Minh Ngọc Khuynh Thành

Không Cần Lo Chết Không Đối Chứng

Lee Sam

2024-07-23 10:46:39

Lý Lăng Chiêu tuy trong lòng bất an, nhưng ngoài mặt lại làm như vô sự. Hắn biết rõ Lý Lăng Diên là người thế nào, cũng đã sắp xếp ổn thỏa đường lui. Lý Lăng Chiêu liếc về phía hoàng đế, lời vừa thốt ra đã chĩa mũi nhọn về phía Lý Lăng Diên.

"Hoàng huynh nếu đã đến rồi, vậy có thể cho thần đệ và phụ hoàng một lời giải thích không?"

Lý Lăng Diên nhướn mày, biểu tình nghi hoặc:

"Lời này của nhị đệ là có ý gì? Thần Cơ Doanh cháy sao lại tìm ta đòi giải thích."

Lý Lăng Chiêu lạnh mặt, quay sang nói với thuộc hạ bên cạnh mình.

"Dẫn người lên đây."

Tên thuộc hạ chấp tay, đi ra không lâu đã kéo theo một tiểu thái giám trở vào. Hắn không chút lưu tình ném tiểu thái giám ngã sấp xuống bên cạnh chân Lý Lăng Diên. Tiểu thái giám mặt mày trắng bệch, sợ hãi dập đầu.

"Điện hạ, xin hãy cứu nô tài. Nô tài chỉ làm theo lời điện hạ, hoàn toàn không biết gì cả. Xin điện hạ cứu nô tài."

Hắn không ngừng cầu xin, bộ dạng thấp hèn khiến người ta phiền chán. Lý Lăng Diên một cước đá bay hắn, mắt phượng léo lên có vẻ không kiên nhẫn.

"Ngươi là ai? Ta biết ngươi sao?"

Tên thái giám đau đớn bò dậy, thẳng lưng quỳ trên đất.

"Bệ hạ, nô tài không biết chữ, chỉ nhận lệnh giúp thái tử truyền tin. Nô tài thật sự không biết gì cả."

Hoàng đế nhìn đến tiểu thái giám, lời nói ra mang theo một loại áp bức khiến người ta sợ hãi.

"Ngươi nói ngươi nhận lệnh của thái tử đưa bức thư này cho Lâm Khiêm? Ngươi chắc chắn?"

Tiểu thái giám lại dập đầu, quả quyết đem tội lỗi đổ lên đầu Lý Lăng Diên. Hoàng đế liếc nhi tử vẫn đang lười biếng đứng ngáp một bên, hoàn toàn xem nhẹ lời buộc tội của tên thái giám.

Hoàng đế siết chặt bức thư trong tay, trừng mắt với tên cẩu nô tài đang hồ ngôn loạn ngữ buông lời dối trá.

"Ngươi có biết vu hại thái tử là tội chết không?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tên thái giám run lên, nhưng vẫn cắn răng bày ra vẻ oan ức.

"Nô tài không dám, bút tích trong thư là của thái tử điện hạ. Lời nô tài nói hoàn toàn là sự thật, xin bệ hạ minh xét."

Hoàng đế nhất thời nổi giận, Lý Lăng Chiêu lại cắn chặt không buông.

"Hoàng huynh, thần đệ lúc nào cũng kính trọng nhường nhịn huynh, nhưng lần này huynh thật sự rất quá đáng. Binh khí bị tráo đổi, tam đệ suýt nữa đã không thể quay về. Người chịu trách nhiệm lại mất tích không rõ lý do. Nay huynh lại cho người đốt hết sổ sách, huynh bảo thần đệ nên tra thế nào đây?"

Lý Lăng Diên sờ sờ ngọc bội trên thắt lưng, giọng nói trầm trầm không rõ vui giận.

"Lời này nhị đệ nói là có ý gì? Chỉ vài ba câu của một cẩu nô tài đã nhận định là ta làm, nhị đệ nhận sự tin tưởng của phụ hoàng, lại tra án qua loa tùy tiện như vậy sao?"

"Nếu lời hắn nói không đáng tin, vậy lá thư này phải giải thích thế nào. Bút tích trên đó là của huynh, chắc không sai chứ?"

Lý Lăng Diên bật cười, nhìn Lý Lăng Chiêu bằng ánh mắt giễu cợt.

"Đệ ngốc thật là là giả ngốc vậy? Ta có thể sai người phóng hỏa, còn để kẻ khác cầm theo chứng cứ đi lại khắp nơi sao?"

Gương mặt Lý Lăng Chiêu thoáng đỏ bừng, không biết là tức giận hay là xấu hổ. Lý Lăng Diên vỗ vai hắn, thở dài.

"Nhị đệ, ta thấy đệ lao lực như vậy cũng rất đau lòng. Có mấy lời đệ nói sai rồi, Chu Tĩnh không phải mất tích mà là bị người ta diệt khẩu."

Không chỉ Lý Lăng Chiêu, mà ngay đến hoàng đế nghe thấy lời này cũng rất kinh ngạc. Ông cảm giác Lý Lăng Diên rất khác thường ngày, sự thay đổi này khiến ông rất tán thưởng.

Lý Lăng Chiêu âm thầm nắm chặt tay, cau mày:

"Ý hoàng huynh là gì? Thần đệ nghe không hiểu."

"Sao có thể như vậy, đệ là người hiểu rõ nhất mà."

Lý Lăng Diên cười mà như không, nhìn về phía Lâm Khiêm vẫn đang bình tĩnh quỳ ở đó.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Lâm phó tướng, ngươi nói thử xem."

Lâm Khiêm chấp tay, cung kính bẩm báo:

"Hồi bệ hạ, thần không biết tên nô tài này là người của ai. Hắn mang đến một bức thư giả danh thái tử bảo thần phóng hỏa phòng sổ sách. May mà thái tử từ lâu đã căn dặn thần vụ án này quan hệ trọng đại, nhất định phải dốc toàn lực giúp đỡ nhị điện hạ. Chính vì vậy thần đã tương kế tựu kế, trước khi cho phóng hỏa đã đem toàn bộ sổ sách ra ngoài."

Lý Lăng Chiêu không ngờ đến Lý Lăng Diên còn có chiêu này, sắc mặt nhất thời ngưng trọng. Kế này là do hoàng hậu nghĩ cho hắn, muốn đem chứng cứ hủy hết. Nhìn qua giống như là không còn manh mối để điều tra, thực chất đây mới là chứng cứ hữu hiệu nhất để buộc tội thái tử. Ai biết tên hồ ly giảo hoạt Lý Lăng Diên lại đem sổ sách bảo vệ chu toàn, bây giờ bảo hắn tra tiếp thế nào đây. Quả nhiên hoàng hậu lừa hắn, bà ta đang giúp chính là thái tử. Sao hắn lại ngây thơ tin vào lời nói của bà ta, cái gì mà hận đến tận xương tủy chung quy đều là giả.

Lý Lăng Diên còn cảm thấy còn chưa đủ, bàn tay đặt trên vai Lý Lăng Chiêu càng thêm dùng lực, mỉm cười vô hại:

"Vừa rồi ta vẫn chưa nói xong. Tuy Chu Tĩnh bị người ta diệt khẩu nhưng may mà người của ta đến kịp. Hắn hiện giờ đã an toàn. Bây giờ nhị đệ cũng không cần lo lắng chết không đối chứng nữa."

Hoàng đế không ngờ tình thế lại xoay chuyển thế này, những dự định trước đó muốn giúp Lý Lăng Diên chạy tội đều không cần dùng nữa. Ông bật cười, rất cao hứng vỗ vai Lý Lăng Diên:

"Làm rất tốt, không hổ là thái tử của Vĩnh Lạc. A Chiêu, con nên học tập cách làm việc của hoàng huynh con, đừng có hấp tấp như lần này nữa."

Lý Lăng Chiêu bị răng dạy, chỉ có thể cắn răng nhận lỗi.

"Vừa rồi là thần đệ lỗ mãng, xin hoàng huynh thứ lỗi."

Lý Lăng Diên bày ra dáng vẻ rộng lượng, đỡ lấy Lý Lăng Chiêu đang muốn quỳ xuống.

"Không sao, nhị đệ bôn ba lao lực nhiều ngày, có chút nóng lòng cũng là dễ hiểu."

Hoàng đế đứng một bên, nhìn Lý Lăng Chiêu bằng ánh mắt không hài lòng.

"Lần này coi như thái tử khoan dung độ lượng không tính toán. Nhưng làm sai cũng phải nhận phạt. Con quay về đóng cửa kiểm điểm đi, vụ án này giao lại cho Lâm Khiêm toàn quyền phụ trách."

Hoàng đế dừng một chút, lạnh lẽo liếc tên thái giám sắc mặt không khác gì người đã chết đang run rẩy quỳ trên đất.

"Còn về cẩu nô tài này, cứ đánh chết là được."

Tên thái giám rên rỉ, còn chưa kịp xin tha đã bị người ta bịt miệng lôi đi. Phúc Tử đúng bên cạnh cau mày, muốn nói gì đó nhưng bắt gặp ánh mắt của Lý Lăng Diên thì thở dài im lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Ngọc Khuynh Thành

Số ký tự: 0