Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi
Chương 15
Đóa Mễ Đại Nhân
2024-11-16 09:22:18
Bé con lắc đầu: "Không nhìn thấy."
Hoắc Tư Thần lập tức nản lòng, nhưng Hoắc Tư Tước đã nghĩ xa hơn.
"Vậy Tể Tể, vừa rồi khi em đến đây, em có nhìn thấy thứ mà em không nên thấy không?"
Bách Minh Tư là người duy nhất trong thế hệ này của gia tộc họ Bách có thể giao tiếp âm dương, cậu ấy cũng là người thừa kế của gia tộc họ Bách và là trưởng tộc tiếp theo của gia tộc họ Bách.
Cậu ấy hỏi Tể Tể thì nhất định cậu ấy đã nhìn thấy gì đó.
Bé sợ dọa đến hai anh, con mắt trợn tròn đen láy xoay xoay.
"Sương mù đen! Nhìn thấy một ít sương mù đen! Dày đặc âm khí!"
Hoắc Tư Tước lập tức hiểu ra sương đen trong miệng Tể Tể là gì, khóe miệng giật giật.
Trên đời này thực sự có thứ như vậy?
Hoắc Tư Thần không hiểu, tâm trạng thấp thỏm, cau mày nhìn xung quanh.
"Sương mù đen từ đâu đến? Tại sao anh không nhìn thấy?"
Hoắc Tư Tước xoa đầu em trai ngốc nghếch của mình rồi nhìn Bách Minh Tư.
"Minh Tư, cậu giúp Tể Tể nhìn một chút nhé?"
Mặc dù Tể Tể có thể nhìn thấy những thứ đó, nhưng Tể Tể chỉ mới ba tuổi rưỡi, nếu có chuyện gì xảy ra thì sao?
Bé không nhịn được dậm chân tại chỗ vài cái, thậm chí còn vây quanh anh hai.
"Anh hai, Tể Tể thật sự không sao, Tể Tể rất tốt. Những thứ đó không thể làm tổn thương được Tể Tể!"
Bé là tiểu công chúa duy nhất ở địa phủ được cha Minh Vương hậu thuẫn, làm gì có con quỷ nào không có mắt dám bắt nạt bé?
Bách Minh Tư nghĩ đến lời nói của ông nội, biết tình huống đặc biệt của Tể Tể.
"Tể Tể chắc không sao đâu, nhưng để đề phòng, tối nay Tể Tể đi theo tớ về nhà nhà họ Bách được không?"
Hoắc Tư Tước một tay ôm Tể Tể vào trong lòng của mình.
"Được! Tư Thần và mình cũng sẽ đi với cậu."
Hoắc Tư Thần lau mũi, thẳng lưng: "... Ừm!"
Bách Minh Tư: "... Được!"
Bé cũng không quên mục đích ban đầu.
Có anh hai ở đây, bé không cần tìm biệt thự bỏ hoang ở ngoại ô.
Mắt của bé sáng lên khi nhìn anh hai.
"Tốt quá, anh hai, chúng ta đi đến biệt thự bỏ hoang ở ngoại ô nơi trước đây anh từng đi đi. Ở đó hẳn là có vấn đề. Chúng ta qua đó xem."
Hoắc Tư Tước: "Bây giờ?"
Cậu nhìn đồng hồ, đến bên đó thì đã gần sáng rồi.
Bé ôm cổ dùng giọng trẻ con làm nũng.
"Anh hai, có được không ~~ Chúng ta cùng đi nha! Bên kia thật sự có vấn đề! Anh hai, anh không tin Tể Tể sao? Ô ô ... anh ~~"
Hoắc Tư Tước đầu hàng ngay lập tức.
"Đi, đi! Đi ngay!"
Cha luôn để bọn họ được tự do, cũng không quản nhiều, hơn nữa khi ra ngoài, bọn họ luôn có vệ sĩ đi theo, rất an toàn.
"Anh nhắn tin cho cha là chúng ta sẽ đến nhà Minh Tư, kẻo cha lại gọi cho quản gia đi tìm chúng ta.”
Bé cười hì hì, nụ cười dịu dàng, ngọt ngào làm sao.
"Được được!"
********************
Bốn người trước tiên trở về nhà cũ của nhà họ Bách.
Bởi vì Bách Minh Tư là thế hệ tiếp theo của gia tộc họ Bách, hơn nữa bởi vì thân phận đặc biệt của cậu ấy mà gia tộc họ Bách luôn chiều theo ý của người đứng đầu trong tương lai này.
Những người giúp việc của nhà họ Bách không lạ gì việc đi sớm về muộn hoặc ở nhà thâu đêm suốt sáng của cậu chủ.
Tuy nhiên, khi thiếu gia mang về ba đứa trẻ, hai lớn một nhỏ, đám người hầu có chút kinh ngạc.
Bách Minh Tư nhìn như đơn thuần nho nhã nhưng tiếng nói lại có trọng lượng tuyệt đối.
"Đây là cậu chủ thứ hai, thứ ba và tiểu thư của nhà họ Hoắc. Họ sẽ ở đây đêm nay. Lui xuống hết đi."
Người giúp việc gật đầu: "Vâng, thiếu gia."
Khi người giúp việc rời đi, Bách Minh Tư đưa họ vào khu mình ở.
Hoắc Tư Thần nghe nói sẽ được đi đến ngoại ô, sự hưng phấn của cậu đã làm dịu đi nỗi buồn.
Dù sao, cậu vẫn còn nhỏ, thực sự buồn khổ, nhưng sự chú ý cũng dễ dàng chuyển dời.
"Anh Minh Tư, chúng ta không đi ngoại ô sao?"
Bách Minh Tư gật đầu: "Đi theo anh, ở đây có một cái cửa nhỏ, chúng ta sẽ rời đi từ chỗ này, sẽ không có người đi theo."
Hoắc Tư Tước không chút do dự: "Đi!"
Cậu biết những lo lắng của Bách Minh Tư, sợ rằng vệ sĩ của họ sẽ nói với cha họ sau khi biết chuyện.
Cậu còn đang suy nghĩ làm cách nào để thoát khỏi đám vệ sĩ đó, nhưng không ngờ Bách Minh Tư đã sắp xếp ổn thỏa.
Đối với vấn đề an toàn ...
Miễn là họ không gặp phải những tên xã hội đen hung ác, thì kỹ năng của họ cũng đủ để đối phó.
Bốn đứa nhỏ đi ra ngoài, nhanh chóng rời khỏi nhà cũ của nhà họ Bách, đi được một đoạn thì Bách Minh Tư đưa ba người lên một chiếc xe địa hình.
Hoắc Tư Thần nhìn Bách Minh Tư lái xe: "Anh Minh Tư, anh có bằng lái xe chưa?"
Theo luật thì anh ấy chưa đủ tuổi nhỉ?
Bách Minh Tư mỉm cười: "Anh không có bằng lái xe, nhưng anh có thể lái xe."
Hoắc Tư Thần: "..."
Bé được anh hai ôm trong tay, cùng nhau ngồi vào ghế phụ, vui vẻ gật đầu khi nghe thấy lời nói của anh Minh Tư.
"Chỉ là không có bằng lái thôi, không sao cả!"
Ở địa phủ, làm gì có ai có giấy phép lái xe đâu?
Hoắc Tư Thần lập tức nản lòng, nhưng Hoắc Tư Tước đã nghĩ xa hơn.
"Vậy Tể Tể, vừa rồi khi em đến đây, em có nhìn thấy thứ mà em không nên thấy không?"
Bách Minh Tư là người duy nhất trong thế hệ này của gia tộc họ Bách có thể giao tiếp âm dương, cậu ấy cũng là người thừa kế của gia tộc họ Bách và là trưởng tộc tiếp theo của gia tộc họ Bách.
Cậu ấy hỏi Tể Tể thì nhất định cậu ấy đã nhìn thấy gì đó.
Bé sợ dọa đến hai anh, con mắt trợn tròn đen láy xoay xoay.
"Sương mù đen! Nhìn thấy một ít sương mù đen! Dày đặc âm khí!"
Hoắc Tư Tước lập tức hiểu ra sương đen trong miệng Tể Tể là gì, khóe miệng giật giật.
Trên đời này thực sự có thứ như vậy?
Hoắc Tư Thần không hiểu, tâm trạng thấp thỏm, cau mày nhìn xung quanh.
"Sương mù đen từ đâu đến? Tại sao anh không nhìn thấy?"
Hoắc Tư Tước xoa đầu em trai ngốc nghếch của mình rồi nhìn Bách Minh Tư.
"Minh Tư, cậu giúp Tể Tể nhìn một chút nhé?"
Mặc dù Tể Tể có thể nhìn thấy những thứ đó, nhưng Tể Tể chỉ mới ba tuổi rưỡi, nếu có chuyện gì xảy ra thì sao?
Bé không nhịn được dậm chân tại chỗ vài cái, thậm chí còn vây quanh anh hai.
"Anh hai, Tể Tể thật sự không sao, Tể Tể rất tốt. Những thứ đó không thể làm tổn thương được Tể Tể!"
Bé là tiểu công chúa duy nhất ở địa phủ được cha Minh Vương hậu thuẫn, làm gì có con quỷ nào không có mắt dám bắt nạt bé?
Bách Minh Tư nghĩ đến lời nói của ông nội, biết tình huống đặc biệt của Tể Tể.
"Tể Tể chắc không sao đâu, nhưng để đề phòng, tối nay Tể Tể đi theo tớ về nhà nhà họ Bách được không?"
Hoắc Tư Tước một tay ôm Tể Tể vào trong lòng của mình.
"Được! Tư Thần và mình cũng sẽ đi với cậu."
Hoắc Tư Thần lau mũi, thẳng lưng: "... Ừm!"
Bách Minh Tư: "... Được!"
Bé cũng không quên mục đích ban đầu.
Có anh hai ở đây, bé không cần tìm biệt thự bỏ hoang ở ngoại ô.
Mắt của bé sáng lên khi nhìn anh hai.
"Tốt quá, anh hai, chúng ta đi đến biệt thự bỏ hoang ở ngoại ô nơi trước đây anh từng đi đi. Ở đó hẳn là có vấn đề. Chúng ta qua đó xem."
Hoắc Tư Tước: "Bây giờ?"
Cậu nhìn đồng hồ, đến bên đó thì đã gần sáng rồi.
Bé ôm cổ dùng giọng trẻ con làm nũng.
"Anh hai, có được không ~~ Chúng ta cùng đi nha! Bên kia thật sự có vấn đề! Anh hai, anh không tin Tể Tể sao? Ô ô ... anh ~~"
Hoắc Tư Tước đầu hàng ngay lập tức.
"Đi, đi! Đi ngay!"
Cha luôn để bọn họ được tự do, cũng không quản nhiều, hơn nữa khi ra ngoài, bọn họ luôn có vệ sĩ đi theo, rất an toàn.
"Anh nhắn tin cho cha là chúng ta sẽ đến nhà Minh Tư, kẻo cha lại gọi cho quản gia đi tìm chúng ta.”
Bé cười hì hì, nụ cười dịu dàng, ngọt ngào làm sao.
"Được được!"
********************
Bốn người trước tiên trở về nhà cũ của nhà họ Bách.
Bởi vì Bách Minh Tư là thế hệ tiếp theo của gia tộc họ Bách, hơn nữa bởi vì thân phận đặc biệt của cậu ấy mà gia tộc họ Bách luôn chiều theo ý của người đứng đầu trong tương lai này.
Những người giúp việc của nhà họ Bách không lạ gì việc đi sớm về muộn hoặc ở nhà thâu đêm suốt sáng của cậu chủ.
Tuy nhiên, khi thiếu gia mang về ba đứa trẻ, hai lớn một nhỏ, đám người hầu có chút kinh ngạc.
Bách Minh Tư nhìn như đơn thuần nho nhã nhưng tiếng nói lại có trọng lượng tuyệt đối.
"Đây là cậu chủ thứ hai, thứ ba và tiểu thư của nhà họ Hoắc. Họ sẽ ở đây đêm nay. Lui xuống hết đi."
Người giúp việc gật đầu: "Vâng, thiếu gia."
Khi người giúp việc rời đi, Bách Minh Tư đưa họ vào khu mình ở.
Hoắc Tư Thần nghe nói sẽ được đi đến ngoại ô, sự hưng phấn của cậu đã làm dịu đi nỗi buồn.
Dù sao, cậu vẫn còn nhỏ, thực sự buồn khổ, nhưng sự chú ý cũng dễ dàng chuyển dời.
"Anh Minh Tư, chúng ta không đi ngoại ô sao?"
Bách Minh Tư gật đầu: "Đi theo anh, ở đây có một cái cửa nhỏ, chúng ta sẽ rời đi từ chỗ này, sẽ không có người đi theo."
Hoắc Tư Tước không chút do dự: "Đi!"
Cậu biết những lo lắng của Bách Minh Tư, sợ rằng vệ sĩ của họ sẽ nói với cha họ sau khi biết chuyện.
Cậu còn đang suy nghĩ làm cách nào để thoát khỏi đám vệ sĩ đó, nhưng không ngờ Bách Minh Tư đã sắp xếp ổn thỏa.
Đối với vấn đề an toàn ...
Miễn là họ không gặp phải những tên xã hội đen hung ác, thì kỹ năng của họ cũng đủ để đối phó.
Bốn đứa nhỏ đi ra ngoài, nhanh chóng rời khỏi nhà cũ của nhà họ Bách, đi được một đoạn thì Bách Minh Tư đưa ba người lên một chiếc xe địa hình.
Hoắc Tư Thần nhìn Bách Minh Tư lái xe: "Anh Minh Tư, anh có bằng lái xe chưa?"
Theo luật thì anh ấy chưa đủ tuổi nhỉ?
Bách Minh Tư mỉm cười: "Anh không có bằng lái xe, nhưng anh có thể lái xe."
Hoắc Tư Thần: "..."
Bé được anh hai ôm trong tay, cùng nhau ngồi vào ghế phụ, vui vẻ gật đầu khi nghe thấy lời nói của anh Minh Tư.
"Chỉ là không có bằng lái thôi, không sao cả!"
Ở địa phủ, làm gì có ai có giấy phép lái xe đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro