Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi
Chương 120
Đóa Mễ Đại Nhân
2024-11-23 09:21:08
Lão Trần đã phổ cập thông tin cho cậu ta, nhân viên công tác lúc đi thu thập hồn phách mới, cho dù là người của gia tộc tâm linh, nếu chưa có thông linh thì sẽ không thể nhìn thấy bọn họ.
Lão Trần làm công việc này đã lâu năm, lắc lắc đầu.
"Không thể nào! Chúng ta là nhân viên làm việc cho Địa Phủ, đối phương là người, cả hai không cùng một thế giới, không thấy được đâu!"
Hoắc Trầm Lệnh lòng đang nóng như lửa đốt: "......"
Ông đường đường là người cầm quyền của nhà họ Hoắc, lại bị người khác lơ đi, coi như điếc như mù?
***********
Tiểu Vương cảm thấy có thể lão Trần đã phán đoán sai rồi, ánh mắt của người này rõ ràng nhìn cậu ta rất chân thực, thậm chí còn đang từng bước đi tới gần chỗ cậu ta.
Rõ ràng không phải là tồn tại trong cùng một thế giới, cậu ta vậy mà lại cảm nhận được cảm giác áp bách đến từ sâu bên trong vương cung của Địa Phủ.
Tiểu Vương vô thức lui lại hai bước.
"Lão Trần, người này rất không ổn!"
Lão Trần cũng phát giác ra điều kỳ lạ.
Nhưng lão Trần không thèm để ý.
Quanh người lão Trần tràn đầy âm khí, đang chuẩn bị đối phó tạo áp lực với người sống đã ngoài ý muốn xâm nhập vào kết giới của bọn họ, ông ta muốn hiện ra những bộ phận tàn khuyết không đầy đủ trên người để dọa người đó chạy đi.
Tròng mắt của ông ta mới vừa từ trong hốc mắt nhảy ra, liền chạm mặt với ánh mắt âm trầm của người đàn ông kia, bị dọa đến bay ngược trở về trong hốc mắt.
Lão Trần sắp bị thứ không vừa mắt này làm cho tức chết!
Ông ta nổi nóng!
Không phải là tròng mắt của mình, quả nhiên dùng không thông thuận!
Lão Trần lộ ra một khuôn mặt trắng xanh đáng sợ, tròng mắt đen nhánh không biết đã đi đâu chỉ có một màu trắng xanh, nhìn càng kinh khủng hơn so với hai hốc mắt không có tròng.
Hoắc Trầm Lệnh gấp gáp tìm Tể Tể, dù biết hai người này có khả năng không phải người, nhưng ông cũng không sợ hãi.
Khí thế ở quanh người ông đã bộc phát ra toàn bộ, toàn thân tử khí vờn quanh, trong tử khí thậm chí còn ẩn giấu một giọt máu đỏ tươi chói mắt.
Khoảnh khắc lão Trần nhìn thấy giọt máu, hai đầu gối đã mềm nhũn, “bịch” một tiếng quỳ xuống.
Tiểu Vương nhìn mà không hiểu gì cả.
Đầu đầy dấu chấm hỏi!
Trong đoàn sương mù dày đặc truyền đến tiếng của Tể Tể.
"Cha, Tể Tể ở đây, Tể Tể tìm được bác Trần rồi, bác Trần không có việc gì."
Nghe được tiếng của Tể Tể, Hoắc Trầm Lệnh cũng không có tâm tư quản hai người này, dù bốn phía một mảnh đen kịt, ông vẫn thẳng tắp xông về phía trước, theo phương hướng mà tiếng bé phát ra.
Ở bên kia, lúc này Tể Tể mới chú ý tới cha có thể sẽ không nhìn thấy bé vì màn sương âm khí quá dày đặc, bé dứt khoát há mồm nuốt một ngụm.
Nuốt đến hơn phân nửa thì bé dừng một chút.
Bé đã nhìn thấy hai nhân viên của Địa Phủ.
Ồ!
Bé cúi đầu nhìn bác Trần trên người đầy vết máu đang nằm trên mặt đất, cũng biết hai nhân viên kia là đến thu thập hồn phách mới.
Từ bên trong màn sương quỷ khí âm trầm truyền đến tiếng la lo lắng của cha.
"Tể Tể!"
Bé lại phun âm khí ra nhiều thêm một chút, một tay ôm lấy bác Trần chạy như bay đến bên người cha.
"Cha, xe của bác Trần ở bên kia, chúng ta mau đi qua đó."
Nói xong, Tể Tể một tay nâng bác Trần, một tay lôi kéo cha lần nữa chạy như bay.
Đến bên cạnh xe thì bé mới dừng lại, thế nhưng bé quá thấp, với không tới cửa xe chỉ có thể xin cha giúp đỡ.
"Cha, cha nhanh mở cửa xe, bác Trần chảy máu rồi, phải nhanh đi bệnh viện chữa trị."
Hoắc Trầm Lệnh: "......"
Trái tim của ông đang đập cuồng loạn!
Một là lo lắng cho Trần Kiến Đào!
Hai là Tể Tể đang dùng một tay nâng người đàn ông nặng gần một tạ, cũng quá kích thích rồi!
Không sao!
Đây chỉ là chuyện nhỏ!
Chỉ là Tể Tể có sức mạnh vô cùng lớn mà thôi!
Mắt Âm Dương đều có thể tiếp nhận, tiếp nhận thêm chuyện bé có sức lực vô cùng lớn cũng không thành vấn đề!
Ông tiếp nhận được!
Hoắc Trầm Lệnh nhanh chóng mở cửa xe, không đợi ông hỗ trợ, bé đã đặt Trần Kiến Đào ở ghế sau.
Hoắc Trầm Lệnh hít một hơi thật sâu, sau đó thở ra!
Mà bên kia Tể Tể đang dùng một đôi tay nhỏ xíu, bắt đầu lắc lư bò lên trên xe.
Xe của Trần Kiến Đào thuộc dòng Hummer, bánh xe cao hơn những chiếc xe phổ thông khác, bé kiễng chân vểnh cái mông nhỏ lên, gần nửa người ghé vào ghế ngay cửa xe, dùng hết sức, một hồi lâu vẫn không leo được lên.
Hoắc Trầm Lệnh nhìn thấy, dùng bàn tay nâng cái mông nhỏ của bé lên, giúp bé dễ dàng bò vào trong xe, lại thắt chặt dây an toàn cho bé.
Còn ông thì chuyển tới vị trí lái, mở cửa lên xe, nổ máy xe khởi động chân ga mau chóng chạy tới bệnh viện.
Cách đó không xa Tiểu Vương nhìn lão Trần, lắp bắp nói.
"Lão Trần, ông cũng cảm thấy người kia có vấn đề phải không?"
Lão Trần: "......"
Đâu chỉ là “có vấn đề”!
Người kia trên thân thế mà có khí tức âm trầm đáng sợ của vương giả trong vương cung Địa Phủ, mặc dù rất ít, nhưng thật khó tin!
Quỷ quái cũng biết tiếc mệnh, đánh không lại thì không nên tới trêu chọc nha.
Lão Trần làm công việc này đã lâu năm, lắc lắc đầu.
"Không thể nào! Chúng ta là nhân viên làm việc cho Địa Phủ, đối phương là người, cả hai không cùng một thế giới, không thấy được đâu!"
Hoắc Trầm Lệnh lòng đang nóng như lửa đốt: "......"
Ông đường đường là người cầm quyền của nhà họ Hoắc, lại bị người khác lơ đi, coi như điếc như mù?
***********
Tiểu Vương cảm thấy có thể lão Trần đã phán đoán sai rồi, ánh mắt của người này rõ ràng nhìn cậu ta rất chân thực, thậm chí còn đang từng bước đi tới gần chỗ cậu ta.
Rõ ràng không phải là tồn tại trong cùng một thế giới, cậu ta vậy mà lại cảm nhận được cảm giác áp bách đến từ sâu bên trong vương cung của Địa Phủ.
Tiểu Vương vô thức lui lại hai bước.
"Lão Trần, người này rất không ổn!"
Lão Trần cũng phát giác ra điều kỳ lạ.
Nhưng lão Trần không thèm để ý.
Quanh người lão Trần tràn đầy âm khí, đang chuẩn bị đối phó tạo áp lực với người sống đã ngoài ý muốn xâm nhập vào kết giới của bọn họ, ông ta muốn hiện ra những bộ phận tàn khuyết không đầy đủ trên người để dọa người đó chạy đi.
Tròng mắt của ông ta mới vừa từ trong hốc mắt nhảy ra, liền chạm mặt với ánh mắt âm trầm của người đàn ông kia, bị dọa đến bay ngược trở về trong hốc mắt.
Lão Trần sắp bị thứ không vừa mắt này làm cho tức chết!
Ông ta nổi nóng!
Không phải là tròng mắt của mình, quả nhiên dùng không thông thuận!
Lão Trần lộ ra một khuôn mặt trắng xanh đáng sợ, tròng mắt đen nhánh không biết đã đi đâu chỉ có một màu trắng xanh, nhìn càng kinh khủng hơn so với hai hốc mắt không có tròng.
Hoắc Trầm Lệnh gấp gáp tìm Tể Tể, dù biết hai người này có khả năng không phải người, nhưng ông cũng không sợ hãi.
Khí thế ở quanh người ông đã bộc phát ra toàn bộ, toàn thân tử khí vờn quanh, trong tử khí thậm chí còn ẩn giấu một giọt máu đỏ tươi chói mắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khoảnh khắc lão Trần nhìn thấy giọt máu, hai đầu gối đã mềm nhũn, “bịch” một tiếng quỳ xuống.
Tiểu Vương nhìn mà không hiểu gì cả.
Đầu đầy dấu chấm hỏi!
Trong đoàn sương mù dày đặc truyền đến tiếng của Tể Tể.
"Cha, Tể Tể ở đây, Tể Tể tìm được bác Trần rồi, bác Trần không có việc gì."
Nghe được tiếng của Tể Tể, Hoắc Trầm Lệnh cũng không có tâm tư quản hai người này, dù bốn phía một mảnh đen kịt, ông vẫn thẳng tắp xông về phía trước, theo phương hướng mà tiếng bé phát ra.
Ở bên kia, lúc này Tể Tể mới chú ý tới cha có thể sẽ không nhìn thấy bé vì màn sương âm khí quá dày đặc, bé dứt khoát há mồm nuốt một ngụm.
Nuốt đến hơn phân nửa thì bé dừng một chút.
Bé đã nhìn thấy hai nhân viên của Địa Phủ.
Ồ!
Bé cúi đầu nhìn bác Trần trên người đầy vết máu đang nằm trên mặt đất, cũng biết hai nhân viên kia là đến thu thập hồn phách mới.
Từ bên trong màn sương quỷ khí âm trầm truyền đến tiếng la lo lắng của cha.
"Tể Tể!"
Bé lại phun âm khí ra nhiều thêm một chút, một tay ôm lấy bác Trần chạy như bay đến bên người cha.
"Cha, xe của bác Trần ở bên kia, chúng ta mau đi qua đó."
Nói xong, Tể Tể một tay nâng bác Trần, một tay lôi kéo cha lần nữa chạy như bay.
Đến bên cạnh xe thì bé mới dừng lại, thế nhưng bé quá thấp, với không tới cửa xe chỉ có thể xin cha giúp đỡ.
"Cha, cha nhanh mở cửa xe, bác Trần chảy máu rồi, phải nhanh đi bệnh viện chữa trị."
Hoắc Trầm Lệnh: "......"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trái tim của ông đang đập cuồng loạn!
Một là lo lắng cho Trần Kiến Đào!
Hai là Tể Tể đang dùng một tay nâng người đàn ông nặng gần một tạ, cũng quá kích thích rồi!
Không sao!
Đây chỉ là chuyện nhỏ!
Chỉ là Tể Tể có sức mạnh vô cùng lớn mà thôi!
Mắt Âm Dương đều có thể tiếp nhận, tiếp nhận thêm chuyện bé có sức lực vô cùng lớn cũng không thành vấn đề!
Ông tiếp nhận được!
Hoắc Trầm Lệnh nhanh chóng mở cửa xe, không đợi ông hỗ trợ, bé đã đặt Trần Kiến Đào ở ghế sau.
Hoắc Trầm Lệnh hít một hơi thật sâu, sau đó thở ra!
Mà bên kia Tể Tể đang dùng một đôi tay nhỏ xíu, bắt đầu lắc lư bò lên trên xe.
Xe của Trần Kiến Đào thuộc dòng Hummer, bánh xe cao hơn những chiếc xe phổ thông khác, bé kiễng chân vểnh cái mông nhỏ lên, gần nửa người ghé vào ghế ngay cửa xe, dùng hết sức, một hồi lâu vẫn không leo được lên.
Hoắc Trầm Lệnh nhìn thấy, dùng bàn tay nâng cái mông nhỏ của bé lên, giúp bé dễ dàng bò vào trong xe, lại thắt chặt dây an toàn cho bé.
Còn ông thì chuyển tới vị trí lái, mở cửa lên xe, nổ máy xe khởi động chân ga mau chóng chạy tới bệnh viện.
Cách đó không xa Tiểu Vương nhìn lão Trần, lắp bắp nói.
"Lão Trần, ông cũng cảm thấy người kia có vấn đề phải không?"
Lão Trần: "......"
Đâu chỉ là “có vấn đề”!
Người kia trên thân thế mà có khí tức âm trầm đáng sợ của vương giả trong vương cung Địa Phủ, mặc dù rất ít, nhưng thật khó tin!
Quỷ quái cũng biết tiếc mệnh, đánh không lại thì không nên tới trêu chọc nha.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro