Đường sống
Tiên Phàm
2024-07-12 10:06:07
Lần này Cừu Nhạn Quy không né tránh ánh nhìn mà lẳng lặng ngước lên nhìn hình bóng cách đó không xa.
Nếu đã sống sót.
Vậy bất kể là dùng cách nào ở lại bên cạnh thiếu chủ, hắn cũng bằng lòng.
Nhưng đợi đến khi người đi tới trước mặt, hàng mi của Cừu Nhạn Quy run run, giấu đầu hở đuôi cụp mắt xuống.
Tả Khinh Việt dừng cách hắn hai bước chân, vẫy nhẹ tay, Ảnh Lục sau lưng thấy vậy liếc Cừu Nhạn Quy, sau đó cúi đầu lui xuống.
Ngục cung rộng lớn trong nháy mắt chỉ còn lại hai người, không có ai mở lời trước, yên lặng tràn lan.
Hồi lâu, Tả Khinh Việt mới bước qua.
Cừu Nhạn Quy nhắm mắt, đã chuẩn bị tốt tinh thần bị tra khảo.
Mép giường đá có người ngồi xuống, Cừu Nhạn Quy ngớ ra.
Tả Khinh Việt như không tính làm khó hắn, trực tiếp ngồi xuống, nhạt nhẽo hỏi: "Cảm thấy thế nào?"
Hệt như đã từng.
Rõ ràng hắn là một tên thích khách hèn mọn, nhưng lúc trọng thương tỉnh dậy đều có thể thấy chủ tử ân cần hỏi han hắn.
Cừu Nhạn Quy lại lần nữa hoảng hốt, giọng nói cực kì khàn vì đã lâu không nói chuyện, thì thầm, "Thuộc...không sao."
Hắn vô thức muốn tự xưng "thuộc hạ", ậm ờ trong miệng giây lát, lại lặng lẽ nuốt trở về.
Ánh mắt vốn bình thường của Tả Khinh Việt thoắt trở nên sắc bén giống như bị chọc trúng điểm nào đó, y chợt kéo mạnh cổ áo hắn qua, Cừu Nhạn Quy mất cảnh giác ngã nhào ra trước, vô thức túm lấy tay áo thiếu chủ.
Xích đen phát ra tiếng va chạm, Cừu Nhạn Quy mờ mịt ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt như cười như không của thiếu chủ.
"Hoá ra ngươi không câm?" Giọng điệu Tả Khinh Việt bất thiện, tay lại vuốt ve bờ môi mỏng của hắn vô cùng dịu dàng, Cừu Nhạn Quy cảm thấy hơi kỳ lạ, đỉnh tai lập tức đỏ ửng, lui về sau theo bản năng, lúng túng không biết phải nói gì.
1
Tả Khinh Việt không níu kéo, thuận đà cởi bỏ trói buộc, đứng dậy nhìn hắn từ trên cao xuống, Cừu Nhạn Quy chưa từng ngẩng đầu, mím môi ngồi xếp bằng.
"Ngẩng đầu." Tả Khinh Việt hờ hững nói, trong mắt không có cảm xúc nào, "Đừng để ta nói lần thứ hai."
Cơ thể Cừu Nhạn Quy cứng đờ, nhưng vẫn chậm chạp ngẩng đầu lên, Tả Khinh Việt nhìn chằm chằm hắn, thấy hắn vẫn không định mở miệng thì ánh mắt u ám.
Cừu Nhạn Quy biết thiếu chủ đang đợi hắn mở miệng, nhưng hắn chỉ khẽ gọi: "Thiếu chủ."
Ánh sáng trong mắt Tả Khinh Việt bỗng chốc vụt tắt, y cong môi cười lạnh, "Cách ba năm, không biết Nhạn Quy có còn nhớ quy củ của Thôn Vân các?"
- - Đương nhiên nhớ.
Cừu Nhạn Quy chợt nhớ đến tình cảnh lúc hắn ngỗ nghịch thiếu chủ lần đầu tiên.
"Thôn Vân các không có nhiều quy củ rườm rà, chỉ có ba điều."
"Thứ nhất, không được ngỗ nghịch thiếu chủ."
"Thứ hai, không được phép tàn sát độc vật trong địa giới Thôn Vân các."
“
"Thứ ba, phản các ắt chết."
Cừu Nhạn Quy hơi biến sắc, ba điều này, hắn đã làm trái hai điều.
Tả Khinh Việt thấy vẻ mặt của hắn, khẽ cười nói, "Sao, sợ rồi?"
Cừu Nhạn Quy cụp mắt, sợ thì chưa tới, chỉ là hơi không cam tâm thôi.
Hối hận....không thể cùng thiếu chủ trải năm dài tháng rộng.
Tả Khinh Việt giơ tay tùy ý kéo xích đen trói trên tứ chi hắn, khẽ hỏi, "Muốn sống tiếp không?"
Cừu Nhạn Quy ngơ ngác, lập tức ngẩng đầu, trong mắt có ánh sáng li ti, lặng thing nhìn Tả Khinh Việt.
Nhưng cái hắn nhìn thấy, chỉ có sự tĩnh mịch hào nhoàng bên ngoài.
Thiếu chủ như lại về với dáng vẻ ban sơ nhất, thỉnh thoảng lộ ra sức sống vỡ vụn tựa như trong u cốc im ắng không người nở rộ một đoá hoa tuyệt sắc.
Nó vẫn rất xinh đẹp, nhưng nếu nở tại nhân gian có lẽ sẽ càng đẹp hơn.
.....Hắn muốn ở lại.
Nếu như hành hạ hắn có thể làm thiếu chủ vui hơn, hắn đương nhiên tình nguyện.
Con ngươi Cừu Nhạn Quy co lại, lâu sau mới đến trước Tả Khinh Việt như tỏ ra yếu kém, giọng nói khản đặc chỉ còn lại âm gió, "Muốn."
Tả Khinh Việt nhìn thấy hết nét mặt hắn, cho là hắn đang sợ hãi, châm chọc kéo khoé môi, thờ ơ bảo, "Vậy cũng được."
Cừu Nhạn Quy lúc này thở nhẹ ra một hơi, khoảnh khắc sau hơi thở ấm áp phất vào mặt, Tả Khinh Việt khom lưng thì thầm bên tai, "Có điều phải xem tâm trạng của ta."
"Lấy lòng ra, là đường sống duy nhất của ngươi."
Y từ tốn kéo tóc Cừu Nhạn Quy, ép hắn ngửa đầu nhìn mình, hàng mi dài của Tả Khinh Việt cụp xuống, nhoẻn cười, "Bây giờ xem cho rõ, rốt cuộc mình là chó của ai."
Cừu Nhạn Quy nhìn chăm chú, trong lòng nảy lên, hắn khó khăn cất tiếng, "....Thiếu chủ có ý gì?"
Tả Khinh Việt buông tay ra, vỗ nhẹ vào gò má hắn, mặt mày bỗng dịu lại, mỉm cười bảo, "Lần này, chính là như ngươi nghĩ."
Cừu Nhạn Quy gần như nhớ tới "theo kiểu nào" khi đó hắn hiểu lầm ngay tấp lự, ngón tay căng thẳng từ từ nắm thành quyền.
"Làm một món đồ chơi dùng sắc hầu người lấy lòng ta, tâm trạng ta tốt thì ngươi có thể yên ổn sống tiếp." Trong mắt Tả Khinh Việt không có ý cười, "A, tất nhiên.....Nhạn Quy yên tâm, ta không giết ngươi."
"Ta sẽ chỉ, hành hạ ngươi ngày một nặng hơn mà thôi."
Vẻ mặt Cừu Nhạn Quy cứng đờ, ngẩn ngơ nhìn trong đôi mắt đào hoa luôn ngậm cười của Tả Khinh Việt chỉ còn lại một vùng âm u tăm tối.
Tả Khinh Việt liếc nhìn Cừu Nhạn Quy, đợi chờ thưởng thức biểu cảm kiềm chế bối rối hắn để lộ.
Nhưng đối phương không có gì ngoài sự sửng sốt ban đầu, cụp mắt xuống cứ như chết lặng.
"Không đến mức --" Tả Khinh Việt bật cười khe khẽ, đương muốn chế giễu một phen.
Cừu Nhạn Quy lại chợt mở miệng, giọng nói dần khôi phục, trong khàn đặc còn mang theo đôi phần dịu dàng lưu luyến, khiến cho người ta nghe ra ảo tưởng dung túng, hắn hơi gật đầu, "Được."
"...." Nét mặt Tả Khinh Việt tẻ nhạt, nhìn hắn đủ thời gian nửa nén hương.
Y nhìn biểu cảm không có chút gợn sóng nào của Cừu Nhạn Quy, trong lòng bỗng nổi lên một ngọn lửa vô danh, bàn tay giấu dưới ống tay áo rộng của Tả Khinh Việt siết chặt lại.
Y im lặng cười giễu một cái, sau đó ấn mạnh Cừu Nhạn Quy lên giường, Cừu Nhạn Quy không đề phòng, cơ thể vô thức căng chặt chốc lát.
Tả Khinh Việt tì một gối lên mép giường, cúi đầu áp sát không rõ nét mặt, hửi nhẹ bên gáy đối phương, có hương thuốc nhàn nhạt.
Cơ thể mát lạnh phủ lên, Cừu Nhạn Quy ngửi thấy hơi thở quen thuộc, trên cổ truyền tới hô hấp ấm áp, cơn ngứa ngáy tê dại lây lan khắp người, hắn nghẹt thở, không chịu được mà nghiêng đầu đi.
Hắn hơi co chân lại, muốn tránh ra một chút.
Tai truyền tới nhiệt độ nóng bỏng, nhịp tim Cừu Nhạn Quy như trống đánh, ngay lúc này, đôi môi mềm ấm kề sát viền tai hắn, Cừu Nhạn Quy không kìm được run rẩy.
Nhưng giây sau, hắn như rơi vào hầm băng.
"Nhạn Quy đang mong đợi điều gì?" Tả Khinh Việt cắn tai hắn, cười nhỏ hai tiếng, giọng điệu đầy lạnh nhạt, "Bộ dạng mặc người chi phối này của ngươi thật khiến người ta mất hứng."
Máu huyết nóng bỏng chợt nguội lạnh, Cừu Nhạn Quy sững sờ.
Tả Khinh Việt đứng dậy không chút lưu luyến, sửa sang y phục, nhấc chân bỏ đi.
Ánh mắt Cừu Nhạn Quy hơi ảm đạm, giữ nguyên tư thế nằm ngửa chậm chạm nghiêng đầu qua.
Nhưng chỉ nhìn thấy một góc vạt áo viền đỏ.
Nếu đã sống sót.
Vậy bất kể là dùng cách nào ở lại bên cạnh thiếu chủ, hắn cũng bằng lòng.
Nhưng đợi đến khi người đi tới trước mặt, hàng mi của Cừu Nhạn Quy run run, giấu đầu hở đuôi cụp mắt xuống.
Tả Khinh Việt dừng cách hắn hai bước chân, vẫy nhẹ tay, Ảnh Lục sau lưng thấy vậy liếc Cừu Nhạn Quy, sau đó cúi đầu lui xuống.
Ngục cung rộng lớn trong nháy mắt chỉ còn lại hai người, không có ai mở lời trước, yên lặng tràn lan.
Hồi lâu, Tả Khinh Việt mới bước qua.
Cừu Nhạn Quy nhắm mắt, đã chuẩn bị tốt tinh thần bị tra khảo.
Mép giường đá có người ngồi xuống, Cừu Nhạn Quy ngớ ra.
Tả Khinh Việt như không tính làm khó hắn, trực tiếp ngồi xuống, nhạt nhẽo hỏi: "Cảm thấy thế nào?"
Hệt như đã từng.
Rõ ràng hắn là một tên thích khách hèn mọn, nhưng lúc trọng thương tỉnh dậy đều có thể thấy chủ tử ân cần hỏi han hắn.
Cừu Nhạn Quy lại lần nữa hoảng hốt, giọng nói cực kì khàn vì đã lâu không nói chuyện, thì thầm, "Thuộc...không sao."
Hắn vô thức muốn tự xưng "thuộc hạ", ậm ờ trong miệng giây lát, lại lặng lẽ nuốt trở về.
Ánh mắt vốn bình thường của Tả Khinh Việt thoắt trở nên sắc bén giống như bị chọc trúng điểm nào đó, y chợt kéo mạnh cổ áo hắn qua, Cừu Nhạn Quy mất cảnh giác ngã nhào ra trước, vô thức túm lấy tay áo thiếu chủ.
Xích đen phát ra tiếng va chạm, Cừu Nhạn Quy mờ mịt ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt như cười như không của thiếu chủ.
"Hoá ra ngươi không câm?" Giọng điệu Tả Khinh Việt bất thiện, tay lại vuốt ve bờ môi mỏng của hắn vô cùng dịu dàng, Cừu Nhạn Quy cảm thấy hơi kỳ lạ, đỉnh tai lập tức đỏ ửng, lui về sau theo bản năng, lúng túng không biết phải nói gì.
1
Tả Khinh Việt không níu kéo, thuận đà cởi bỏ trói buộc, đứng dậy nhìn hắn từ trên cao xuống, Cừu Nhạn Quy chưa từng ngẩng đầu, mím môi ngồi xếp bằng.
"Ngẩng đầu." Tả Khinh Việt hờ hững nói, trong mắt không có cảm xúc nào, "Đừng để ta nói lần thứ hai."
Cơ thể Cừu Nhạn Quy cứng đờ, nhưng vẫn chậm chạp ngẩng đầu lên, Tả Khinh Việt nhìn chằm chằm hắn, thấy hắn vẫn không định mở miệng thì ánh mắt u ám.
Cừu Nhạn Quy biết thiếu chủ đang đợi hắn mở miệng, nhưng hắn chỉ khẽ gọi: "Thiếu chủ."
Ánh sáng trong mắt Tả Khinh Việt bỗng chốc vụt tắt, y cong môi cười lạnh, "Cách ba năm, không biết Nhạn Quy có còn nhớ quy củ của Thôn Vân các?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- - Đương nhiên nhớ.
Cừu Nhạn Quy chợt nhớ đến tình cảnh lúc hắn ngỗ nghịch thiếu chủ lần đầu tiên.
"Thôn Vân các không có nhiều quy củ rườm rà, chỉ có ba điều."
"Thứ nhất, không được ngỗ nghịch thiếu chủ."
"Thứ hai, không được phép tàn sát độc vật trong địa giới Thôn Vân các."
“
"Thứ ba, phản các ắt chết."
Cừu Nhạn Quy hơi biến sắc, ba điều này, hắn đã làm trái hai điều.
Tả Khinh Việt thấy vẻ mặt của hắn, khẽ cười nói, "Sao, sợ rồi?"
Cừu Nhạn Quy cụp mắt, sợ thì chưa tới, chỉ là hơi không cam tâm thôi.
Hối hận....không thể cùng thiếu chủ trải năm dài tháng rộng.
Tả Khinh Việt giơ tay tùy ý kéo xích đen trói trên tứ chi hắn, khẽ hỏi, "Muốn sống tiếp không?"
Cừu Nhạn Quy ngơ ngác, lập tức ngẩng đầu, trong mắt có ánh sáng li ti, lặng thing nhìn Tả Khinh Việt.
Nhưng cái hắn nhìn thấy, chỉ có sự tĩnh mịch hào nhoàng bên ngoài.
Thiếu chủ như lại về với dáng vẻ ban sơ nhất, thỉnh thoảng lộ ra sức sống vỡ vụn tựa như trong u cốc im ắng không người nở rộ một đoá hoa tuyệt sắc.
Nó vẫn rất xinh đẹp, nhưng nếu nở tại nhân gian có lẽ sẽ càng đẹp hơn.
.....Hắn muốn ở lại.
Nếu như hành hạ hắn có thể làm thiếu chủ vui hơn, hắn đương nhiên tình nguyện.
Con ngươi Cừu Nhạn Quy co lại, lâu sau mới đến trước Tả Khinh Việt như tỏ ra yếu kém, giọng nói khản đặc chỉ còn lại âm gió, "Muốn."
Tả Khinh Việt nhìn thấy hết nét mặt hắn, cho là hắn đang sợ hãi, châm chọc kéo khoé môi, thờ ơ bảo, "Vậy cũng được."
Cừu Nhạn Quy lúc này thở nhẹ ra một hơi, khoảnh khắc sau hơi thở ấm áp phất vào mặt, Tả Khinh Việt khom lưng thì thầm bên tai, "Có điều phải xem tâm trạng của ta."
"Lấy lòng ra, là đường sống duy nhất của ngươi."
Y từ tốn kéo tóc Cừu Nhạn Quy, ép hắn ngửa đầu nhìn mình, hàng mi dài của Tả Khinh Việt cụp xuống, nhoẻn cười, "Bây giờ xem cho rõ, rốt cuộc mình là chó của ai."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cừu Nhạn Quy nhìn chăm chú, trong lòng nảy lên, hắn khó khăn cất tiếng, "....Thiếu chủ có ý gì?"
Tả Khinh Việt buông tay ra, vỗ nhẹ vào gò má hắn, mặt mày bỗng dịu lại, mỉm cười bảo, "Lần này, chính là như ngươi nghĩ."
Cừu Nhạn Quy gần như nhớ tới "theo kiểu nào" khi đó hắn hiểu lầm ngay tấp lự, ngón tay căng thẳng từ từ nắm thành quyền.
"Làm một món đồ chơi dùng sắc hầu người lấy lòng ta, tâm trạng ta tốt thì ngươi có thể yên ổn sống tiếp." Trong mắt Tả Khinh Việt không có ý cười, "A, tất nhiên.....Nhạn Quy yên tâm, ta không giết ngươi."
"Ta sẽ chỉ, hành hạ ngươi ngày một nặng hơn mà thôi."
Vẻ mặt Cừu Nhạn Quy cứng đờ, ngẩn ngơ nhìn trong đôi mắt đào hoa luôn ngậm cười của Tả Khinh Việt chỉ còn lại một vùng âm u tăm tối.
Tả Khinh Việt liếc nhìn Cừu Nhạn Quy, đợi chờ thưởng thức biểu cảm kiềm chế bối rối hắn để lộ.
Nhưng đối phương không có gì ngoài sự sửng sốt ban đầu, cụp mắt xuống cứ như chết lặng.
"Không đến mức --" Tả Khinh Việt bật cười khe khẽ, đương muốn chế giễu một phen.
Cừu Nhạn Quy lại chợt mở miệng, giọng nói dần khôi phục, trong khàn đặc còn mang theo đôi phần dịu dàng lưu luyến, khiến cho người ta nghe ra ảo tưởng dung túng, hắn hơi gật đầu, "Được."
"...." Nét mặt Tả Khinh Việt tẻ nhạt, nhìn hắn đủ thời gian nửa nén hương.
Y nhìn biểu cảm không có chút gợn sóng nào của Cừu Nhạn Quy, trong lòng bỗng nổi lên một ngọn lửa vô danh, bàn tay giấu dưới ống tay áo rộng của Tả Khinh Việt siết chặt lại.
Y im lặng cười giễu một cái, sau đó ấn mạnh Cừu Nhạn Quy lên giường, Cừu Nhạn Quy không đề phòng, cơ thể vô thức căng chặt chốc lát.
Tả Khinh Việt tì một gối lên mép giường, cúi đầu áp sát không rõ nét mặt, hửi nhẹ bên gáy đối phương, có hương thuốc nhàn nhạt.
Cơ thể mát lạnh phủ lên, Cừu Nhạn Quy ngửi thấy hơi thở quen thuộc, trên cổ truyền tới hô hấp ấm áp, cơn ngứa ngáy tê dại lây lan khắp người, hắn nghẹt thở, không chịu được mà nghiêng đầu đi.
Hắn hơi co chân lại, muốn tránh ra một chút.
Tai truyền tới nhiệt độ nóng bỏng, nhịp tim Cừu Nhạn Quy như trống đánh, ngay lúc này, đôi môi mềm ấm kề sát viền tai hắn, Cừu Nhạn Quy không kìm được run rẩy.
Nhưng giây sau, hắn như rơi vào hầm băng.
"Nhạn Quy đang mong đợi điều gì?" Tả Khinh Việt cắn tai hắn, cười nhỏ hai tiếng, giọng điệu đầy lạnh nhạt, "Bộ dạng mặc người chi phối này của ngươi thật khiến người ta mất hứng."
Máu huyết nóng bỏng chợt nguội lạnh, Cừu Nhạn Quy sững sờ.
Tả Khinh Việt đứng dậy không chút lưu luyến, sửa sang y phục, nhấc chân bỏ đi.
Ánh mắt Cừu Nhạn Quy hơi ảm đạm, giữ nguyên tư thế nằm ngửa chậm chạm nghiêng đầu qua.
Nhưng chỉ nhìn thấy một góc vạt áo viền đỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro