Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 97

Đóa Mễ Đại Nhân

2024-11-23 09:21:08

Người đàn ông trung niên cảm thấy tim đau đớn, há miệng phun ra ngoài một ngụm máu tươi.

"Phốc!"

Cùng lúc đó, một giọng nói lạnh lẽo không mang theo bất cứ cảm tình nào truyền vào trong tai ông ta.

"Quay lại đây!"

Người đàn ông trung niên: "......"

Quỷ quái từ đâu tới mà lại có uy áp lạnh lùng như đến từ Địa Phủ.

Quá lạnh, tim gan tỳ phổi thận của ông ta có cảm giác đều sắp bị đông cứng.

Người đàn ông âm trầm nheo mắt lại: "Giấu đầu lộ đuôi, có dám cùng ông nội Hoàng của mày đơn đấu không!"

Giọng nói lạnh lẽo không mang theo một chút tình cảm nào lần nữa truyền vào trong tai, dù lạnh lẽo không chứa một chút tình cảm nào, nhưng người đàn ông trung niên vẫn nghe ra được là giọng của một đứa nhỏ.

"Trẻ con? Ha ha ha...... Ra dập đầu mấy cái cho ông nội Hoàng của mày đi, lúc ông nội Hoàng bắt mày đi nhắm rượu tuyệt đối không để mày đau...... Ngao!"

"Tê!"

"Phanh!"

Con ngươi của người đàn ông trung niên đột nhiên co rụt lại, thân thể không theo khống chế bỗng nhiên lấy tốc độ cực nhanh mà vượt qua đường lớn.

Trên đường, những người đang lái xe đang ấn còi liên tục, còn ra sức mắng chửi!

"Muốn chết à!"

"Vội vàng đi đầu thai hả!"

"Không nhìn đường sao!"

"Nếu bị đụng chết thì đáng đời!"

Tiếng mắng chửi trên đường, tiếng còi xe, còn có tiếng bánh xe dừng lại ma xát với mặt đất tạo thành những tiếng ồn chói tai, sau đó là tiếng người đàn ông kêu thảm thiết đau đớn.

"A!"

Con ngươi của bé đen nhánh, hờ hững vô tình.

"Mệnh của mày đang nằm ở trong tay của bản Tể Tể, không có mệnh lệnh của bản Tể Tể, dù mày có nát thành thịt vụn thì vẫn phải sống!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hoàng đại tiên: "......"

Rốt cuộc đứa nhỏ béo tròn này từ đâu tới mà lại dữ dằn như vậy!

Chương 60:

Hoàng đại tiên sắp không duy trì được hình người, dù sao thì nó có thể kiên trì không ngã xuống trước đòn tấn công vào tinh thần và va chạm với chiếc xe đã là một kỳ tích.

Người qua đường vây xung quanh xôn xao bàn tán.

"Trời! Người này có vận khí tốt thật, bị đụng bay hơn mười mét, thế mà cũng không có việc gì."

"Sẽ không nằm vật xuống đất chứ?"

"Trời ạ! Đây có khi là bị thương ở bên trong, tim phổi chắc bị làm sao rồi...... sợ là không cứu được!"

......

Hoàng đại tiên: "......"

Tim phổi đúng là đã vỡ, nhưng nó cũng không phải người!

Nếu bây giờ nó lộ chân thân ở trước mắt bao người, nhất định sẽ bị cơ quan ngành đặc biệt chú ý tới.

Những việc mà nó đã từng làm, làm sao có thể thoát được sự điều tra của cơ quan đặc biệt chứ?

Cho dù ruột có bị lòi ra thì nó cũng sẽ nhét vào, giống như người bình thường mạnh khỏe không có việc gì mà đi đến bên kia đường lớn.

Đúng!

Bởi vì khí thế của người phía bên kia quá mạnh làm cho nó không thể không đi qua!

Giây tiếp theo liền thấy đầu gối đau đớn, người bình thường bị hạ thuật che mắt nên không thấy được, hai chân như bị chú định, bịch một tiếng quỳ xuống.

Giọng nói lạnh lẽo khiếp người lần nữa truyền tới, tràn đầy lạnh lùng và thù địch.

"Lăn! Tới!"

Hoàng đại tiên: "......"

Thân thể của Hoàng đại tiên nghiêng một cái, cả người ngã trên mặt đất, sau đó thân thể không theo khống chế giống như cỏ khô bị gió thổi lăn từ giữa đường lăn đến chỗ của Tể Tể.

Nhưng ở trong mắt những người đi đường, nó đang ngẩng đầu ưỡn ngực, trên mặt mỉm cười, một bên áy náy gật đầu với mọi người, một bên chạy chậm đến bên kia đường cái.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hoàng đại tiên: "......"

Đẳng cấp áp chế này!

Nó đã chọc phải vị Đại Phật nào đây!

Giao thông khôi phục bình thường, người tài xế đụng bay nó vừa sợ lại vừa giận nhìn nó đi sang bên này, Hoàng đại tiên nghiêng đầu, đáy mắt lướt qua một tia tàn nhẫn.

Chỉ là người tài xế kia nhìn không rõ vì khoảng cách khá xa.

Nhưng lại không biết mình đã bị thứ không phải người ghi nhớ, tính mệnh đang gặp nguy hiểm.

Tể Tể lại thấy rất rõ ràng, bởi vì bé nhìn thấy người đàn ông lái xe đụng phải Hoàng đại tiên, về sau tinh thần khí đại biểu cho sinh mệnh đang nhanh chóng bị rút đi.

Ánh mắt của bé càng lạnh hơn, con ngươi càng đen hơn.

Lúc nhìn về phía Hoàng đại tiên, toàn bộ con ngươi đen kịt, như là vực sâu không đáy, rất đáng sợ.

"Mày còn dám hại người?"

Hoàng đại tiên: "...... Đại...... Đại...... Tiểu đại nhân?"

Hoàng đại tiên có chút do dự, nhưng lúc đối diện với con mắt đen nhánh của bé, không tự giác mà cúi người, thần kinh căng thẳng.

"Tiểu đại nhân, phổi của tiểu nhân đã bị thương, nếu không được trị liệu có khả năng sẽ không duy trì được hình người, sẽ dọa đến...... người bình thường."

Bé vung tay nhỏ lên, một cỗ áp lực vô hình bức thẳng lên đỉnh đầu của Hoàng đại tiên.

Chờ nó tỉnh táo lại thì thấy bản thân đã biến thành một chồn béo, rất giống một con mèo nhà!

Hoàng đại tiên: "...... A a a......"

Tể Tể nhướng mày lên đầy bất mãn nhìn chằm chằm con chồn đang nằm rạp trên mặt đất.

"Như thế này sẽ không dọa người bình thường, nhưng nếu như mày nói tiếng người hù đến người bình thường......"

Hoàng đại tiên: "......"

Hu hu hu......

Khóc cũng không dám khóc thành tiếng!

Đây là Đại Phật nào thế, vừa hung hãn và dữ tợn lại không thể đánh lại...... Cầu bỏ qua!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Số ký tự: 0