Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi
Chương 137
Đóa Mễ Đại Nhân
2024-11-26 16:59:32
Tể Tể “a” một tiếng, nhắm mắt lại cảm nhận quá khứ của con quỷ trong lòng bàn tay.
Sau khi xác định nó có trong danh sách chờ đi đầu thai, bé có chút tiếc nuối mà nuốt một ngụm nước bọt.
"Xem ra Tể Tể không thể ăn mày rồi."
Quỷ không tóc lập tức nhắc đến Bút Tiên, chỉ cần nó thoát được kiếp nạn này.
"Cây bút lúc trước, bên trong đó có Bút Tiên, Tể Tể có thể đi ăn nó!"
Bút Tiên ở bên ngoài kết giới nghe được thì rất tức giận, đến nỗi nó đã nhảy lên ở trong túi của Bách Minh Tư.
Chuyện này có liên quan gì tới nó?
Nó muốn đại triển thần uy, muốn thừa cơ đánh lén hai người này, kết quả vừa ngoi đầu lên đã bị phong ấn mất rồi!
Tể Tể có thể cảm ứng được phản ứng của Bút Tiên, bé cau mày.
Bé mở ra cái miệng nhỏ, gặm một chút viên than trong lòng bàn tay, viên than bị gặm ra một cái hố nhỏ, nhưng con quỷ không tóc không dám lên tiếng.
Bé hỏi nó: "Vậy mày còn muốn đi đầu thai không?"
Quỷ không tóc nào dám nói không?
Nếu nói “không” đoán chừng nó sẽ lập tức trở thành khẩu phần ăn rồi.
"Đầu thai!"
Tể Tể từ trong túi móc móc, móc ra một quyển sách nhỏ.
Quỷ không tóc trơ mắt nhìn bé phủi phủi mấy lần ở bên trên quyển sách nhỏ, lúc đầu không thấy số gì tự nhiên lại xuất hiện trong sách nhỏ một dãy số mới tinh, hơn nữa số mới tinh kia khi hiện lên trong danh sách ở trang cuối cùng ghi thời gian chời đợi vẫn là một trăm năm.
Quỷ không tóc: "......"
Bé biết nó nghi hoặc cái gì, bé dùng giọng trẻ con giải thích với nó.
"Xếp hàng đầu thai thì không thể nửa đường rời đi, nếu như rời đi, thì phải bắt đầu xếp hàng lại từ đầu, hoặc bị coi là cản trở công việc của Địa Phủ mà xử lý! Mày nói mày còn muốn tiếp tục đầu thai, bản Tể Tể cho mày số thứ tự một lần nữa, được không?"
Quỷ không tóc: "......"
Sụp đổ hoàn toàn!
Nó đã trải qua bảy mươi tám năm mà chỉ có mười năm tự do, còn lại sáu mươi tám năm luôn bị trấn áp ở nơi này, nếu như không phải lần này có người triệu hoán Bút Tiên, nó chắc chắn vẫn chỉ có thể đứng nhìn mà thôi!
Nó......
Bé nhìn ra cảm xúc của nó không tốt, lông mày nhỏ giương lên, giọng bé như rất chờ mong được ăn ngon.
"Không được à?"
Quỷ không tóc bị khuyết một khối trên đầu vội trả lời.
"Được, được! Hoàn toàn không có vấn đề!"
Giữ mạng quan trọng hơn!
Chờ sau khi thoát khỏi đứa nhỏ kỳ lạ này, nó sẽ tìm lại sức mạnh rồi quay đầu báo thù cũng không muộn.
Tể Tể rất thất vọng!
Nhưng vẫn có thể giữ con quỷ này ở bên người.
Ví dụ như làm vật trang trí trên điện thoại cho anh trai?
"Vậy trước tiên để Tể Tể trông nom mày, hiện tại chúng ta đang ở xã hội loài người, không cho phép mày tổn thương người thường...... À, cũng không được hù dọa!"
Quỷ không tóc: "......"
Méo mặt!
Quỷ không tóc không có phản ứng, bé coi như nó đã đồng ý.
Sau đó bé bóp bóp nhào nặn, vò quỷ không tóc thành một quả bóng tròn có một đôi mắt nhỏ màu đen, nhìn rất đáng yêu.
"Về sau thì giữ lấy bộ dạng này, nếu như bị bản Tể Tể phát hiện mày ở bên ngoài bị người khác phát hiện mày không phải người......"
Quỷ không tóc tinh thần uể oải: "Nhóc sẽ ăn tôi!"
Bé cười hắc hắc.
"Đúng vậy!"
Quỷ không tóc: "......"
Nhìn như đã qua thật lâu, nhưng thật ra chỉ mới qua ba đến năm phút.
Bé thu hồi kết giới, lại xử lý sạch sẽ âm khí mỏng manh ở xung quanh, liền quay người chạy trở về.
"Anh cả, anh hai, anh ba, anh Minh Tư! Tể Tể về rồi!"
Bách Minh Tư ở phía trước, trong nháy mắt nhìn thấy thân ảnh bé xuất hiện thì đã vội vàng chạy tới, một tay ôm lấy người.
"Tể Tể!"
Hoắc Tư Cẩn Hoắc Tư Tước cùng Hoắc Tư Thần, ba anh em cũng nhanh chóng chạy tới, bốn người vây chặt lấy bé, Hoắc Tư Cẩn vô thức bế bé từ trong ngực của Bách Minh Tư.
"Tể Tể, em sao rồi?"
Bé cười, giơ lên viên cầu nhỏ màu đen ở trong tay.
"Anh cả, Tể Tể có quà tặng cho anh."
Hoắc Tư Cẩn sửng sốt một chút: "Quà?"
Bé gật đầu: "Đúng vậy! Dù sao thì anh cả có thể nhìn thấy ma quỷ, vì để phòng vạn nhất, Tể Tể đưa con quỷ này cho anh cả cầm, nó sẽ bảo vệ anh cả!"
Quỷ không tóc: "......"
Nói không cho phép nó lộ ra cơ mà?
Thật ra đây là “tiêu chuẩn kép”?
Nó không thể chủ động bại lộ, nhưng bé thì có thể tùy ý?
Một lúc sau, quỷ không tóc đã chú ý tới mi tâm của bốn người thiếu niên, ở sâu bên trong đều có khí tức huyết mạch của chủ nhân Địa Phủ, quỷ không tóc không bình tĩnh được nữa!
“Tiêu chuẩn kép”!
Quá “tiêu chuẩn kép”!
(*) Tiêu chuẩn kép là cách nói lịch sự để chỉ tính hai mặt.
Không cho phép bọn họ sinh tiểu quỷ!
Nhưng Vương của Địa Phủ, mẹ nó … sinh một đống lớn?
Mà Bút Tiên bị ném ở trong túi của Bách Minh Tư, lúc phát giác được bên ngoài cả năm người đều có khí tức huyết mạch của Vương, trong đầu nó chỉ nghĩ đến một vấn đề.
Vương của Địa Phủ, đến cùng có mấy đứa con?
*******
Hoắc Tư Cẩn cầm viên cầu màu đen mà Tể Tể đưa qua, cơ bắp toàn thân cứng đờ.
Sau khi xác định nó có trong danh sách chờ đi đầu thai, bé có chút tiếc nuối mà nuốt một ngụm nước bọt.
"Xem ra Tể Tể không thể ăn mày rồi."
Quỷ không tóc lập tức nhắc đến Bút Tiên, chỉ cần nó thoát được kiếp nạn này.
"Cây bút lúc trước, bên trong đó có Bút Tiên, Tể Tể có thể đi ăn nó!"
Bút Tiên ở bên ngoài kết giới nghe được thì rất tức giận, đến nỗi nó đã nhảy lên ở trong túi của Bách Minh Tư.
Chuyện này có liên quan gì tới nó?
Nó muốn đại triển thần uy, muốn thừa cơ đánh lén hai người này, kết quả vừa ngoi đầu lên đã bị phong ấn mất rồi!
Tể Tể có thể cảm ứng được phản ứng của Bút Tiên, bé cau mày.
Bé mở ra cái miệng nhỏ, gặm một chút viên than trong lòng bàn tay, viên than bị gặm ra một cái hố nhỏ, nhưng con quỷ không tóc không dám lên tiếng.
Bé hỏi nó: "Vậy mày còn muốn đi đầu thai không?"
Quỷ không tóc nào dám nói không?
Nếu nói “không” đoán chừng nó sẽ lập tức trở thành khẩu phần ăn rồi.
"Đầu thai!"
Tể Tể từ trong túi móc móc, móc ra một quyển sách nhỏ.
Quỷ không tóc trơ mắt nhìn bé phủi phủi mấy lần ở bên trên quyển sách nhỏ, lúc đầu không thấy số gì tự nhiên lại xuất hiện trong sách nhỏ một dãy số mới tinh, hơn nữa số mới tinh kia khi hiện lên trong danh sách ở trang cuối cùng ghi thời gian chời đợi vẫn là một trăm năm.
Quỷ không tóc: "......"
Bé biết nó nghi hoặc cái gì, bé dùng giọng trẻ con giải thích với nó.
"Xếp hàng đầu thai thì không thể nửa đường rời đi, nếu như rời đi, thì phải bắt đầu xếp hàng lại từ đầu, hoặc bị coi là cản trở công việc của Địa Phủ mà xử lý! Mày nói mày còn muốn tiếp tục đầu thai, bản Tể Tể cho mày số thứ tự một lần nữa, được không?"
Quỷ không tóc: "......"
Sụp đổ hoàn toàn!
Nó đã trải qua bảy mươi tám năm mà chỉ có mười năm tự do, còn lại sáu mươi tám năm luôn bị trấn áp ở nơi này, nếu như không phải lần này có người triệu hoán Bút Tiên, nó chắc chắn vẫn chỉ có thể đứng nhìn mà thôi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nó......
Bé nhìn ra cảm xúc của nó không tốt, lông mày nhỏ giương lên, giọng bé như rất chờ mong được ăn ngon.
"Không được à?"
Quỷ không tóc bị khuyết một khối trên đầu vội trả lời.
"Được, được! Hoàn toàn không có vấn đề!"
Giữ mạng quan trọng hơn!
Chờ sau khi thoát khỏi đứa nhỏ kỳ lạ này, nó sẽ tìm lại sức mạnh rồi quay đầu báo thù cũng không muộn.
Tể Tể rất thất vọng!
Nhưng vẫn có thể giữ con quỷ này ở bên người.
Ví dụ như làm vật trang trí trên điện thoại cho anh trai?
"Vậy trước tiên để Tể Tể trông nom mày, hiện tại chúng ta đang ở xã hội loài người, không cho phép mày tổn thương người thường...... À, cũng không được hù dọa!"
Quỷ không tóc: "......"
Méo mặt!
Quỷ không tóc không có phản ứng, bé coi như nó đã đồng ý.
Sau đó bé bóp bóp nhào nặn, vò quỷ không tóc thành một quả bóng tròn có một đôi mắt nhỏ màu đen, nhìn rất đáng yêu.
"Về sau thì giữ lấy bộ dạng này, nếu như bị bản Tể Tể phát hiện mày ở bên ngoài bị người khác phát hiện mày không phải người......"
Quỷ không tóc tinh thần uể oải: "Nhóc sẽ ăn tôi!"
Bé cười hắc hắc.
"Đúng vậy!"
Quỷ không tóc: "......"
Nhìn như đã qua thật lâu, nhưng thật ra chỉ mới qua ba đến năm phút.
Bé thu hồi kết giới, lại xử lý sạch sẽ âm khí mỏng manh ở xung quanh, liền quay người chạy trở về.
"Anh cả, anh hai, anh ba, anh Minh Tư! Tể Tể về rồi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bách Minh Tư ở phía trước, trong nháy mắt nhìn thấy thân ảnh bé xuất hiện thì đã vội vàng chạy tới, một tay ôm lấy người.
"Tể Tể!"
Hoắc Tư Cẩn Hoắc Tư Tước cùng Hoắc Tư Thần, ba anh em cũng nhanh chóng chạy tới, bốn người vây chặt lấy bé, Hoắc Tư Cẩn vô thức bế bé từ trong ngực của Bách Minh Tư.
"Tể Tể, em sao rồi?"
Bé cười, giơ lên viên cầu nhỏ màu đen ở trong tay.
"Anh cả, Tể Tể có quà tặng cho anh."
Hoắc Tư Cẩn sửng sốt một chút: "Quà?"
Bé gật đầu: "Đúng vậy! Dù sao thì anh cả có thể nhìn thấy ma quỷ, vì để phòng vạn nhất, Tể Tể đưa con quỷ này cho anh cả cầm, nó sẽ bảo vệ anh cả!"
Quỷ không tóc: "......"
Nói không cho phép nó lộ ra cơ mà?
Thật ra đây là “tiêu chuẩn kép”?
Nó không thể chủ động bại lộ, nhưng bé thì có thể tùy ý?
Một lúc sau, quỷ không tóc đã chú ý tới mi tâm của bốn người thiếu niên, ở sâu bên trong đều có khí tức huyết mạch của chủ nhân Địa Phủ, quỷ không tóc không bình tĩnh được nữa!
“Tiêu chuẩn kép”!
Quá “tiêu chuẩn kép”!
(*) Tiêu chuẩn kép là cách nói lịch sự để chỉ tính hai mặt.
Không cho phép bọn họ sinh tiểu quỷ!
Nhưng Vương của Địa Phủ, mẹ nó … sinh một đống lớn?
Mà Bút Tiên bị ném ở trong túi của Bách Minh Tư, lúc phát giác được bên ngoài cả năm người đều có khí tức huyết mạch của Vương, trong đầu nó chỉ nghĩ đến một vấn đề.
Vương của Địa Phủ, đến cùng có mấy đứa con?
*******
Hoắc Tư Cẩn cầm viên cầu màu đen mà Tể Tể đưa qua, cơ bắp toàn thân cứng đờ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro