Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi
Chương 35
Đóa Mễ Đại Nhân
2024-11-23 09:21:08
Suy nghĩ một chút, ông không đến một nhà hàng tư nhân có khung cảnh vô cùng yên tĩnh và tao nhã, cũng không dám xách bé đến cửa hàng ăn nhanh KFC, mà là đến một nhà hàng kiểu bình dân.
Hai cha con có giá trị nhan sắc quá cao, tăng thêm Tể Tể có kiểu tóc quá đặc biệt, vừa mới đi vào cửa hàng, trong nháy mắt đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
Tể Tể ngửi thấy mùi đồ ăn quá nồng nên không có hứng thú lắm.
Dù sao bé vẫn đang rất buồn ngủ.
Nhưng nhìn cha sợ bé bị đói, nên bé không thể không giữ vững tinh thần ăn cơm trưa cùng cha.
Cơm, canh sườn, cá hấp, sườn xào chua ngọt cùng một đĩa rau cải xào, ăn cũng vừa miệng, Hoắc Trầm Lệnh thấy khá hài lòng.
"Tể Tể, ăn cơm."
Tể Tể giữ vững tinh thần mời cha: "Cha cũng ăn đi."
"Được, cùng nhau ăn."
Vì muốn đi ngủ, bé ăn rất nhanh.
Hoắc Trầm Lệnh nhìn thấy thì rất kinh ngạc.
Là chủ nhân của nhà họ Hoắc, dù có kinh ngạc, thì sắc mặt cũng không thay đổi, chỉ có sâu trong đôi mắt đã hiện lên vẻ ngạc nhiên, tiết lộ ra tâm tư.
"Tể Tể, ăn chậm một chút, cẩn thận mắc nghẹn."
Tể Tể ăn như phát cuồng.
"Sẽ không đâu, cha yên tâm, Tể Tể biết mà."
Hoắc Trầm Lệnh bị lời nói như của người lớn của bé chọc cười.
Đứa nhỏ ba tuổi rưỡi béo mập, có thể hiểu mọi thứ sao?
Ông sợ bé bị nghẹn, ăn một miếng lại nhìn bé.
Nhìn một lúc thì phát hiện tốc độ ăn cơm của bé càng ngày càng chậm, càng ngày càng chậm.
Mí mắt không ngừng cụp xuống, vừa muốn nhắc nhở bé, liền thấy cái đầu nhỏ của bé đã đập vào chén cơm trước mặt.
Trái tim của Hoắc Trầm Lệnh đã đập lệch một nhịp, vội vàng đưa tay bưng lấy đầu nhỏ của bé.
Cẩn thận nghe thì thấy bé đang ngáy nhỏ khò khè......
Trong nháy mắt Hoắc Trầm Lệnh dở khóc dở cười.
Bên cạnh một đám người nhìn thấy, mỗi người đều nhịn không được cười.
"Thật đáng yêu!"
"Đúng vậy, thật đáng yêu!"
"Rất muốn ôm một cái!"
......
Nhưng bỗng có một giọng nói châm biếm, ác ý nổi lên giữa những câu cảm thán.
"Ăn một bữa cơm còn chưa ăn xong, đã ngủ mất, có gì mà đáng yêu?"
*****************
Mọi người chung quanh đều nhíu mày, cũng có người giúp bé nói chuyện.
"Đứa nhỏ chỉ mới hai ba tuổi, còn nhỏ như vậy thấy như thế nào cũng đều đáng yêu, sao đến miệng của bà ta lại không đáng yêu?"
"Đúng vậy! Tướng mặt cay nghiệt như vậy, không muốn nhìn thấy con của người khác đáng yêu hay sao!"
"Nhìn đứa nhỏ ở bên cạnh bà ta đi, cũng phải sáu bảy tuổi nhỉ, còn phải đút cho ăn, như thế là đáng yêu?"
Chu Xuân Hoa nghe mọi người nói cháu trai của mình, trong nháy mắt cảm thấy không vui.
Giọng nói của bà ta vốn đã lớn, khi tức giận giọng nói càng lớn hơn.
"Đào Đào nhỏ của nhà chúng tôi tất nhiên là đáng yêu nhất rồi! Đút ăn cơm thì thế nào? Nhà các người muốn đút cho cháu trai ăn còn không có mà đút ấy chứ!"
Nói xong thì khinh thường liếc nhìn Hoắc Trầm Lệnh: "Con bé “bồi tiền” đó thì có gì mà bảo bối! Có gì mà đáng yêu! Đào Đào nhà tôi đáng yêu hơn con bé đó nhiều!"
Hoắc Trầm Lệnh vốn không muốn so đo cùng loại người này.
Nhưng Chu Xuân Hoa càng nói càng quá phận.
"Tôi nói cho các người biết, một đứa con gái chỉ cần ăn đồ thừa của đàn ông là đã tốt lắm rồi, thế mà còn đưa đến nhà hàng, căn bản chính là lãng phí!"
Hoắc Trầm Lệnh híp mắt, ôm lấy Tể Tể đang ngủ mà đứng lên.
Ông mặc bộ âu phục trắng đen, trước đó đã tận lực thu liễm, hiện tại liền muốn bộc phát toàn bộ khí thế về phía Chu Xuân Hoa.
Mặt mũi của Chu Xuân Hoa trắng bệch.
Vội vàng nhích lại gần cháu trai bên cạnh, cẩn thận che chở cháu trai.
"Cậu...Cậu muốn làm gì?"
Nhìn ánh mắt sắc bén của Hoắc Trầm Lệnh, khuôn mặt thì lạnh lùng, vẻ mặt của Chu Xuân Hoa càng trắng hơn.
Nhưng nghĩ tới hậu thuẫn của nhà mình cũng không nhỏ, bà ta lập tức trở nên mạnh mẽ.
"Tôi nói cho cậu biết, cho dù là gia chủ của nhà họ Hoắc khi nhìn thấy tôi còn phải khách sáo chào một tiếng “cô”, cậu dám đụng đến tôi à, cứ thử xem!"
Trợ lý Giang Lâm tính tiền trở về, vừa vặn nghe được lời này của Chu Xuân Hoa.
"Thưa ngài..."
Hoắc Trầm Lệnh hờ hững nhìn sang, Giang Lâm không còn dám nhiều lời thêm nửa chữ, yên lặng hòa vào không khí, miễn cho ông chủ tức giận.
Hoắc Trầm Lệnh nghiêng đầu, phân phó vài câu.
Giang Lâm gật đầu, ngay lập tức đi xử lý.
Chu Xuân Hoa nhìn thấy ngưởi trợ lý bên cạnh, giống như là người trẻ tuổi này đã bị dọa sợ mà bỏ đi, không khỏi càng thêm đắc ý: "Biết tôi là ai không?"
Bà ta dương dương đắc ý dùng lỗ mũi hất về phía tất cả mọi người.
"Tôi nói cho các người biết, con gái của tôi là vợ cả của tập đoàn họ Trương, còn có Lý Minh Khuê, Lý tổng ở trung tâm thương mại Lý thị là con trai tôi! Là người thừa kế duy nhất của nhà họ Lý!"
Loại người này, ngày thường Hoắc Trầm Lệnh nhìn một chút thôi cũng thấy ngứa mắt.
Nhưng hôm nay bà ta lại dám mở miệng nói Tể Tể là đồ “bồi tiền”, chạm đến vảy ngược của Hoắc Trầm Lệnh.
Vẻ mặt của Hoắc Trầm Lệnh càng lạnh hơn, sắc mặt tối sầm đi hiện lên sự lạnh lẽo.
Hai cha con có giá trị nhan sắc quá cao, tăng thêm Tể Tể có kiểu tóc quá đặc biệt, vừa mới đi vào cửa hàng, trong nháy mắt đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
Tể Tể ngửi thấy mùi đồ ăn quá nồng nên không có hứng thú lắm.
Dù sao bé vẫn đang rất buồn ngủ.
Nhưng nhìn cha sợ bé bị đói, nên bé không thể không giữ vững tinh thần ăn cơm trưa cùng cha.
Cơm, canh sườn, cá hấp, sườn xào chua ngọt cùng một đĩa rau cải xào, ăn cũng vừa miệng, Hoắc Trầm Lệnh thấy khá hài lòng.
"Tể Tể, ăn cơm."
Tể Tể giữ vững tinh thần mời cha: "Cha cũng ăn đi."
"Được, cùng nhau ăn."
Vì muốn đi ngủ, bé ăn rất nhanh.
Hoắc Trầm Lệnh nhìn thấy thì rất kinh ngạc.
Là chủ nhân của nhà họ Hoắc, dù có kinh ngạc, thì sắc mặt cũng không thay đổi, chỉ có sâu trong đôi mắt đã hiện lên vẻ ngạc nhiên, tiết lộ ra tâm tư.
"Tể Tể, ăn chậm một chút, cẩn thận mắc nghẹn."
Tể Tể ăn như phát cuồng.
"Sẽ không đâu, cha yên tâm, Tể Tể biết mà."
Hoắc Trầm Lệnh bị lời nói như của người lớn của bé chọc cười.
Đứa nhỏ ba tuổi rưỡi béo mập, có thể hiểu mọi thứ sao?
Ông sợ bé bị nghẹn, ăn một miếng lại nhìn bé.
Nhìn một lúc thì phát hiện tốc độ ăn cơm của bé càng ngày càng chậm, càng ngày càng chậm.
Mí mắt không ngừng cụp xuống, vừa muốn nhắc nhở bé, liền thấy cái đầu nhỏ của bé đã đập vào chén cơm trước mặt.
Trái tim của Hoắc Trầm Lệnh đã đập lệch một nhịp, vội vàng đưa tay bưng lấy đầu nhỏ của bé.
Cẩn thận nghe thì thấy bé đang ngáy nhỏ khò khè......
Trong nháy mắt Hoắc Trầm Lệnh dở khóc dở cười.
Bên cạnh một đám người nhìn thấy, mỗi người đều nhịn không được cười.
"Thật đáng yêu!"
"Đúng vậy, thật đáng yêu!"
"Rất muốn ôm một cái!"
......
Nhưng bỗng có một giọng nói châm biếm, ác ý nổi lên giữa những câu cảm thán.
"Ăn một bữa cơm còn chưa ăn xong, đã ngủ mất, có gì mà đáng yêu?"
*****************
Mọi người chung quanh đều nhíu mày, cũng có người giúp bé nói chuyện.
"Đứa nhỏ chỉ mới hai ba tuổi, còn nhỏ như vậy thấy như thế nào cũng đều đáng yêu, sao đến miệng của bà ta lại không đáng yêu?"
"Đúng vậy! Tướng mặt cay nghiệt như vậy, không muốn nhìn thấy con của người khác đáng yêu hay sao!"
"Nhìn đứa nhỏ ở bên cạnh bà ta đi, cũng phải sáu bảy tuổi nhỉ, còn phải đút cho ăn, như thế là đáng yêu?"
Chu Xuân Hoa nghe mọi người nói cháu trai của mình, trong nháy mắt cảm thấy không vui.
Giọng nói của bà ta vốn đã lớn, khi tức giận giọng nói càng lớn hơn.
"Đào Đào nhỏ của nhà chúng tôi tất nhiên là đáng yêu nhất rồi! Đút ăn cơm thì thế nào? Nhà các người muốn đút cho cháu trai ăn còn không có mà đút ấy chứ!"
Nói xong thì khinh thường liếc nhìn Hoắc Trầm Lệnh: "Con bé “bồi tiền” đó thì có gì mà bảo bối! Có gì mà đáng yêu! Đào Đào nhà tôi đáng yêu hơn con bé đó nhiều!"
Hoắc Trầm Lệnh vốn không muốn so đo cùng loại người này.
Nhưng Chu Xuân Hoa càng nói càng quá phận.
"Tôi nói cho các người biết, một đứa con gái chỉ cần ăn đồ thừa của đàn ông là đã tốt lắm rồi, thế mà còn đưa đến nhà hàng, căn bản chính là lãng phí!"
Hoắc Trầm Lệnh híp mắt, ôm lấy Tể Tể đang ngủ mà đứng lên.
Ông mặc bộ âu phục trắng đen, trước đó đã tận lực thu liễm, hiện tại liền muốn bộc phát toàn bộ khí thế về phía Chu Xuân Hoa.
Mặt mũi của Chu Xuân Hoa trắng bệch.
Vội vàng nhích lại gần cháu trai bên cạnh, cẩn thận che chở cháu trai.
"Cậu...Cậu muốn làm gì?"
Nhìn ánh mắt sắc bén của Hoắc Trầm Lệnh, khuôn mặt thì lạnh lùng, vẻ mặt của Chu Xuân Hoa càng trắng hơn.
Nhưng nghĩ tới hậu thuẫn của nhà mình cũng không nhỏ, bà ta lập tức trở nên mạnh mẽ.
"Tôi nói cho cậu biết, cho dù là gia chủ của nhà họ Hoắc khi nhìn thấy tôi còn phải khách sáo chào một tiếng “cô”, cậu dám đụng đến tôi à, cứ thử xem!"
Trợ lý Giang Lâm tính tiền trở về, vừa vặn nghe được lời này của Chu Xuân Hoa.
"Thưa ngài..."
Hoắc Trầm Lệnh hờ hững nhìn sang, Giang Lâm không còn dám nhiều lời thêm nửa chữ, yên lặng hòa vào không khí, miễn cho ông chủ tức giận.
Hoắc Trầm Lệnh nghiêng đầu, phân phó vài câu.
Giang Lâm gật đầu, ngay lập tức đi xử lý.
Chu Xuân Hoa nhìn thấy ngưởi trợ lý bên cạnh, giống như là người trẻ tuổi này đã bị dọa sợ mà bỏ đi, không khỏi càng thêm đắc ý: "Biết tôi là ai không?"
Bà ta dương dương đắc ý dùng lỗ mũi hất về phía tất cả mọi người.
"Tôi nói cho các người biết, con gái của tôi là vợ cả của tập đoàn họ Trương, còn có Lý Minh Khuê, Lý tổng ở trung tâm thương mại Lý thị là con trai tôi! Là người thừa kế duy nhất của nhà họ Lý!"
Loại người này, ngày thường Hoắc Trầm Lệnh nhìn một chút thôi cũng thấy ngứa mắt.
Nhưng hôm nay bà ta lại dám mở miệng nói Tể Tể là đồ “bồi tiền”, chạm đến vảy ngược của Hoắc Trầm Lệnh.
Vẻ mặt của Hoắc Trầm Lệnh càng lạnh hơn, sắc mặt tối sầm đi hiện lên sự lạnh lẽo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro