Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi
Chương 88
Đóa Mễ Đại Nhân
2024-11-23 09:21:08
Anh hai, anh ba là không may nhìn thấy đấy!
Còn chị An An rõ ràng là bé đã hỏi đi hỏi lại nhiều lần mới quyết định.
Tể Tể nhướng mày đứng ở ven đường, nhẹ nhàng vỗ vỗ xe, dùng minh ngữ nói chuyện cùng hai con quỷ.
"Các người không được hù dọa chị An An!"
Con quỷ cảm thấy ủy khuất: "Tôi không có, tôi không làm, thậm chí tôi cũng chưa có làm cho thất khiếu chảy máu nữa!"
Con quỷ còn lại nói: "Rõ ràng là con bé kia muốn gặp chúng tôi, nên chúng tôi mới tới, hiện tại lại ầm ĩ kêu gào cái gì? Không kham nổi thì đừng chơi!"
Con quỷ số một phụ họa: "Đúng thế đúng thế! Quá ồn! Hét quá chói tai!"
Con quỷ số hai thử hỏi thăm: "Đại nhân, chúng tôi có thể dọa ngất không?"
Tể Tể còn chưa lên tiếng, con quỷ số một lập tức bổ sung.
"Không cần dọa, đã trợn trắng mắt sắp ngã xuống rồi!"
Bé không thể lý giải nổi!
Gan nhỏ như thế này...... Vì sao lại muốn gặp quỷ nha!
Mà hai con quỷ này còn rất nghe lời không hề hung hãn, nếu đưa đến mấy con quỷ dữ tợn thì có phải sẽ bị dọa sợ đến nỗi đi thẳng đến Địa Phủ báo danh?
Tể Tể đang khó hiểu, bỗng nhiên bị ôm lấy người từ phía sau.
"A?"
Hoắc Tư Lâm cẩn thận ôm bé vào trong ngực: "Tể Tể!"
Không đợi Tể Tể nói chuyện, Hoắc Tư Lâm đã hét lớn về phía đám người đang vây xem.
"Bọn chúng là bọn bắt cóc trẻ con!"
Quỷ xui xẻo còn đang giao lưu cùng Tể Tể.
"Đại nhân, chúng tôi có thể giúp đỡ, để người xấu này nhìn thấy trên bờ vai của bà ta luôn có một tiểu quỷ không?"
Có một tiểu quỷ vẫn luôn ở trên vai của bà Giai Giai, đang bận móc móc ngón chân chơi, còn đang không ngừng hôn gió về phía bé.
Tể Tể còn đang bận bịu trấn an anh Tư Lâm đang bị dọa không hề nhẹ, nên đã mập mờ đáp ứng.
"Anh Tư Lâm, Tể Tể không có việc gì, Tể Tể rất tốt."
Bé chỉ chỉ vào trong xe: "Anh Tư Lâm, người đang không tốt chính là chị An An, chị An An bị dọa ngất rồi!"
Đám người xung quanh nghe thấy là bọn bắt cóc trẻ con, liền cùng nhau xông lại.
"Trong xe vừa nãy cũng không có chút động tĩnh gì, làm sao có thể bị dọa ngất, chắc chắn là bị đánh thuốc mê!"
"Đúng đúng đúng!"
"Ôi trời ơi! Lại là bọn bắt coc trẻ con, chẳng phải bà ta cùng nhóm với đứa bé kia sao?"
"Sẽ không phải là cùng một nhóm chứ?"
"Đầu năm nay, bọn bắt cóc trẻ con có rất nhiều mánh khóe, chính là một nhóm người, đứa trẻ kia đâu, mau gọi đến hỏi liền biết! Cần báo cảnh sát không? Mau báo cảnh sát đi!"
"Đúng! Báo cảnh sát!"
......
Đám người quay lại tìm Giai Giai, lúc này mới phát hiện Giai Giai trước đó đã ngất xỉu, mà bây giờ không biết đã chạy từ lúc nào rồi.
Trong xe truyền đến tiếng kêu thảm thiết của bà Giai Giai, sau đó chiếc xe rung lên, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng kêu hoảng sợ của trẻ con. Cả hai tiếng kêu đều rất thảm thiết đau đớn, người bên ngoài xe vừa nghe đã sợ xanh mặt.
"Thật là táng tận lương tâm! Đây là đang đánh trẻ con ở trong xe!"
"Đúng! Mau mở cửa xe ra!"
......
Đám người làm ầm ĩ, sau khi Hoắc Tư Lâm xác định Tể Tể không sau thì đã buông bé ra, dùng tay không mở cửa ra.
Tể Tể vội vàng hỗ trợ: "Anh Tư Lâm, Tể Tể giúp anh."
Hoắc Tư Lâm đang lo lắng cho em gái mình, nhưng cũng không dám để bé đi lại gần chiếc xe đó.
"Tể Tể, nguy hiểm lắm, em tránh xa một chút."
Cùng lúc đó, có người nhìn qua kính chắn gió thấy bà của Giai Giai bỗng nhiên bắt lấy tay lái, bị dọa đến hoảng sợ hét lớn.
"Không xong rồi! Giết người!"
"Hung thủ muốn chạy trốn, mọi người nhanh ngăn lại bà ta!"
......
Tể Tể nhìn anh Tư Lâm đang dùng hết sức để mở cửa mà chưa mở được, bé nâng lên bàn chân nhỏ đá một cước tới.
"Phanh" một tiếng, cửa xe đã mở ra. Hoắc An An đã hôn mê lăn từ trong xe xuống dưới.
Đám người đang ra sức nện cửa xe mà vẫn không mở ra được: "......"
Cái này...... Không khoa học?
Tất cả lực chú ý của Hoắc Tư Lâm đều là an nguy của hai người em gái nên một tay kéo Hoắc An An, một tay quơ lấy bé ôm vào người.
"An An, Tể Tể!"
******************
Bé nhìn anh Tư Lâm bị dọa cho mặt mũi trắng bệch, cười híp mắt ôm lấy anh.
"Anh Tư Lâm, Tể Tể rất ổn nha."
Hoắc Tư Lâm: "......"
Hoắc Tư Lâm nhìn thấy vết máu trên mặt bà cụ bắt cóc kia, sờ đầu trấn an bé, sau đó nhanh chóng kiểm tra tình hình của An An.
Xác định An An không có vết thương nào, chỉ hôn mê mới thở phào nhẹ nhõm.
Đã có người gọi 110 và cả 120, trong lúc chờ cảnh sát đến, anh vội vàng kiểm tra chân của Tể Tể.
Trong lòng bàn chân của bé có lưu lại ấn ký của cha Minh Vương, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhìn thấy rõ, nhưng nhìn điệu bộ này của anh Tư Lâm......
Bé cảm thấy không ổn lắm, vội vàng trốn về phía sau.
"Anh Tư Lâm, anh sao vậy?"
Hoắc Tư Lâm vừa dịu dàng vừa đau lòng dỗ dành bé: "Tể Tể ngoan, để anh Tư Lâm nhìn xem chân của em có bị thương không?"
Một cước đá văng cửa xe, cửa xe được làm bằng nhôm hợp kim mà bị bé đá không những mở ra mà còn rớt xuống, có thể thấy được vừa rồi bé dùng sức lớn đến cỡ nào.
Còn chị An An rõ ràng là bé đã hỏi đi hỏi lại nhiều lần mới quyết định.
Tể Tể nhướng mày đứng ở ven đường, nhẹ nhàng vỗ vỗ xe, dùng minh ngữ nói chuyện cùng hai con quỷ.
"Các người không được hù dọa chị An An!"
Con quỷ cảm thấy ủy khuất: "Tôi không có, tôi không làm, thậm chí tôi cũng chưa có làm cho thất khiếu chảy máu nữa!"
Con quỷ còn lại nói: "Rõ ràng là con bé kia muốn gặp chúng tôi, nên chúng tôi mới tới, hiện tại lại ầm ĩ kêu gào cái gì? Không kham nổi thì đừng chơi!"
Con quỷ số một phụ họa: "Đúng thế đúng thế! Quá ồn! Hét quá chói tai!"
Con quỷ số hai thử hỏi thăm: "Đại nhân, chúng tôi có thể dọa ngất không?"
Tể Tể còn chưa lên tiếng, con quỷ số một lập tức bổ sung.
"Không cần dọa, đã trợn trắng mắt sắp ngã xuống rồi!"
Bé không thể lý giải nổi!
Gan nhỏ như thế này...... Vì sao lại muốn gặp quỷ nha!
Mà hai con quỷ này còn rất nghe lời không hề hung hãn, nếu đưa đến mấy con quỷ dữ tợn thì có phải sẽ bị dọa sợ đến nỗi đi thẳng đến Địa Phủ báo danh?
Tể Tể đang khó hiểu, bỗng nhiên bị ôm lấy người từ phía sau.
"A?"
Hoắc Tư Lâm cẩn thận ôm bé vào trong ngực: "Tể Tể!"
Không đợi Tể Tể nói chuyện, Hoắc Tư Lâm đã hét lớn về phía đám người đang vây xem.
"Bọn chúng là bọn bắt cóc trẻ con!"
Quỷ xui xẻo còn đang giao lưu cùng Tể Tể.
"Đại nhân, chúng tôi có thể giúp đỡ, để người xấu này nhìn thấy trên bờ vai của bà ta luôn có một tiểu quỷ không?"
Có một tiểu quỷ vẫn luôn ở trên vai của bà Giai Giai, đang bận móc móc ngón chân chơi, còn đang không ngừng hôn gió về phía bé.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tể Tể còn đang bận bịu trấn an anh Tư Lâm đang bị dọa không hề nhẹ, nên đã mập mờ đáp ứng.
"Anh Tư Lâm, Tể Tể không có việc gì, Tể Tể rất tốt."
Bé chỉ chỉ vào trong xe: "Anh Tư Lâm, người đang không tốt chính là chị An An, chị An An bị dọa ngất rồi!"
Đám người xung quanh nghe thấy là bọn bắt cóc trẻ con, liền cùng nhau xông lại.
"Trong xe vừa nãy cũng không có chút động tĩnh gì, làm sao có thể bị dọa ngất, chắc chắn là bị đánh thuốc mê!"
"Đúng đúng đúng!"
"Ôi trời ơi! Lại là bọn bắt coc trẻ con, chẳng phải bà ta cùng nhóm với đứa bé kia sao?"
"Sẽ không phải là cùng một nhóm chứ?"
"Đầu năm nay, bọn bắt cóc trẻ con có rất nhiều mánh khóe, chính là một nhóm người, đứa trẻ kia đâu, mau gọi đến hỏi liền biết! Cần báo cảnh sát không? Mau báo cảnh sát đi!"
"Đúng! Báo cảnh sát!"
......
Đám người quay lại tìm Giai Giai, lúc này mới phát hiện Giai Giai trước đó đã ngất xỉu, mà bây giờ không biết đã chạy từ lúc nào rồi.
Trong xe truyền đến tiếng kêu thảm thiết của bà Giai Giai, sau đó chiếc xe rung lên, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng kêu hoảng sợ của trẻ con. Cả hai tiếng kêu đều rất thảm thiết đau đớn, người bên ngoài xe vừa nghe đã sợ xanh mặt.
"Thật là táng tận lương tâm! Đây là đang đánh trẻ con ở trong xe!"
"Đúng! Mau mở cửa xe ra!"
......
Đám người làm ầm ĩ, sau khi Hoắc Tư Lâm xác định Tể Tể không sau thì đã buông bé ra, dùng tay không mở cửa ra.
Tể Tể vội vàng hỗ trợ: "Anh Tư Lâm, Tể Tể giúp anh."
Hoắc Tư Lâm đang lo lắng cho em gái mình, nhưng cũng không dám để bé đi lại gần chiếc xe đó.
"Tể Tể, nguy hiểm lắm, em tránh xa một chút."
Cùng lúc đó, có người nhìn qua kính chắn gió thấy bà của Giai Giai bỗng nhiên bắt lấy tay lái, bị dọa đến hoảng sợ hét lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không xong rồi! Giết người!"
"Hung thủ muốn chạy trốn, mọi người nhanh ngăn lại bà ta!"
......
Tể Tể nhìn anh Tư Lâm đang dùng hết sức để mở cửa mà chưa mở được, bé nâng lên bàn chân nhỏ đá một cước tới.
"Phanh" một tiếng, cửa xe đã mở ra. Hoắc An An đã hôn mê lăn từ trong xe xuống dưới.
Đám người đang ra sức nện cửa xe mà vẫn không mở ra được: "......"
Cái này...... Không khoa học?
Tất cả lực chú ý của Hoắc Tư Lâm đều là an nguy của hai người em gái nên một tay kéo Hoắc An An, một tay quơ lấy bé ôm vào người.
"An An, Tể Tể!"
******************
Bé nhìn anh Tư Lâm bị dọa cho mặt mũi trắng bệch, cười híp mắt ôm lấy anh.
"Anh Tư Lâm, Tể Tể rất ổn nha."
Hoắc Tư Lâm: "......"
Hoắc Tư Lâm nhìn thấy vết máu trên mặt bà cụ bắt cóc kia, sờ đầu trấn an bé, sau đó nhanh chóng kiểm tra tình hình của An An.
Xác định An An không có vết thương nào, chỉ hôn mê mới thở phào nhẹ nhõm.
Đã có người gọi 110 và cả 120, trong lúc chờ cảnh sát đến, anh vội vàng kiểm tra chân của Tể Tể.
Trong lòng bàn chân của bé có lưu lại ấn ký của cha Minh Vương, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhìn thấy rõ, nhưng nhìn điệu bộ này của anh Tư Lâm......
Bé cảm thấy không ổn lắm, vội vàng trốn về phía sau.
"Anh Tư Lâm, anh sao vậy?"
Hoắc Tư Lâm vừa dịu dàng vừa đau lòng dỗ dành bé: "Tể Tể ngoan, để anh Tư Lâm nhìn xem chân của em có bị thương không?"
Một cước đá văng cửa xe, cửa xe được làm bằng nhôm hợp kim mà bị bé đá không những mở ra mà còn rớt xuống, có thể thấy được vừa rồi bé dùng sức lớn đến cỡ nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro