Mình Yêu Nhau Đi

CHƯƠNG 27

Zoody

2024-07-23 10:30:27

DỊCH: MIN

Ở trên xe, Vương Nhược Hàm xem những bộ phim điện ảnh đang công chiếu, chọn được một bộ đề tài tâm lý tội phạm.

Cô đưa trailler cho Hoắc Kiêu xem, gương mặt tràn đầy mong đợi: “Thế nào? Không tồi chứ? Có phải rất hấp dẫn không. Em thấy toàn là đánh giá hay thôi.”

Tổng thể của bộ phim này mang phong cách u ám đè nén, khung cảnh trong trailler được cắt nối gấp gáp, phối âm cũng tập trung một chỗ, thông qua đối thoại giữa vai chính những mâu thuẫn tiếp nối nhau xuất hiện, khiến người xem cũng trở nên khẩn trương.

Hoắc Kiêu hơi nhăn mày lại: “Không tồi.”

Nhưng Vương Nhược Hàm lại nghe ra được anh hơi ngập ngừng, cô quay sang nhìn Hoắc Kiêu: “Có phải anh không thích xem tâm lý tội phạm không?“

Hoắc Kiêu phủ nhận: “Đâu có, khá hay.”

Vương Nhược Hàm híp mắt nói: “Hay là anh sợ?”

“Sao có thể?”

Vương Nhược Hàm hiểu rõ gật đầu, an ủi anh: “Đây có phải là phim kinh dị đâu, không đáng sợ chút nào.”

Hoắc Kiêu nhếch môi lên, lẩm bẩm trong lòng: Vậy còn biên tập kinh khủng như thế làm gì.

Xem phim điện ảnh thì không thể thiếu cô ca và bắp rang được.

Hoắc Kiêu xếp hàng mua, Vương Nhược Hàm ngồi đợi ở khu nghỉ ngơi.

Hôm nay là cuối tuần, lại hôm hửng nắng sau cơn mưa, có rất nhiều người ra ngoài chơi, đã phần là tình nhân nắm tay nhau đi hẹn hò.

Vương Nhược Hàm mở weibo ra xem hết một lượt, Hoắc Kiêu mới quay về, anh đặt hộp bắp rang và nước ngọt lên bàn, đưa vé xem phim vừa lấy cho Vương Nhược Hàm xem.

“Sao lâu vậy anh, nhiều người lắm à?”

Hoắc Kiêu nói: “Gặp một sinh viên nên trò chuyện hai câu.”

“Sinh viên? Cũng đến xem phim à?”

Hoắc Kiêu gật đầu, dùng ánh mắt ra hiệu về một hướng: “Lớp trưởng với cán sự lớp, hừ, anh còn không biết là chuyện gì, chẳng trách anh lên lớp bảo hai đứa nó lên đọc bài luận, những người khác đều cười vui như thế.”

Vương Nhược Hàm nhìn sang, đôi tình nhân non nớt đang nắm tay nhau, còn rất xứng đôi nữa, cô nở nụ cười hiền: “Sao sinh viên đại học cũng thích ồ lên à?”

Hoắc Kiêu rút điện thoại ra: “Anh phải mau chóng chia sẻ cho Chu Dĩ biết.”

Vương Nhược Hàm cắn môi, nụ cười dần biến mất: “Cái đó….”

Hoắc Kiêu hỏi: “Sao thế?”

Vương Nhược Hàm: “Anh nói chuyện chúng ta ở bên nhau, phải nói cho Chu Dĩ biết à?”

“Đó là đương nhiên rồi.”

Vương Nhược Hàm xoắn đầu ngón tay: “Nhưng em không biết phải nói thế nào cả.”

Hoắc Kiêu ngây người, cất điện thoại đi, chẳng con tâm tư nào mà hóng hớt nữa: “Anh cũng có hơi không biết phải mở miệng như thế nào.”

Vương Nhược Hàm chu môi lên, đưa ra chủ ý: “Hay là chúng ta tiến hành theo tuần tự, chuẩn bị sẵn đệm lót rồi mới công khai?”

Hoắc Kiêu vuốt ve tóc mai của cô: “Ôi, thành ngữ bốn chữ không tệ đâu.”

Vương Nhược Hàm chậc một tiếng: “Anh đứng xen ngang, nghiêm túc một chút.”

Hoắc Kiêu khẽ cười, anh không nghĩ phức tạp như Vương Nhược Hàm: “Đừng nghĩ nhiều, tìm cơ hội nói cho cô ấy biết là được, nói thế nào thì cô ấy cũng là bà mối của chúng ta đấy.”

