Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi
Chương 42
Đóa Mễ Đại Nhân
2024-11-23 09:21:08
"Chú Giang, nếm thử cá mực nướng đi, mùi thơm quá!"
"Chú Giang, bên này có gà nướng, chúng ta nếm thử có được không?"
"Chú Giang mau nhìn, đồ chơi làm bằng đường này thật đáng yêu, tròn tròn vừa đủ cắn một miếng!”
......
Giang Lâm: "......"
Giang Lâm cúi đầu nhìn xem bụng mình, cảm giác giống như một người phụ nữ đang mang thai sáu, bảy tháng!
"Tiểu thư, cháu...... Còn có thể ăn nữa sao?"
Tể Tể mở miệng ăn môt viên hải sản chiên, hai má phồng lên trông như con cá nóc nhỏ, dễ thương không thể tả.
"Còn nha! Tể Tể chỉ vừa mới bắt đầu ăn thôi! Chú Giang cũng vậy mà? Chúng ta lại đi bên kia nhìn xem, bên kia có đậu phụ!"
Không cần Giang Lâm trả lời, bé có khí lực lớn không hợp lẽ thường, lôi kéo anh ta đi mua.
Giang Lâm: "......"
Giang Lâm ngậm một miếng đậu phụ, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho ông chủ.
—— thưa ngài, ăn bể bụng có tính là tai nạn lao động không?
Hoắc Trầm Lệnh còn đang xem văn kiện, cau mày khi nhận được tin tức của Giang Lâm.
—— Ai?
Giang Lâm trả lời cực nhanh.
—— Tôi.
Hoắc Trầm Lệnh nhíu mày, nhanh chóng đáp lời.
—— Không tính, ăn bể bụng là thuộc về hành vi cá nhân, không có quan hệ với công việc, cũng không thuộc về phạm trù tai nạn lao động.
Giang Lâm: "......"
Miếng đậu phụ đã mắt kẹt nửa vời trong cổ họng nuốt không trôi được, hô hấp cũng bắt đầu không thông.
Tể Tể ngẩng đầu, nhìn thấy chú Giang đang cúi đầu xem điện thoại có trạng thái không đúng lắm, giống như người bị nghẹn mà bé từng thấy ở Địa Phủ, người này đã bị nghẹn chết vì ăn miếng đậu phụ.
Tể Tể vội vàng kéo chú Giang đến chỗ không có người.
"Chú Giang, Tể Tể sẽ bảo vệ chú!"
Dứt lời, bé dùng túi nhựa chụp lên đầu anh ta, sau đó tát mạnh vào lưng.
Giang Lâm: "...... Ọe!"
Đúng là muốn mất luôn cái mạng già!
Tim, gan, lá lách, phổi và thận muốn bay ra ngoài vì cái tát này!
┭┮﹏┭┮
*******************
Nửa giờ sau, Giang Lâm cảm thấy cái bụng của mình đã no muốn vỡ ra rồi.
Cuối cùng thì Tể Tể cũng chú ý tới.
"Chú Giang, chú ăn quá nhiều rồi phải không?"
Giang Lâm: "......"
Tiểu thư rốt cục cháu cũng chú ý tới chú rồi à.
Tể Tể dùng cặp mắt to ngây thơ vô tội nhìn anh ta: "Chú Giang, chú không thể tham ăn nha! Sẽ ăn hỏng bụng mất."
Giang Lâm: "Chú Giang tham ăn?"
Tể Tể trông rất vô tội lại tỏ ra chân thành mà gật đầu: "Chú Giang, cả đoạn đường đi ánh mắt chú nhìn không rời những món ăn ngon đó.”
Giang Lâm: "......"
Trời đất chứng giám, anh ta luôn quan sát là để xem loại thức ăn nào phù hợp với bé.
Giang Lâm gian nan lên tiếng: "Cho nên tiểu thư cháu......"
Tể Tể vui vẻ nói: "Nhìn thấy chú rất muốn ăn, Tể Tể liền ăn cùng với chú Giang."
Giang Lâm đỡ bụng xoa xoa thắt lưng: "...... Chú Giang tưởng rằng Tể Tể muốn ăn."
Tể Tể chớp chớp đôi mắt to: "...... Tể Tể đúng là rất thích ăn, Tể Tể ăn nhiều cũng không cảm thấy khó chịu."
Nói xong, bé quan tâm mà lo lắng hỏi Chú Giang.
"Chú Giang, chú có muốn đi bệnh viện kiểm tra không?"
Giang Lâm cúi đầu nhìn cái bụng no của mình, dắt bé đi ra khỏi con phố ẩm thực, tìm tới một tiệm thuốc tây lớn mua gói thuốc tiêu thực giúp tiêu hóa nhanh.
Tể Tể ở một bên chờ anh ta.
Đang chờ thì có một giọng nói ôn nhu vang lên từ sau lưng bé.
"Em chính là Tể Tể à?"
Tể Tể kinh ngạc quay đầu, liền nhìn thấy một chị gái nhỏ rất xinh đẹp.
"Em là Tể Tể, chị là ai nha?"
Hoắc An An cười càng vui vẻ hơn: "Đúng là Tể Tể rồi, rốt cuộc chị cũng tìm được em."
Khuôn mặt của bé lộ ra khó hiểu: "Hả?"
Hoắc An An vội vàng tự giới thiệu: "Tể Tể, chị gọi là Hoắc An An, là đại tiểu thư của nhà họ Hoắc, cũng là chị họ của em, cha của chị là chú hai của em, cha của em là chú ba của chị."
Bé “a” một tiếng, bé cảm thấy chị gái này có chút là lạ, nhưng lại không biết lạ ở chỗ nào, trực giác cảm thấy không thích, cho nên đáp lại rất nhanh.
"Cha không có đề cập qua, Tể Tể không biết."
Hoắc An An: "......"
Hoắc An An nhịn xuống sự khó chịu, nắm lấy tay nhỏ của bé một cách quen thuộc.
"Tể Tể, em có muốn chị dẫn em đi tìm chú ba không?"
Bé dứt khoát từ chối: "Không cần, chú Giang sẽ mang Tể Tể đi tìm cha."
Hoắc An An tự nhiên thấy được Giang Lâm, cũng biết người kia là trợ lý đặc biệt của chú mình.
Từ khi cô ta biết chú ba nhận nuôi một đứa con gái, lòng của cô ta liền không yên.
Cô ta cũng không phải là một cô bé tám tuổi, mà là người từ một cái thế giới khác xuyên qua thế giới song song này, đồng thời còn bị ràng buộc vào một hệ thống chân mệnh thiên nữ.
Lẽ ra cô ta chính là chân mệnh thiên nữ duy nhất ở thế giới này, cũng là nữ chính.
Cô ta nói chuyện với hệ thống ở trong đầu.
【 Hệ thống, cậu không phải nói tôi là con gái duy nhất của nhà họ Hoắc sao? 】
Hệ thống cũng buồn bực, bởi vì dựa theo kịch bản, trong cái thế giới song song này, nhà họ Hoắc chỉ có một cô con gái, đó chính là Hoắc An An, ký chủ của nó.
【 Để tôi kiểm tra thêm. 】
"Chú Giang, bên này có gà nướng, chúng ta nếm thử có được không?"
"Chú Giang mau nhìn, đồ chơi làm bằng đường này thật đáng yêu, tròn tròn vừa đủ cắn một miếng!”
......
Giang Lâm: "......"
Giang Lâm cúi đầu nhìn xem bụng mình, cảm giác giống như một người phụ nữ đang mang thai sáu, bảy tháng!
"Tiểu thư, cháu...... Còn có thể ăn nữa sao?"
Tể Tể mở miệng ăn môt viên hải sản chiên, hai má phồng lên trông như con cá nóc nhỏ, dễ thương không thể tả.
"Còn nha! Tể Tể chỉ vừa mới bắt đầu ăn thôi! Chú Giang cũng vậy mà? Chúng ta lại đi bên kia nhìn xem, bên kia có đậu phụ!"
Không cần Giang Lâm trả lời, bé có khí lực lớn không hợp lẽ thường, lôi kéo anh ta đi mua.
Giang Lâm: "......"
Giang Lâm ngậm một miếng đậu phụ, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho ông chủ.
—— thưa ngài, ăn bể bụng có tính là tai nạn lao động không?
Hoắc Trầm Lệnh còn đang xem văn kiện, cau mày khi nhận được tin tức của Giang Lâm.
—— Ai?
Giang Lâm trả lời cực nhanh.
—— Tôi.
Hoắc Trầm Lệnh nhíu mày, nhanh chóng đáp lời.
—— Không tính, ăn bể bụng là thuộc về hành vi cá nhân, không có quan hệ với công việc, cũng không thuộc về phạm trù tai nạn lao động.
Giang Lâm: "......"
Miếng đậu phụ đã mắt kẹt nửa vời trong cổ họng nuốt không trôi được, hô hấp cũng bắt đầu không thông.
Tể Tể ngẩng đầu, nhìn thấy chú Giang đang cúi đầu xem điện thoại có trạng thái không đúng lắm, giống như người bị nghẹn mà bé từng thấy ở Địa Phủ, người này đã bị nghẹn chết vì ăn miếng đậu phụ.
Tể Tể vội vàng kéo chú Giang đến chỗ không có người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chú Giang, Tể Tể sẽ bảo vệ chú!"
Dứt lời, bé dùng túi nhựa chụp lên đầu anh ta, sau đó tát mạnh vào lưng.
Giang Lâm: "...... Ọe!"
Đúng là muốn mất luôn cái mạng già!
Tim, gan, lá lách, phổi và thận muốn bay ra ngoài vì cái tát này!
┭┮﹏┭┮
*******************
Nửa giờ sau, Giang Lâm cảm thấy cái bụng của mình đã no muốn vỡ ra rồi.
Cuối cùng thì Tể Tể cũng chú ý tới.
"Chú Giang, chú ăn quá nhiều rồi phải không?"
Giang Lâm: "......"
Tiểu thư rốt cục cháu cũng chú ý tới chú rồi à.
Tể Tể dùng cặp mắt to ngây thơ vô tội nhìn anh ta: "Chú Giang, chú không thể tham ăn nha! Sẽ ăn hỏng bụng mất."
Giang Lâm: "Chú Giang tham ăn?"
Tể Tể trông rất vô tội lại tỏ ra chân thành mà gật đầu: "Chú Giang, cả đoạn đường đi ánh mắt chú nhìn không rời những món ăn ngon đó.”
Giang Lâm: "......"
Trời đất chứng giám, anh ta luôn quan sát là để xem loại thức ăn nào phù hợp với bé.
Giang Lâm gian nan lên tiếng: "Cho nên tiểu thư cháu......"
Tể Tể vui vẻ nói: "Nhìn thấy chú rất muốn ăn, Tể Tể liền ăn cùng với chú Giang."
Giang Lâm đỡ bụng xoa xoa thắt lưng: "...... Chú Giang tưởng rằng Tể Tể muốn ăn."
Tể Tể chớp chớp đôi mắt to: "...... Tể Tể đúng là rất thích ăn, Tể Tể ăn nhiều cũng không cảm thấy khó chịu."
Nói xong, bé quan tâm mà lo lắng hỏi Chú Giang.
"Chú Giang, chú có muốn đi bệnh viện kiểm tra không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Lâm cúi đầu nhìn cái bụng no của mình, dắt bé đi ra khỏi con phố ẩm thực, tìm tới một tiệm thuốc tây lớn mua gói thuốc tiêu thực giúp tiêu hóa nhanh.
Tể Tể ở một bên chờ anh ta.
Đang chờ thì có một giọng nói ôn nhu vang lên từ sau lưng bé.
"Em chính là Tể Tể à?"
Tể Tể kinh ngạc quay đầu, liền nhìn thấy một chị gái nhỏ rất xinh đẹp.
"Em là Tể Tể, chị là ai nha?"
Hoắc An An cười càng vui vẻ hơn: "Đúng là Tể Tể rồi, rốt cuộc chị cũng tìm được em."
Khuôn mặt của bé lộ ra khó hiểu: "Hả?"
Hoắc An An vội vàng tự giới thiệu: "Tể Tể, chị gọi là Hoắc An An, là đại tiểu thư của nhà họ Hoắc, cũng là chị họ của em, cha của chị là chú hai của em, cha của em là chú ba của chị."
Bé “a” một tiếng, bé cảm thấy chị gái này có chút là lạ, nhưng lại không biết lạ ở chỗ nào, trực giác cảm thấy không thích, cho nên đáp lại rất nhanh.
"Cha không có đề cập qua, Tể Tể không biết."
Hoắc An An: "......"
Hoắc An An nhịn xuống sự khó chịu, nắm lấy tay nhỏ của bé một cách quen thuộc.
"Tể Tể, em có muốn chị dẫn em đi tìm chú ba không?"
Bé dứt khoát từ chối: "Không cần, chú Giang sẽ mang Tể Tể đi tìm cha."
Hoắc An An tự nhiên thấy được Giang Lâm, cũng biết người kia là trợ lý đặc biệt của chú mình.
Từ khi cô ta biết chú ba nhận nuôi một đứa con gái, lòng của cô ta liền không yên.
Cô ta cũng không phải là một cô bé tám tuổi, mà là người từ một cái thế giới khác xuyên qua thế giới song song này, đồng thời còn bị ràng buộc vào một hệ thống chân mệnh thiên nữ.
Lẽ ra cô ta chính là chân mệnh thiên nữ duy nhất ở thế giới này, cũng là nữ chính.
Cô ta nói chuyện với hệ thống ở trong đầu.
【 Hệ thống, cậu không phải nói tôi là con gái duy nhất của nhà họ Hoắc sao? 】
Hệ thống cũng buồn bực, bởi vì dựa theo kịch bản, trong cái thế giới song song này, nhà họ Hoắc chỉ có một cô con gái, đó chính là Hoắc An An, ký chủ của nó.
【 Để tôi kiểm tra thêm. 】
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro