Mi Vạch Trần - Ta Hóng Chuyện: Lột Sạch Quần Lót Của Hoàng Đế
Lời Thì Thầm Củ...
Ngã Hữu Tiểu Tế Yêu
2024-08-21 00:43:34
Y đứng dậy chuẩn bị rời đi, lúc ra đến cửa, y quay đầu, thì thấy cặp mày của Hoàng Đế ca ca đang cau chặt lại.
Trong đầu Mộ Dung Dục chợt lóe lên một tia sáng!
Y lại quay về bên cạnh Mộ Dung Cẩn: “Hoàng huynh, huynh vẫn nên cùng đệ đi gặp kỳ nữ kia đi!”
Mộ Dung Cẩn ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Dục, mắt phượng nheo lại, ánh mắt sắc bén như ưng.
Chàng đang định quát Mộ Dung Dục muốn đi chơi thì tự mình đi, đã nghe Mộ Dung Dục nói trước: “Hoàng huynh, không phải đệ muốn đi chơi đâu, đệ chỉ suy nghĩ vì nước vì dân thôi.”
Mộ Dung Cẩn gập mạnh quyển tấu chương trong tay lại, cất giọng nặng nề: “Nói thử xem, đệ nghĩ được gì cho nước cho dân?”
Thấy sắc mặt Hoàng Đế ca ca khẽ dịu đi, Mộ Dung Dục vội nói: “Hoàng huynh, đệ không lừa huynh đâu, kỳ nữ nọ thật sự biết trước tương lai đấy!”
“Dù sao huynh vò đâu bứt tai bữa giờ cũng đâu có nghĩ ra cách giải quyết nạn tuyết ở phương Bắc, thay vì ngồi một chỗ lo âu, chi bằng cùng đệ đi gặp kỳ nữ nọ, đoán chừng nàng tùy tiện nói một câu, đã có thể giúp huynh giải quyết chuyện lớn liên quan đến hàng vạn lê dân bách tính này.”
Nghe Mộ Dung Dục nói vậy, thật ra trong lòng Mộ Dung Cẩn có chút không thoải mái.
Nếu một câu nói của một nữ tử đã có thể giải quyết chuyện lớn liên quan đến vận mệnh quốc gia, thế thì cần Hoàng Đế là chàng làm gì nữa?
Hoàng Đế chàng đây chẳng phải sẽ trở thành đồ vô dụng ư?
Thấy sắc mặt Hoàng Đế ca ca trầm xuống, Mộ Dung Dục lập tức biết Hoàng Đế ca ca không tin mình.
Mộ Dung Dục giận dỗi quay đầu đi thẳng ra cửa: “Hừ, huynh muốn tin hay không thì tùy, dù sao những lời đệ nói là sự thật.”
Dứt lời, y bèn xuất cung, về phủ Vương gia của y.
Mộ Dung Cẩn tiếp tục mở quyển tấu chương khác, nội dung vẫn liên quan đến mức độ nghiêm trọng của nạn tuyết, cuộc sống khốn khổ của bách tính.
Đôi mắt đen như mực của chàng rơi vào trầm tư, đầu óc vẫn luôn suy nghĩ những lời Mộ Dung Dục vừa nói.
Kỳ nữ nọ, thật sự có thể giúp chàng giải quyết nạn tuyết ư?
---
Sáng hôm sau, tảo triều.
Nội dung báo cáo của bách quan hầu như đều có liên quan đến mức độ nghiêm trọng của nạn tuyết phương Bắc.
Hai chữ “nạn tuyết” cứ quanh quẩn trong đầu Mộ Dung Cẩn, giống một con ruồi đáng ghét không ngừng vo ve.
Buổi tảo triều vừa kết thúc, Mộ Dung Cẩn đã gọi Mộ Dung Dục lại.
Đây là lần đầu tiên vương gia nhàn tản Mộ Dung Dục bị Hoàng Đế giữ lại sau tảo triều.
Y tò mò không thôi: “Hoàng huynh gọi đệ lại làm gì?”
Y thẳng thắn nói: “Trừ ăn chơi đàng điếm ra, đệ chẳng biết gì cả.”
Mộ Dung Cẩn: “…!” Đệ còn rất kiêu ngạo đúng không?
Chàng trầm mặt nhìn Mộ Dung Dục, cặp môi mỏng khẽ mấp máy: “Kỳ nữ nọ là ai?”
Hai mắt Mộ Dung Dục lập tức sáng rực lên.
Y cố ý khiến Hoàng Đế ca ca nghẹn họng: “Không phải hôm qua huynh không tin lời đệ đấy ư? Đệ còn tưởng huynh có diệu kế để ứng phó với nạn tuyết rồi chứ, sao hôm nay lại nhắc đến kỳ nữ nọ làm gì?”
Mộ Dung Cẩn: “…”
Đúng như suy đoán của Mộ Dung Dục, Mộ Dung Cẩn thật sự bị nghẹn họng.
Thấy vẻ mặt bối rối của Hoàng Đế ca ca, Mộ Dung Dục cảm thấy vô cùng thú vị.
Chẳng qua y cũng biết đạo lý thấy đủ là dừng, y nói tiếp: “Kỳ nữ nọ là nữ nhi của Ngụy Hoành Quang.”
Ánh mắt Mộ Dung Cẩn khẽ nheo lại, mấy hôm trước Thái Hậu thúc giục chàng chọn tú nữ, từng giới thiệu cho chàng nữ nhi Ngụy Bạch Liên của Ngụy Hoành Quang.
Mộ Dung Cẩn: “Nghe nói đích nữ của Ngụy Hoành Quang tài nghệ song tuyệt, là một nữ tử hiền lương thục đức.”
Mộ Dung Dục: “Có cái rắm ý! Đều là giả hết!”
Mộ Dung Cẩn ngước mắt nhìn Mộ Dung Dục: “Hửm?”
Mộ Dung Dục: “Hoàng huynh, huynh đừng chê đệ nói chuyện thô tục. Đích nữ kia của Ngụy Hoàng Quang, từ đầu đến chân, mỗi một sợi tóc đều không xứng với bốn chữ hiền lương thục đức.”
Lúc này Mộ Dung Dục bèn kể lại toàn bộ đầu đuôi sự việc y chứng kiến tối qua cho Mộ Dung Cẩn nghe.
Nghe xong, Mộ Dung Cẩn sốc nặng.
Quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy, ai ngờ đích nữ Ngụy Bạch Liên có tiếng dịu dàng lương thiện của phủ Ngụy, không chỉ được nuông chiều đến ương ngạnh, mà còn làm ra chuyện lẳng lơ chưa chồng mà chửa.
Mộ Dung Cẩn thầm cảm thấy may mắn, may mà chàng được đệ đệ báo cho biết sự thật, nếu không chàng phải đánh trống kêu oan rồi.
Mộ Dung Cẩn không biết, thật ra không cần đợi Ngụy Bạch Liên, chàng nên đánh trống kêu oan từ sớm mới phải, vì Hoa Phi đã chủ động tặng chàng một chiếc nón xanh xinh đẹp mỹ miều…
Trong đầu Mộ Dung Dục chợt lóe lên một tia sáng!
Y lại quay về bên cạnh Mộ Dung Cẩn: “Hoàng huynh, huynh vẫn nên cùng đệ đi gặp kỳ nữ kia đi!”
Mộ Dung Cẩn ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Dục, mắt phượng nheo lại, ánh mắt sắc bén như ưng.
Chàng đang định quát Mộ Dung Dục muốn đi chơi thì tự mình đi, đã nghe Mộ Dung Dục nói trước: “Hoàng huynh, không phải đệ muốn đi chơi đâu, đệ chỉ suy nghĩ vì nước vì dân thôi.”
Mộ Dung Cẩn gập mạnh quyển tấu chương trong tay lại, cất giọng nặng nề: “Nói thử xem, đệ nghĩ được gì cho nước cho dân?”
Thấy sắc mặt Hoàng Đế ca ca khẽ dịu đi, Mộ Dung Dục vội nói: “Hoàng huynh, đệ không lừa huynh đâu, kỳ nữ nọ thật sự biết trước tương lai đấy!”
“Dù sao huynh vò đâu bứt tai bữa giờ cũng đâu có nghĩ ra cách giải quyết nạn tuyết ở phương Bắc, thay vì ngồi một chỗ lo âu, chi bằng cùng đệ đi gặp kỳ nữ nọ, đoán chừng nàng tùy tiện nói một câu, đã có thể giúp huynh giải quyết chuyện lớn liên quan đến hàng vạn lê dân bách tính này.”
Nghe Mộ Dung Dục nói vậy, thật ra trong lòng Mộ Dung Cẩn có chút không thoải mái.
Nếu một câu nói của một nữ tử đã có thể giải quyết chuyện lớn liên quan đến vận mệnh quốc gia, thế thì cần Hoàng Đế là chàng làm gì nữa?
Hoàng Đế chàng đây chẳng phải sẽ trở thành đồ vô dụng ư?
Thấy sắc mặt Hoàng Đế ca ca trầm xuống, Mộ Dung Dục lập tức biết Hoàng Đế ca ca không tin mình.
Mộ Dung Dục giận dỗi quay đầu đi thẳng ra cửa: “Hừ, huynh muốn tin hay không thì tùy, dù sao những lời đệ nói là sự thật.”
Dứt lời, y bèn xuất cung, về phủ Vương gia của y.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mộ Dung Cẩn tiếp tục mở quyển tấu chương khác, nội dung vẫn liên quan đến mức độ nghiêm trọng của nạn tuyết, cuộc sống khốn khổ của bách tính.
Đôi mắt đen như mực của chàng rơi vào trầm tư, đầu óc vẫn luôn suy nghĩ những lời Mộ Dung Dục vừa nói.
Kỳ nữ nọ, thật sự có thể giúp chàng giải quyết nạn tuyết ư?
---
Sáng hôm sau, tảo triều.
Nội dung báo cáo của bách quan hầu như đều có liên quan đến mức độ nghiêm trọng của nạn tuyết phương Bắc.
Hai chữ “nạn tuyết” cứ quanh quẩn trong đầu Mộ Dung Cẩn, giống một con ruồi đáng ghét không ngừng vo ve.
Buổi tảo triều vừa kết thúc, Mộ Dung Cẩn đã gọi Mộ Dung Dục lại.
Đây là lần đầu tiên vương gia nhàn tản Mộ Dung Dục bị Hoàng Đế giữ lại sau tảo triều.
Y tò mò không thôi: “Hoàng huynh gọi đệ lại làm gì?”
Y thẳng thắn nói: “Trừ ăn chơi đàng điếm ra, đệ chẳng biết gì cả.”
Mộ Dung Cẩn: “…!” Đệ còn rất kiêu ngạo đúng không?
Chàng trầm mặt nhìn Mộ Dung Dục, cặp môi mỏng khẽ mấp máy: “Kỳ nữ nọ là ai?”
Hai mắt Mộ Dung Dục lập tức sáng rực lên.
Y cố ý khiến Hoàng Đế ca ca nghẹn họng: “Không phải hôm qua huynh không tin lời đệ đấy ư? Đệ còn tưởng huynh có diệu kế để ứng phó với nạn tuyết rồi chứ, sao hôm nay lại nhắc đến kỳ nữ nọ làm gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mộ Dung Cẩn: “…”
Đúng như suy đoán của Mộ Dung Dục, Mộ Dung Cẩn thật sự bị nghẹn họng.
Thấy vẻ mặt bối rối của Hoàng Đế ca ca, Mộ Dung Dục cảm thấy vô cùng thú vị.
Chẳng qua y cũng biết đạo lý thấy đủ là dừng, y nói tiếp: “Kỳ nữ nọ là nữ nhi của Ngụy Hoành Quang.”
Ánh mắt Mộ Dung Cẩn khẽ nheo lại, mấy hôm trước Thái Hậu thúc giục chàng chọn tú nữ, từng giới thiệu cho chàng nữ nhi Ngụy Bạch Liên của Ngụy Hoành Quang.
Mộ Dung Cẩn: “Nghe nói đích nữ của Ngụy Hoành Quang tài nghệ song tuyệt, là một nữ tử hiền lương thục đức.”
Mộ Dung Dục: “Có cái rắm ý! Đều là giả hết!”
Mộ Dung Cẩn ngước mắt nhìn Mộ Dung Dục: “Hửm?”
Mộ Dung Dục: “Hoàng huynh, huynh đừng chê đệ nói chuyện thô tục. Đích nữ kia của Ngụy Hoàng Quang, từ đầu đến chân, mỗi một sợi tóc đều không xứng với bốn chữ hiền lương thục đức.”
Lúc này Mộ Dung Dục bèn kể lại toàn bộ đầu đuôi sự việc y chứng kiến tối qua cho Mộ Dung Cẩn nghe.
Nghe xong, Mộ Dung Cẩn sốc nặng.
Quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy, ai ngờ đích nữ Ngụy Bạch Liên có tiếng dịu dàng lương thiện của phủ Ngụy, không chỉ được nuông chiều đến ương ngạnh, mà còn làm ra chuyện lẳng lơ chưa chồng mà chửa.
Mộ Dung Cẩn thầm cảm thấy may mắn, may mà chàng được đệ đệ báo cho biết sự thật, nếu không chàng phải đánh trống kêu oan rồi.
Mộ Dung Cẩn không biết, thật ra không cần đợi Ngụy Bạch Liên, chàng nên đánh trống kêu oan từ sớm mới phải, vì Hoa Phi đã chủ động tặng chàng một chiếc nón xanh xinh đẹp mỹ miều…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro