Mi Vạch Trần - Ta Hóng Chuyện: Lột Sạch Quần Lót Của Hoàng Đế
Nằm Vùng (1)
Ngã Hữu Tiểu Tế Yêu
2024-08-21 00:43:34
Đêm đến, trăng mờ gió lớn, vạn dặm không sao.
Sát thủ do Ngô Dũng Cảm phái đến thành công lẻn vào khuê phòng của Ngụy Ngữ Yên.
Một tay sát thủ xốc chăn của Ngụy Ngữ Yên lên, tay còn lại cầm dao, chuẩn bị đâm mạnh lên giường.
Nhưng, tay cầm dao của gã chợt khựng lại.
Vì trên giường không có người.
Chỉ có một con thú bông hình người lẻ loi nằm đó.
Sát thủ lục tung toàn bộ phủ Ngụy, thậm chí chui cả vào hố xí, nhưng vẫn không tìm thấy Ngụy Ngữ Yên.
Bởi vì lúc này Ngụy Ngữ Yên không ở trong phủ Ngụy, nàng đang ở…
Phủ Võ Bình Hầu!
Đúng vậy, Ngụy Ngữ Yên lén lẻn vào phủ Võ Bình Hầu.
Sau khi rời khỏi tửu lâu, Ngụy Ngữ Yên càng nghĩ càng cảm thấy không thể ngồi yên chờ chết!
Nếu Ngụy Bạch Liên thành công leo lên hậu vị, nàng dám chắc nàng ta sẽ giết nàng đầu tiên!
Với tâm lý biến thái đó của Ngụy Bạch Liên, sau khi lên làm Hoàng Hậu, đoán chừng sẽ tra tấn nàng, lăng trì nàng cũng nên.
Vả lại, quốc thái thì dân mới an, một khi ngữ ấy lên làm Hoàng Đế, thì dân còn an nỗi gì nữa!
Thay vì ngồi chờ chết, chi bằng chủ động ra tay!
Thay vì để người ta oan uổng bản thân, chi bằng giết đối phương trước.
Nàng phải lẻn vào phủ Võ Bình Hầu tìm hiểu tình huống, xem việc mưu phản của hai cha con Ngô Cương Thiết và Ngô Dũng Cảm đã tiến triển đến giai đoạn nào rồi.
Nói không chừng còn có thể tận mắt chứng kiến cảnh tượng Ngô Dũng Cảm cầm kim thêu long bào, ngón tay cong thành hình hoa lan đầy cay mắt ấy chứ!
Hôm nay, phủ Võ Bình Hầu tuyển nha hoàn.
Ngụy Ngữ Yên mặc bộ quần áo vải thô, mua một “chứng minh thư” giả, thành công lấy thân phận tiểu nha hoàn, trà trộn vào Hầu phủ.
Ngụy Ngữ Yên và nhóm tiểu nha hoàn đứng thành hàng ngang, đầu cúi rạp, dáng vẻ vô cùng cung kính.
Ma ma quản sự chắp tay sau lưng, vênh váo đi qua đi lại trước mặt đám nha hoàn, dáng vẻ cao cao tại thượng.
“Đám người không tiền không thế như các ngươi được chọn vào làm nha hoàn Hầu phủ, là phúc tổ ba đời của các ngươi.”
“Hầu phủ chúng ta vô cùng tôn quý, không phải loại chó mèo gì cũng vào được đâu.”
Ngụy Ngữ Yên không nhịn được cong môi châm chọc.
[Biết cớ gì trâu có thể bay giữa trời không? Vì bị bà thổi bay đó!]
[Nếu không phải ta dùng chút thủ đoạn nhỏ lẻn vào Hầu phủ, suýt nữa ta cũng tin luôn.]
Ma ma quản sự liếc đám nha hoàn ngây thơ thuần khiết như nước: “Hôm nay là ngày đầu tiên các ngươi vào phủ, đừng trách ta không nói với các ngươi, thân làm nô tài thì nên yên phận làm nô tài, đừng suốt ngày mưu đồ leo giường chủ nhân.”
Lời này vô cùng khó nghe, mấy tiểu cô nương này cũng vì thế đời ép buộc mới bán mình làm nha hoàn Hầu phủ, chỉ mong hàng tháng có thể kiếm vào đồng bạc vụn phụ giúp gia đình.
Nhưng rơi vào trong mắt ma ma quản sự, lại thành người ta vào Hầu phủ để leo giường, đúng là vô duyên vô cớ rước tiếng bẩn vào người.
Ngụy Ngữ Yên bực bội không thôi.
[Leo giường ư? Leo giường ai? Leo giường Võ Bình Hầu - Ngô Cương Thiết á? Xin đấy, năm nay ông ta sáu mươi lăm tuổi, già khú khụ rồi, già hơn gia gia của ta nữa, bảo ta ngủ cùng giường với ông ta á? Nghĩ thôi đã buồn nôn rồi! Ọe!]
[Hay là leo giường Ngô Dũng Cảm? Thế càng không được? Chỉ sợ gã háo sắc đó đã sớm lây bệnh qua đường tình dục, bẩn chết đi được!]
Ma ma quản sự đánh giá toàn bộ đám nha hoàn, sau đó dừng trước mặt Ngụy Ngữ Yên: “Ngươi, đi theo ta!”
Ngụy Ngữ Yên không hiểu: “Ma ma, bà gọi ta đi làm gì thế?”
Ma ma quản sự: “Ngươi rất may mắn, được trở thành nha hoàn của thế tử.”
Cũng chính là nha hoàn của Ngô Dũng Cảm.
[May mắn ư? Bất hạnh thì có!]
[Chẳng qua, không vào hang cọp sao bắt được cọp con, ở gần gã mới dễ phát hiện điều mờ ám.]
Ma ma quản sự đánh giá Ngụy Ngữ Yên từ trên xuống dưới, dù ánh mắt bà ta bắt bẻ đến đâu cũng không thể phủ nhận rằng, dáng dấp tiểu nha hoàn trước mặt rất xinh xắn đáng yêu.
Ngụy Ngữ Yên của hiện tại không còn xanh xao vàng vọt vì không đủ dinh dưỡng như trước nữa.
Giờ đây ngày nào nàng cũng ăn tổ yến vi cá, dáng người “màn hình phẳng” được bồi bổ trở nên có lồi có lõm, sắc vàng như nến trên mặt thay bằng sắc trắng nõn nà.
Trong đôi mắt hạnh to tròn không chứa sự hèn nhát và ngớ ngẩn, trái lại sống động có hồn, thi thoảng lộ ra sự ranh ma như hồ ly.
Nhìn Ngụy Ngữ Yên, ma ma quản sự thầm nghĩ, nhất định Ngô Dũng Cảm sẽ rất thích nha hoàn này.
Ngô Dũng Cảm vẫn luôn thích nha hoàn có dáng dấp xinh đẹp.
Vì đám nha hoàn không quyền không thế, dễ khống chế, nên chỉ cần gã thích, gã có thể lấy trời làm chăn, lấy đất làm chiếu, ấn nha hoàn xuống đất thỏa mãn thú tính của mình.
Sát thủ do Ngô Dũng Cảm phái đến thành công lẻn vào khuê phòng của Ngụy Ngữ Yên.
Một tay sát thủ xốc chăn của Ngụy Ngữ Yên lên, tay còn lại cầm dao, chuẩn bị đâm mạnh lên giường.
Nhưng, tay cầm dao của gã chợt khựng lại.
Vì trên giường không có người.
Chỉ có một con thú bông hình người lẻ loi nằm đó.
Sát thủ lục tung toàn bộ phủ Ngụy, thậm chí chui cả vào hố xí, nhưng vẫn không tìm thấy Ngụy Ngữ Yên.
Bởi vì lúc này Ngụy Ngữ Yên không ở trong phủ Ngụy, nàng đang ở…
Phủ Võ Bình Hầu!
Đúng vậy, Ngụy Ngữ Yên lén lẻn vào phủ Võ Bình Hầu.
Sau khi rời khỏi tửu lâu, Ngụy Ngữ Yên càng nghĩ càng cảm thấy không thể ngồi yên chờ chết!
Nếu Ngụy Bạch Liên thành công leo lên hậu vị, nàng dám chắc nàng ta sẽ giết nàng đầu tiên!
Với tâm lý biến thái đó của Ngụy Bạch Liên, sau khi lên làm Hoàng Hậu, đoán chừng sẽ tra tấn nàng, lăng trì nàng cũng nên.
Vả lại, quốc thái thì dân mới an, một khi ngữ ấy lên làm Hoàng Đế, thì dân còn an nỗi gì nữa!
Thay vì ngồi chờ chết, chi bằng chủ động ra tay!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thay vì để người ta oan uổng bản thân, chi bằng giết đối phương trước.
Nàng phải lẻn vào phủ Võ Bình Hầu tìm hiểu tình huống, xem việc mưu phản của hai cha con Ngô Cương Thiết và Ngô Dũng Cảm đã tiến triển đến giai đoạn nào rồi.
Nói không chừng còn có thể tận mắt chứng kiến cảnh tượng Ngô Dũng Cảm cầm kim thêu long bào, ngón tay cong thành hình hoa lan đầy cay mắt ấy chứ!
Hôm nay, phủ Võ Bình Hầu tuyển nha hoàn.
Ngụy Ngữ Yên mặc bộ quần áo vải thô, mua một “chứng minh thư” giả, thành công lấy thân phận tiểu nha hoàn, trà trộn vào Hầu phủ.
Ngụy Ngữ Yên và nhóm tiểu nha hoàn đứng thành hàng ngang, đầu cúi rạp, dáng vẻ vô cùng cung kính.
Ma ma quản sự chắp tay sau lưng, vênh váo đi qua đi lại trước mặt đám nha hoàn, dáng vẻ cao cao tại thượng.
“Đám người không tiền không thế như các ngươi được chọn vào làm nha hoàn Hầu phủ, là phúc tổ ba đời của các ngươi.”
“Hầu phủ chúng ta vô cùng tôn quý, không phải loại chó mèo gì cũng vào được đâu.”
Ngụy Ngữ Yên không nhịn được cong môi châm chọc.
[Biết cớ gì trâu có thể bay giữa trời không? Vì bị bà thổi bay đó!]
[Nếu không phải ta dùng chút thủ đoạn nhỏ lẻn vào Hầu phủ, suýt nữa ta cũng tin luôn.]
Ma ma quản sự liếc đám nha hoàn ngây thơ thuần khiết như nước: “Hôm nay là ngày đầu tiên các ngươi vào phủ, đừng trách ta không nói với các ngươi, thân làm nô tài thì nên yên phận làm nô tài, đừng suốt ngày mưu đồ leo giường chủ nhân.”
Lời này vô cùng khó nghe, mấy tiểu cô nương này cũng vì thế đời ép buộc mới bán mình làm nha hoàn Hầu phủ, chỉ mong hàng tháng có thể kiếm vào đồng bạc vụn phụ giúp gia đình.
Nhưng rơi vào trong mắt ma ma quản sự, lại thành người ta vào Hầu phủ để leo giường, đúng là vô duyên vô cớ rước tiếng bẩn vào người.
Ngụy Ngữ Yên bực bội không thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Leo giường ư? Leo giường ai? Leo giường Võ Bình Hầu - Ngô Cương Thiết á? Xin đấy, năm nay ông ta sáu mươi lăm tuổi, già khú khụ rồi, già hơn gia gia của ta nữa, bảo ta ngủ cùng giường với ông ta á? Nghĩ thôi đã buồn nôn rồi! Ọe!]
[Hay là leo giường Ngô Dũng Cảm? Thế càng không được? Chỉ sợ gã háo sắc đó đã sớm lây bệnh qua đường tình dục, bẩn chết đi được!]
Ma ma quản sự đánh giá toàn bộ đám nha hoàn, sau đó dừng trước mặt Ngụy Ngữ Yên: “Ngươi, đi theo ta!”
Ngụy Ngữ Yên không hiểu: “Ma ma, bà gọi ta đi làm gì thế?”
Ma ma quản sự: “Ngươi rất may mắn, được trở thành nha hoàn của thế tử.”
Cũng chính là nha hoàn của Ngô Dũng Cảm.
[May mắn ư? Bất hạnh thì có!]
[Chẳng qua, không vào hang cọp sao bắt được cọp con, ở gần gã mới dễ phát hiện điều mờ ám.]
Ma ma quản sự đánh giá Ngụy Ngữ Yên từ trên xuống dưới, dù ánh mắt bà ta bắt bẻ đến đâu cũng không thể phủ nhận rằng, dáng dấp tiểu nha hoàn trước mặt rất xinh xắn đáng yêu.
Ngụy Ngữ Yên của hiện tại không còn xanh xao vàng vọt vì không đủ dinh dưỡng như trước nữa.
Giờ đây ngày nào nàng cũng ăn tổ yến vi cá, dáng người “màn hình phẳng” được bồi bổ trở nên có lồi có lõm, sắc vàng như nến trên mặt thay bằng sắc trắng nõn nà.
Trong đôi mắt hạnh to tròn không chứa sự hèn nhát và ngớ ngẩn, trái lại sống động có hồn, thi thoảng lộ ra sự ranh ma như hồ ly.
Nhìn Ngụy Ngữ Yên, ma ma quản sự thầm nghĩ, nhất định Ngô Dũng Cảm sẽ rất thích nha hoàn này.
Ngô Dũng Cảm vẫn luôn thích nha hoàn có dáng dấp xinh đẹp.
Vì đám nha hoàn không quyền không thế, dễ khống chế, nên chỉ cần gã thích, gã có thể lấy trời làm chăn, lấy đất làm chiếu, ấn nha hoàn xuống đất thỏa mãn thú tính của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro