Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi
Chương 11
Đóa Mễ Đại Nhân
2024-11-23 09:21:08
Không phải bé làm sai!
Nghe cha nói, bé ôm chặt lấy cha, an ủi cha bằng giọng trẻ con non nớt.
"Cha đã làm rất tốt rồi. Cha ở địa phủ từng nói với Tể Tể rằng sống chết là do số mệnh, ai rồi cũng có ngày phải xuống địa phủ. Mẹ tốt như vậy, mẹ nhất định sẽ không trách cha đâu".
Hoắc Trầm Lệnh cúi xuống, nhìn bé con mềm mại trong lòng, nghe bé an ủi mình bằng một giọng sữa.
Trái tim có phần trống rỗng của Hoắc Trầm Lệnh đã cảm thấy an ổn hơn.
Trán ông nhẹ nhàng áp lên trán của bé con, ông không muốn bé con lo lắng nữa.
"Úi chà, Tể Tể nói đúng, ai rồi cũng sẽ chết, chỉ là chuyện sớm hay muộn."
Về phần cái chết của vợ, ông nhất định sẽ khiến nhà họ Trương phải hối hận vì những gì đã làm từ ba tháng trước.
Bé còn đang nghĩ chuyện của anh hai, chơi với cha được một lúc thì ngáp dài ngáp ngắn được cha ôm về phòng ngủ.
Bé có chút ngạc nhiên: "Cha, Tể Tể phải tự mình ngủ?"
Hoắc Trầm Lệnh trong nháy mắt nhìn thấu suy nghĩ của Tể Tể, nhất thời có chút buồn cười.
Đứa nhỏ nghĩ gì đều viết ở trên mặt, chỉ kém là chưa nói ra với ông.
"Cha, con chơi chưa đủ, muốn đi chỗ khác chơi, chưa muốn ngủ!"
Bé con không nói, Hoắc Trầm Lệnh cũng coi như không thấy.
Nhưng ông vẫn còn việc phải giải quyết, nên vẫn rời đi sau khi trêu chọc bé một lúc.
An ninh của trang viên vô cùng tốt, mọi chuyện không thể thay đổi trong một lúc, ông không thể ép bé.
Sau khi Hoắc Trầm Lệnh rời khỏi phòng ngủ, ông quay lại phòng làm việc.
Tể Tể ngủ trên chiếc giường lớn của cha, lăn qua lăn lại trên giường, yên lặng lắng nghe một lúc rồi bật mông ngồi dậy sau khi chắc chắn rằng cha lại bận rộn làm việc.
Bé di chuyển đến mép giường và nằm úp xuống.
Giường hơi cao nên bé để hai cái chân ngắn ngủn xuống trước, sau đó ghé vào mép giường tiếp tục di chuyển xuống dưới.
Nhón nhón một chút xuống dưới thì có một thứ gì đó đã bắt lấy chân bé.
Bé con: "..."
Âm khí quen thuộc bắt đầu tràn vào phòng ngủ, con ngươi của bé mở to từng chút một, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, kỳ quái.
Đây chắc là một con quỷ mới chết, nếu không sẽ không dám tùy ý bắt lấy chân bé.
Tìm chết mà!...
Bé vẫn tiếp tục di chuyển xuống, kết quả chăn mền quá trơn bé không kịp túm lấy nên ngã ngồi xổm xuống đất.
Sàn nhà được trải một tấm thảm nhung hươu mềm mại, êm ái nên bé không thấy đau đớn.
Quỷ khí u ám đánh về phía bé, bé trực tiếp mở miệng mong chờ.
Há to hút một ngụm xử lý vô cùng sạch sẽ.
...
Cùng lúc đó, một tiếng thét thấu tim phát ra từ một phòng ngủ trên tầng hai của biệt thự nhà họ Trương.
"A!"
Bé không nuốt hết sương đen mà để sót lại một ít.
Thừa dịp lúc màn sương đen thoát ra, bé ung dung đi theo.
Phòng ngủ chính của Hoắc Trầm Lệnh nằm ở lầu ba, bé không ngừng đuổi theo làn sương đen ra tới ban công, từ ban công lầu ba nhảy xuống.
Rõ ràng là bé mập thành một quả cầu, nhưng động tác lại nhẹ nhàng đến khó tin.
Bé nhảy xuống đất mà không có phát ra tiếng động gì, rồi biến mất vào trong màn đêm đen kịt đi theo màn sương đen lúc nửa đêm.
Ở bên kia của phòng giám sát, bởi vì ông chủ ra lệnh, đêm nay La quản gia tự mình nhìn chằm chằm vào màn hình camera.
Đang nhìn chăm chú ông ấy phát hiện ra một thứ đột nhiên xuất hiện trên màn hình ở phía tây của tòa nhà chính.
La quản gia nhíu mày, cầm bộ đàm đi tìm nhân viên bảo vệ đang tuần tra.
"Đi về phía tây của tòa nhà chính nhìn xem, xuất hiện thứ đáng ngờ. Đóng tất cả cổng của trang viên lại, đề phòng vạn nhất."
"Vâng!"
Lực lượng an ninh tuần tra đi một vòng lớn để đảm bảo không có gì sai sót.
Chỉ là đêm nay trời hơi lạnh, đêm hè lạnh như vậy cũng không bình thường chút nào.
Một số nhân viên bảo vệ vừa đi vừa thảo luận trên bộ đàm khi trở về.
La quản gia đột nhiên nhận được một cuộc gọi từ phòng ngủ chính.
Giọng nói hoang mang sợ hãi của dì Hoàng ở đầu bên kia vang tới: "La quản gia, không ổn rồi, không thấy tiểu thư."
La quản gia: "..."
Trang viên nhà họ Hoắc vào nửa đêm bỗng sôi động hẳn lên.
Bé con đã mất tích đang chạy nhanh như gió, mặc dù tốc độ không nhanh như màn sương màu đen, nhưng khứu giác của bé lại đặc biệt nhạy bén, chỉ cần gặp phải, cho dù cách xa trăm dặm cũng không có khả năng trốn thoát khỏi bé.
------------
Khi bé dừng lại, cư nhiên lại ở dưới lầu trong khoa nội trú của một bệnh viện, nơi bé đã đến vào ban ngày.
Bé cau mày!
Bé nhìn lên, xác định nơi màn sương đen biến mất rồi bước tới bằng đôi chân ngắn ngủn.
"Tể Tể?"
Bé quay lại, bé thấy anh Minh Tư trong bộ áo trắng và quần đen.
"Anh Minh Tư."
Bé không chút do dự chạy đến, khi Bách Minh Tư nhìn thấy bé chạy đến thì nhanh chóng cúi xuống đưa tay ra đón.
"Tể Tể, tại sao em lại đến bệnh viện?"
Bé chỉ về phòng bệnh của dì xấu xa.
"Có thứ gì đó!"
Bách Minh Tư: "..."
Ban ngày cậu cảm thấy hơi lo lắng, ban đêm đã vội vàng chạy tới bệnh viện, thì phát hiện bệnh viện bên này đã xảy ra chuyện.
Nghe cha nói, bé ôm chặt lấy cha, an ủi cha bằng giọng trẻ con non nớt.
"Cha đã làm rất tốt rồi. Cha ở địa phủ từng nói với Tể Tể rằng sống chết là do số mệnh, ai rồi cũng có ngày phải xuống địa phủ. Mẹ tốt như vậy, mẹ nhất định sẽ không trách cha đâu".
Hoắc Trầm Lệnh cúi xuống, nhìn bé con mềm mại trong lòng, nghe bé an ủi mình bằng một giọng sữa.
Trái tim có phần trống rỗng của Hoắc Trầm Lệnh đã cảm thấy an ổn hơn.
Trán ông nhẹ nhàng áp lên trán của bé con, ông không muốn bé con lo lắng nữa.
"Úi chà, Tể Tể nói đúng, ai rồi cũng sẽ chết, chỉ là chuyện sớm hay muộn."
Về phần cái chết của vợ, ông nhất định sẽ khiến nhà họ Trương phải hối hận vì những gì đã làm từ ba tháng trước.
Bé còn đang nghĩ chuyện của anh hai, chơi với cha được một lúc thì ngáp dài ngáp ngắn được cha ôm về phòng ngủ.
Bé có chút ngạc nhiên: "Cha, Tể Tể phải tự mình ngủ?"
Hoắc Trầm Lệnh trong nháy mắt nhìn thấu suy nghĩ của Tể Tể, nhất thời có chút buồn cười.
Đứa nhỏ nghĩ gì đều viết ở trên mặt, chỉ kém là chưa nói ra với ông.
"Cha, con chơi chưa đủ, muốn đi chỗ khác chơi, chưa muốn ngủ!"
Bé con không nói, Hoắc Trầm Lệnh cũng coi như không thấy.
Nhưng ông vẫn còn việc phải giải quyết, nên vẫn rời đi sau khi trêu chọc bé một lúc.
An ninh của trang viên vô cùng tốt, mọi chuyện không thể thay đổi trong một lúc, ông không thể ép bé.
Sau khi Hoắc Trầm Lệnh rời khỏi phòng ngủ, ông quay lại phòng làm việc.
Tể Tể ngủ trên chiếc giường lớn của cha, lăn qua lăn lại trên giường, yên lặng lắng nghe một lúc rồi bật mông ngồi dậy sau khi chắc chắn rằng cha lại bận rộn làm việc.
Bé di chuyển đến mép giường và nằm úp xuống.
Giường hơi cao nên bé để hai cái chân ngắn ngủn xuống trước, sau đó ghé vào mép giường tiếp tục di chuyển xuống dưới.
Nhón nhón một chút xuống dưới thì có một thứ gì đó đã bắt lấy chân bé.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bé con: "..."
Âm khí quen thuộc bắt đầu tràn vào phòng ngủ, con ngươi của bé mở to từng chút một, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, kỳ quái.
Đây chắc là một con quỷ mới chết, nếu không sẽ không dám tùy ý bắt lấy chân bé.
Tìm chết mà!...
Bé vẫn tiếp tục di chuyển xuống, kết quả chăn mền quá trơn bé không kịp túm lấy nên ngã ngồi xổm xuống đất.
Sàn nhà được trải một tấm thảm nhung hươu mềm mại, êm ái nên bé không thấy đau đớn.
Quỷ khí u ám đánh về phía bé, bé trực tiếp mở miệng mong chờ.
Há to hút một ngụm xử lý vô cùng sạch sẽ.
...
Cùng lúc đó, một tiếng thét thấu tim phát ra từ một phòng ngủ trên tầng hai của biệt thự nhà họ Trương.
"A!"
Bé không nuốt hết sương đen mà để sót lại một ít.
Thừa dịp lúc màn sương đen thoát ra, bé ung dung đi theo.
Phòng ngủ chính của Hoắc Trầm Lệnh nằm ở lầu ba, bé không ngừng đuổi theo làn sương đen ra tới ban công, từ ban công lầu ba nhảy xuống.
Rõ ràng là bé mập thành một quả cầu, nhưng động tác lại nhẹ nhàng đến khó tin.
Bé nhảy xuống đất mà không có phát ra tiếng động gì, rồi biến mất vào trong màn đêm đen kịt đi theo màn sương đen lúc nửa đêm.
Ở bên kia của phòng giám sát, bởi vì ông chủ ra lệnh, đêm nay La quản gia tự mình nhìn chằm chằm vào màn hình camera.
Đang nhìn chăm chú ông ấy phát hiện ra một thứ đột nhiên xuất hiện trên màn hình ở phía tây của tòa nhà chính.
La quản gia nhíu mày, cầm bộ đàm đi tìm nhân viên bảo vệ đang tuần tra.
"Đi về phía tây của tòa nhà chính nhìn xem, xuất hiện thứ đáng ngờ. Đóng tất cả cổng của trang viên lại, đề phòng vạn nhất."
"Vâng!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lực lượng an ninh tuần tra đi một vòng lớn để đảm bảo không có gì sai sót.
Chỉ là đêm nay trời hơi lạnh, đêm hè lạnh như vậy cũng không bình thường chút nào.
Một số nhân viên bảo vệ vừa đi vừa thảo luận trên bộ đàm khi trở về.
La quản gia đột nhiên nhận được một cuộc gọi từ phòng ngủ chính.
Giọng nói hoang mang sợ hãi của dì Hoàng ở đầu bên kia vang tới: "La quản gia, không ổn rồi, không thấy tiểu thư."
La quản gia: "..."
Trang viên nhà họ Hoắc vào nửa đêm bỗng sôi động hẳn lên.
Bé con đã mất tích đang chạy nhanh như gió, mặc dù tốc độ không nhanh như màn sương màu đen, nhưng khứu giác của bé lại đặc biệt nhạy bén, chỉ cần gặp phải, cho dù cách xa trăm dặm cũng không có khả năng trốn thoát khỏi bé.
------------
Khi bé dừng lại, cư nhiên lại ở dưới lầu trong khoa nội trú của một bệnh viện, nơi bé đã đến vào ban ngày.
Bé cau mày!
Bé nhìn lên, xác định nơi màn sương đen biến mất rồi bước tới bằng đôi chân ngắn ngủn.
"Tể Tể?"
Bé quay lại, bé thấy anh Minh Tư trong bộ áo trắng và quần đen.
"Anh Minh Tư."
Bé không chút do dự chạy đến, khi Bách Minh Tư nhìn thấy bé chạy đến thì nhanh chóng cúi xuống đưa tay ra đón.
"Tể Tể, tại sao em lại đến bệnh viện?"
Bé chỉ về phòng bệnh của dì xấu xa.
"Có thứ gì đó!"
Bách Minh Tư: "..."
Ban ngày cậu cảm thấy hơi lo lắng, ban đêm đã vội vàng chạy tới bệnh viện, thì phát hiện bệnh viện bên này đã xảy ra chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro