Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi
Chương 113
Đóa Mễ Đại Nhân
2024-11-23 09:21:08
"Tống Kiều, ông ăn gan hùm tim báo phải không, thư phòng cá nhân của ngài Hoắc mà ông cũng dám xông vào? Lập tức cút ra đây cho tôi!"
Tống Kiều đang quay lưng về phía cửa phòng, đáy mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, nhưng đã nhanh chóng biến mất.
Ông ta nhanh chóng nhìn qua Hứa Dao, Hứa Dao hiểu ý lập tức bắt đầu tìm.
Bỗng nhiên có một lá bùa bay vào, dán ở trên lưng Hứa Dao, sau đó cơ thể của Hứa Dao không thể tự khống chế, cô ta cầm la bàn lăn một vòng trên mặt đất, cứ như vậy mà từ trong thư phòng của Hoắc Trầm Lệnh lăn ra ngoài.
Bé nhìn thấy thì không ngừng vỗ tay.
Vỗ tay xong lại cảm thấy có gì đó không đúng, sau đó nhìn về phía thân thể cứng ngắc của Tống Kiều.
"Bác Tống, bác ở bên ngoài kia nói là để bác lăn ra ngoài mà! Chị Hứa Dao đã lăn rồi, vì sao bác còn đứng đây mà không lăn ra ngoài nha?"
Tống Kiều: "......"
Nghĩ đến tính tình của Trần Kiến Đào, ông ta cũng sợ mình bị dán bùa con rối lên người mà lăn trên mặt đất, đành phải vội vàng xoay người đi ra ngoài.
Bé vỗ tay, sau đó thả ra một tia âm khí.
Tống Kiều lập tức cảm ứng được, nhanh chóng quay người nhìn sang.
Dưới chân không biết đá phải thứ gì, sau đó đã lảo đảo ngã xuống đất, từ trong thư phòng lăn ra ngoài.
Âm khí trong nháy mắt tiêu tán.
Tống Kiều: "......"
Bé không e dè mà nhìn chằm chằm vào ông ta, một đôi mắt mở to vừa lớn vừa tròn, nhe răng đầy hung dữ.
"Đá hỏng cửa thư phòng của cha Tể Tể, nên lăn ra ngoài!"
Tống Kiều biết bé rất kỳ quái, không nghĩ tới bé còn có thể khiến ông ta vấp ngã.
"Mày rốt cuộc là ai?"
Bé quay đầu nhìn cha Hoắc đang ôm mình, trong nháy mắt đã nở một nụ cười xán lạn, đặc biệt dễ thương.
"Tể Tể là con gái của cha nha!"
Tống Kiều vừa giận vừa sợ.
Ông ta không hỏi cái này?
Ngay lúc ông ta còn đang phẫn nộ kinh ngạc và nghi ngờ, Trần Kiến Đào đã đi tới, cũng không thèm nhìn ông ta đang từ dưới đất bò dậy, rất lễ phép mà đứng tại cửa thư phòng gõ cửa một cái.
Cao gần một mét chín, nặng cả trăm cân, thân thể như một tòa tháp bằng sắt, dáng dấp hung thần ác sát, thoạt nhìn không phải là người tốt. Ông ta ôn nhu nhã nhặn lễ phép hỏi thăm trông không hợp với vẻ bề ngoài.
"Ngài Hoắc, tôi có thể đi vào không?"
Chỉ là...... rất không hài hòa!
*******************
Hoắc Trầm Lệnh ôm Tể Tể đứng dậy, đi đến ghế sô pha cách đó không xa mà ngồi xuống, sau đó nhẹ gật đầu với Trần Kiến Đào.
"Trần tiên sinh, mời vào."
Nói xong thì nhìn về phía Giang Lâm và Hoắc Tư Lâm ở cửa phòng.
"Giang Lâm, Tư Lâm, đưa bọn họ ra ngoài!"
Giang Lâm và Hoắc Tư Lâm nhìn về phía hai người Tống Kiều và Hứa Dao đang từ dưới đất bò dậy, biểu hiện trên mặt cũng rất lãnh đạm.
"Đội trưởng Tống, Hứa tiểu thư, xin mời!"
Sắc mặt của Tống Kiều tái xanh, Hứa Dao thì hoàn toàn ngược lại, sắc mặt trắng bệch như một tờ giấy.
Dù không cam tâm, Tống Kiều không thể không đè xuống lửa giận, mang theo Hứa Dao vội vàng rời đi.
Xe chạy dọc theo bức tường vây cao ngất hơn ngàn mét ở bên ngoài trang viên Hoắc thị, Tống Kiều bỗng dừng xe ở bên đường.
Hứa Dao trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhìn ông ta: "Sếp Tống?"
Tống Kiều híp mắt đầy âm trầm, sau khi ông ta xuống xe mở cốp sau của xe ra, từ bên trong xách ra một cái lồng sắt có đặt phù văn cấm chế, bên trong lồng sắt không phải ai khác, chính là con chồn Hoàng Hữu Vi trước đó đã bị ông ta mang đi.
"Hoàng Hữu Vi, mày chạy trốn bốn năm một mực không có lộ diện, lần này bỗng nhiên xuất hiện, chẳng lẽ là vì thứ gì mà đến?"
Con chồn phờ phạc ở bên trong lồng, mở miệng nói tiếng người.
"Đúng thế!"
Tống Kiều nghĩ thầm quả nhiên là thế.
"Là thứ gì vậy?"
Con chồn này đã bị Tống Kiều hung hăng tra tấn một trận, về sau mới ý thức được lúc trước đi theo Tống Kiều chính là lựa chọn không sáng suốt, còn không bằng đi theo bên cạnh đứa nhỏ kia.
Chí ít đứa nhỏ này mặc dù có thực lực cường hãn, nhưng tuổi còn nhỏ dễ bị lừa hơn.
Không giống như Tống Kiều, luôn làm ra vẻ đạo mạo nhưng lại là ngụy quân tử, thủ đoạn âm độc tàn nhẫn làm cho nó phải sợ hãi.
"Tôi được người cung phụng nhờ đến đây làm việc thay người đó! Đối phó một người!"
Tống Kiều nghi hoặc: "Ai?"
Giọng nói của con chồn ỉu xìu ỉu xìu: "Hoắc Tư Cẩn!"
Tống Kiều: "...... Hoắc Tư Cẩn? Con trai lớn của Hoắc Trầm Lệnh?"
Chồn gật gật đầu, đặc biệt ảo não.
"Đúng vậy! Nhưng trong khoảng thời gian này cậu ta luôn ở nước ngoài, tôi lại lười chạy xa như thế, cho nênđã ở lại thành phố này chờ cậu ta trở về. Ngày đó ở bên ngoài bệnh viện đã ngoài ý muốn trêu chọc tới đứa nhỏ kia!"
Đáy mắt của Tống Kiều hiện lên từng tia tính toán: "Ai cung phụng mày? Người nhà họ Trương à?"
Chồn vừa lắc đầu lại gật đầu: "Nói đến thì có thể xem như là di nguyện của bà cốt họ Mã trước khi chết. Lúc sống đã nhận của một người gọi là Chu Xuân Hoa không ít tiền để đối phó người nhà họ Hoắc. Về sau, bị phản phệ chết một cách kỳ lạ, bà ta luôn cung phụng một tiên gia là tôi, tôi không thể không ra mặt hỗ trợ. Nhưng nhà họ Hoắc có thế lớn, tôi không dám tùy ý ra tay với Hoắc Trầm Lệnh, chỉ có con trai cả Hoắc Tư Cẩn không ở trong tầm mắt của ông ta, cho nên tôi mới lựa chọn Hoắc Tư Cẩn để ra tay."
Tống Kiều đang quay lưng về phía cửa phòng, đáy mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, nhưng đã nhanh chóng biến mất.
Ông ta nhanh chóng nhìn qua Hứa Dao, Hứa Dao hiểu ý lập tức bắt đầu tìm.
Bỗng nhiên có một lá bùa bay vào, dán ở trên lưng Hứa Dao, sau đó cơ thể của Hứa Dao không thể tự khống chế, cô ta cầm la bàn lăn một vòng trên mặt đất, cứ như vậy mà từ trong thư phòng của Hoắc Trầm Lệnh lăn ra ngoài.
Bé nhìn thấy thì không ngừng vỗ tay.
Vỗ tay xong lại cảm thấy có gì đó không đúng, sau đó nhìn về phía thân thể cứng ngắc của Tống Kiều.
"Bác Tống, bác ở bên ngoài kia nói là để bác lăn ra ngoài mà! Chị Hứa Dao đã lăn rồi, vì sao bác còn đứng đây mà không lăn ra ngoài nha?"
Tống Kiều: "......"
Nghĩ đến tính tình của Trần Kiến Đào, ông ta cũng sợ mình bị dán bùa con rối lên người mà lăn trên mặt đất, đành phải vội vàng xoay người đi ra ngoài.
Bé vỗ tay, sau đó thả ra một tia âm khí.
Tống Kiều lập tức cảm ứng được, nhanh chóng quay người nhìn sang.
Dưới chân không biết đá phải thứ gì, sau đó đã lảo đảo ngã xuống đất, từ trong thư phòng lăn ra ngoài.
Âm khí trong nháy mắt tiêu tán.
Tống Kiều: "......"
Bé không e dè mà nhìn chằm chằm vào ông ta, một đôi mắt mở to vừa lớn vừa tròn, nhe răng đầy hung dữ.
"Đá hỏng cửa thư phòng của cha Tể Tể, nên lăn ra ngoài!"
Tống Kiều biết bé rất kỳ quái, không nghĩ tới bé còn có thể khiến ông ta vấp ngã.
"Mày rốt cuộc là ai?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bé quay đầu nhìn cha Hoắc đang ôm mình, trong nháy mắt đã nở một nụ cười xán lạn, đặc biệt dễ thương.
"Tể Tể là con gái của cha nha!"
Tống Kiều vừa giận vừa sợ.
Ông ta không hỏi cái này?
Ngay lúc ông ta còn đang phẫn nộ kinh ngạc và nghi ngờ, Trần Kiến Đào đã đi tới, cũng không thèm nhìn ông ta đang từ dưới đất bò dậy, rất lễ phép mà đứng tại cửa thư phòng gõ cửa một cái.
Cao gần một mét chín, nặng cả trăm cân, thân thể như một tòa tháp bằng sắt, dáng dấp hung thần ác sát, thoạt nhìn không phải là người tốt. Ông ta ôn nhu nhã nhặn lễ phép hỏi thăm trông không hợp với vẻ bề ngoài.
"Ngài Hoắc, tôi có thể đi vào không?"
Chỉ là...... rất không hài hòa!
*******************
Hoắc Trầm Lệnh ôm Tể Tể đứng dậy, đi đến ghế sô pha cách đó không xa mà ngồi xuống, sau đó nhẹ gật đầu với Trần Kiến Đào.
"Trần tiên sinh, mời vào."
Nói xong thì nhìn về phía Giang Lâm và Hoắc Tư Lâm ở cửa phòng.
"Giang Lâm, Tư Lâm, đưa bọn họ ra ngoài!"
Giang Lâm và Hoắc Tư Lâm nhìn về phía hai người Tống Kiều và Hứa Dao đang từ dưới đất bò dậy, biểu hiện trên mặt cũng rất lãnh đạm.
"Đội trưởng Tống, Hứa tiểu thư, xin mời!"
Sắc mặt của Tống Kiều tái xanh, Hứa Dao thì hoàn toàn ngược lại, sắc mặt trắng bệch như một tờ giấy.
Dù không cam tâm, Tống Kiều không thể không đè xuống lửa giận, mang theo Hứa Dao vội vàng rời đi.
Xe chạy dọc theo bức tường vây cao ngất hơn ngàn mét ở bên ngoài trang viên Hoắc thị, Tống Kiều bỗng dừng xe ở bên đường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Dao trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhìn ông ta: "Sếp Tống?"
Tống Kiều híp mắt đầy âm trầm, sau khi ông ta xuống xe mở cốp sau của xe ra, từ bên trong xách ra một cái lồng sắt có đặt phù văn cấm chế, bên trong lồng sắt không phải ai khác, chính là con chồn Hoàng Hữu Vi trước đó đã bị ông ta mang đi.
"Hoàng Hữu Vi, mày chạy trốn bốn năm một mực không có lộ diện, lần này bỗng nhiên xuất hiện, chẳng lẽ là vì thứ gì mà đến?"
Con chồn phờ phạc ở bên trong lồng, mở miệng nói tiếng người.
"Đúng thế!"
Tống Kiều nghĩ thầm quả nhiên là thế.
"Là thứ gì vậy?"
Con chồn này đã bị Tống Kiều hung hăng tra tấn một trận, về sau mới ý thức được lúc trước đi theo Tống Kiều chính là lựa chọn không sáng suốt, còn không bằng đi theo bên cạnh đứa nhỏ kia.
Chí ít đứa nhỏ này mặc dù có thực lực cường hãn, nhưng tuổi còn nhỏ dễ bị lừa hơn.
Không giống như Tống Kiều, luôn làm ra vẻ đạo mạo nhưng lại là ngụy quân tử, thủ đoạn âm độc tàn nhẫn làm cho nó phải sợ hãi.
"Tôi được người cung phụng nhờ đến đây làm việc thay người đó! Đối phó một người!"
Tống Kiều nghi hoặc: "Ai?"
Giọng nói của con chồn ỉu xìu ỉu xìu: "Hoắc Tư Cẩn!"
Tống Kiều: "...... Hoắc Tư Cẩn? Con trai lớn của Hoắc Trầm Lệnh?"
Chồn gật gật đầu, đặc biệt ảo não.
"Đúng vậy! Nhưng trong khoảng thời gian này cậu ta luôn ở nước ngoài, tôi lại lười chạy xa như thế, cho nênđã ở lại thành phố này chờ cậu ta trở về. Ngày đó ở bên ngoài bệnh viện đã ngoài ý muốn trêu chọc tới đứa nhỏ kia!"
Đáy mắt của Tống Kiều hiện lên từng tia tính toán: "Ai cung phụng mày? Người nhà họ Trương à?"
Chồn vừa lắc đầu lại gật đầu: "Nói đến thì có thể xem như là di nguyện của bà cốt họ Mã trước khi chết. Lúc sống đã nhận của một người gọi là Chu Xuân Hoa không ít tiền để đối phó người nhà họ Hoắc. Về sau, bị phản phệ chết một cách kỳ lạ, bà ta luôn cung phụng một tiên gia là tôi, tôi không thể không ra mặt hỗ trợ. Nhưng nhà họ Hoắc có thế lớn, tôi không dám tùy ý ra tay với Hoắc Trầm Lệnh, chỉ có con trai cả Hoắc Tư Cẩn không ở trong tầm mắt của ông ta, cho nên tôi mới lựa chọn Hoắc Tư Cẩn để ra tay."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro