Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi
Chương 152
Đóa Mễ Đại Nhân
2024-11-21 16:44:38
Hoắc Tư Thần đầy phiền muộn.
Liếc mắt một cái liền thấy cái lồng sắt nhỏ đặt ở góc tường, bên trong nhốt con thỏ màu đen, bên ngoài còn dán không ít lá bùa.
Hoắc Tư Thần đã ăn no, cậu giơ tay lấy giấy ăn lau miệng sạch sẽ.
Sau đó xê dịch cái ghế lui về sau, đứng dậy đi về phía con thỏ.
Vừa đi vừa hỏi Hoắc Tư Cẩn.
"Anh cả, con thỏ này là đực hay cái?"
Tốt nhất là con đực, biến thành em trai để cậu được đánh đòn!
Con thỏ bị giam trong chiếc lồng: "......"
Cái quái gì thế!
Là có ý tưởng xấu đối với ông đây phải không?
Nhân yêu khác nhau!
Không có kết quả tốt đâu!
Hoắc Tư Cẩn vẫn đang ưu nhã ăn cơm, nghe vậy thì lắc đầu.
"Không biết."
Hoắc Tư Tước cười: "Em mở chiếc lồng nhìn xem chẳng phải sẽ biết sao?"
Hoắc Tư Thần chần chờ: "Nhỡ nó chạy mất thì sao?"
Hoắc Tư Tước chắc chắn thỏ đen sợ Tể Tể, bé không lên tiếng, thỏ đen nhất định không dám chạy.
"Yên tâm, có Tể Tể ở đây."
Thỏ đen: "......"
Có bản lĩnh thì đơn đấu!
Lấy một đứa nhỏ ba tuổi rưỡi ra hù dọa ông đây, còn được tính là một thằng đàn ông sao?
Còn không bằng một con thỏ đâu!
Thỏ đen thất thần một chút, lúc này lồng sắt đã bị Hoắc Tư Thần mở ra, cậu đưa tay bắt lấy chân sau của con thỏ đen, lôi thỏ đen từ bên trong ra.
Thỏ đen giãy dụa kịch liệt, há miệng liền muốn chửi ầm lên.
Nhưng khi nhìn thấy Tể Tể đang ở trong ngực Hoắc Trầm Lệnh lại vô cùng sáng suốt mà ngậm miệng lại.
Suy nghĩ một chút! Nó không cần so đo cùng trẻ con nhân loại làm gì?
Dù sao mạng cũng quan trọng hơn, không phải sao?
Trong lúc thỏ đen cảm khái mạng của mình lớn hơn tất cả thì đã bị đứa nhỏ nhân loại nâng lên, sau đó đứa trẻ kia vậy mà nhìn chằm chằm vào bộ phận tư mật của nó, còn nhìn rất cẩn thận, nó triệt để bị công phá.
"A a a a!"
Hoắc Tư Thần biết con thỏ đen này là yêu quái, nhưng nhất thời lại quên mất.
Lúc thỏ đen rít lên tiếng thét chói tai vang vọng toàn bộ đại sảnh, Hoắc Tư Thần vô thức buông tay ra.
Nhưng cậu còn chưa thấy rõ giới tính của thỏ đen, trước khi buông tay còn sờ soạng một cái.
Thỏ đen cứng đờ thân thỏ trong nửa giây.
Nó giống như bị định thân.
Sau đó thì hoàn hồn, điên cuồng thét lên.
"A a a a!"
"Dám sờ thỏ đại gia, thỏ đại gia cắn chết mày!"
"Tao xxx…oooo…( chửi thề )! Ngay cả thỏ đại gia đều không buông tha!"
"Cắn chết mày!"
......
Thỏ đen ngao ngao kêu to, bởi vì Bách Minh Tư đã hạ cấm chế ở trên người nó, cho nên nó chỉ có thể bảo trì dáng vẻ của con thỏ lớn chừng bàn tay.
Cho nên, dù nó hung ác muốn bổ nhào qua cắn người, thì khi nhìn thấy cũng rất dễ thương.
Nhưng mà giọng của nó lại rất lớn!
Giống như tiếng heo lúc bị chọc tiết!
Tể Tể đã bị đánh thức.
Bé bò xuống từ trên đùi cha, lật đật đi về phía anh ba.
Bởi vì bị đánh thức, cho nên cả người bé giống như là bị mộng du, đi đường cũng lung la lung lay, nhìn bé mập như một quả cầu, trông cực kỳ đáng yêu.
Thỏ đen đang hung hãn, nhìn thấy bé đã ngay lập tức đứng im như pho tượng.
Tể Tể ngồi xổm ở trước mặt anh ba: "Anh ba, anh thích Tể Tể tặng quà cho anh không?"
Hoắc Tư Thần: "Hả? Tặng quà cho anh? Cái con thỏ điên này à?"
Bé sửng sốt một chút, mắt đang buồn nhủ trong nháy mắt đã trở nên thanh tỉnh.
Bé nhìn về phía con thỏ đen đang đứng im: "Mày điên rồi?"
Thỏ đen: "...... Không có...... Không có, tôi cảm thấy...... người anh này của tiểu đại nhân có khả năng...... Đầu óc không bình thường."
Đứa nhỏ nhân loại bình thường thì không có khả năng đi sờ gốc rễ của thỏ!
Cho nên không phải nó điên rồi!
Mà là đứa nhỏ nhân loại này điên rồi!
Tể Tể nhíu mày, giọng nói mềm mại nhanh chóng lạnh đi, sau đó biểu cảm trở nên đặc biệt hung ác.
"Anh ba của Tể Tể rất thông minh, người có vấn đề là mày! Mày lại nói xấu anh ba một câu xem, Tể Tể sẽ ăn mày! Lại tìm quà khác đưa cho anh ba sau!"
Thỏ đen trừng đôi mắt thỏ thật to: ...... Là anh ba của bé sờ thỏ a!
Bé hung hăng tiếp tục đe dọa.
"Hiện tại mày là thỏ của anh ba, phải bảo vệ anh ba, anh ba muốn mày làm gì mày đều phải làm! Làm tù binh thì phải có tính tự giác của tù binh, nếu không thì để anh cả đem mày làm thành đầu thỏ cay ăn!"
Thỏ đen giận mà không dám nói gì, nó ủy khuất, xấu hổ, mở miệng nói.
"Nhưng mà tiểu đại nhân, chính cậu ta đã sờ tôi mà!"
Thỏ đen tách chân ra, để bé biết đứa nhỏ nhân loại kia đã sờ soạng vào chỗ nào của nó!
Đó có phải là chuyện mà người bình thường làm không?
Sau đó, thỏ đen đã bị người nhà họ Hoắc đánh tập thể!
********
Hoắc Tư Thần sửng sốt!
Dù sao cậu cũng chỉ là một đứa nhỏ tám tuổi, cũng chưa bao giờ thấy một con thỏ không biết xấu hổ như vậy!
Hoắc Trầm Lệnh vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên này của bé, vị trí ngồi của ông vừa vặn có thể nhìn thấy thỏ đen tách hai chân ra, vừa đặt chén cơm xuống liền đi thẳng đến chỗ của con thỏ đen.
Hoắc Tư Cẩn cùng Hoắc Tư Tước cũng đồng thời đứng dậy, nhanh chóng chạy đến chỗ Tể Tể.
Thỏ đen bây giờ là vò mẻ không sợ vỡ.
Nó không thể xúc phạm!
Còn không thể phô bày ra hay sao?
Sau đó chính là bi kịch của thỏ đen!
Liếc mắt một cái liền thấy cái lồng sắt nhỏ đặt ở góc tường, bên trong nhốt con thỏ màu đen, bên ngoài còn dán không ít lá bùa.
Hoắc Tư Thần đã ăn no, cậu giơ tay lấy giấy ăn lau miệng sạch sẽ.
Sau đó xê dịch cái ghế lui về sau, đứng dậy đi về phía con thỏ.
Vừa đi vừa hỏi Hoắc Tư Cẩn.
"Anh cả, con thỏ này là đực hay cái?"
Tốt nhất là con đực, biến thành em trai để cậu được đánh đòn!
Con thỏ bị giam trong chiếc lồng: "......"
Cái quái gì thế!
Là có ý tưởng xấu đối với ông đây phải không?
Nhân yêu khác nhau!
Không có kết quả tốt đâu!
Hoắc Tư Cẩn vẫn đang ưu nhã ăn cơm, nghe vậy thì lắc đầu.
"Không biết."
Hoắc Tư Tước cười: "Em mở chiếc lồng nhìn xem chẳng phải sẽ biết sao?"
Hoắc Tư Thần chần chờ: "Nhỡ nó chạy mất thì sao?"
Hoắc Tư Tước chắc chắn thỏ đen sợ Tể Tể, bé không lên tiếng, thỏ đen nhất định không dám chạy.
"Yên tâm, có Tể Tể ở đây."
Thỏ đen: "......"
Có bản lĩnh thì đơn đấu!
Lấy một đứa nhỏ ba tuổi rưỡi ra hù dọa ông đây, còn được tính là một thằng đàn ông sao?
Còn không bằng một con thỏ đâu!
Thỏ đen thất thần một chút, lúc này lồng sắt đã bị Hoắc Tư Thần mở ra, cậu đưa tay bắt lấy chân sau của con thỏ đen, lôi thỏ đen từ bên trong ra.
Thỏ đen giãy dụa kịch liệt, há miệng liền muốn chửi ầm lên.
Nhưng khi nhìn thấy Tể Tể đang ở trong ngực Hoắc Trầm Lệnh lại vô cùng sáng suốt mà ngậm miệng lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Suy nghĩ một chút! Nó không cần so đo cùng trẻ con nhân loại làm gì?
Dù sao mạng cũng quan trọng hơn, không phải sao?
Trong lúc thỏ đen cảm khái mạng của mình lớn hơn tất cả thì đã bị đứa nhỏ nhân loại nâng lên, sau đó đứa trẻ kia vậy mà nhìn chằm chằm vào bộ phận tư mật của nó, còn nhìn rất cẩn thận, nó triệt để bị công phá.
"A a a a!"
Hoắc Tư Thần biết con thỏ đen này là yêu quái, nhưng nhất thời lại quên mất.
Lúc thỏ đen rít lên tiếng thét chói tai vang vọng toàn bộ đại sảnh, Hoắc Tư Thần vô thức buông tay ra.
Nhưng cậu còn chưa thấy rõ giới tính của thỏ đen, trước khi buông tay còn sờ soạng một cái.
Thỏ đen cứng đờ thân thỏ trong nửa giây.
Nó giống như bị định thân.
Sau đó thì hoàn hồn, điên cuồng thét lên.
"A a a a!"
"Dám sờ thỏ đại gia, thỏ đại gia cắn chết mày!"
"Tao xxx…oooo…( chửi thề )! Ngay cả thỏ đại gia đều không buông tha!"
"Cắn chết mày!"
......
Thỏ đen ngao ngao kêu to, bởi vì Bách Minh Tư đã hạ cấm chế ở trên người nó, cho nên nó chỉ có thể bảo trì dáng vẻ của con thỏ lớn chừng bàn tay.
Cho nên, dù nó hung ác muốn bổ nhào qua cắn người, thì khi nhìn thấy cũng rất dễ thương.
Nhưng mà giọng của nó lại rất lớn!
Giống như tiếng heo lúc bị chọc tiết!
Tể Tể đã bị đánh thức.
Bé bò xuống từ trên đùi cha, lật đật đi về phía anh ba.
Bởi vì bị đánh thức, cho nên cả người bé giống như là bị mộng du, đi đường cũng lung la lung lay, nhìn bé mập như một quả cầu, trông cực kỳ đáng yêu.
Thỏ đen đang hung hãn, nhìn thấy bé đã ngay lập tức đứng im như pho tượng.
Tể Tể ngồi xổm ở trước mặt anh ba: "Anh ba, anh thích Tể Tể tặng quà cho anh không?"
Hoắc Tư Thần: "Hả? Tặng quà cho anh? Cái con thỏ điên này à?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bé sửng sốt một chút, mắt đang buồn nhủ trong nháy mắt đã trở nên thanh tỉnh.
Bé nhìn về phía con thỏ đen đang đứng im: "Mày điên rồi?"
Thỏ đen: "...... Không có...... Không có, tôi cảm thấy...... người anh này của tiểu đại nhân có khả năng...... Đầu óc không bình thường."
Đứa nhỏ nhân loại bình thường thì không có khả năng đi sờ gốc rễ của thỏ!
Cho nên không phải nó điên rồi!
Mà là đứa nhỏ nhân loại này điên rồi!
Tể Tể nhíu mày, giọng nói mềm mại nhanh chóng lạnh đi, sau đó biểu cảm trở nên đặc biệt hung ác.
"Anh ba của Tể Tể rất thông minh, người có vấn đề là mày! Mày lại nói xấu anh ba một câu xem, Tể Tể sẽ ăn mày! Lại tìm quà khác đưa cho anh ba sau!"
Thỏ đen trừng đôi mắt thỏ thật to: ...... Là anh ba của bé sờ thỏ a!
Bé hung hăng tiếp tục đe dọa.
"Hiện tại mày là thỏ của anh ba, phải bảo vệ anh ba, anh ba muốn mày làm gì mày đều phải làm! Làm tù binh thì phải có tính tự giác của tù binh, nếu không thì để anh cả đem mày làm thành đầu thỏ cay ăn!"
Thỏ đen giận mà không dám nói gì, nó ủy khuất, xấu hổ, mở miệng nói.
"Nhưng mà tiểu đại nhân, chính cậu ta đã sờ tôi mà!"
Thỏ đen tách chân ra, để bé biết đứa nhỏ nhân loại kia đã sờ soạng vào chỗ nào của nó!
Đó có phải là chuyện mà người bình thường làm không?
Sau đó, thỏ đen đã bị người nhà họ Hoắc đánh tập thể!
********
Hoắc Tư Thần sửng sốt!
Dù sao cậu cũng chỉ là một đứa nhỏ tám tuổi, cũng chưa bao giờ thấy một con thỏ không biết xấu hổ như vậy!
Hoắc Trầm Lệnh vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên này của bé, vị trí ngồi của ông vừa vặn có thể nhìn thấy thỏ đen tách hai chân ra, vừa đặt chén cơm xuống liền đi thẳng đến chỗ của con thỏ đen.
Hoắc Tư Cẩn cùng Hoắc Tư Tước cũng đồng thời đứng dậy, nhanh chóng chạy đến chỗ Tể Tể.
Thỏ đen bây giờ là vò mẻ không sợ vỡ.
Nó không thể xúc phạm!
Còn không thể phô bày ra hay sao?
Sau đó chính là bi kịch của thỏ đen!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro