Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi
Chương 173
Đóa Mễ Đại Nhân
2024-11-21 16:44:38
Quỷ Ất Bính Đinh, ba con quỷ sáu cánh tay đồng thời che miệng quỷ Giáp.
"...... Nó lại bắt đầu rên rỉ, quỷ không mang đầu óc đi ra ngoài chính là bộ dáng như thế này!"
Quỷ Bính: "Một con quỷ đực cao hẳn một mét chín tám, lại khóc như một người phụ nữ ...... thật khó chịu!"
Quỷ Đinh: "Anh Bính, dùng cách nói hiện đại, chính là giọng nói của người có giới tính thứ ba!"
Quỷ Ất ghét bỏ trực tiếp đem lỗ tai lấy xuống, một bên mở ra động mạch chủ trên cổ tay của mình dùng huyết cọ rửa lỗ tai, một bên tức giận phàn nàn.
"Có thể dừng cái giọng của nó đi không, ông đây chịu không được! Lại muốn rửa tai lần nữa!"
......
Lúc mấy con quỷ Ất Giáp Bính Đinh nói đủ thứ chuyện linh tinh thì mấy người Hoắc Tư Tước Hoắc Tư Thần cùng Bách Minh Tư lại chỉ biết giương mắt nhìn.
Nhất là Hoắc Tư Thần, mắt trừng lớn.
"Giữa ban ngày, bọn nó dám trắng trợn dọa người à?"
Bách Minh Tư thì hiểu rõ hơn một chút.
"Hẳn là có thực lực cao thâm, không sợ ánh nắng!"
Hoắc Tư Tước: "Cái này thật không khoa học! Mẹ kiếp, nếu như có nhiều quỷ có khả năng này thì Nhân giới không có chút nào yên ổn nổi?"
Bé lại nhanh chóng giải thích: "Anh hai, chỉ có tháng bảy là tương đối nhiều một chút, dù sao mỗi năm cũng chỉ mở cửa cho quỷ ra ngoài một lần."
Hoắc Tư Tước: "Tể Tể biết nhiều nhỉ, em có biết bọn nó vừa rồi nói chuyện ầm ĩ là đang nói cái gì không?"
Hoắc Tư Thần cũng gật đầu theo: "Đúng đúng đúng! Tể Tể, em biết bọn nó đang nói gì không? Anh nghe không hiểu chữ nào, phát âm thật cổ quái, chẳng lẽ bọn chúng là quỷ nước ngoài?"
Bách Minh Tư lại cảm thấy cách phát âm này có chút quen thuộc.
Cậu vô thức nhìn Tể Tể đang được Hoắc Tư Tước bế, nếu như cậu nhớ không lầm, trước đó lúc Tống Kiều bố trí trận pháp, bé có nói chuyện với những âm binh đó, chính là dùng kiểu phát âm cổ quái tối nghĩa này.
Nhưng mà phát âm của bé có giọng trẻ con, nhẹ nhàng nhu nhu rất êm tai, mà mấy con quỷ này lại có thân hình rất thô kệch, lúc nói chuyện lại lớn giọng, nghe đến lỗ tai cậu cũng “ong ong”.
Bách Minh Tư chợt nhớ tới trước đó lúc cụ nội chưa bế quan đã từng nói qua.
"Địa Phủ có cơ chế riêng, thành viên bên trong có ngôn ngữ riêng của mình, chính là minh ngữ được ghi chép trong sách cổ."
Bách Minh Tư hít sâu một hơi, thu lại ánh mắt ở trên người Tể Tể, từ từ nhìn về phía bốn con quỷ kia.
Cậu yếu ớt lên tiếng: "Hẳn là minh ngữ trong truyền thuyết, bọn chúng ở Địa Phủ chắc đều có chức vị trong người."
Hoắc Tư Tước cùng Hoắc Tư Thần lại lần nữa choáng váng.
"Địa Phủ...... chức vị trong người?"
Bọn họ chỉ được biết về Địa Phủ thông qua truyền thuyết, hoặc là các loại tiểu thuyết, sách và truyện về ma quỷ.
Bất quá cậu và Hoắc Tư Thần đều không phải là người yêu thích đọc sách, cho nên cũng không biết Địa Phủ hoạt động như thế nào.
Bách Minh Tư tằng hắng một cái, ngại ngùng giải thích: "Anh cũng chỉ nghe từ cụ nội của anh thôi."
Hoắc Tư Tước Hoắc Tư Thần: "......"
Được rồi!
Thời đại tiến bộ, Địa Phủ phát triển theo cách riêng cũng là chuyện thường tình!
Hoắc Tư Thần không nhịn được hỏi: "Anh Minh Tư, vậy anh nói xem có phải hiện tại Địa Phủ cũng dùng di động để liên lạc? Bọn họ có lái xe không?"
Tể Tể cười: "Có rất nhiều quỷ lái xe, cũng có rất nhiều quỷ không lái xe. Liên lạc thì...... Cha nói mười năm gần đây những ma quỷ mới tới Địa Phủ đều thích dùng di động để liên lạc, một phần nhỏ tới trước thì có một phần nhỏ không dùng, những con quỷ tồn tại sớm hơn thì thích trực tiếp tìm người."
Hoắc Tư Thần chớp chớp đôi mắt to, cảm thấy não mình hoạt động không đủ.
"Cha nói? Cha chúng ta?"
Bé lắc đầu, dùng giọng trẻ con để giải thích: "Không phải, là cha của Tể Tể ở Địa Phủ. Cha ở Địa Phủ đã rất nhiều năm rồi, loay hoay bận rộn không có thời gian đi đầu thai, bởi vì quỷ hồn xuống Địa Phủ càng ngày càng nhiều, cha muốn sắp xếp đi đầu thai là chuyện quá xa vời."
Hoắc Tư Thần: "......"
Nuốt nước miếng!
Chấn kinh!
Còn có hoảng sợ!
Cho nên bé không chỉ có thể mở mắt Âm Dương cho bọn họ, còn có thể liên hệ cùng cha ruột đã chết ở Địa Phủ?
Trong đầu Hoắc Tư Tước có gì đó chợt lóe lên, nhưng vẫn không nghĩ ra cụ thể là gì.
Trong đầu Bách Minh Tư cũng đã có đáp án, vô cùng chấn động.
Cũng không dám tin tưởng.
Dù sao......
Quá kỳ quái.
Cụ nội của cậu từng nói qua, Địa Phủ không có sinh mệnh mới được sinh ra, dù sao đó vẫn là chỗ cho con người sau khi chết phải tới. Là nơi sẽ phán xét con người một cách công bằng đối với chuyện khi còn sống đã làm. Sau đó căn cứ vào những việc làm khi còn sống mà được phán định đi đầu thai hay là ở lại chịu phạt, cùng với chuyện kiếp sau là người, gia súc, cỏ cây hay là tử vật.
Lúc bọn họ còn đang ngẩn người suy nghĩ thì Hứa Dao đang ở trong đám người tự nhiên chạy được ra ngoài.
Hoắc An An bởi vì sợ hãi quá độ mà đã bất tỉnh.
Hứa Dao ôm Hoắc An An hôn mê, lại bị đám người vây quanh.
"Đầu óc của em gái cô có vấn đề nên mang đến bệnh viện làm kiểm tra đi, là bệnh thần kinh thì đưa đi bệnh viện tâm thần mà trị liệu, chạy đến đây hô to gọi nhỏ làm gì chứ? Đây là câu lạc bộ của nhà cô sao!"
"...... Nó lại bắt đầu rên rỉ, quỷ không mang đầu óc đi ra ngoài chính là bộ dáng như thế này!"
Quỷ Bính: "Một con quỷ đực cao hẳn một mét chín tám, lại khóc như một người phụ nữ ...... thật khó chịu!"
Quỷ Đinh: "Anh Bính, dùng cách nói hiện đại, chính là giọng nói của người có giới tính thứ ba!"
Quỷ Ất ghét bỏ trực tiếp đem lỗ tai lấy xuống, một bên mở ra động mạch chủ trên cổ tay của mình dùng huyết cọ rửa lỗ tai, một bên tức giận phàn nàn.
"Có thể dừng cái giọng của nó đi không, ông đây chịu không được! Lại muốn rửa tai lần nữa!"
......
Lúc mấy con quỷ Ất Giáp Bính Đinh nói đủ thứ chuyện linh tinh thì mấy người Hoắc Tư Tước Hoắc Tư Thần cùng Bách Minh Tư lại chỉ biết giương mắt nhìn.
Nhất là Hoắc Tư Thần, mắt trừng lớn.
"Giữa ban ngày, bọn nó dám trắng trợn dọa người à?"
Bách Minh Tư thì hiểu rõ hơn một chút.
"Hẳn là có thực lực cao thâm, không sợ ánh nắng!"
Hoắc Tư Tước: "Cái này thật không khoa học! Mẹ kiếp, nếu như có nhiều quỷ có khả năng này thì Nhân giới không có chút nào yên ổn nổi?"
Bé lại nhanh chóng giải thích: "Anh hai, chỉ có tháng bảy là tương đối nhiều một chút, dù sao mỗi năm cũng chỉ mở cửa cho quỷ ra ngoài một lần."
Hoắc Tư Tước: "Tể Tể biết nhiều nhỉ, em có biết bọn nó vừa rồi nói chuyện ầm ĩ là đang nói cái gì không?"
Hoắc Tư Thần cũng gật đầu theo: "Đúng đúng đúng! Tể Tể, em biết bọn nó đang nói gì không? Anh nghe không hiểu chữ nào, phát âm thật cổ quái, chẳng lẽ bọn chúng là quỷ nước ngoài?"
Bách Minh Tư lại cảm thấy cách phát âm này có chút quen thuộc.
Cậu vô thức nhìn Tể Tể đang được Hoắc Tư Tước bế, nếu như cậu nhớ không lầm, trước đó lúc Tống Kiều bố trí trận pháp, bé có nói chuyện với những âm binh đó, chính là dùng kiểu phát âm cổ quái tối nghĩa này.
Nhưng mà phát âm của bé có giọng trẻ con, nhẹ nhàng nhu nhu rất êm tai, mà mấy con quỷ này lại có thân hình rất thô kệch, lúc nói chuyện lại lớn giọng, nghe đến lỗ tai cậu cũng “ong ong”.
Bách Minh Tư chợt nhớ tới trước đó lúc cụ nội chưa bế quan đã từng nói qua.
"Địa Phủ có cơ chế riêng, thành viên bên trong có ngôn ngữ riêng của mình, chính là minh ngữ được ghi chép trong sách cổ."
Bách Minh Tư hít sâu một hơi, thu lại ánh mắt ở trên người Tể Tể, từ từ nhìn về phía bốn con quỷ kia.
Cậu yếu ớt lên tiếng: "Hẳn là minh ngữ trong truyền thuyết, bọn chúng ở Địa Phủ chắc đều có chức vị trong người."
Hoắc Tư Tước cùng Hoắc Tư Thần lại lần nữa choáng váng.
"Địa Phủ...... chức vị trong người?"
Bọn họ chỉ được biết về Địa Phủ thông qua truyền thuyết, hoặc là các loại tiểu thuyết, sách và truyện về ma quỷ.
Bất quá cậu và Hoắc Tư Thần đều không phải là người yêu thích đọc sách, cho nên cũng không biết Địa Phủ hoạt động như thế nào.
Bách Minh Tư tằng hắng một cái, ngại ngùng giải thích: "Anh cũng chỉ nghe từ cụ nội của anh thôi."
Hoắc Tư Tước Hoắc Tư Thần: "......"
Được rồi!
Thời đại tiến bộ, Địa Phủ phát triển theo cách riêng cũng là chuyện thường tình!
Hoắc Tư Thần không nhịn được hỏi: "Anh Minh Tư, vậy anh nói xem có phải hiện tại Địa Phủ cũng dùng di động để liên lạc? Bọn họ có lái xe không?"
Tể Tể cười: "Có rất nhiều quỷ lái xe, cũng có rất nhiều quỷ không lái xe. Liên lạc thì...... Cha nói mười năm gần đây những ma quỷ mới tới Địa Phủ đều thích dùng di động để liên lạc, một phần nhỏ tới trước thì có một phần nhỏ không dùng, những con quỷ tồn tại sớm hơn thì thích trực tiếp tìm người."
Hoắc Tư Thần chớp chớp đôi mắt to, cảm thấy não mình hoạt động không đủ.
"Cha nói? Cha chúng ta?"
Bé lắc đầu, dùng giọng trẻ con để giải thích: "Không phải, là cha của Tể Tể ở Địa Phủ. Cha ở Địa Phủ đã rất nhiều năm rồi, loay hoay bận rộn không có thời gian đi đầu thai, bởi vì quỷ hồn xuống Địa Phủ càng ngày càng nhiều, cha muốn sắp xếp đi đầu thai là chuyện quá xa vời."
Hoắc Tư Thần: "......"
Nuốt nước miếng!
Chấn kinh!
Còn có hoảng sợ!
Cho nên bé không chỉ có thể mở mắt Âm Dương cho bọn họ, còn có thể liên hệ cùng cha ruột đã chết ở Địa Phủ?
Trong đầu Hoắc Tư Tước có gì đó chợt lóe lên, nhưng vẫn không nghĩ ra cụ thể là gì.
Trong đầu Bách Minh Tư cũng đã có đáp án, vô cùng chấn động.
Cũng không dám tin tưởng.
Dù sao......
Quá kỳ quái.
Cụ nội của cậu từng nói qua, Địa Phủ không có sinh mệnh mới được sinh ra, dù sao đó vẫn là chỗ cho con người sau khi chết phải tới. Là nơi sẽ phán xét con người một cách công bằng đối với chuyện khi còn sống đã làm. Sau đó căn cứ vào những việc làm khi còn sống mà được phán định đi đầu thai hay là ở lại chịu phạt, cùng với chuyện kiếp sau là người, gia súc, cỏ cây hay là tử vật.
Lúc bọn họ còn đang ngẩn người suy nghĩ thì Hứa Dao đang ở trong đám người tự nhiên chạy được ra ngoài.
Hoắc An An bởi vì sợ hãi quá độ mà đã bất tỉnh.
Hứa Dao ôm Hoắc An An hôn mê, lại bị đám người vây quanh.
"Đầu óc của em gái cô có vấn đề nên mang đến bệnh viện làm kiểm tra đi, là bệnh thần kinh thì đưa đi bệnh viện tâm thần mà trị liệu, chạy đến đây hô to gọi nhỏ làm gì chứ? Đây là câu lạc bộ của nhà cô sao!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro