Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi
Chương 177
Đóa Mễ Đại Nhân
2024-11-21 16:44:38
Hoắc Tư Thần: "......"
A a a a!
Tể Tể thừa nhận!
Em ấy đã thừa nhận!
Tể Tể nhà cậu… mẹ nó, thật sự là con gái ruột của Minh Vương!
Em gái của cậu lại là con gái ruột của Minh Vương!
Vậy cậu là anh ba của bé có phải là được đi ngang ở Địa Phủ?
Một luồng máu nóng xông thẳng lên đỉnh đầu, trước đó khuôn mặt của Hoắc Tư Thần hơi trắng bệch, lúc này đã bắt đầu đỏ lên, sau đó hai mắt khẽ đảo, ngã xuống đất.
Tể Tể từ trong ngực anh cả, hoảng sợ nhào về phía Hoắc Tư Thần: "Anh ba!"
Hoắc Tư Tước cùng Bách Minh Tư nhanh tay chạy tới đỡ Hoắc Tư Thần đang ngã xuống, Bách Minh Tư vội bắt mạch cho cậu.
"Tể Tể đừng lo lắng, anh ba của em chỉ bị ngất đi thôi."
Bé rơi nước mắt.
"...... Hu hu hu...... Đều là Tể Tể không tốt, Tể Tể dọa anh ba sợ ngất đi rồi!"
"Hu hu hu......"
Hoắc Tư Cẩn đã tiêu hóa xong tin tức em gái mình chính là con gái ruột của Minh Vương, cũng nghĩ là Hoắc Tư Thần bị dọa ngất, vì trấn an Tể Tể, anh không thể không nói dối.
"Không phải, Tể Tể sai rồi, anh ba không phải bị em dọa ngất, thằng bé là thật vui mừng!"
Hoắc Tư Tước cùng Hoắc Tư Cẩn không mưu mà hợp, cũng nghĩ là em trai ngốc nhà mình đã bị dọa ngất.
"Đúng! Tể Tể! Con gái ruột của Minh Vương rất tuyệt nha, anh ba của em là do quá kích động, nhất thời không khống chế tốt cảm xúc, cho nên mới ngất đi."
Bách Minh Tư cũng không nghĩ được gì, nhìn thấy bé khóc cũng luống cuống tay chân, lúc này cũng quay qua an ủi bé.
"Không sao, Tể Tể, anh ba của em rất nhanh sẽ tỉnh lại."
Kết quả Tể Tể càng khóc càng dữ dội.
Bách Minh Tư nghĩ đến trước đó Hoắc Tư Thần nhìn thấy Tể Tể không mang đầu đã bị dọa ngất, hiện tại nhìn Hoắc Tư Thần lại ngất đi, lấy tay vỗ trán.
Can đảm này......
Hoắc Tư Tước hoặc là không làm, đã làm thì làm đến cùng, trực tiếp cầm lấy ly nước đá bên cạnh, quay đầu đổ xuống mặt Hoắc Tư Thần.
Hoắc Tư Thần bị nước đá xối đến giật mình một cái, trong nháy mắt đã nhảy dựng lên.
Hoắc Tư Thần chuẩn bị đánh người bên cạnh là Bách Minh Tư cùng với Hoắc Tư Cẩn đang chuẩn bị vỗ vỗ mặt em trai: "......"
Bé lại oa oa khóc lớn: "...... Hu hu hu...... Nấc!"
Hoắc Tư Thần bị xối cho ướt nhẹp lúc này hiển nhiên còn chưa có nhớ tới chuyện trước khi ngất đi, cậu nhìn trừng trừng Hoắc Tư Tước, sau đó quay đầu cáo trạng Hoắc Tư Cẩn.
"Anh cả! Anh hai bắt nạt ......"
Lúc ánh mắt nhìn thấy Tể Tể trong ngực Hoắc Tư Cẩn, Hoắc Tư Thần đang nổi giận đùng đùng muốn cáo trạng trong nháy mắt đã ngậm miệng.
Cậu lần nữa trở nên kích động, gương mặt ửng đỏ, hô hấp bắt đầu nặng nề, sau đó nhào về phía Tể Tể.
Hoắc Tư Cẩn hiểu lầm em trai bởi vì vấn đề thân phận của Tể Tể mà muốn động thủ với Tể Tể, anh nhanh tay bế Tể Tể lên, thần sắc nghiêm nghị nói.
"Hoắc Tư Thần! Bất luận như thế nào thì em ấy vẫn là Tể Tể! Là em gái của chúng ta!"
Hoắc Tư Thần trả lời qua loa: "Biết biết! Cũng bởi vì Tể Tể là em gái của chúng ta, em mới...... A?"
Một tay bổ xuống gáy em trai ngốc đang kích động, Hoắc Tư Tước thuận thế đỡ lấy: "Anh cả, em đưa Tư Thần trở về trước, cẩn thận khuyên bảo em ấy cũng để em ấy tiêu hóa tin tức một chút!"
Hoắc Tư Thần: "......"
A a a!
Có phải mấy anh có bệnh?
******
Nhìn Hoắc Tư Tước vác Hoắc Tư Thần rời đi, Bách Minh Tư vội vàng lên tiếng.
"Đợi đã, anh cảm thấy khả năng hai người đã hiểu lầm Tư Thần rồi."
Dù sao Tư Thần cũng là người duy nhất trong mấy anh em nhà họ Hoắc thấy một màn Tể Tể lấy đầu xuống mà.
Sẽ không đến mức sau khi biết Tể Tể là con gái ruột của Minh Vương sẽ có ý đồ động thủ với Tể Tể.
Chẳng lẽ đang sống yên lành tự nhiên muốn đi tới Địa Phủ báo danh sớm?
Hiển nhiên là không phải!
Cậu phán đoán hành động của Hoắc Tư Thần khi nhào về phía Tể Tể, chắc hẳn là quá kích động.
Hoắc Tư Tước khiêng Hoắc Tư Thần đưa lưng về phía bọn họ mà xua xua tay, cứ thế mà rời đi.
Bách Minh Tư: "......"
Hoắc Tư Cẩn ôm Tể Tể, thơm cái trán của bé.
"Tể Tể đừng lo lắng, anh ba của em chính là nhất thời không nghĩ thông, chờ lát nữa chúng ta trở về, em ấy chắc chắn sẽ ổn."
Tể Tể lo lắng nha.
Lúc đầu trong lòng anh cũng không ngừng rung động về thân phận của Tể Tể, nhưng hiện tại Hoắc Tư Cẩn lập tức vứt tin tức kia ra sau đầu, hiện tại Tể Tể vui vẻ là quan trọng nhất.
Anh nhìn thoáng qua Bách Minh Tư, quyết định mang Tể Tể ra ngoài đi dạo, chơi đùa tận hứng mới thôi.
Cho dù là con gái ruột của Minh Vương đại nhân, thì cũng vẫn chỉ là một đứa nhỏ ba tuổi rưỡi.
Chỉ cần dời đi lực chú ý, sau đó tạo ra niềm vui cho bé thì bé đã quên đi chuyện không vui trước đó.
Trong câu lạc bộ có đầy đủ các trang thiết bị, cần cái gì cũng có đều có.
Hoắc Tư Cẩn rất nhanh đã chọn được điểm đến, ôm Tể Tể cùng Bách Minh Tư đi vào khu giải trí dành cho trẻ em.
Trong câu lạc bộ có một công viên nước rất rộng lớn dành cho trẻ em.
Khách có thể tới câu lạc bộ này không phú thì quý, sân mặc dù rất lớn, nhưng cũng không có nhiều trẻ em đang chơi mặc dù còn đang là mùa hè.
Hoắc Tư Cẩn rất hài lòng.
A a a a!
Tể Tể thừa nhận!
Em ấy đã thừa nhận!
Tể Tể nhà cậu… mẹ nó, thật sự là con gái ruột của Minh Vương!
Em gái của cậu lại là con gái ruột của Minh Vương!
Vậy cậu là anh ba của bé có phải là được đi ngang ở Địa Phủ?
Một luồng máu nóng xông thẳng lên đỉnh đầu, trước đó khuôn mặt của Hoắc Tư Thần hơi trắng bệch, lúc này đã bắt đầu đỏ lên, sau đó hai mắt khẽ đảo, ngã xuống đất.
Tể Tể từ trong ngực anh cả, hoảng sợ nhào về phía Hoắc Tư Thần: "Anh ba!"
Hoắc Tư Tước cùng Bách Minh Tư nhanh tay chạy tới đỡ Hoắc Tư Thần đang ngã xuống, Bách Minh Tư vội bắt mạch cho cậu.
"Tể Tể đừng lo lắng, anh ba của em chỉ bị ngất đi thôi."
Bé rơi nước mắt.
"...... Hu hu hu...... Đều là Tể Tể không tốt, Tể Tể dọa anh ba sợ ngất đi rồi!"
"Hu hu hu......"
Hoắc Tư Cẩn đã tiêu hóa xong tin tức em gái mình chính là con gái ruột của Minh Vương, cũng nghĩ là Hoắc Tư Thần bị dọa ngất, vì trấn an Tể Tể, anh không thể không nói dối.
"Không phải, Tể Tể sai rồi, anh ba không phải bị em dọa ngất, thằng bé là thật vui mừng!"
Hoắc Tư Tước cùng Hoắc Tư Cẩn không mưu mà hợp, cũng nghĩ là em trai ngốc nhà mình đã bị dọa ngất.
"Đúng! Tể Tể! Con gái ruột của Minh Vương rất tuyệt nha, anh ba của em là do quá kích động, nhất thời không khống chế tốt cảm xúc, cho nên mới ngất đi."
Bách Minh Tư cũng không nghĩ được gì, nhìn thấy bé khóc cũng luống cuống tay chân, lúc này cũng quay qua an ủi bé.
"Không sao, Tể Tể, anh ba của em rất nhanh sẽ tỉnh lại."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kết quả Tể Tể càng khóc càng dữ dội.
Bách Minh Tư nghĩ đến trước đó Hoắc Tư Thần nhìn thấy Tể Tể không mang đầu đã bị dọa ngất, hiện tại nhìn Hoắc Tư Thần lại ngất đi, lấy tay vỗ trán.
Can đảm này......
Hoắc Tư Tước hoặc là không làm, đã làm thì làm đến cùng, trực tiếp cầm lấy ly nước đá bên cạnh, quay đầu đổ xuống mặt Hoắc Tư Thần.
Hoắc Tư Thần bị nước đá xối đến giật mình một cái, trong nháy mắt đã nhảy dựng lên.
Hoắc Tư Thần chuẩn bị đánh người bên cạnh là Bách Minh Tư cùng với Hoắc Tư Cẩn đang chuẩn bị vỗ vỗ mặt em trai: "......"
Bé lại oa oa khóc lớn: "...... Hu hu hu...... Nấc!"
Hoắc Tư Thần bị xối cho ướt nhẹp lúc này hiển nhiên còn chưa có nhớ tới chuyện trước khi ngất đi, cậu nhìn trừng trừng Hoắc Tư Tước, sau đó quay đầu cáo trạng Hoắc Tư Cẩn.
"Anh cả! Anh hai bắt nạt ......"
Lúc ánh mắt nhìn thấy Tể Tể trong ngực Hoắc Tư Cẩn, Hoắc Tư Thần đang nổi giận đùng đùng muốn cáo trạng trong nháy mắt đã ngậm miệng.
Cậu lần nữa trở nên kích động, gương mặt ửng đỏ, hô hấp bắt đầu nặng nề, sau đó nhào về phía Tể Tể.
Hoắc Tư Cẩn hiểu lầm em trai bởi vì vấn đề thân phận của Tể Tể mà muốn động thủ với Tể Tể, anh nhanh tay bế Tể Tể lên, thần sắc nghiêm nghị nói.
"Hoắc Tư Thần! Bất luận như thế nào thì em ấy vẫn là Tể Tể! Là em gái của chúng ta!"
Hoắc Tư Thần trả lời qua loa: "Biết biết! Cũng bởi vì Tể Tể là em gái của chúng ta, em mới...... A?"
Một tay bổ xuống gáy em trai ngốc đang kích động, Hoắc Tư Tước thuận thế đỡ lấy: "Anh cả, em đưa Tư Thần trở về trước, cẩn thận khuyên bảo em ấy cũng để em ấy tiêu hóa tin tức một chút!"
Hoắc Tư Thần: "......"
A a a!
Có phải mấy anh có bệnh?
******
Nhìn Hoắc Tư Tước vác Hoắc Tư Thần rời đi, Bách Minh Tư vội vàng lên tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đợi đã, anh cảm thấy khả năng hai người đã hiểu lầm Tư Thần rồi."
Dù sao Tư Thần cũng là người duy nhất trong mấy anh em nhà họ Hoắc thấy một màn Tể Tể lấy đầu xuống mà.
Sẽ không đến mức sau khi biết Tể Tể là con gái ruột của Minh Vương sẽ có ý đồ động thủ với Tể Tể.
Chẳng lẽ đang sống yên lành tự nhiên muốn đi tới Địa Phủ báo danh sớm?
Hiển nhiên là không phải!
Cậu phán đoán hành động của Hoắc Tư Thần khi nhào về phía Tể Tể, chắc hẳn là quá kích động.
Hoắc Tư Tước khiêng Hoắc Tư Thần đưa lưng về phía bọn họ mà xua xua tay, cứ thế mà rời đi.
Bách Minh Tư: "......"
Hoắc Tư Cẩn ôm Tể Tể, thơm cái trán của bé.
"Tể Tể đừng lo lắng, anh ba của em chính là nhất thời không nghĩ thông, chờ lát nữa chúng ta trở về, em ấy chắc chắn sẽ ổn."
Tể Tể lo lắng nha.
Lúc đầu trong lòng anh cũng không ngừng rung động về thân phận của Tể Tể, nhưng hiện tại Hoắc Tư Cẩn lập tức vứt tin tức kia ra sau đầu, hiện tại Tể Tể vui vẻ là quan trọng nhất.
Anh nhìn thoáng qua Bách Minh Tư, quyết định mang Tể Tể ra ngoài đi dạo, chơi đùa tận hứng mới thôi.
Cho dù là con gái ruột của Minh Vương đại nhân, thì cũng vẫn chỉ là một đứa nhỏ ba tuổi rưỡi.
Chỉ cần dời đi lực chú ý, sau đó tạo ra niềm vui cho bé thì bé đã quên đi chuyện không vui trước đó.
Trong câu lạc bộ có đầy đủ các trang thiết bị, cần cái gì cũng có đều có.
Hoắc Tư Cẩn rất nhanh đã chọn được điểm đến, ôm Tể Tể cùng Bách Minh Tư đi vào khu giải trí dành cho trẻ em.
Trong câu lạc bộ có một công viên nước rất rộng lớn dành cho trẻ em.
Khách có thể tới câu lạc bộ này không phú thì quý, sân mặc dù rất lớn, nhưng cũng không có nhiều trẻ em đang chơi mặc dù còn đang là mùa hè.
Hoắc Tư Cẩn rất hài lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro