụy Ngữ Yên nghi ngờ mình nghe nhầm.
Nàng chưa từng gặp Hoàng Thượng, cớ gì Hoàng Thượng lại hạ chỉ cho nàng?
Chẳng lẽ Hoàng Thượng muốn thưởng tiền cho nàng?
Ngụy Ngữ Yên vỗ nhẹ mặt mình, con người nên có ước mơ, nhưng không nên mơ mộng hão huyền, càng không nên nằm mơ giữa ban ngày.
Trên đời này không có miếng bánh từ trên trời rơi xuống, làm người không nên há miệng chờ sung rụng, nàng vẫn nên nghiêm túc nghĩ cách kiếm tiền thì hơn.
Sau khi tự nhủ bản thân, Ngụy Ngữ Yên lại chìm đắm trong suy nghĩ nên làm gì để nhanh kiếm ra tiền.
Âm thanh mềm mại ngoài phòng khẽ nâng cao tông giọng: “Thánh chỉ đến! Ngụy Ngữ Yên mau tiếp chỉ!”
Đôi mắt hạnh của Ngụy Ngữ Yên trợn tròn lên: [Má nó! Mình lại bị ảo giác nữa rồi! Nhất định là mình ngóng tiền đến điên rồi.]
[Chưa nghĩ ra cách kiếm tiền mà mình phát điên, hu hu.]
Ngụy Ngữ Yên lại vươn tay vỗ vào hai má mình, vang lên những tiếng “bốp”, “bốp”, “bốp”.
Để bản thân nhanh chóng tỉnh táo lại, nàng vô tình đánh hơi mạnh, khiến gương mặt hằn đỏ lên.
Ối mẹ ơi! Đau! Hu hu hu!
Nàng đã tự đánh mình ác đến mức này rồi, cơn mơ giữa ban ngày cũng nên tỉnh rồi nhỉ?
Nhưng mà: “Thánh chỉ đến, Ngụy Ngữ Yên mau tiếp chỉ!”
Giọng nói lần sau cao hơn lần trước, gấp gáp hơn lần trước.
Vẻ mặt Ngụy Ngữ Yên hiện rõ hai chữ “hoang mang”.
Nàng ở trong phòng hoang mang, đại thái giám ngoài phòng lại sốt ruột điên lên được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây là lần đầu tiên trong đời gã thấy có người dám lề mề không ra tiếp chỉ của Hoàng Thượng, to gan thế không biết!
Đại thái giám sốt sắng: “Ngụy Ngữ Yên, ngươi có nghe thấy không? Rốt cuộc ngươi có ở trong phòng không? Hoàng Thượng đích thân chấp bút viết thánh chỉ, ngươi nhanh ra tiếp chỉ đi!”
Đại thái giám sợ hãi quay đầu nhìn Mộ Dung Cẩn đứng cạnh.
Đây là thánh chỉ chính tay Hoàng Thượng viết, có thể thấy Hoàng Thượng rất coi trọng nữ tử Ngụy Ngữ Yên này. Nhưng ai mà ngờ, Ngụy Ngữ Yên lại chẳng coi trọng Hoàng Thượng chút nào.
To gan! Nữ nhân Ngụy Ngữ Yên này quả là to gan! Là người to gan nhất nước Đại Yến này!
Mộ Dung Dục tò mò nhìn cửa phòng đóng chặt của Ngụy Ngữ Yên, chẳng lẽ Ngụy Ngữ Yên không ở trong phòng?
Đây là thánh chỉ ban thưởng cho nàng, sao nàng không ra tiếp?
Mộ Dung Dục tiến đến trước cửa, vừa vươn tay định gõ, thì cửa phòng được mở ra từ bên trong.
Ngụy Ngữ Yên bước ra, do quá gấp gáp nên cúc áo cài lệch, tóc dài ướt sũng buông xõa sau lưng, từng giọt nước chảy dọc theo tóc, rơi tách tách xuống nền đất.
Giống hệt quỷ nước vừa bò từ đáy sông lên!
Nhóm người: “…”
Nhóm người đứng sững vì kinh ngạc, đây là lần đầu tiên họ thấy người ra tiếp thánh chỉ với dáng vẻ này, thật sự… cạn lời!
Đối diện với dáng vẻ mắt chữ a mồm chữ o của nhóm người, vẻ mặt Ngụy Ngữ Yên vẫn bình tĩnh ung dung, vờ như không biết vì sao họ lại kinh ngạc đến vậy.
Dù sao chỉ cần nàng không xấu hổ thì người khác sẽ xấu hổ. Chuyện này phải so xem ai mặt dày hơn, vừa hay, mặt của Ngụy Ngữ Yên còn dày hơn trường thành.
[Chậc, nhìn mà xem, mắt người nào người nấy trợn tròn như hòn mắt trâu, vừa nhìn đã biết là chưa trải sự đời.]
[Ta đâu phải người của giới tu tiên, đâu thể vung tay làm phép khiến tóc khô trong một giây.]
Căn cứ vào kinh nghiệm xem phim truyền hình cung đấu, Ngụy Ngữ Yên quỳ xuống, cúi đầu, nghe thái giám đọc thánh chỉ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết: Ngụy Ngữ Yên có công với nước với dân, ban thưởng hai mươi vạn đồng, năm mươi xấp lụa. Khâm thử!”
Ngụy Ngữ Yên nghe mà hoa mắt chóng mặt.
Nàng hiểu từng chữ trong thánh chỉ, nhưng khi ghép chúng lại với nhau, nàng lại hoang mang vô cùng.
Thấy vẻ mặt tỉnh tỉnh mê mê của Ngụy Ngữ Yên, Mộ Dung Dục khẽ cong môi.
Y nhìn Mộ Dung Cẩn đứng cạnh, nhỏ giọng thì thầm: “Hoàng huynh, huynh xem, Ngụy Ngữ Yên vui đến độ không thốt nên lời kìa.”
Mộ Dung Cẩn nhìn Ngụy Ngữ Yên, khóe môi cũng khẽ cong lên.
Trẫm thưởng tiền cho nàng, nàng có vui không, có cảm động không? Không cần trả lời, nhìn dáng vẻ hiện tại của nàng là trẫm thừa biết nàng vui đến điên rồi, cảm động không nói thành lời rồi.
Đúng! Chắc chắn là vậy!
Đây là thánh chỉ đích thân chàng viết, dõi mắt khắp thiên hạ mà xem, người được Hoàng Thượng ban thưởng không ai không vui, không ai không cảm động.
Nhưng, một giây sau…
[Hoàng Thượng thưởng ta ư? Hoàng Thượng bị điên à? Hay già đầu lú lẫn?]
Mộ Dung Cẩn: “…”
Cái gì mà Hoàng Thượng bị điên? Cái gì mà Hoàng Thượng già - đầu - lú - lẫn?
Ngụy Ngữ Yên, óc nàng là óc heo à, mà cứ đi ngược logic người thường thế?
Mộ Dung Cẩn tức giận siết chặt cây quạt trong tay, khiến nó gần như biến dạng.
“Phì…”
Mộ Dung Dục không nhịn được, cười phì thành tiếng.
Lần nào mạch não chập cheng của Ngụy Ngữ Yên cũng mang đến cho y niềm vui ngoài ý muốn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro