Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi
Chương 69
Đóa Mễ Đại Nhân
2024-11-23 09:21:08
Chu Việt nhìn không được đứng dậy muốn nói gì đó, lại bị Tống Kiều kéo lại ống tay áo, ra hiệu ngồi xuống.
Chờ Hoắc Trầm Lệnh ôm bé cùng ông cụ Bách mang theo Bách Minh Tư rời đi, ánh mắt của Tống Kiều lập tức trở nên lạnh lùng.
"Làm sao? Muốn tuyên chiến với nhà họ Hoắc?"
Hứa Dao vội vàng lắc đầu: "Thưa thầy, không phải, em......"
Mặt Tống Kiều không cảm xúc nhìn chằm chằm cô: "Vậy là hướng về nhà họ Bách?"
Hứa Dao vội vàng giải thích: "Không phải thưa thầy, là do Hoắc Trầm Lệnh và con gái của ông ta khinh người quá đáng!"
Đáy mắt Tống Kiều hiện ra từng tia lãnh ý, giọng nói ôn hòa cũng biến thành vô cùng lạnh lùng.
"Coi như bọn họ khinh người quá đáng, cô có thể làm gì? Tuyên chiến? Cô xứng sao?"
Lại nhìn về phía Hứa Dao: "Cô đủ tư cách sao?"
Hứa Dao: "......"
Tống Kiều nhìn bọn họ như nhìn sâu kiến, đáy mắt đầy khinh miệt và xem thường không một chút che giấu.
"Tôi nhắc nhở hai người một lần cuối cùng, nếu như muốn kiếm chuyện muốn tìm cái chết, nhớ kỹ chết xa một chút, không được kéo theo cơ quan cấp cao!"
Sắc mặt của Tống Kiều và Hứa Dao đều trở nên trắng bệch, nhất là Hứa Dao, thậm chí chóp mũi đã mồ hôi lạnh.
Ánh mắt của Tống Kiều rơi xuống người cô ta, giọng nói lạnh lùng.
"Hứa Dao, cô phải biết quy củ của cơ quan, không có lãnh đạo nào hi vọng cấp dưới của mình dựa vào việc công báo thù riêng!"
Ngụ ý chính là thu hồi những tính toán trong lòng của cô, tôi đã biết tất cả mọi chuyện!
Hứa Dao cắn môi, gật gật đầu.
Tống Kiều lại nhìn hai người cảnh cáo một cái, rồi đứng dậy rời đi.
Đúng lúc điện thoại của Hứa Dao vang lên, là Hoắc An An gọi tới.
"Chị Dao Dao, túi xách lần trước chị thích đã được đưa đến rồi, lúc đầu em định mang qua cho chị nhưng mà hôm nay em có chút mệt, trong người không thoải mái. Chị có thể đến nhà của em lấy không?”
Hứa Dao vốn đang uể oải, thời điểm nghe thấy hai chữ túi xách, ánh mắt lập tức sáng lên.
"Được, chiều tối chị sẽ qua em."
Tống Kiều nghe rất rõ cuộc nói chuyện của bọn họ, ánh nhìn xem Hứa Dao không hài lòng.
"Lời thầy mới vừa nói em không nghe lọt tai à?"
Hứa Dao ủy khuất: "Đương nhiên nghe, nhưng mà em chỉ đi tới nhà cũ của nhà họ Hoắc chứ không phải đi trang viên của nhà họ Hoắc."
Chu Việt chần chừ.
Hứa Dao trừng mắt nhìn anh ta: "A Việt, anh đi cùng em không, An An rất hào phóng, nói không chừng cái đồng hồ Rolex lần trước anh thích cũng có."
Chu việt động tâm, tâm tình của hai người họ đã xoay chuyển trong nháy mắt.
Chỉ là hai người họ không nghĩ tới, buổi tối họ tới nhà cô của mình thế nhưng lại tiếp tục gặp được con gái nuôi của nhà họ Hoắc, đứa nhỏ ba tuổi rưỡi mới gặp lúc ban ngày ở đồn cảnh sát.
Chu Việt: "......"
Hứa Dao: "......"
Tể Tể xuống xe trước, vừa ngẩng đầu lên liền thấy cách đó không xa là đôi nam nữ mà bé đã từng gặp qua.
Đôi mắt nhỏ đẹp nhăn lại: "Vì sao hai người lại ở nhà em?"
Hứa Dao không cần suy nghĩ liền oán giận trả lời: "Cái gì mà nhà em, nơi này rõ ràng là nhà của cô chú cùng em An An ở! Em là một kẻ đáng thương được nhận nuôi, cũng không cảm thấy xấu hổ mà còn nói nơi này là nhà em!"
Hoắc Tư Thần từ trong xe đi tới, bế bé lên, nhướng mày.
"Nói cái gì vậy? Có dám lặp lại lần nữa để Thần đại gia nghe lại không!"
Hứa Dao: "......"
Đáy mắt Hứa Dao xẹt qua một tia kinh ngạc, hiển nhiên không rõ vì sao Hoắc Tư Thần còn có thể nhảy nhót tưng bừng như vậy!
Cô ta nhớ rõ lần trước ở thành phố Z làm nhiệm vụ, ngoài ý muốn nhìn thấy người nhà họ Trương đã gặp mặt cùng một người trong giới Huyền Môn, thậm chí còn nghe được mưu đồ bí mật của bọn họ, để hai chị em Trương Ninh và Trương Tinh thay thế vị trí của nhau.
Về sau không đến một tuần, Trương Ninh đã chết bởi tai nạn xe cộ, Trương Tinh thành phu nhân của nhà họ Hoắc.
Dựa theo tính tình không có tính nhẫn nại lại âm độc tàn nhẫn của người nhà họ Trương, không sớm hạ độc thủ với ba đứa con trai của Hoắc Trầm Lệnh và Trương Ninh sao?
Bởi vì khoảng thời gian này Hứa Dao luôn ở trong một vùng núi không có tín hiệu, tin tức lại tụt hậu, thậm chí cũng không biết nhà họ Trương đã sụp đổ.
*************
Hoắc Tư Thần bình an, Hứa Dao lại có chút sợ hãi cậu nhóc.
Bởi vì Hoắc Tư Thần từ nhỏ đến lớn đều vô pháp vô thiên, là đứa con nhỏ nhất của Hoắc Trầm Lệnh, còn là đời cháu nhỏ nhất của toàn bộ nhà họ Hoắc, dù là đối mặt với Hoắc An An, cháu gái duy nhất, cũng chưa từng cho sắc mặt tốt.
Lúc trước Hoắc Trầm Lệnh còn chưa phải là người nắm quyền của nhà họ Hoắc, Hoắc Tư Thần đã không coi ai ra gì rồi.
Hiện tại cha của cậu nhóc đã lên nắm quyền, cô ta cảm thấy Hoắc Tư Thần có thể trực tiếp lên trời luôn rồi!
Hứa Dao cố gắng khống chế tốt cảm xúc trên mặt, thanh âm phát ra một cách dịu dàng.
"Tư Thần, em......"
Hoắc Tư Thần ôm Tể Tể mặt lạnh tanh nhìn chằm chằm cô ta: "Tôi gọi Hoắc Tư Thần, Tư Thần, Tư Thần, không biết còn tưởng rằng chúng ta có quan hệ rất thân thiết! Trên thực tế chúng ta căn bản không quen! Cha của tôi cũng không phải chú của chị!"
Hứa Dao: "......"
Chờ Hoắc Trầm Lệnh ôm bé cùng ông cụ Bách mang theo Bách Minh Tư rời đi, ánh mắt của Tống Kiều lập tức trở nên lạnh lùng.
"Làm sao? Muốn tuyên chiến với nhà họ Hoắc?"
Hứa Dao vội vàng lắc đầu: "Thưa thầy, không phải, em......"
Mặt Tống Kiều không cảm xúc nhìn chằm chằm cô: "Vậy là hướng về nhà họ Bách?"
Hứa Dao vội vàng giải thích: "Không phải thưa thầy, là do Hoắc Trầm Lệnh và con gái của ông ta khinh người quá đáng!"
Đáy mắt Tống Kiều hiện ra từng tia lãnh ý, giọng nói ôn hòa cũng biến thành vô cùng lạnh lùng.
"Coi như bọn họ khinh người quá đáng, cô có thể làm gì? Tuyên chiến? Cô xứng sao?"
Lại nhìn về phía Hứa Dao: "Cô đủ tư cách sao?"
Hứa Dao: "......"
Tống Kiều nhìn bọn họ như nhìn sâu kiến, đáy mắt đầy khinh miệt và xem thường không một chút che giấu.
"Tôi nhắc nhở hai người một lần cuối cùng, nếu như muốn kiếm chuyện muốn tìm cái chết, nhớ kỹ chết xa một chút, không được kéo theo cơ quan cấp cao!"
Sắc mặt của Tống Kiều và Hứa Dao đều trở nên trắng bệch, nhất là Hứa Dao, thậm chí chóp mũi đã mồ hôi lạnh.
Ánh mắt của Tống Kiều rơi xuống người cô ta, giọng nói lạnh lùng.
"Hứa Dao, cô phải biết quy củ của cơ quan, không có lãnh đạo nào hi vọng cấp dưới của mình dựa vào việc công báo thù riêng!"
Ngụ ý chính là thu hồi những tính toán trong lòng của cô, tôi đã biết tất cả mọi chuyện!
Hứa Dao cắn môi, gật gật đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Kiều lại nhìn hai người cảnh cáo một cái, rồi đứng dậy rời đi.
Đúng lúc điện thoại của Hứa Dao vang lên, là Hoắc An An gọi tới.
"Chị Dao Dao, túi xách lần trước chị thích đã được đưa đến rồi, lúc đầu em định mang qua cho chị nhưng mà hôm nay em có chút mệt, trong người không thoải mái. Chị có thể đến nhà của em lấy không?”
Hứa Dao vốn đang uể oải, thời điểm nghe thấy hai chữ túi xách, ánh mắt lập tức sáng lên.
"Được, chiều tối chị sẽ qua em."
Tống Kiều nghe rất rõ cuộc nói chuyện của bọn họ, ánh nhìn xem Hứa Dao không hài lòng.
"Lời thầy mới vừa nói em không nghe lọt tai à?"
Hứa Dao ủy khuất: "Đương nhiên nghe, nhưng mà em chỉ đi tới nhà cũ của nhà họ Hoắc chứ không phải đi trang viên của nhà họ Hoắc."
Chu Việt chần chừ.
Hứa Dao trừng mắt nhìn anh ta: "A Việt, anh đi cùng em không, An An rất hào phóng, nói không chừng cái đồng hồ Rolex lần trước anh thích cũng có."
Chu việt động tâm, tâm tình của hai người họ đã xoay chuyển trong nháy mắt.
Chỉ là hai người họ không nghĩ tới, buổi tối họ tới nhà cô của mình thế nhưng lại tiếp tục gặp được con gái nuôi của nhà họ Hoắc, đứa nhỏ ba tuổi rưỡi mới gặp lúc ban ngày ở đồn cảnh sát.
Chu Việt: "......"
Hứa Dao: "......"
Tể Tể xuống xe trước, vừa ngẩng đầu lên liền thấy cách đó không xa là đôi nam nữ mà bé đã từng gặp qua.
Đôi mắt nhỏ đẹp nhăn lại: "Vì sao hai người lại ở nhà em?"
Hứa Dao không cần suy nghĩ liền oán giận trả lời: "Cái gì mà nhà em, nơi này rõ ràng là nhà của cô chú cùng em An An ở! Em là một kẻ đáng thương được nhận nuôi, cũng không cảm thấy xấu hổ mà còn nói nơi này là nhà em!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoắc Tư Thần từ trong xe đi tới, bế bé lên, nhướng mày.
"Nói cái gì vậy? Có dám lặp lại lần nữa để Thần đại gia nghe lại không!"
Hứa Dao: "......"
Đáy mắt Hứa Dao xẹt qua một tia kinh ngạc, hiển nhiên không rõ vì sao Hoắc Tư Thần còn có thể nhảy nhót tưng bừng như vậy!
Cô ta nhớ rõ lần trước ở thành phố Z làm nhiệm vụ, ngoài ý muốn nhìn thấy người nhà họ Trương đã gặp mặt cùng một người trong giới Huyền Môn, thậm chí còn nghe được mưu đồ bí mật của bọn họ, để hai chị em Trương Ninh và Trương Tinh thay thế vị trí của nhau.
Về sau không đến một tuần, Trương Ninh đã chết bởi tai nạn xe cộ, Trương Tinh thành phu nhân của nhà họ Hoắc.
Dựa theo tính tình không có tính nhẫn nại lại âm độc tàn nhẫn của người nhà họ Trương, không sớm hạ độc thủ với ba đứa con trai của Hoắc Trầm Lệnh và Trương Ninh sao?
Bởi vì khoảng thời gian này Hứa Dao luôn ở trong một vùng núi không có tín hiệu, tin tức lại tụt hậu, thậm chí cũng không biết nhà họ Trương đã sụp đổ.
*************
Hoắc Tư Thần bình an, Hứa Dao lại có chút sợ hãi cậu nhóc.
Bởi vì Hoắc Tư Thần từ nhỏ đến lớn đều vô pháp vô thiên, là đứa con nhỏ nhất của Hoắc Trầm Lệnh, còn là đời cháu nhỏ nhất của toàn bộ nhà họ Hoắc, dù là đối mặt với Hoắc An An, cháu gái duy nhất, cũng chưa từng cho sắc mặt tốt.
Lúc trước Hoắc Trầm Lệnh còn chưa phải là người nắm quyền của nhà họ Hoắc, Hoắc Tư Thần đã không coi ai ra gì rồi.
Hiện tại cha của cậu nhóc đã lên nắm quyền, cô ta cảm thấy Hoắc Tư Thần có thể trực tiếp lên trời luôn rồi!
Hứa Dao cố gắng khống chế tốt cảm xúc trên mặt, thanh âm phát ra một cách dịu dàng.
"Tư Thần, em......"
Hoắc Tư Thần ôm Tể Tể mặt lạnh tanh nhìn chằm chằm cô ta: "Tôi gọi Hoắc Tư Thần, Tư Thần, Tư Thần, không biết còn tưởng rằng chúng ta có quan hệ rất thân thiết! Trên thực tế chúng ta căn bản không quen! Cha của tôi cũng không phải chú của chị!"
Hứa Dao: "......"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro