Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 170

Đóa Mễ Đại Nhân

2024-11-21 16:44:38

Trần Kiến Đào cũng không biết, hồn phách Tống Kiều mà ông đang tìm kiếm, ngay lúc Tống Kiều tử vong đã bị vương lệnh nho nhỏ trong mi tâm của Tể Tể hút vào.

Bé cũng không kịp phản ứng, trong nháy mắt ông ta đã bị chuyển đến Địa Phủ.

Minh Vương luôn bận bịu công việc, vẫn ở trạng thái là một màn sương đen nồng đậm, uy áp nặng nề đáng thẳng đến Tống Kiều làm cho ông ta tê liệt ngã trên mặt đất.

Một giọng nói trầm thấp khàn khàn đầy sát khí truyền ra từ trong màn sương đen.

"Ông có ý đồ giết hại con gái của bản tọa?"

Tống Kiều: "...... Hả?"

Ông ta nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện dường như bản thân đã đến Minh Vương Điện của Địa Phủ.

Ông ta đã chết?

Chết như thế nào?

Minh Vương được bao bọc bên trong màn sương đen đã vươn ra một bàn tay vô hình, nhẹ nhàng vung lên.

Hình ảnh cuối cùng khi còn sống trong cuộc đời của Tống Kiều được chiếu trước mặt ông ta, giống như hình chiếu hiện đại của thế giới loài người.

Tống Kiều: "......"

Ông ta vậy mà...... Chết bởi Hoắc Trầm Lệnh!

Đúng!

Ông ta nhớ ra rồi.

Lúc ấy ông ta đã nghĩ đến việc lôi kéo Hoắc Trầm Lệnh chết cùng, nhưng không nghĩ tới ông ta đánh cược sai rồi, kết quả lúc chạm đến người của Hoắc Trầm Lệnh thì đã bị một cỗ năng lượng mạnh mẽ đánh trả lại khiến ông ta bay ra ngoài như rác rưởi.

Té ngã xuống đất, trong nháy mắt đã tử vong tại chỗ.

Bất lực đến tột cùng!

Chết cũng không nhắm mắt!

Tống Kiều lại nhìn màn sương u ám phía trước, nhìn không rõ người ở bên trong, ông ta thử lên tiếng.

"Ngài là...... Minh Vương?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Giọng nói lạnh như băng của Minh Vương vang lên: "Đúng!"

Tống Kiều: "...... con gái ngài...... Là......"

Bên trong giọng nói lạnh lùng của Minh Vương lộ ra mấy phần ôn nhu.

"Minh Tể Tể."

Tống Kiều chết lặng.

Cảm thấy trên đỉnh đầu dường như có thiên lôi đánh xuống!

"Con gái ngài...... Ở nhân gian?"

Giọng nói lạnh lùng hờ hững và không có tình cảm của Minh Vương lại vang lên.

"Nhân gian có người Thông Linh có thể câu thông Âm Dương, người có năng lực cao thâm thậm chí có thể tới Địa Phủ làm khách, con gái của bản tọa vì sao không thể ở Nhân gian?"

Tống Kiều: "......"

Ông ta xem như đã hiểu!

Vì sao ngay từ lần gặp mặt đầu tiên ông ta nhìn thấy Minh Tể Tể, dù nhìn thế nào cũng nhìn không thấu.

Vì sao Minh Tể Tể có thể dự báo tương lai!

Con mẹ nó …Nó chính là con gái ruột của Minh Vương!

Thậm chí còn biết ngày nào ông ta sẽ chết!

Hoặc là nói đứa bé đó muốn để ai chết, muốn ai sống mà nhìn mặt trời ngày tiếp theo đều được?

Mọi người vẫn thường hay nói Minh Vương muốn bạn chết canh ba, tuyệt đối sẽ không để bạn sống đến canh năm, chính là đạo lý này?

Mồ hôi lạnh trên trán Tống Kiều tuôn ra, sắc mặt xanh trắng.

Thời điểm ông ta chết chính là thất khiếu chảy máu, còn chết không nhắm mắt cho nên bây giờ ông ta có một đôi mắt trừng lớn, tròng mắt suýt nữa còn rơi ra khỏi hốc mắt.

Hiện tại vẫn là bộ dáng kia, cả khuôn mặt nhìn vô cùng dữ tợn, vặn vẹo.

Minh Vương rất bận rộn, không có thời gian nói nhảm với ông ta.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nếu như người này không muốn mưu hại con gái của ông, thì làm sao sẽ bị máu của Minh Vương trực tiếp đưa thẳng đến Minh Vương Điện?

"Ông, lúc làm người rất hung tàn ác độc, giết hại ba mươi lăm nhân mạng! Vận dụng cờ chiêu hồn đảo loạn Nhân gian, có ý đồ lợi dụng âm binh của Địa Phủ để đối phó con gái của bản tọa, tội tăng thêm mười lần!"

"Người tới, trước tiên ném ông ta vào mười tám tầng Địa Ngục một trăm năm! Trăm năm sau, lại chịu hình phạt cho tội hại chết ba mươi lăm nhân mạng!"

Dứt lời, Tống Kiều liền cảm thấy có một lực lượng vô hình đánh tới.

Chờ đến lúc ông ta kịp phản ứng thì ông ta đã quỳ gối ở ngoài cửa lớn của một tòa nhà cổ to lớn.

Tống Kiều: "......"

Con mẹ nó......

Ông ta vừa sợ vừa bất lực.

Cho dù là người Thông Linh đến chỗ này cũng đều run sợ trong lòng, cẩn thận từng li từng tí!

Mà con gái ruột của Minh Vương đi tới Nhân gian, đó chính là Boss cấp cao!

Đây cũng thật không công bằng!

Nhưng ông ta không dám phàn nàn, cũng không dám phản kháng lại!

Ông ta quỳ rạp trên mặt đất, bị dọa đến nỗi nước mắt nước mũi giàn dụa.

"Minh Vương đại nhân minh giám, Tống Kiều tuyệt đối không dám mưu hại Tể Tể tiểu thư, đây là hiểu lầm...... Tống Kiều tuyệt đối...... Hu hu hu......"

Hai nhân viên của Địa Phủ đã tiến lên, một ở bên trái và một ở đằng sau, vừa chạm vào miệng của ông ta, sau đó Tống Kiều không cách nào mở miệng, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, trợn mắt nhìn xung quanh.

Nhân viên thứ nhất của Địa Phủ nhìn thấy tròng mắt ông ta xoay chuyển loạn xạ thì trực tiếp móc ra.

"Vừa vặn tròng mắt của tôi đã dùng quá lâu rồi, dính đầy bụi, không có thời gian tẩy rửa, lấy dùng tạm hai cái tròng mắt này vậy!"

Tống Kiều đau đến mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo.

Nhưng miệng đã bị bịt kín, ông ta đau đến toàn thân run rẩy nhưng vẫn kêu không ra tiếng.

Nhân viên thứ hai của Địa Phủ dò xét Tống Kiều một phen, trực tiếp tháo một cái chân của ông ta.

"Dù sao cũng ở tầng Địa Ngục thứ mười tám tận một trăm năm, chân này đi với ông xuống tầng Địa Ngục thứ mười tám cũng quá lãng phí, đoán chừng đến lúc đi ra thì cũng không còn nguyên vẹn, thôi thì cho tôi mượn dùng trước!"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Số ký tự: 0