Vương Nhược Hàm lẩm bẩm: “Ngộ nhỡ cậu ấy là Tây vương mẫu thì sao?”

*Tây vương mẫu: chuyên chia rẽ các cặp tình nhân.

Cuối cùng Hoắc Kiêu cũng hiểu ra: “Ồ, cho nên em đang lo bạn tốt của em không đồng ý chúng ta ở bên nhau, đúng không?”

Vương Nhược Hàm nhìn sang hướng khác: “Em có nói vậy đâu.”

Hoắc Kiêu nghiêm túc nói: “Nếu như Chu Dĩ không đồng ý, em sẽ thế nào?”

Vương Nhược Hàm hút một hớp cô ca, dùng sự im lặng để trả lời.

Thấy thái độ của cô như vậy trong lòng Hoắc Kiêu rất không vui, hệt như nghẹn một cục tức, không khỏi bực bội nói: “Chu Dĩ là mẹ em à?”

Vương Nhược Hàm ngước mắt lên lườm anh: “Anh hung dữ cái gì hả?”

Hoắc Kiêu cứng mỏ: “Đâu có hung dữ.”

Vương Nhược Hàm nhón lấy một hạt bắp rang bỏ vào miệng anh, vị đường đên, vừa mới ra lò.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Gương mặt Hoắc Kiêu vẫn là vẻ cực kì không vui.

Vừa vặn đã đến giờ chiếu phim, Vương Nhược Hàm kéo anh tới chỗ soát vé: “Thầy Hoắc, đi thôi nào.”

Cuối cùng nét mặt của anh cũng hòa hoãn, nắm ngược lấy tay Vương Nhược Hàm, sóng vai đi vào phòng chiếu.

Bọn họ ngồi ở hàng ghế cuối cùng, Hoắc Kiêu gạt tay cầm ở giữa lên, Vương Nhược Hàm tự nhiên tựa vào vai anh.

Cách thời gian chiếu phim còn ba bốn phút, Vương Nhược Hàm ghé sát bên tai Hoắc Kiêu nói: “Em không có ý gì khác đâu, đừng để trong lòng.”

Hoắc Kiêu rũ mắt hỏi cô: “Anh thực sự kém cỏi đến thế sao?”

Vương Nhược Hàm nghi ngờ bản thân mình nghe nhầm: “Ai nói anh không tốt hả?”

Hoắc Kiêu lắc đầu, đèn trong phòng chiếu tắt lịm đi, bốn bề chìm trong bóng tối.

Vương Nhược Hàm mượn chút ánh sáng yếu ớt còn lại nhìn sang gương mặt của Hoắc Kiêu, cô ăn nói vụng về, không biết liệu có phải bản thân nói sai ý khiến anh hiểu lầm rồi không.

“Hoắc Kiêu.” Cô khẽ gọi.

Hoắc Kiêu vỗ về mu bàn tay cô ngắt lời: “Xem phim đi.”

Vương Nhược Hàm sụt sịt, lơ đễnh chuyển ánh mắt về phía màn hình.

Cô vừa nhìn qua đó, trên màn ảnh đang là hiện trường máu tanh của một cuộc chặt xác, không có chút chuẩn bị nào khiến Vương Nhược Hàm giật mình, vô thức túm chặt lấy Hoắc Kiêu, móng tay ghim sâu vào trong thịt.

“Shhhh.” Hoắc Kiêu khẽ hô lên, đau đến nỗi xuýt xoa.

Vương Nhược Hàm vội thả tay ra, xoa lên cánh tay anh, run rẩy xin lỗi: “Em xin lỗi.”

Hoắc Kiêu lắc đầu, bất lực khẽ cười: “Bản thân em xem đã sợ, còn kéo anh tới xem.”

Vương Nhược Hàm sụt sùi, điều chỉnh lại tư thế: “Vừa rồi em chưa chuẩn bị xong, chỉ thế này thôi á? mắt nhìn không chớp được không hả?”

Hoắc Kiêu phì cười: “Ai sợ người đấy là chó.”

Vương Nhược Hàm: “Vậy thì chắc chắn không thể nào là em đâu.”

Hoắc Kiêu nhón lấy hai viên bắp rang, một viên cho Vương Nhược Hàm còn một viên cho mình.

Hoắc Kiêu cầm cốc cô ca lên, mình uống một hớp sau đó đưa cho Hoắc Kiêu.

Bọt khí của cô ca bùng nổ nơi đầu lưỡi, mát lạnh sảng khoái.

Hoắc Kiêu nghĩ, yêu đương với người bên cạnh thực sự không hề giống với trước kia, cực kì khác thường.

Anh bắt đầu xem những bộ phim điện ảnh mà trước kia anh không bao giờ xem, ăn những thứ trước kia chưa từng ăn, uống những thứ trước kia chưa từng uống, lo âu những phiền muộn mà trước đó chưa từng có.

Thế nhưng không thể phủ nhận rằng, anh cũng bắt đầu trở nên có sức sống hơn.

“Vương Nhược Hàm.”

“Dạ?”

Hoắc Kiêu không tiếp tục nói nữa, anh cầm điện thoại lên gõ chữ.

Một lúc sau, màn hình điện thoại của Vương Nhược Hàm sáng lên.

Cô mở khóa màn hình, người được ghi chú là “Ngọc diện lão hồ ly” gửi tin nhắn tới, anh nói: Cho dù ngọc hoàng đại đế không đồng ý, anh cũng không định buông tha cho em đâu.

Vương Nhược Hàm phì cười: Lẽ nào chúng ta yêu đương là chuyện thương thiên hại lý?

Rõ ràng đang ngồi sóng vai với nhau, nghiêng đầu lại đã có thể nói chuyện, nhưng hai người thích phương thức trò chuyện như thế này, hệt như thời học sinh âm thầm truyền mảnh giấy, kín đáo mà mập mờ.

Hoắc Kiêu trả lời: Bắt cóc tiên nữ về nhà đương nhiên là vi phạm thiên quy.

Vương Nhược Hàm dùng tay che đi nửa gương mặt, ai thèm lo anh tiên nữ hay không, cô cười sắp rách miệng đến nơi rồi.

Một bộ phim điện ảnh kéo dài hai tiếng kết thúc, lúc tan cuộc, Hoắc Kiêu hỏi Vương Nhược Hàm: “Rốt cuộc hung thủ là ai vậy?”

Vương Nhược Hàm lắc đầu: “Em còn đang muốn hỏi anh đây?”

Hai người nhìn nhau không nói, ai bảo phần lớn thời gian bọn họ dùng để làm việc riêng kia chứ.

“Đợi có bản online rồi xem lại sau.”

“Được.”

“Bữa tối muốn ăn gì?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vương Nhược Hàm xoa bụng: “Buổi trưa ăn no quá, em vẫn chưa đói.”

“Mua chút thức ăn về nhà đi, khi nào em đói thì anh nấu.”

“Được.”

Hai người xách túi mua sắm từ siêu thị về, Vương Nhược Hàm nhận được điện thoại của Phương Xuân Hoa.

Hoắc Kiêu vào nhà trước, anh nhận lấy túi trong tay cô đặt trên huyền quan, thấy Vương Nhược Hàm cầm điện thoại bằng một tay không tiện lắm, anh lại ngồi xổm xuống, tháo giây giày ra, lấy dép lê đặt bên chân cô.

“Con vẫn ổn ạ, hôm nay ra ngoài chơi rồi.”

“Thế nào ạ? Mẹ lấy được chữ kí cho con chưa?”

“Cảm ơn mẹ già.”

“Mẹ vẫn ở trong đoàn à? Bao giờ đóng máy thế?”

Mẹ con hai người trò chuyện một lát, có nhân viên công tác gọi Phương Xuân Hoa, đến cảnh quay phim.

Vương Nhược Hàm dặn dò thêm mấy câu “Nhớ nghỉ ngơi đàng hoàng” mới cúp điện thoại.

Hoắc Kiêu đi từ trong bếp ra, hỏi cô: “Dì đi quay phim rồi à?”

“Vâng.” Vương Nhược Hàm ngồi khoanh chân trên sô pha, nhướng mày lên, “Hiện giờ em là tinh nhị đại đóm, mau mau nịnh bợ em đi.”

Hoắc Kiêu cười cười, ton hót chạy tới bên sô pha bóp vai cho cô: “Trước kia dì là diễn viên à?”

Vương Nhược Hàm nói: “Vâng, ban đầu bà ấy làm việc ở đoàn kịch Kim Lăng, sau đó quay mấy bộ phim điện ảnh. Mẹ em nói có lẽ thế hệ chúng ta hiện tại không biết, nhưng năm đó bà ấy rất nổi tiếng.”

“Vậy tại sao?”

Anh mở đầu rồi dừng lại, Vương Nhược Hàm biết anh muốn hỏi gì, dứt khoát trả lời: “Có lần bà tới Sơn thành quay phim, gặp được bố em, sau khi hai người yêu đương, mẹ em định cư luôn ở đó, cũng không tiếp tục đi đóng phim nữa.”

Người nghe thấy câu chuyện này đều cảm thấy đáng tiếc, Hoắc Kiêu cũng không ngoại lệ.

Vương Nhược Hàm chống cằm cười cười, nói: “Đừng bày ra vẻ mặt này được không, mẹ em nói bà không hối hận, vốn dĩ bà cũng chẳng mang nặng sự nghiệp, nếu đã cảm thấy lúc ấy ở bên cạnh bố em là điều hạnh phúc nhất, thì cứ chọn lựa vậy thôi.”

“Vậy sau đó sao lại tách ra?”

“Sống không hạnh phúc thôi, mẹ em yêu đương luôn là như vậy, vui vẻ thì ở bên nhau, không vui thì chia tay.”

Trong đầu Hoắc Kiêu hồi tưởng lại dáng vẻ của Phương Xuân Hoa, đó xác thực là một người phụ nữ xinh đẹp phóng khoáng, cho dù mất đi ánh hào quang, cũng nét đẹp của bà cũng không giảm.

“Đáng tiếc quá, mẹ em nói gen của em từ nhỏ đã ngốc, bề ngoài còn thừa hưởng gương mặt to mũi thấp của bố em, nhưng trí thông minh lại di truyền của bà ấy.”

Hoắc Kiêu giang tay ôm lấy gương mặt cô: “Thế này còn to à, chưa to bằng bàn tay anh đâu.”

Vương Nhược Hàm gạt tay anh ra, nhe răng nghiến lợi.

“Qủa thực trí thông minh không cao lắm.”

Vương Nhược Hàm gằn giọng ừ một tiếng: “Chê em ngu đần đúng không?”

“Phải rồi phải rồi.” Cô dùng giọng điệu kì cục nói, “Không giống với cô Diệp nào đó, tốt nghiệp trường nổi tiếng du học ở nước ngoài, tiểu thư nhà giàu thông minh xinh đẹp, có thể vào tập đoàn lớn làm việc, nào có giống em, chỉ là một cô y tá nhân dân tầm thường thôi.”

Sắc mặt Hoắc Kiêu trầm xuống: “Sao em biết Diệp Thuyền?”

Vương Nhược Hàm bực bội nói: “Cô ta là bạn học của Chu Dĩ đương nhiên em từng nghe nói rồi, anh tưởng em không biết chút chuyện rách nát kia của hai người sao.”

“Hoắc Kiêu anh nói xem.” Cô mở to mắt, siết chặt cổ Hoắc Kiêu hung hăng nói, “Có phải anh chê em rồi không hả?”

Hoắc Kiêu nào dám, anh ngồi xuống ghế sô pha, vươn tay ôm người vào trong lòng, đụng lên trán cô nói: “Anh đâu có nghĩ như thế, đừng nói linh tinh, cũng không được ghen tuông bậy bạ.”

Vương Nhược Hàm khịt mũi.

Thấy cô không mảy may gì, Hoắc Kiêu đổi cách khác, hỏi cô: “Vậy anh hỏi em, vậy trên đời này chỉ còn hai loại nghề nghiệp, một loại là nhà thám hiểm thăm thú quanh thế giới, em phải đi du lịch khắp mọi nơi, ghi chép lại những sống núi nước non mà em nhìn thấy, thực vật động vật, nhưng cả đời vô danh, sẽ chẳng có người nào nhớ đến em. Một loại khác chính là nhà địa lý học sáng chói rực rỡ, em không cần đi tới nơi nào, chỉ cần ngồi trong văn phòng, yên ổn dùng những thông tin mà nhà thám hiểm thấy được soạn thành văn chương, em sẽ chọn loại nào?”

Vương Nhược Hàm không cần nghĩ ngợi: “Đương nhiên là nhà thám hiểm rồi, đây chẳng phải là dùng phí công để du lịch sao, tốt quá đi chứ, ngày nào cũng ngồi trong văn phòng nhàm chán biết bao.”

Hoắc Kiêu gật đầu: “Thế là đúng rồi.”

Vương Nhược Hàm không hiểu: “Cái gì đúng rồi hả?”

Hoắc Kiêu cười nói: “Anh không thích chiếc bình hoa đẹp đẽ, có quý giá đến đâu cũng không thích, anh chỉ thích chú thỏ nhổ cà rốt cho anh thôi, có bình thường đi nữa anh vẫn thích.”

 

------oOo------

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mình Yêu Nhau Đi

Số ký tự: 0