Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi
Chương 50
Đóa Mễ Đại Nhân
2024-11-26 16:59:32
"Không có mà."
Dì Trương: "......"
Cũng không cần dì Trương giúp, bé tự lau mặt, sau đó từ trên ghế nhảy xuống, nhảy nhót vui tươi hớn hở chạy ra cửa.
Dì Trương: "......"
Dì giúp việc thấy bé rất đáng yêu, dáng vẻ trẻ con lanh lợi, khuôn mặt hiện lên nụ cười từ ái, cũng vội vàng đi theo xuống lầu.
Ở trên ghế sô pha trong phòng khách, Cố Thích Phong đã lăn ra ngủ từ nửa đêm, rốt cục cũng đợi được bé đi xuống.
"Tể Tể!"
Bé cũng nhìn thấy chú Cố trên ghế sofa.
"Chú Cố."
Không đợi bé đi từ trên xuống dưới, Cố Thích Phong đã gộp ba bước thành hai bước chạy nhanh tới, bế bé từ trên cầu thang ôm vào trong ngực của mình.
"Tể Tể, chú Cố nhớ cháu muốn chết."
Tể Tể cười hắc hắc: "Tể Tể cũng nhớ chú Cố."
Nghĩ đến Hoắc Trầm Lệnh nói bé có đôi mắt Âm Dương, Cố Thích Phong khóe miệng mấp máy muốn hỏi:
"Tể Tể, cháu có thể nhìn thấy những thứ kia à?"
Bé nhất thời không hiểu ý của chú Cố, khuôn mặt lộ ra sự ngơ ngơ đáng yêu.
Cố Thích Phong mím môi, cắn răng.
"Nhìn thấy ma quỷ đó!"
Tể Tể chợt hiểu, sau đó nhếch miệng cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.
"Thấy nha, chú Cố có muốn thấy không?"
Cố Thích Phong vừa sợ hãi vừa kinh ngạc: "Chú cũng có thể nhìn thấy?"
Cái thứ đó......
Anh ta lập tức niệm ở trong lòng: Dân chủ, văn minh, khoa học!
Tể Tể hớn hở nhìn chú Cố ôm bé đi tới phòng ăn, cười càng thêm đáng yêu hơn.
"Chỉ cần chú Cố muốn nhìn, là có thể nhìn thấy được!"
Cố Thích Phong: "......"
Tể Tể đảo mắt nhìn quanh ngôi nhà sạch sẽ, dùng giọng non nớt bổ sung.
"Trong nhà rất sạch sẽ, không có thứ đó, chú Cố làm ở bệnh viện nơi đó chắc chắn có, chú Cố mang Tể Tể cùng đi bệnh viện, để Tể Tể cho chú Cố nhìn thấy bọn chúng."
Cố Thích Phong: "......"
Cuối cùng lý trí không vượt qua được sự tò mò, Cố Thích Phong nghiến răng đáp ứng.
"Được, ăn sáng đã, ăn xong chú Cố mang Tể Tể đi bệnh viện."
Tể Tể chờ mãi không thấy cha, nhìn khắp nơi với một đôi mắt to tròn.
"Chú Cố, cha cháu đâu?"
Cố Thích Phong cười ha hả: "Cha của cháu tương đối bận rộn, hôm nay chú Cố sẽ mang cháu đi chơi, chờ cha của cháu hết việc, sẽ trở về mang cháu tới nhà cũ của nhà họ Hoắc thăm ông bà nội."
Đôi mắt của bé lóe sáng.
"Vâng ạ!"
Rất nhanh sẽ nhìn thấy người thân khác của cha.
Bé hỏi thêm: "Chú Cố, anh cả của cháu cũng ở nhà cũ bên kia à?"
Bé còn chưa nhìn thấy anh cả của mình lần nào.
Cố Thích Phong giải thích trong khi cho bé ăn.
"Anh cả của cháu đang ở trường học, cậu ta yêu thích học tập, lại học giỏi nên đặc biệt bận bịu, hiện tại đang dự thi ở nước ngoài, một thời gian ngắn nữa mới trở về."
Tể Tể “a” một tiếng, lại nghĩ đến chị gái kỳ lạ kia.
"Chị An An cũng ở nhà cũ bên kia hả chú?"
Cố Thích Phong gật đầu: "Ừ! Tể Tể gặp qua cô bé đó rồi à? Có phải Tể Tể cũng rất thích cô bé đó không?"
Cố Thích Phong có ấn tượng đặc biệt tốt về Hoắc An An, mặc dù chỉ mới tám tuổi, nhưng rất nhu thuận hiểu chuyện.
Tể Tể nhăn lông mày nhỏ: "Tể Tể không thích chị ấy! Chị ấy cũng không thích Tể Tể!"
Cố Thích Phong: "......"
******************
Mãi cho đến khi tới bãi đậu xe dưới bệnh viện, Cố Thích Phong vẫn nghĩ mãi mà không rõ vì sao Tể Tể và Hoắc An An, hai bạn nhỏ lại không thích nhau.
Nhưng anh ta cũng không cảm thấy bé sẽ nói dối.
Bạn nhỏ ba tuổi rưỡi chắc chắn không nói dối.
Mà Tể Tể lại đáng yêu như vậy, làm sao lại nói dối được.
Anh ta nghĩ đến nhập thần, bỗng cảm thấy cái trán lạnh hơn.
Giọng nói mềm mại non nớt của bé vang lên: "Chú Cố, chú có thể nhìn thấy những thứ đó rồi đấy."
Cố Thích Phong: "......"
Cố Thích Phong ngẩng đầu lên, anh ta nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang nằm trên kính chắn gió trước xe của mình.
Người phụ nữ này rất thời trang, mặc chiếc váy đỏ rực, tôn lên thân hình nóng bỏng và đường cong của cơ thể.
Nhưng làn da quá trắng, nhìn giống như một xác chết.
Bờ môi thì đỏ tươi, ánh mắt nhìn anh ta đặc biệt mập mờ.
Cố Thích Phong vô thức nhíu mày, nhanh chóng đẩy cửa đi xuống xe, mở ra cửa sau ôm lấy Tể Tể, sau đó quay đầu nói chuyện cùng người phụ nữ kia.
"Cô gái, cô ghé vào trên đầu xe như thế này rất nguy hiểm đấy!"
Ngộ nhỡ anh ta quay xe chứ không phải đậu xe thì sao?
Cô ta chắc chắn sẽ bị rơi xuống, về sau......
Đôi mắt mê hoặc của người phụ nữ này càng nhìn chằm chằm vào anh ta, cảm giác như muốn dính lên trên người anh ta, toàn thân Cố Thích Phong muốn nổi da gà.
"Anh là người đầu tiên quan tâm tôi như vậy, anh có thể làm chồng tôi không?"
Cố Thích Phong: "......"
Chẳng lẽ cô gái này là người từ khu tâm thần chạy đến?
Cố Thích Phong lấy điện thoại ra gọi cho khoa tâm thần bên kia để hỏi thăm, kết quả phát hiện không gọi được, thậm chí tín hiệu điện thoại cũng bị mất.
Cùng lúc đó, hình ảnh xung quanh cũng trở nên mơ hồ.
Rõ ràng là ở khu bãi đỗ xe của bệnh viện, tràn ngập ánh nắng, nhưng đột nhiên lại cảm thấy u ám, sống lưng lạnh toát.
Dì Trương: "......"
Cũng không cần dì Trương giúp, bé tự lau mặt, sau đó từ trên ghế nhảy xuống, nhảy nhót vui tươi hớn hở chạy ra cửa.
Dì Trương: "......"
Dì giúp việc thấy bé rất đáng yêu, dáng vẻ trẻ con lanh lợi, khuôn mặt hiện lên nụ cười từ ái, cũng vội vàng đi theo xuống lầu.
Ở trên ghế sô pha trong phòng khách, Cố Thích Phong đã lăn ra ngủ từ nửa đêm, rốt cục cũng đợi được bé đi xuống.
"Tể Tể!"
Bé cũng nhìn thấy chú Cố trên ghế sofa.
"Chú Cố."
Không đợi bé đi từ trên xuống dưới, Cố Thích Phong đã gộp ba bước thành hai bước chạy nhanh tới, bế bé từ trên cầu thang ôm vào trong ngực của mình.
"Tể Tể, chú Cố nhớ cháu muốn chết."
Tể Tể cười hắc hắc: "Tể Tể cũng nhớ chú Cố."
Nghĩ đến Hoắc Trầm Lệnh nói bé có đôi mắt Âm Dương, Cố Thích Phong khóe miệng mấp máy muốn hỏi:
"Tể Tể, cháu có thể nhìn thấy những thứ kia à?"
Bé nhất thời không hiểu ý của chú Cố, khuôn mặt lộ ra sự ngơ ngơ đáng yêu.
Cố Thích Phong mím môi, cắn răng.
"Nhìn thấy ma quỷ đó!"
Tể Tể chợt hiểu, sau đó nhếch miệng cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.
"Thấy nha, chú Cố có muốn thấy không?"
Cố Thích Phong vừa sợ hãi vừa kinh ngạc: "Chú cũng có thể nhìn thấy?"
Cái thứ đó......
Anh ta lập tức niệm ở trong lòng: Dân chủ, văn minh, khoa học!
Tể Tể hớn hở nhìn chú Cố ôm bé đi tới phòng ăn, cười càng thêm đáng yêu hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chỉ cần chú Cố muốn nhìn, là có thể nhìn thấy được!"
Cố Thích Phong: "......"
Tể Tể đảo mắt nhìn quanh ngôi nhà sạch sẽ, dùng giọng non nớt bổ sung.
"Trong nhà rất sạch sẽ, không có thứ đó, chú Cố làm ở bệnh viện nơi đó chắc chắn có, chú Cố mang Tể Tể cùng đi bệnh viện, để Tể Tể cho chú Cố nhìn thấy bọn chúng."
Cố Thích Phong: "......"
Cuối cùng lý trí không vượt qua được sự tò mò, Cố Thích Phong nghiến răng đáp ứng.
"Được, ăn sáng đã, ăn xong chú Cố mang Tể Tể đi bệnh viện."
Tể Tể chờ mãi không thấy cha, nhìn khắp nơi với một đôi mắt to tròn.
"Chú Cố, cha cháu đâu?"
Cố Thích Phong cười ha hả: "Cha của cháu tương đối bận rộn, hôm nay chú Cố sẽ mang cháu đi chơi, chờ cha của cháu hết việc, sẽ trở về mang cháu tới nhà cũ của nhà họ Hoắc thăm ông bà nội."
Đôi mắt của bé lóe sáng.
"Vâng ạ!"
Rất nhanh sẽ nhìn thấy người thân khác của cha.
Bé hỏi thêm: "Chú Cố, anh cả của cháu cũng ở nhà cũ bên kia à?"
Bé còn chưa nhìn thấy anh cả của mình lần nào.
Cố Thích Phong giải thích trong khi cho bé ăn.
"Anh cả của cháu đang ở trường học, cậu ta yêu thích học tập, lại học giỏi nên đặc biệt bận bịu, hiện tại đang dự thi ở nước ngoài, một thời gian ngắn nữa mới trở về."
Tể Tể “a” một tiếng, lại nghĩ đến chị gái kỳ lạ kia.
"Chị An An cũng ở nhà cũ bên kia hả chú?"
Cố Thích Phong gật đầu: "Ừ! Tể Tể gặp qua cô bé đó rồi à? Có phải Tể Tể cũng rất thích cô bé đó không?"
Cố Thích Phong có ấn tượng đặc biệt tốt về Hoắc An An, mặc dù chỉ mới tám tuổi, nhưng rất nhu thuận hiểu chuyện.
Tể Tể nhăn lông mày nhỏ: "Tể Tể không thích chị ấy! Chị ấy cũng không thích Tể Tể!"
Cố Thích Phong: "......"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
******************
Mãi cho đến khi tới bãi đậu xe dưới bệnh viện, Cố Thích Phong vẫn nghĩ mãi mà không rõ vì sao Tể Tể và Hoắc An An, hai bạn nhỏ lại không thích nhau.
Nhưng anh ta cũng không cảm thấy bé sẽ nói dối.
Bạn nhỏ ba tuổi rưỡi chắc chắn không nói dối.
Mà Tể Tể lại đáng yêu như vậy, làm sao lại nói dối được.
Anh ta nghĩ đến nhập thần, bỗng cảm thấy cái trán lạnh hơn.
Giọng nói mềm mại non nớt của bé vang lên: "Chú Cố, chú có thể nhìn thấy những thứ đó rồi đấy."
Cố Thích Phong: "......"
Cố Thích Phong ngẩng đầu lên, anh ta nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang nằm trên kính chắn gió trước xe của mình.
Người phụ nữ này rất thời trang, mặc chiếc váy đỏ rực, tôn lên thân hình nóng bỏng và đường cong của cơ thể.
Nhưng làn da quá trắng, nhìn giống như một xác chết.
Bờ môi thì đỏ tươi, ánh mắt nhìn anh ta đặc biệt mập mờ.
Cố Thích Phong vô thức nhíu mày, nhanh chóng đẩy cửa đi xuống xe, mở ra cửa sau ôm lấy Tể Tể, sau đó quay đầu nói chuyện cùng người phụ nữ kia.
"Cô gái, cô ghé vào trên đầu xe như thế này rất nguy hiểm đấy!"
Ngộ nhỡ anh ta quay xe chứ không phải đậu xe thì sao?
Cô ta chắc chắn sẽ bị rơi xuống, về sau......
Đôi mắt mê hoặc của người phụ nữ này càng nhìn chằm chằm vào anh ta, cảm giác như muốn dính lên trên người anh ta, toàn thân Cố Thích Phong muốn nổi da gà.
"Anh là người đầu tiên quan tâm tôi như vậy, anh có thể làm chồng tôi không?"
Cố Thích Phong: "......"
Chẳng lẽ cô gái này là người từ khu tâm thần chạy đến?
Cố Thích Phong lấy điện thoại ra gọi cho khoa tâm thần bên kia để hỏi thăm, kết quả phát hiện không gọi được, thậm chí tín hiệu điện thoại cũng bị mất.
Cùng lúc đó, hình ảnh xung quanh cũng trở nên mơ hồ.
Rõ ràng là ở khu bãi đỗ xe của bệnh viện, tràn ngập ánh nắng, nhưng đột nhiên lại cảm thấy u ám, sống lưng lạnh toát.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro