Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi
Chương 185
Đóa Mễ Đại Nhân
2024-11-21 16:44:38
Hoắc Tư Thần vô thức chậm lại, rất cẩn thận nhẹ nhàng ôm Tể Tể.
"Yên tâm yên tâm, sẽ không đánh thức."
Cậu chính là nhớ Tể Tể.
Mà cậu còn muốn hỏi Tể Tể về chuyện Địa Phủ trông như thế nào.
Xe dừng lại trước cửa biệt thự, Hoắc Tư Cẩn lo lắng em trai bế không được Tể Tể, đang chuẩn bị tới bế thay, kết quả Hoắc Tư Thần đã bế Tể Tể xuống xe, động tác nhanh giống như con thỏ, xoát xoát mấy cái liền đi vào trong biệt thự.
Biểu tình kia, động tác kia, giống như sợ anh đoạt mất Tể Tể vậy.
Hoắc Tư Cẩn có chút bất lực mà xoa xoa cái mũi, cầm chìa khóa xe đi vào cửa.
Hai phút sau Hoắc Trầm Lệnh cũng trở về nhà, thấy trong sảnh chỉ có hai cậu con trai mà không thấy con trai út và con gái bảo bối đâu, khẽ nhíu mày.
“Tư Thần cùng Tể Tể đâu?"
Hoắc Tư Cẩn cùng Hoắc Tư Tước đứng dậy chào một tiếng "cha", sau đó Hoắc Tư Cẩn mới trả lời.
"Tể Tể đã ngủ quên ở trên xe, Tư Thần vừa ôm em ấy đi lên phòng nghỉ ngơi."
Hoắc Trầm Lệnh nhìn thời gian, cũng may lúc này đã là buổi chiều.
Lúc này ngủ, Tể Tể có thể ngủ đến buổi sáng ngày mai, cũng không đảo loạn giờ sinh học, sắc mặt Hoắc Trầm Lệnh mới nhu hòa xuống.
Hoắc Tư Tước hỏi cha: "Cha, chuyện của Tống Kiều xử lý xong chưa?"
Hoắc Trầm Lệnh cởi áo khoác ra, ở trên ghế sofa ngồi xuống.
"Xử lý xong rồi, sẽ không liên quan đến Tể Tể."
Ánh mắt Hoắc Tư Tước lấp lóe: "Cha, cha có biết gì về cha ruột của Tể Tể không?"
Hoắc Trầm Lệnh không biết rõ ràng cho lắm, nhưng con trai hỏi, ông vẫn trả lời.
"Không rõ lắm, lúc đầu tư liệu nhận nuôi là do La quản gia đi làm thủ tục, chắc là một người trong Huyền môn đã ẩn cư."
Hoắc Tư Tước: "......"
Hoắc Tư Cẩn: "......"
Cho nên cha đến bây giờ cũng không biết cha ruột của Tể Tể thật ra là Boss của Địa Phủ —— Minh Vương đại nhân?
Hai anh em liếc mắt nhìn nhau, lần này đổi thành Hoắc Tư Cẩn hỏi.
"Cha, nếu như cha của Tể Tể tới cửa muốn đón Tể Tể về nhà, cha có đồng ý không?"
Hoắc Trầm Lệnh nhìn con trai lớn một cách khó hiểu, cảm thấy vấn đề mà con trai lớn hỏi thật kỳ quái.
Nghĩ con trai vừa trở về không bao lâu, đoán chắc là còn không biết rõ chuyện của Tể Tể.
"Tư Cẩn, cha ruột của Tể Tể đã không còn."
Hoắc Tư Cẩn: "Nếu như kỳ thật vẫn còn thì sao?"
Khuôn mặt Hoắc Trầm Lệnh trở nên lạnh lùng, vô cùng chắc chắn.
"Cái giả thiết này không thành lập!"
Hoắc Tư Cẩn muốn nhắc nhở cha ruột một chút, miễn cho đến lúc đó bị hiện thực kích thích lại trở tay không kịp, thì bên ngoài truyền đến tiếng gào của một người phụ nữ.
"Minh Tể Tể đâu, gọi nó cút ra đây cho tôi!"
*******
Trong phòng khách, ba cha con đều nghe thấy giọng nói kia, ba người họ đều dễ dàng nhận ra được đó là ai.
Hoắc Tư Cẩn thoáng ngẩng đầu, ánh mắt xuyên thấu qua cửa sổ lớn nhìn ra phía ngoài, bầu trời đang nắng gắt, khóe miệng khẽ nhếch lên, rất khó có thể nhận ra nếu không để ý kỹ.
Nụ cười cực nhẹ rất nhanh đã biến mất.
Khi quay mặt đối diện với cha thì thu lại cực nhanh, lại bảo trì thái độ đạm mạc lạnh lùng vốn có giống như cha của mình.
Anh đang nghĩ đến vẻ mặt của cha khi thím Vương Ngọc Linh từ bên ngoài tiến vào sẽ thế nào.
Vương Ngọc Linh mang theo Hứa Dao, nổi giận đùng đi đến.
Người còn chưa có bước vào đại sảnh, đã lớn tiếng gọi Tể Tể.
Vốn dĩ sắc mặt của Hoắc Trầm Lệnh đã lạnh lùng lại càng trở nên lạnh lẽo hơn, thậm chí không đợi Vương Ngọc Linh bước vào phòng khách, trực tiếp phân phó La quản gia cách đó không xa.
"Đuổi chị ta ra ngoài!"
Giống như cảm thấy làm như thế còn chưa đủ, Hoắc Trầm Lệnh lại chán ghét bổ sung thêm một câu.
"Từ nay về sau, nếu chị ta dám bước vào trang viên nhà họ Hoắc nửa bước thì trực tiếp ném ra ngoài!"
La quản gia cầu còn không được: "Vâng!"
Dám ở nhà của tiểu thư mà hô to gọi nhỏ để tiểu thư Tể Tể của ông “cút ra ngoài”, ở đâu ra mặt mũi thế?
Vương Ngọc Linh vừa tới cửa biệt thự, bỗng nhiên xuất hiện một nhóm vệ sĩ của trang viên ngăn lại.
Một người trong nhóm vệ sĩ lạnh lùng lên tiếng: "Bà Vương, ông chủ mời bà đi ra ngoài!"
Vương Ngọc Linh đang giận dữ đã nghĩ rằng mình nghe lầm.
"Cậu nói ai bảo tôi đi? Trợn to mắt chó của mấy người mà nhìn cho rõ ràng, tôi là vợ của Hoắc Trầm Huy! Là chị dâu của ông chủ Hoắc nhà các cậu!"
Một người vệ sĩ khác đã trực tiếp hơn, giữ lấy cánh tay của bà ta, sau đó kéo người lôi ra bên ngoài.
Con ngươi của Vương Ngọc Linh trừng lớn, cảm thấy như bị ảo giác.
Đến lúc kịp phản ứng lại thì kịch liệt giãy dụa, vừa giãy dụa vừa chửi ầm lên, toàn bộ tu dưỡng của Hoắc Đại phu nhân đều cho chó ăn.
"Thả tôi ra! Các người lại dám đối xử với bản phu nhân như thế, tôi sẽ để các người chết không yên lành!"
"A a a...... Các người dám làm vậy đối với tôi, Hoắc Trầm Lệnh biết nhất định sẽ đuổi các người ra khỏi trang viên!"
Một người vệ sĩ lên tiếng: "Bà Vương, rất xin lỗi, chính ông chủ đã yêu cầu chúng tôi đưa bà ra ngoài!"
Thấy vệ sĩ đến gần, Hứa Dao theo bản năng đi về phía cổng trang viên cũng nghe được lời nói của vệ sĩ kia, cô ta liền lộ ra vẻ mặt thì ra là như vậy.
Cô ta suy đoán Hoắc Trầm Lệnh chắc là đang ở trong trang viên.
"Yên tâm yên tâm, sẽ không đánh thức."
Cậu chính là nhớ Tể Tể.
Mà cậu còn muốn hỏi Tể Tể về chuyện Địa Phủ trông như thế nào.
Xe dừng lại trước cửa biệt thự, Hoắc Tư Cẩn lo lắng em trai bế không được Tể Tể, đang chuẩn bị tới bế thay, kết quả Hoắc Tư Thần đã bế Tể Tể xuống xe, động tác nhanh giống như con thỏ, xoát xoát mấy cái liền đi vào trong biệt thự.
Biểu tình kia, động tác kia, giống như sợ anh đoạt mất Tể Tể vậy.
Hoắc Tư Cẩn có chút bất lực mà xoa xoa cái mũi, cầm chìa khóa xe đi vào cửa.
Hai phút sau Hoắc Trầm Lệnh cũng trở về nhà, thấy trong sảnh chỉ có hai cậu con trai mà không thấy con trai út và con gái bảo bối đâu, khẽ nhíu mày.
“Tư Thần cùng Tể Tể đâu?"
Hoắc Tư Cẩn cùng Hoắc Tư Tước đứng dậy chào một tiếng "cha", sau đó Hoắc Tư Cẩn mới trả lời.
"Tể Tể đã ngủ quên ở trên xe, Tư Thần vừa ôm em ấy đi lên phòng nghỉ ngơi."
Hoắc Trầm Lệnh nhìn thời gian, cũng may lúc này đã là buổi chiều.
Lúc này ngủ, Tể Tể có thể ngủ đến buổi sáng ngày mai, cũng không đảo loạn giờ sinh học, sắc mặt Hoắc Trầm Lệnh mới nhu hòa xuống.
Hoắc Tư Tước hỏi cha: "Cha, chuyện của Tống Kiều xử lý xong chưa?"
Hoắc Trầm Lệnh cởi áo khoác ra, ở trên ghế sofa ngồi xuống.
"Xử lý xong rồi, sẽ không liên quan đến Tể Tể."
Ánh mắt Hoắc Tư Tước lấp lóe: "Cha, cha có biết gì về cha ruột của Tể Tể không?"
Hoắc Trầm Lệnh không biết rõ ràng cho lắm, nhưng con trai hỏi, ông vẫn trả lời.
"Không rõ lắm, lúc đầu tư liệu nhận nuôi là do La quản gia đi làm thủ tục, chắc là một người trong Huyền môn đã ẩn cư."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoắc Tư Tước: "......"
Hoắc Tư Cẩn: "......"
Cho nên cha đến bây giờ cũng không biết cha ruột của Tể Tể thật ra là Boss của Địa Phủ —— Minh Vương đại nhân?
Hai anh em liếc mắt nhìn nhau, lần này đổi thành Hoắc Tư Cẩn hỏi.
"Cha, nếu như cha của Tể Tể tới cửa muốn đón Tể Tể về nhà, cha có đồng ý không?"
Hoắc Trầm Lệnh nhìn con trai lớn một cách khó hiểu, cảm thấy vấn đề mà con trai lớn hỏi thật kỳ quái.
Nghĩ con trai vừa trở về không bao lâu, đoán chắc là còn không biết rõ chuyện của Tể Tể.
"Tư Cẩn, cha ruột của Tể Tể đã không còn."
Hoắc Tư Cẩn: "Nếu như kỳ thật vẫn còn thì sao?"
Khuôn mặt Hoắc Trầm Lệnh trở nên lạnh lùng, vô cùng chắc chắn.
"Cái giả thiết này không thành lập!"
Hoắc Tư Cẩn muốn nhắc nhở cha ruột một chút, miễn cho đến lúc đó bị hiện thực kích thích lại trở tay không kịp, thì bên ngoài truyền đến tiếng gào của một người phụ nữ.
"Minh Tể Tể đâu, gọi nó cút ra đây cho tôi!"
*******
Trong phòng khách, ba cha con đều nghe thấy giọng nói kia, ba người họ đều dễ dàng nhận ra được đó là ai.
Hoắc Tư Cẩn thoáng ngẩng đầu, ánh mắt xuyên thấu qua cửa sổ lớn nhìn ra phía ngoài, bầu trời đang nắng gắt, khóe miệng khẽ nhếch lên, rất khó có thể nhận ra nếu không để ý kỹ.
Nụ cười cực nhẹ rất nhanh đã biến mất.
Khi quay mặt đối diện với cha thì thu lại cực nhanh, lại bảo trì thái độ đạm mạc lạnh lùng vốn có giống như cha của mình.
Anh đang nghĩ đến vẻ mặt của cha khi thím Vương Ngọc Linh từ bên ngoài tiến vào sẽ thế nào.
Vương Ngọc Linh mang theo Hứa Dao, nổi giận đùng đi đến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người còn chưa có bước vào đại sảnh, đã lớn tiếng gọi Tể Tể.
Vốn dĩ sắc mặt của Hoắc Trầm Lệnh đã lạnh lùng lại càng trở nên lạnh lẽo hơn, thậm chí không đợi Vương Ngọc Linh bước vào phòng khách, trực tiếp phân phó La quản gia cách đó không xa.
"Đuổi chị ta ra ngoài!"
Giống như cảm thấy làm như thế còn chưa đủ, Hoắc Trầm Lệnh lại chán ghét bổ sung thêm một câu.
"Từ nay về sau, nếu chị ta dám bước vào trang viên nhà họ Hoắc nửa bước thì trực tiếp ném ra ngoài!"
La quản gia cầu còn không được: "Vâng!"
Dám ở nhà của tiểu thư mà hô to gọi nhỏ để tiểu thư Tể Tể của ông “cút ra ngoài”, ở đâu ra mặt mũi thế?
Vương Ngọc Linh vừa tới cửa biệt thự, bỗng nhiên xuất hiện một nhóm vệ sĩ của trang viên ngăn lại.
Một người trong nhóm vệ sĩ lạnh lùng lên tiếng: "Bà Vương, ông chủ mời bà đi ra ngoài!"
Vương Ngọc Linh đang giận dữ đã nghĩ rằng mình nghe lầm.
"Cậu nói ai bảo tôi đi? Trợn to mắt chó của mấy người mà nhìn cho rõ ràng, tôi là vợ của Hoắc Trầm Huy! Là chị dâu của ông chủ Hoắc nhà các cậu!"
Một người vệ sĩ khác đã trực tiếp hơn, giữ lấy cánh tay của bà ta, sau đó kéo người lôi ra bên ngoài.
Con ngươi của Vương Ngọc Linh trừng lớn, cảm thấy như bị ảo giác.
Đến lúc kịp phản ứng lại thì kịch liệt giãy dụa, vừa giãy dụa vừa chửi ầm lên, toàn bộ tu dưỡng của Hoắc Đại phu nhân đều cho chó ăn.
"Thả tôi ra! Các người lại dám đối xử với bản phu nhân như thế, tôi sẽ để các người chết không yên lành!"
"A a a...... Các người dám làm vậy đối với tôi, Hoắc Trầm Lệnh biết nhất định sẽ đuổi các người ra khỏi trang viên!"
Một người vệ sĩ lên tiếng: "Bà Vương, rất xin lỗi, chính ông chủ đã yêu cầu chúng tôi đưa bà ra ngoài!"
Thấy vệ sĩ đến gần, Hứa Dao theo bản năng đi về phía cổng trang viên cũng nghe được lời nói của vệ sĩ kia, cô ta liền lộ ra vẻ mặt thì ra là như vậy.
Cô ta suy đoán Hoắc Trầm Lệnh chắc là đang ở trong trang viên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro