Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi
Chương 162
Đóa Mễ Đại Nhân
2024-11-21 16:44:38
"Thật xin lỗi, Tể Tể, chị Dao Dao không có cố ý đụng phải em."
Hoắc Tư Cẩn luôn ôm bé, nghe thấy vậy thì nhíu mày.
Hoắc Tư Tước ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn về phía Hứa Dao, sắc mặt của Hứa Dao trở nên tái nhợt, vội vàng nói xin lỗi, liền tranh thủ ôm Hứa Giai Tuệ đang lăn ở trên đất.
Hứa Giai Tuệ lăn lộn quẫy đạp lung tung dưới đất, một bàn tay vung lên đánh vào trên mặt khiến mặt Hứa Dao tái xanh.
"Hứa Giai Tuệ, đủ rồi!"
Hứa Giai Tuệ cũng không sợ người chị gái này, bị quát lại càng khóc đến lợi hại hơn.
"Hu hu hu...... Em muốn nói cho cô, cha, mẹ, chị quát em! Chị đánh em! Hu hu hu......"
Hứa Dao: "......"
Thế cuối cùng là ai đánh ai?
Người bị đánh là cô ta mà!
Nếu như không nhờ có Hứa Giai Tuệ làm ầm ĩ nên mới thành công dán được bùa con rối lên người Minh Tể Tể, bằng không, cô ta sẽ cho Hứa Giai Tuệ đẹp mặt.
Cô ta ôm Hứa Giai Tuệ đang khóc rống lên, mặt mũi tràn đầy xấu hổ và lúng túng nói lời v với đám người Hoắc Tư Cẩn.
"Thật xin lỗi, không nghĩ tới Tiểu Tuệ lại không nghe lời như thế, chúng tôi lập tức mang em ấy đi, quấy rầy đến mọi người rồi."
Hoắc An An nghe Hứa Dao nói như vậy, cô ta biết được chuyện đã thành công, cho nên cũng nói xin lỗi theo.
"Anh Tư Cẩn, anh Tư Tước, anh Tư Thần, Tể Tể, thật xin lỗi, em cũng không biết Tiểu Tuệ sẽ khóc lóc ầm ĩ như vậy, sớm biết em đã không mang theo em ấy tới."
"Bọn em lập tức đi ra ngoài."
Trước khi đi, Hoắc An An còn vẫy vẫy tay với Minh Tể Tể.
"Tể Tể, hôm nào chị An An lại đến trang viên tìm em chơi nhé."
Bé mỉm cười: "Được!"
Chị An An sớm muộn cũng đến trang viên tìm bé mà nói dối thôi!
Đám người Hoắc An An chân trước vừa đi, thì cửa phòng lại bị người đẩy ra, Trương Tiểu Chi mặt mũi chật vật từ bên ngoài đi vào.
Một ngày không gặp, trông cô ta đã tiều tụy đi rất nhiều.
Bé rõ ràng thấy được trên người của chị gái này có tử khí vờn quanh.
Cô ta nhìn về phía Hoắc Tư Cẩn cùng Tể Tể, sau đó “bịch” một tiếng quỳ xuống, “phanh phanh” dập đầu liên tục.
"Hoắc đại thiếu gia, Hoắc tiểu thư, cầu xin mọi người giơ cao đánh khẽ, mau cứu em gái tôi."
********
Tể Tể đang ăn một miếng sườn heo nướng, sau đó giọng của bé vang lên trong phòng.
"Nhưng mà chị gái à, chính bản thân chị cũng sắp phải chết rồi nha!"
Trương Tiểu Chi sửng sốt một chút: "Chị phải chết?"
Bé gật gật đầu, Hoắc Tư Cẩn thấy thế, liền cầm lấy giấy ăn lau miệng dính chút mỡ dùm bé.
Chờ miệng nhỏ được lau sạch sẽ, bé mới tiếp tục nói chuyện.
"Cám ơn anh cả."
Hoắc Tư Cẩn sờ sờ đầu bé, cười một cách cưng chiều nhưng cũng không nói lời nào.
Bởi vì cả ba anh em nhà họ Hoắc đều đã mở mắt Âm Dương, cho nên cả ba người đều có thể nhìn thấy quanh quẩn trên người của Trương Tiểu Chi có những luồng khí đen, có sự khác biệt khi nhìn thấy quỷ, luồng khí này rất nhạt cũng không có kiểu lạnh thấu xương giống như âm khí.
Bọn họ suy đoán, có lẽ đây chính là tử khí của người sắp chết.
Tể Tể nhìn chị gái xinh đẹp đang ngây người, sau đó chỉ chỉ quanh người chị ấy.
"Chị sống không quá mười hai giờ trưa mai."
Trương Tiểu Chi: "......"
Ba anh em nhà họ Hoắc: "......"
Tể Tể không chỉ có mắt Âm Dương, có thể tùy ý mở mắt Âm Dương cho bọn họ, thậm chí còn có thể nhìn ra sự sống chết của người khác?
Rốt cục Tể Tể là sao nha!
Vừa khiếp sợ vừa hiếu kỳ nhưng vẫn cảm thấy yêu thích bé!
Trương Tiểu Chi cắn răng giống như không thèm quan tâm.
Trước khi cô ta đến đây đã cẩn thận nghe ngóng qua cô bé này rồi, cho nên cô ta biết đứa nhỏ này là con gái nuôi của nhà họ Hoắc, cũng không mang họ Hoắc, mà là họ Minh.
Trương Tiểu Chi dựng thẳng sống lưng, lại hướng về phía bé dập đầu lần nữa, thanh âm vang lên rất to.
"Minh tiểu thư, chị van cầu em mau cứu em gái của chị."
Hoắc Tư Thần nhịn không được mà mở miệng: "Em gái của chị ở đâu? Tể Tể không biết gì hết, sao em ấy biết bản thân có thể cứu được người hay không?"
Trương Tiểu Chi thấy có hi vọng, ngay lập tức nâng tay phải lên, trên tay cô ta có một vòng tay màu bạc.
"Minh tiểu thư, hồn phách của em gái chị đang ở trong này, trước đó chị đã tìm đến một bà đồng thì được bà ta chỉ cho cách này, bà ta biết chị có thể cảm ứng được âm khí, nên đã yêu cầu chị mỗi ngày phải dựa theo cách của bà ta để tìm quỷ hồn đưa đến chỗ tòa nhà bỏ hoang, nói chỉ cần tập hợp đủ bốn mươi chín quỷ hồn, hồn phách đã rời thân thể của em gái chị có thể trở lại trong thân thể của em ấy."
Nói đến đây, cô ta lại có chút nghẹn ngào.
"Nhưng hôm qua ở khu nhà bỏ hoang chị cũng biết được rồi, khả năng là chị đã bị lừa."
Trương Tiểu Chi còn định tiếp tục dập đầu, nhưng bé đã ngăn lại.
Cô ta tiếp tục cầu khẩn: "Cho nên Minh tiểu thư, chị cầu xin em mau cứu em gái của chị."
Tể Tể cho là mình đã nhìn lầm, đi đến trước mặt Trương Tiểu Chi nhìn kỹ chiếc vòng trên tay.
Sau đó nhẹ nhàng chạm một cái, rồi lắc đầu nói.
"Chị gái à, đây chỉ là một vòng tay bình thường mà thôi, bên trong cũng không có gì cả."
Trương Tiểu Chi không dám tin mà nhìn về phía vòng tay: "Không thể nào!"
Hoắc Tư Cẩn luôn ôm bé, nghe thấy vậy thì nhíu mày.
Hoắc Tư Tước ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn về phía Hứa Dao, sắc mặt của Hứa Dao trở nên tái nhợt, vội vàng nói xin lỗi, liền tranh thủ ôm Hứa Giai Tuệ đang lăn ở trên đất.
Hứa Giai Tuệ lăn lộn quẫy đạp lung tung dưới đất, một bàn tay vung lên đánh vào trên mặt khiến mặt Hứa Dao tái xanh.
"Hứa Giai Tuệ, đủ rồi!"
Hứa Giai Tuệ cũng không sợ người chị gái này, bị quát lại càng khóc đến lợi hại hơn.
"Hu hu hu...... Em muốn nói cho cô, cha, mẹ, chị quát em! Chị đánh em! Hu hu hu......"
Hứa Dao: "......"
Thế cuối cùng là ai đánh ai?
Người bị đánh là cô ta mà!
Nếu như không nhờ có Hứa Giai Tuệ làm ầm ĩ nên mới thành công dán được bùa con rối lên người Minh Tể Tể, bằng không, cô ta sẽ cho Hứa Giai Tuệ đẹp mặt.
Cô ta ôm Hứa Giai Tuệ đang khóc rống lên, mặt mũi tràn đầy xấu hổ và lúng túng nói lời v với đám người Hoắc Tư Cẩn.
"Thật xin lỗi, không nghĩ tới Tiểu Tuệ lại không nghe lời như thế, chúng tôi lập tức mang em ấy đi, quấy rầy đến mọi người rồi."
Hoắc An An nghe Hứa Dao nói như vậy, cô ta biết được chuyện đã thành công, cho nên cũng nói xin lỗi theo.
"Anh Tư Cẩn, anh Tư Tước, anh Tư Thần, Tể Tể, thật xin lỗi, em cũng không biết Tiểu Tuệ sẽ khóc lóc ầm ĩ như vậy, sớm biết em đã không mang theo em ấy tới."
"Bọn em lập tức đi ra ngoài."
Trước khi đi, Hoắc An An còn vẫy vẫy tay với Minh Tể Tể.
"Tể Tể, hôm nào chị An An lại đến trang viên tìm em chơi nhé."
Bé mỉm cười: "Được!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chị An An sớm muộn cũng đến trang viên tìm bé mà nói dối thôi!
Đám người Hoắc An An chân trước vừa đi, thì cửa phòng lại bị người đẩy ra, Trương Tiểu Chi mặt mũi chật vật từ bên ngoài đi vào.
Một ngày không gặp, trông cô ta đã tiều tụy đi rất nhiều.
Bé rõ ràng thấy được trên người của chị gái này có tử khí vờn quanh.
Cô ta nhìn về phía Hoắc Tư Cẩn cùng Tể Tể, sau đó “bịch” một tiếng quỳ xuống, “phanh phanh” dập đầu liên tục.
"Hoắc đại thiếu gia, Hoắc tiểu thư, cầu xin mọi người giơ cao đánh khẽ, mau cứu em gái tôi."
********
Tể Tể đang ăn một miếng sườn heo nướng, sau đó giọng của bé vang lên trong phòng.
"Nhưng mà chị gái à, chính bản thân chị cũng sắp phải chết rồi nha!"
Trương Tiểu Chi sửng sốt một chút: "Chị phải chết?"
Bé gật gật đầu, Hoắc Tư Cẩn thấy thế, liền cầm lấy giấy ăn lau miệng dính chút mỡ dùm bé.
Chờ miệng nhỏ được lau sạch sẽ, bé mới tiếp tục nói chuyện.
"Cám ơn anh cả."
Hoắc Tư Cẩn sờ sờ đầu bé, cười một cách cưng chiều nhưng cũng không nói lời nào.
Bởi vì cả ba anh em nhà họ Hoắc đều đã mở mắt Âm Dương, cho nên cả ba người đều có thể nhìn thấy quanh quẩn trên người của Trương Tiểu Chi có những luồng khí đen, có sự khác biệt khi nhìn thấy quỷ, luồng khí này rất nhạt cũng không có kiểu lạnh thấu xương giống như âm khí.
Bọn họ suy đoán, có lẽ đây chính là tử khí của người sắp chết.
Tể Tể nhìn chị gái xinh đẹp đang ngây người, sau đó chỉ chỉ quanh người chị ấy.
"Chị sống không quá mười hai giờ trưa mai."
Trương Tiểu Chi: "......"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba anh em nhà họ Hoắc: "......"
Tể Tể không chỉ có mắt Âm Dương, có thể tùy ý mở mắt Âm Dương cho bọn họ, thậm chí còn có thể nhìn ra sự sống chết của người khác?
Rốt cục Tể Tể là sao nha!
Vừa khiếp sợ vừa hiếu kỳ nhưng vẫn cảm thấy yêu thích bé!
Trương Tiểu Chi cắn răng giống như không thèm quan tâm.
Trước khi cô ta đến đây đã cẩn thận nghe ngóng qua cô bé này rồi, cho nên cô ta biết đứa nhỏ này là con gái nuôi của nhà họ Hoắc, cũng không mang họ Hoắc, mà là họ Minh.
Trương Tiểu Chi dựng thẳng sống lưng, lại hướng về phía bé dập đầu lần nữa, thanh âm vang lên rất to.
"Minh tiểu thư, chị van cầu em mau cứu em gái của chị."
Hoắc Tư Thần nhịn không được mà mở miệng: "Em gái của chị ở đâu? Tể Tể không biết gì hết, sao em ấy biết bản thân có thể cứu được người hay không?"
Trương Tiểu Chi thấy có hi vọng, ngay lập tức nâng tay phải lên, trên tay cô ta có một vòng tay màu bạc.
"Minh tiểu thư, hồn phách của em gái chị đang ở trong này, trước đó chị đã tìm đến một bà đồng thì được bà ta chỉ cho cách này, bà ta biết chị có thể cảm ứng được âm khí, nên đã yêu cầu chị mỗi ngày phải dựa theo cách của bà ta để tìm quỷ hồn đưa đến chỗ tòa nhà bỏ hoang, nói chỉ cần tập hợp đủ bốn mươi chín quỷ hồn, hồn phách đã rời thân thể của em gái chị có thể trở lại trong thân thể của em ấy."
Nói đến đây, cô ta lại có chút nghẹn ngào.
"Nhưng hôm qua ở khu nhà bỏ hoang chị cũng biết được rồi, khả năng là chị đã bị lừa."
Trương Tiểu Chi còn định tiếp tục dập đầu, nhưng bé đã ngăn lại.
Cô ta tiếp tục cầu khẩn: "Cho nên Minh tiểu thư, chị cầu xin em mau cứu em gái của chị."
Tể Tể cho là mình đã nhìn lầm, đi đến trước mặt Trương Tiểu Chi nhìn kỹ chiếc vòng trên tay.
Sau đó nhẹ nhàng chạm một cái, rồi lắc đầu nói.
"Chị gái à, đây chỉ là một vòng tay bình thường mà thôi, bên trong cũng không có gì cả."
Trương Tiểu Chi không dám tin mà nhìn về phía vòng tay: "Không thể nào!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro