Mi Vạch Trần - Ta Hóng Chuyện: Lột Sạch Quần Lót Của Hoàng Đế
Khúc Nhạc Dạo T...
Ngã Hữu Tiểu Tế Yêu
2024-08-21 00:43:34
Vẫn không ai trả lời nàng.
Nàng xác nhận, trong phòng này không có người.
Nếu Mộ Dung Dục có ở đây, nàng mắng y là cún con, y nhất định sẽ chững chạc, đường hoàng phản bác: Ngụy Ngữ Yên! Ta là người! Không phải chó!
Ngụy Ngữ Yên xoay người định rời khỏi phòng, phía trong chợt vang lên một tiếng “bộp”.
Ngụy Ngữ Yên dừng bước, đi về phía âm thanh truyền ra.
Sau khi vòng qua bức bình phong thêu núi bạc hùng vĩ, Ngụy Ngữ Yên lập tức nhìn thấy Mộ Dung Dục đang nằm trên sạp được làm bằng gỗ la hán.
Ánh nắng xuyên qua khe cửa sổ chiếu vào trong phòng, một nửa gương mặt Mộ Dung Dục phơi ngoài ánh sáng, một nửa chìm trong bóng tối.
Tướng mạo y vốn tuấn tú, làn da trắng sáng như dương chi bạch ngọc, giờ đây, nửa gương mặt bị ánh nắng chiếu vào càng trở nên long lanh hơn.
Mộ Dung Dục và Mộ Dung Cẩn giống nhau, đều có ngũ quan tuấn tú, bờ môi đỏ thắm giống hệt nhau, nhưng khí chất của hai người hoàn toàn khác biệt.
Mộ Dung Cẩn nghiêm túc sắc bén, giống một thanh kiếm sắc bén, cũng giống trăng sáng trên trời, xa không thể với.
Mộ Dung Dục lại hăng hái, giống làn gió dịu êm, lại như cành liễu quyến luyến, khiến người ta vừa có thể nhìn vừa có thể chạm, rất dễ gần.
Ngụy Ngữ Yên đi từng bước về phía Mộ Dung Dục, gương mặt tuấn tú duyên dáng của y càng lúc càng phóng to trong đôi mắt nàng.
Tầm mắt Ngụy Ngữ Yên dời đi nơi khác, thoáng thấy có một quyển sách trượt từ bàn tay Mộ Dung Dục, rơi xuống sàn nhà.
Ngụy Ngữ Yên khẽ khựng lại, quyển sách này trông quen mắt thế nhỉ, hình như nàng từng gặp ở đâu đó rồi thì phải?
Nàng đang định vươn tay nhặt lên, một giọng nói chợt vang lên phía trên đỉnh đầu: “Ngụy Ngữ Yên, nàng tới rồi à?”
Ngụy Ngữ Yên vẫn tiếp tục cúi người nhặt sách.
Soạt…
Thế nhưng lại bị Mộ Dung Dục nhanh tay nhặt trước.
Ngụy Ngữ Yên: “…”
[Có mỗi quyển sách thôi mà xem như bảo bối thế.]
Mộ Dung Dục: “…”
[Chẳng lẽ bên trong quyển sách kia có thứ gì mà ta không thể xem?]
Mộ Dung Dục: Đúng vậy, thứ vẽ bên trong không thích hợp cho hoàng hoa khuê nữ như nàng xem.
Mộ Dung Dục thầm nghĩ: Một cô nương thuần khiết như Ngụy Ngữ Yên, chắc chắn chưa từng nhìn thấy cơ thể nam nhân, chắc chắn sẽ không hiểu quá trình nam nữ tạo người, thậm chí nàng còn chẳng biết hài tử chui ra từ chỗ nào ấy chứ!
Nàng ngây thơ thuần khiết như thế, sao y nỡ để nàng xem đủ loại tư thế trong sách cơ chứ? Y sợ nội dung của quyển sách này sẽ dọa đến Ngụy Ngữ Yên.
Y muốn vĩnh viễn bảo vệ sự trong sáng của Ngụy Ngữ Yên, cho nên, những quyển sách này vẫn nên để một mình y xem thì hơn.
Hai mắt Ngụy Ngữ Yên vẫn đang nhìn chằm chằm vào bìa quyển sách, Mộ Dung Dục vội cất sách vào tay áo.
[Hừ! Không cho ta xem… Mộ Dung Dục nhỏ mọn thật!]
Mộ Dung Dục: “…” Nàng đừng nghĩ oan cho ta, ta không nhỏ mọn, ta đang bảo vệ sự trong sáng của nàng đấy.
Vả lại, y không muốn để Ngụy Ngữ Yên biết chuyện y lén lút xem xuân cung đồ.
Mặc dù nam nhân nào cũng sẽ xem loại sách này thôi, nhưng để giữ gìn hình tượng của mình, để góp phần giúp mối quan hệ giữa hai người phát triển bền vững, Mộ Dung Dục cảm thấy trước mắt y vẫn nên đóng vai bé thỏ trắng ngây thơ cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết trước mặt Ngụy Ngữ Yên thì hơn.
Ngụy Ngữ Yên thu hồi tầm mắt, bắt đầu chuyển chủ đề lên chính sự: “Tối hôm qua, huynh đã lấy được chứng cứ tạo phản của hai cha con Ngô Cương Thiết chưa?”
Trên gương mặt thiếu niên của Mộ Dung Dục tràn ngập vẻ kiêu ngạo: “Chỉ cần bản vương muốn, không có chuyện bản vương không làm được.”
Ngụy Ngữ Yên vươn tay, vỗ mạnh vào lồng ngực Mộ Dung Dục: “Mộ Dung Dục! Huynh lợi hại quá đi mất!”
A a a! Ngụy Ngữ Yên sờ soạng y!
Nam nhân sao có thể để nữ nhân tùy ý sờ soạng được? Nếu đã sờ thì phải phụ trách! Sờ y rồi thì phải gả cho y!
Vừa hay, y vẫn chưa cưới chính phi.
Cũng không có trắc phi hay nha hoàn thông phòng.
Ngụy Ngữ Yên vừa sờ vừa khen, Mộ Dung Dục nào chịu nổi, gương mặt y đỏ bừng lên.
Ngụy Ngữ Yên vẫn đang chìm đắm trong sự hưng phấn, chẳng hay biết gì về “ý đồ đen tối” của Mộ Dung Dục: “Mộ Dung Dục! Sao huynh ưu tú thế nhỉ? Quá xuất sắc!”
Mộ Dung Dục bị khen đến lâng lâng: “Cũng tạm thôi, cũng tạm thôi, chỉ hạng ba thế giới, hạng nhất nước nhà thôi ấy mà.”
Hai mắt Ngụy Ngữ Yên sáng rực lên: “Cho nên, chúng ta chỉ cần lẳng lặng chờ xem hai cha con Ngô Cương Thiết bị bắt thôi đúng không?”
Mộ Dung Dục đáp lời: “Đúng vậy, hoàng huynh vẫn đang lập kế hoạch cho chuyện này, chẳng bao lâu nữa sẽ có kết quả.”
Sau khi nhận được đáp án mình muốn nghe, Ngụy Ngữ Yên giao lại long bào cho Mộ Dung Dục. Ban đầu nàng định về phủ Ngụy ngay, nhưng không từ chối nổi lời mời mọc nhiệt tình ở lại ăn cơm của Mộ Dung Dục.
Ngụy Ngữ Yên đắc ý ở lại phủ Vương gia, ăn một bữa Mãn Hán toàn tịch.
Nàng xác nhận, trong phòng này không có người.
Nếu Mộ Dung Dục có ở đây, nàng mắng y là cún con, y nhất định sẽ chững chạc, đường hoàng phản bác: Ngụy Ngữ Yên! Ta là người! Không phải chó!
Ngụy Ngữ Yên xoay người định rời khỏi phòng, phía trong chợt vang lên một tiếng “bộp”.
Ngụy Ngữ Yên dừng bước, đi về phía âm thanh truyền ra.
Sau khi vòng qua bức bình phong thêu núi bạc hùng vĩ, Ngụy Ngữ Yên lập tức nhìn thấy Mộ Dung Dục đang nằm trên sạp được làm bằng gỗ la hán.
Ánh nắng xuyên qua khe cửa sổ chiếu vào trong phòng, một nửa gương mặt Mộ Dung Dục phơi ngoài ánh sáng, một nửa chìm trong bóng tối.
Tướng mạo y vốn tuấn tú, làn da trắng sáng như dương chi bạch ngọc, giờ đây, nửa gương mặt bị ánh nắng chiếu vào càng trở nên long lanh hơn.
Mộ Dung Dục và Mộ Dung Cẩn giống nhau, đều có ngũ quan tuấn tú, bờ môi đỏ thắm giống hệt nhau, nhưng khí chất của hai người hoàn toàn khác biệt.
Mộ Dung Cẩn nghiêm túc sắc bén, giống một thanh kiếm sắc bén, cũng giống trăng sáng trên trời, xa không thể với.
Mộ Dung Dục lại hăng hái, giống làn gió dịu êm, lại như cành liễu quyến luyến, khiến người ta vừa có thể nhìn vừa có thể chạm, rất dễ gần.
Ngụy Ngữ Yên đi từng bước về phía Mộ Dung Dục, gương mặt tuấn tú duyên dáng của y càng lúc càng phóng to trong đôi mắt nàng.
Tầm mắt Ngụy Ngữ Yên dời đi nơi khác, thoáng thấy có một quyển sách trượt từ bàn tay Mộ Dung Dục, rơi xuống sàn nhà.
Ngụy Ngữ Yên khẽ khựng lại, quyển sách này trông quen mắt thế nhỉ, hình như nàng từng gặp ở đâu đó rồi thì phải?
Nàng đang định vươn tay nhặt lên, một giọng nói chợt vang lên phía trên đỉnh đầu: “Ngụy Ngữ Yên, nàng tới rồi à?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngụy Ngữ Yên vẫn tiếp tục cúi người nhặt sách.
Soạt…
Thế nhưng lại bị Mộ Dung Dục nhanh tay nhặt trước.
Ngụy Ngữ Yên: “…”
[Có mỗi quyển sách thôi mà xem như bảo bối thế.]
Mộ Dung Dục: “…”
[Chẳng lẽ bên trong quyển sách kia có thứ gì mà ta không thể xem?]
Mộ Dung Dục: Đúng vậy, thứ vẽ bên trong không thích hợp cho hoàng hoa khuê nữ như nàng xem.
Mộ Dung Dục thầm nghĩ: Một cô nương thuần khiết như Ngụy Ngữ Yên, chắc chắn chưa từng nhìn thấy cơ thể nam nhân, chắc chắn sẽ không hiểu quá trình nam nữ tạo người, thậm chí nàng còn chẳng biết hài tử chui ra từ chỗ nào ấy chứ!
Nàng ngây thơ thuần khiết như thế, sao y nỡ để nàng xem đủ loại tư thế trong sách cơ chứ? Y sợ nội dung của quyển sách này sẽ dọa đến Ngụy Ngữ Yên.
Y muốn vĩnh viễn bảo vệ sự trong sáng của Ngụy Ngữ Yên, cho nên, những quyển sách này vẫn nên để một mình y xem thì hơn.
Hai mắt Ngụy Ngữ Yên vẫn đang nhìn chằm chằm vào bìa quyển sách, Mộ Dung Dục vội cất sách vào tay áo.
[Hừ! Không cho ta xem… Mộ Dung Dục nhỏ mọn thật!]
Mộ Dung Dục: “…” Nàng đừng nghĩ oan cho ta, ta không nhỏ mọn, ta đang bảo vệ sự trong sáng của nàng đấy.
Vả lại, y không muốn để Ngụy Ngữ Yên biết chuyện y lén lút xem xuân cung đồ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc dù nam nhân nào cũng sẽ xem loại sách này thôi, nhưng để giữ gìn hình tượng của mình, để góp phần giúp mối quan hệ giữa hai người phát triển bền vững, Mộ Dung Dục cảm thấy trước mắt y vẫn nên đóng vai bé thỏ trắng ngây thơ cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết trước mặt Ngụy Ngữ Yên thì hơn.
Ngụy Ngữ Yên thu hồi tầm mắt, bắt đầu chuyển chủ đề lên chính sự: “Tối hôm qua, huynh đã lấy được chứng cứ tạo phản của hai cha con Ngô Cương Thiết chưa?”
Trên gương mặt thiếu niên của Mộ Dung Dục tràn ngập vẻ kiêu ngạo: “Chỉ cần bản vương muốn, không có chuyện bản vương không làm được.”
Ngụy Ngữ Yên vươn tay, vỗ mạnh vào lồng ngực Mộ Dung Dục: “Mộ Dung Dục! Huynh lợi hại quá đi mất!”
A a a! Ngụy Ngữ Yên sờ soạng y!
Nam nhân sao có thể để nữ nhân tùy ý sờ soạng được? Nếu đã sờ thì phải phụ trách! Sờ y rồi thì phải gả cho y!
Vừa hay, y vẫn chưa cưới chính phi.
Cũng không có trắc phi hay nha hoàn thông phòng.
Ngụy Ngữ Yên vừa sờ vừa khen, Mộ Dung Dục nào chịu nổi, gương mặt y đỏ bừng lên.
Ngụy Ngữ Yên vẫn đang chìm đắm trong sự hưng phấn, chẳng hay biết gì về “ý đồ đen tối” của Mộ Dung Dục: “Mộ Dung Dục! Sao huynh ưu tú thế nhỉ? Quá xuất sắc!”
Mộ Dung Dục bị khen đến lâng lâng: “Cũng tạm thôi, cũng tạm thôi, chỉ hạng ba thế giới, hạng nhất nước nhà thôi ấy mà.”
Hai mắt Ngụy Ngữ Yên sáng rực lên: “Cho nên, chúng ta chỉ cần lẳng lặng chờ xem hai cha con Ngô Cương Thiết bị bắt thôi đúng không?”
Mộ Dung Dục đáp lời: “Đúng vậy, hoàng huynh vẫn đang lập kế hoạch cho chuyện này, chẳng bao lâu nữa sẽ có kết quả.”
Sau khi nhận được đáp án mình muốn nghe, Ngụy Ngữ Yên giao lại long bào cho Mộ Dung Dục. Ban đầu nàng định về phủ Ngụy ngay, nhưng không từ chối nổi lời mời mọc nhiệt tình ở lại ăn cơm của Mộ Dung Dục.
Ngụy Ngữ Yên đắc ý ở lại phủ Vương gia, ăn một bữa Mãn Hán toàn tịch.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro