Miêu Cương Khách

Giết chết Lục trưởng lão

Tiên Phàm

2024-07-12 10:06:07

Ban đêm thanh vắng, tiếng bước chân không nhanh không chậm vang lên, một đôi giày đen bước vào cửa sau của phủ đệ.

Người đến mặc hắc bào, cả người bị che phủ trong bóng đen, im lặng dựa lên vách tường bên cạnh, đột nhiên nhỏ giọng nói, "Lục trưởng lão già cả mờ mắt, không nhìn thấy có người đang đợi à?"

Vừa dứt lời, trong góc bất thình lình truyền tới tiếng cười nhỏ, Lục trưởng lão đi ra từ sau ngã rẽ, trong lời nói chứa gai, "Cừu công tử không hổ là đi theo cạnh Tả thiếu chủ đã lâu, nói chuyện cũng hoạt bát hơn không ít."

Ánh sáng lạnh loé lên, giọng của Lục trưởng lão im bặt, lão nhìn lưỡi dao sắc bén gác trên cổ, cười gượng, "Tính tình còn khá nóng nảy."

Cừu Nhạn Quy không bỏ kiếm xuống, ánh mắt tối tăm giống như dã lang chờ đợi cơ hội, lộ ra sự hung mãnh đẫm máu, "Đừng khua môi múa mép với ta, ông thì là cá thá gì chứ."

Sắc mặt Lục trưởng lão thay đổi, khi hai người giằng co, Cừu Nhạn Quy lại tự nhiên bỏ kiếm xuống, lúc này Lục trưởng lão mới thả lỏng, lão không dám ăn nói quái gở nữa, ngoài mặt lại không nén được giận mà hừ lạnh, miễn cưỡng nói, "Ngày mai người của ta có thể lẻn vào gần Thôn Vân các, Tả Khinh Việt không ở đây, đến lúc đó có ngươi giúp đỡ, tạm thời khống chế Thôn Vân các không thành vấn đề."

Hắc bào rất dài, đã che đi sự chế nhạo của Cừu Nhạn Quy.

"Ông coi Thôn Vân các người ăn chay?" Giọng hắn bình tĩnh, "Cho dù thiếu chủ vắng mặt, ông cảm thấy những tông môn kia sẽ khoanh tay đứng nhìn?"

"Chẳng qua chỉ là ẩn thân ở đây, ta tự có cách, ngày mai chờ đám ám vệ kia phát hiện ngươi mất tích, hiển nhiên bọn hắn không để tâm đến cái khác nữa, né tránh tầm mắt tiến vào sẽ dễ dàng hơn nhiều."

Ánh mắt Cừu Nhạn Quy lập loè, cuối cùng nhẹ nhàng đáp lời.

Ngày mai, hắn phải giết Lục Khiên trước khi lão tiếp ứng thành công, tiết lộ tin tức cho "Thôn Vân các".

Hắn không động được người của "Bất Ngữ các".

"Nhớ kĩ lời ông nói, nếu hành tung của các ông bị lộ, ta sẽ không quan tâm." Cừu Nhạn Quy lạnh giọng nói, sau đó đạp cửa phụ đi ra ngoài.

Lục trưởng lão cau mày, "Ngươi đi đâu?"

"Bớt quản." Cừu Nhạn Quy lạnh nhạt phun ra hai chữ, không dừng bước chân đi ra ngoài.

Lục trưởng lão u ám nhìn hắn đi xa, bỗng nhiên cong môi một cách không rõ ràng.

Dường như lão đã hiểu vì sao Phùng Đông kiêng dè thích khách này như vậy rồi, người này ở trước mặt Tả Khinh Việt thì vô hại, lão cũng suýt đã quên chỗ nguy hiểm của Cừu Nhạn Quy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lục trưởng lão sờ cổ, trong lòng hơi lạnh.

Vừa rồi, lão đã thật sự cảm thấy thích khách sẽ giết lão.

**

Cừu Nhạn Quy tìm rừng vắng nghỉ ngơi giây lát, lúc trời mới tờ mờ sáng, hắn liền vứt hắc bào, đội mũ mạng đi vào trong thành, không biết vì sao, trong lòng hắn luôn cảm thấy không bình thường.

Phía bắc có dị động thiếu chủ đi là hợp tình hợp lý, nhưng theo lý mà nói thiếu chủ không thể không đoán được kế hoạch của "Bất Ngữ các", sao lại để mặc bọn chúng vào Miêu Cương chứ?

Hắn không tuân thủ giao ước đi thăm dò vùng lân cận thành có người phòng thủ hay không, mà giẫm cành cây mái ngói nhanh chóng bay về phía ngoại thành, vẻ mặt Cừu Nhạn Quy nghiêm trọng.

Thái độ của "Bất Ngữ các" và Lục trưởng lão không có vấn đề, nhưng nghĩ kĩ lại hoàn toàn không tiết lộ tin tức hữu ích nào với hắn, sự cẩn trọng của Phùng Đông hắn rất rõ, liệu rằng có lẽ.....

Từ lúc bắt đầu hắn đã không giành được tín nhiệm của đối phương chăng?

Cừu Nhạn Quy chợt tỉnh ngộ, bèn tăng tốc đi tới đường nhỏ, gấp gáp muốn tìm cách xác thực suy đoán của mình, nếu thật sự là thế......

"Bất Ngữ các" đang dùng kế điệu hổ ly sơn.

Tuy nhiên con "hổ" này không phải Tả Khinh Việt, mà là Cừu Nhạn Quy hắn.

Do đó, thiếu chủ sẽ gặp nguy hiểm.

Cừu Nhạn Quy nhớ lại địa thế của Miêu Cương, chạy liên tục ba nơi, cuối cùng chứng thực được suy đoán lúc ở chỗ thứ tư, hắn xoay người núp sau cây.

Lục trưởng lão vốn phải ở Lục trạch tụ họp với hắn mặc hắc bào, dẫn theo một đám người chuẩn bị lẻn vào trong thành.

Mặt mày Cừu Nhạn Quy đóng băng, nếu như hắn không đề phòng, e là lúc này đã vồ hụt ở Lục trạch, mà bọn chúng thì thuận lợi lẻn vào trong thành.

Tầm nhìn của hắn chuyển động, không có Phùng Đông.

Tức là nói, đúng như hắn nghĩ, Phùng Đông có lẽ đã sớm tới phía Bắc, chuyến này của thiếu chủ e rằng cũng là vì hắn.

Trong mắt Cừu Nhạn Quy toé ra sát ý, hắn nắm chặt Quy Khư, hít sâu một hơi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nếu đã vậy, thiếu chủ chắc chắn có bố trí phòng vệ trong thành, những binh tôm tướng tép này của "Bất Ngữ các" không thể làm khó "Thôn Vân các", sau khi Lục trưởng lão dẫn bọn chúng vào thành sẽ đi đường vòng trở về, việc khẩn cấp trước mắt là hỏi ra chính xác bọn Phùng Đông đã đi đâu.

Cừu Nhạn Quy kiên nhẫn theo suốt chặng đường, đến khi Lục trưởng lão chuẩn bị vòng về, lúc đi vào một khúc ngoặt khuất nẻo, Cừu Nhạn Quy bất ngờ tấn công.

"Keng --" Mũi kiếm đối nhau phát ra tiếng kêu --

Đỡ đòn hắn không phải Lục trưởng lão, mà là..... một đám thích khách che mặt!

Tàn bạo trong mắt Cừu Nhạn Quy dày hơn, hắn xuống tay dứt khoát, nhưng cũng khó tránh bị kéo dài chút thời gian, đến khi giải quyết xong đám người này Lục trưởng lão đã biến mất.

Hắn không chần chừ, móc ra một chiếc bàn quay từ trước ngực, nhìn kim chỉ nam bên trên, nhanh chóng bay về hướng Nam, họ Lục giống với "Bất Ngữ các", bản lĩnh ẩn nấp chạy trốn rất giỏi, thêm Lục gia sở hữu bí thuật, nếu như không phòng bị Cừu Nhạn Quy căn bản không thể phán đoán phương hướng của lão.

Chỉ tiếc cũng giống như "Bất Ngữ các", Cừu Nhạn Quy chưa từng tín nhiệm bọn chúng.

Đêm qua hắn đã bôi "ký hiệu" lên kiếm, đây là bí thuật của "Huyết các", bí quyết của nhiều kì thống lĩnh, vì đề phòng bị người phá giải, bình thường chỉ dùng lên người của người chắc chắn phải giết, khi sử dụng bàn quay, kẻ bị "làm dấu" sẽ cảm thấy chóng mặt, tác dụng không dài, song cũng đã đủ.

Lục trưởng lão cảm nhận được cơn say xẩm khác thường thì trực giác mách bảo không ổn, quả nhiên, chưa tới vài tức, lão đã thấy lạnh sống lưng, tiếp đến, một thanh kiếm gác lên cổ lão, trước trán Lục trưởng lão túa đầy mồ hôi lạnh, sau lưng truyền tới tiếng nói lạnh băng, "Bọn họ đã đi đâu?"

"Đây là thái độ nhờ vả của Cừu công tử sao, ngươi đừng quên, kết cục phản các." Lục trưởng lão cố giả vờ bình tĩnh, hừ lạnh đe doạ.

"Phản các có kết cục gì chẳng phải Lục trưởng lão rất rõ sao, ta giết ngươi cùng lắm là phản phệ, nhưng ngươi không có cái mạng thứ hai......" Ngữ điệu của Cừu Nhạn Quy đáng sợ, mũi kiếm lại áp sát mấy tấc, nhấn nhá từng chữ, "Ta hỏi lại lần nữa, bọn họ đi đâu?"

Trước mắt Lục trưởng lão tối sầm, biết mình khó thoát, nhưng nếu như nói ra e là cũng.....mà thôi, trước mắt giữ mạng vẫn quan trọng hơn."

"....Phía Bắc, động phủ Lâm Nhai." Lục trưởng lão khản giọng, kiếm trên cổ bỏ xuống, lão vừa thả lỏng đột nhiên mở to mắt, hung tợn trợn trừng, "Á!"

Sau đó cơ thể mềm oặt ngã xuống, xốc bụi bặm đầy đất.

Cừu Nhạn Quy hờ hững rút kiếm về, trên mặt không khỏi dính lên vài giọt máu nóng, hắn cau mày dùng cổ tay lau, sau đó lồng ngực truyền tới cơn đau nhói như đục xương, dù là Cừu Nhạn Quy cũng không nhịn được uốn cong người, chợt nghiêng đầu nôn ra một bãi máu đen, hắn tái mặt dùng kiếm chống đất trụ vững thân thể.

Đợi cơn đau dữ dội kia thuyên giảm, người đã sớm nhễ nhại mồ hôi, Cừu Nhạn Quy đau đớn thở dốc, ráng chống đỡ từ từ quay người.

Đi về phía Bắc.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Miêu Cương Khách

Số ký tự: 0