Chương 29
Ai_AiMikaze
2024-08-22 10:21:09
Sau một tuần nghỉ dưỡng, thương thế của nàng cũng đỡ hơn phần nào. Ngôn Khả ngày nào cũng ghé qua thăm hỏi nàng, ban đêm đôi lúc vài nhân ảnh không mời mà tới đột nhập, Tiêu Viêm bằng hữu thì không nói đi. Vì sao ngay cả Mộ Dung Ngạo Thần cùng Vân Phi Vũ cũng đi đến.
" Lam Nhi" Bên ngoài vang lên tiếng Ngôn Khả, không bao lâu thân ảnh nữ nhân đã xông vào. Hớn hở đi đến giường nàng.
Dạ Tử Ly ai oán nhìn phía hắn mở miệng " Hôm nay, ta muốn ra ngoài"
Gò bó trong nay một tuần rồi, nàng không thể nào chịu đựng thêm được nữa. Ngôn Khả lắc đầu kiên đinh " Không được, vết thương của ngươi chưa khỏi hẵn... Lam Nhi"
Chưa để hắn nói hết, Dạ Tử Ly đã trực tiếp đứng lên đi ra khỏi phòng. Phía sau Ngôn Khả vội vã đuổi theo " Đợi ta"
Nàng vừa đi vừa than, nằm yên một chỗ là muốn nàng chán chết sao. Xách y phục dài lết ra bên ngoài, sau lưng vết thương vẫn từng trận đau nhói hiện lên, hành hình nàng có cần mạnh vậy không, đúng là Mộ Dung Ngữ Lam nguyên chủ này gây trong cung biết bao người chán ghét.
Chưa đi được nhiêu lâu Dạ Tử Ly đã tông sầm vào bức đệm thịt. Ngỡ rằng mông thân yêu lại tiếp đất, nhất đôi tay đã vòng qua ôm eo nàng.
Xuân Hoa chạy theo, nhìn thấy người đến liền ôm miệng hoảng hốt " Thương Vương"
Đi theo sau Ngôn Khả nhìn đến Mộ Dung Mặc Nhiên, khó hiểu, Thương Vương sao lại xuất hiện ở đây. " Thương Vương nhã hứng đến đây là thăm Lam Nhi sao"
" Đúng là thăm Hoàng Muội, nhưng xem ra không cần nữa" Hắn gợi môi ý cười, hắn tuần nay bận không đến gặp nàng, nay xem ra nàng đỡ đi không ít.
Dạ Tử Ly ngước nhìn hắn, hắn và nàng thân thiết lắm sao? Hắn nói đến giết nàng nghe ra còn thuận tai hơn. Bên ngoài, nàng vẫn diễn là một hiền thục công chúa, cười nhẹ " Đa tạ Hoàng Huynh quan tâm, Lam Nhi đã đỡ rất nhiều"
Mộ Dung Mặc Nhiên hứng thú nhướng mày, lúc nàng trước mặt thân phận Tiêu Viêm, luôn tuỳ ý thân thiết, nhưng với Mộ Dung Mặc Nhiên, nàng luôn giữ ý xa cách. Mộ Dung Ngữ Lam đang đề phòng hắn? Nhớ đến đêm hôm đó, hắn trầm mặt, nàng biết hắn muốn nàng tử, nên đã phòng hộ.
" Không vấn đề gì" Mộ Dung Mặc Nhiên khoác tay nói.
" Vậy mời hoàng huynh vô trong" Hắn đến không thể cứ đứng ngoài cửa hoài đi, đáng chết nàng đang muốn ra ngoài.
Hắn khoác tay từ chối " Vô phương, hôm nay đến đây để mời Hoàng muội cùng ta đến đại hội thư phú, Hoàng muội ở trong cung cũng buồn chán đi"
" Đại hội thư phú?" Không phải chính là đại hội lớn nhất về thư từ giành cho các công tử tiểu thư quý tộc muốn trổ tài, được tổ chức hằng năm, chính tại đây, Lạc Tâm Nghiên được bộc lộ tài năng thi từ một bước chiếm trái tim ba nam chủ.
" Đúng vậy" Hắn nhẹ gật đầu.
Phía sau Ngôn Khả lo lắng đi lên " Lam Nhi thương thế chưa ổn, đi chỉ sợ không tốt"
Mộ Dung Mặc Nhiên cười nhạt " Hoàng Hậu yên tâm, Bổn Vương sẽ không để Hoàng Muội chịu thương tổn"
Ngôn Khả không bớt lo nhìn sang nàng. Dạ Tử Ly gật đầu cho hắn yên tâm, dù sao trong nguyên tác Mộ Dung Ngữ Lam không xuất hiện trong đại hội thi phú, nên nếu nàng đi, cũng không ảnh hưởng gì. " Bây giờ chúng ta khởi hành"
" Cũng nhanh chóng bắt đầu, đi thôi. Bổn vương đã chuẩn bị xe ngựa" Hắn xoay người muốn rời đi.
Dạ Tử Ly theo quáng tính muốn đuổi theo, sau lưng vì đột nhiên cử động mạnh nhói đau làm nàng không kiềm được bật thốt. Ngôn Khả không khỏi lo lắng nói " Không thể đi được, còn chưa bình phục"
Dạ Tử Ly trong mắt hiện đắn đo, đúng là chưa thật sự hồi phục, có điều Đại Hội này một năm chỉ có một lần, nàng thật sự muốn đi coi. Mộ Dung Mặc Nhiên ngừng một chút như đang suy nghĩ gì, lại xoay người đến bên, hai tay bế lên nàng.
Dạ Tử Ly hoảng hồn mở to mắt, thiên a. Đây là có chuyện gì, Mộ Dung Mặc Nhiên nam chủ bế nàng ? Đây đâu phải phim tình cảm lãng mạn. Xung quanh cung tỳ cũng lộ ra kinh hãi, tuy không nói ai cũng biết Thương Vương trước giờ chán ghét Lục công chúa, nay lại ẫm nàng trong lòng, có chút không tin được.
" Ngươi làm gì, bỏ ta xuống" Dạ Tử Ly hoàn hồn, đập lên tay hắn.
Mộ Dung Mặc Nhiên như không cảm nhận được đau nói "Không phải không đi được sao ? Bổn Vương bế ngươi đi"
Ngôn Khả ho khan " Không ổn lắm"
Huynh bế muội muội ở hiện đại là lẽ bình thường, có điều đây là cổ đại. Làm như vậy có chút không hợp tình lý. Hắn không để tâm nói " Không có vấn đề, Hoàng Hậu yên tâm, bổn vương sẽ trả công chúa lại cho ngươi"
Hắn gợi lên ý cười. Bồng nàng xoay người rời cung. Ngôn Khả nhíu mi, rõ ràng Mộ Dung Mặc Nhiên không ưa gì Mộ Dung Ngữ Lam, có điều hành động của hắn làm nàng không thể lí giải. Là do hiệu ứng bươm bướm sao.
" Nương nương, Thương Vương điện hạ xem ra rất quan tâm công chúa" Bên cạnh Mân Thuỷ nhìn theo hướng hình bóng dần khuất nói.
Ngôn Khả hạ giọng trả lời " Đừng nhìn Thương Vương tiêu dao tự tại mà đoán già non. Hắn không đơn giản"
" Nô tỳ biết tội" Mân Thuỷ vội nhận sai.
" Lam Nhi" Bên ngoài vang lên tiếng Ngôn Khả, không bao lâu thân ảnh nữ nhân đã xông vào. Hớn hở đi đến giường nàng.
Dạ Tử Ly ai oán nhìn phía hắn mở miệng " Hôm nay, ta muốn ra ngoài"
Gò bó trong nay một tuần rồi, nàng không thể nào chịu đựng thêm được nữa. Ngôn Khả lắc đầu kiên đinh " Không được, vết thương của ngươi chưa khỏi hẵn... Lam Nhi"
Chưa để hắn nói hết, Dạ Tử Ly đã trực tiếp đứng lên đi ra khỏi phòng. Phía sau Ngôn Khả vội vã đuổi theo " Đợi ta"
Nàng vừa đi vừa than, nằm yên một chỗ là muốn nàng chán chết sao. Xách y phục dài lết ra bên ngoài, sau lưng vết thương vẫn từng trận đau nhói hiện lên, hành hình nàng có cần mạnh vậy không, đúng là Mộ Dung Ngữ Lam nguyên chủ này gây trong cung biết bao người chán ghét.
Chưa đi được nhiêu lâu Dạ Tử Ly đã tông sầm vào bức đệm thịt. Ngỡ rằng mông thân yêu lại tiếp đất, nhất đôi tay đã vòng qua ôm eo nàng.
Xuân Hoa chạy theo, nhìn thấy người đến liền ôm miệng hoảng hốt " Thương Vương"
Đi theo sau Ngôn Khả nhìn đến Mộ Dung Mặc Nhiên, khó hiểu, Thương Vương sao lại xuất hiện ở đây. " Thương Vương nhã hứng đến đây là thăm Lam Nhi sao"
" Đúng là thăm Hoàng Muội, nhưng xem ra không cần nữa" Hắn gợi môi ý cười, hắn tuần nay bận không đến gặp nàng, nay xem ra nàng đỡ đi không ít.
Dạ Tử Ly ngước nhìn hắn, hắn và nàng thân thiết lắm sao? Hắn nói đến giết nàng nghe ra còn thuận tai hơn. Bên ngoài, nàng vẫn diễn là một hiền thục công chúa, cười nhẹ " Đa tạ Hoàng Huynh quan tâm, Lam Nhi đã đỡ rất nhiều"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mộ Dung Mặc Nhiên hứng thú nhướng mày, lúc nàng trước mặt thân phận Tiêu Viêm, luôn tuỳ ý thân thiết, nhưng với Mộ Dung Mặc Nhiên, nàng luôn giữ ý xa cách. Mộ Dung Ngữ Lam đang đề phòng hắn? Nhớ đến đêm hôm đó, hắn trầm mặt, nàng biết hắn muốn nàng tử, nên đã phòng hộ.
" Không vấn đề gì" Mộ Dung Mặc Nhiên khoác tay nói.
" Vậy mời hoàng huynh vô trong" Hắn đến không thể cứ đứng ngoài cửa hoài đi, đáng chết nàng đang muốn ra ngoài.
Hắn khoác tay từ chối " Vô phương, hôm nay đến đây để mời Hoàng muội cùng ta đến đại hội thư phú, Hoàng muội ở trong cung cũng buồn chán đi"
" Đại hội thư phú?" Không phải chính là đại hội lớn nhất về thư từ giành cho các công tử tiểu thư quý tộc muốn trổ tài, được tổ chức hằng năm, chính tại đây, Lạc Tâm Nghiên được bộc lộ tài năng thi từ một bước chiếm trái tim ba nam chủ.
" Đúng vậy" Hắn nhẹ gật đầu.
Phía sau Ngôn Khả lo lắng đi lên " Lam Nhi thương thế chưa ổn, đi chỉ sợ không tốt"
Mộ Dung Mặc Nhiên cười nhạt " Hoàng Hậu yên tâm, Bổn Vương sẽ không để Hoàng Muội chịu thương tổn"
Ngôn Khả không bớt lo nhìn sang nàng. Dạ Tử Ly gật đầu cho hắn yên tâm, dù sao trong nguyên tác Mộ Dung Ngữ Lam không xuất hiện trong đại hội thi phú, nên nếu nàng đi, cũng không ảnh hưởng gì. " Bây giờ chúng ta khởi hành"
" Cũng nhanh chóng bắt đầu, đi thôi. Bổn vương đã chuẩn bị xe ngựa" Hắn xoay người muốn rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dạ Tử Ly theo quáng tính muốn đuổi theo, sau lưng vì đột nhiên cử động mạnh nhói đau làm nàng không kiềm được bật thốt. Ngôn Khả không khỏi lo lắng nói " Không thể đi được, còn chưa bình phục"
Dạ Tử Ly trong mắt hiện đắn đo, đúng là chưa thật sự hồi phục, có điều Đại Hội này một năm chỉ có một lần, nàng thật sự muốn đi coi. Mộ Dung Mặc Nhiên ngừng một chút như đang suy nghĩ gì, lại xoay người đến bên, hai tay bế lên nàng.
Dạ Tử Ly hoảng hồn mở to mắt, thiên a. Đây là có chuyện gì, Mộ Dung Mặc Nhiên nam chủ bế nàng ? Đây đâu phải phim tình cảm lãng mạn. Xung quanh cung tỳ cũng lộ ra kinh hãi, tuy không nói ai cũng biết Thương Vương trước giờ chán ghét Lục công chúa, nay lại ẫm nàng trong lòng, có chút không tin được.
" Ngươi làm gì, bỏ ta xuống" Dạ Tử Ly hoàn hồn, đập lên tay hắn.
Mộ Dung Mặc Nhiên như không cảm nhận được đau nói "Không phải không đi được sao ? Bổn Vương bế ngươi đi"
Ngôn Khả ho khan " Không ổn lắm"
Huynh bế muội muội ở hiện đại là lẽ bình thường, có điều đây là cổ đại. Làm như vậy có chút không hợp tình lý. Hắn không để tâm nói " Không có vấn đề, Hoàng Hậu yên tâm, bổn vương sẽ trả công chúa lại cho ngươi"
Hắn gợi lên ý cười. Bồng nàng xoay người rời cung. Ngôn Khả nhíu mi, rõ ràng Mộ Dung Mặc Nhiên không ưa gì Mộ Dung Ngữ Lam, có điều hành động của hắn làm nàng không thể lí giải. Là do hiệu ứng bươm bướm sao.
" Nương nương, Thương Vương điện hạ xem ra rất quan tâm công chúa" Bên cạnh Mân Thuỷ nhìn theo hướng hình bóng dần khuất nói.
Ngôn Khả hạ giọng trả lời " Đừng nhìn Thương Vương tiêu dao tự tại mà đoán già non. Hắn không đơn giản"
" Nô tỳ biết tội" Mân Thuỷ vội nhận sai.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro