ĐẶT CHÂN TỚI HÀNH TINH CỦA ANH
Zoody
2024-07-23 10:30:27
DỊCH: MIN
Vương Nhược Hàm khẽ khoác lên, vì ống tay quá dài mà nên cô chỉ lộ ra được chút đầu móng tay, cô đeo lại giày cao gót dưới sự giúp đỡ của người đàn ông: “Đi đâu?”
Hoắc Kiêu nói: “Có lẽ tiệm cà phê hôm nay đóng cửa, đi vào bên trong là một hồ nhân tạo, có muốn đi xem thử không?”
Vương Nhược Hàm đồng ý: “Được thôi.”
Bước ra bên ngoài, ngọn gió hơi lạnh lẽo thổi tung mái tóc, Vương Nhược Hàm khép chặt áo khoác lại.
Hoắc Kiêu đổi bên với cô, lặng lẽ dùng cơ thể mình ngăn cơn gió lạnh giúp cô.
Áo khoác ngoài vương mùi nước hoa nam dễ ngửi, mát lạnh mà dịu dàng.
Vương Nhược Hàm không khỏi ngửi trộm thêm một lát.
Khi tới bên hồ bước xuống bậc thang gỗ, cô nghe thấy Hoắc Kiêu nói: “Tôi có một vấn đề.”
Vương Nhược Hàm ngẩng đầu nhìn anh: “Gì cơ?”
Hoắc Kiêu hỏi: “Người hôm qua ở chỗ này có phải là cô hay không?”
Vương Nhược Hàm cụp mắt: “Tôi còn tưởng anh nhận ra lâu rồi chứ.”
Hoắc Kiêu khẽ cười, hàng mày giãn ra, ánh nắng của buổi chiều càng trở nên dịu dàng ấm áp: “Hình như hôm qua cô không trang điểm.”
Vương Nhược Hàm nghoẹo đầu: “Ý anh là tôi của trước và sau khi trang điểm khác biệt rất lớn?”
Hoắc Kiêu cười lắc đầu: “Đâu có, hôm nay càng đẹp hơn.”
Được khen ngợi ai mà không vui chứ, Vương Nhược Hàm khó nén được độ cong nơi khóe miệng: “Đó là đương nhiên rồi, dù sao thì hôm nay cũng là phù dâu mà.”
Hoắc Kiêu bỗng giật mình: “À, tôi đã nói sao mà trông cô quen thế, vừa rồi khi cô ở trên sân khấu tôi đã nhìn rất lâu.”
Vương Nhược Hàm phì cười: “Bớt tới đi, không nhìn cô dâu nhìn phù dâu làm gì?”
Hoắc Kiêu biện hộ cho bản thân: “Tôi nói thật đó, cô dâu là vợ của người khác có gì đẹp mà xem.”
Vương Nhược Hàm nhướng mắt lên, nghiêm túc đánh giá người đàn ông trước mắt này, vẻ ngoài quá mức thanh tú văn nhã cũng không tốt, dễ khiên người ta nhẹ dạ cả tin, không ôm lòng phòng bị.
Cô đề nghị: “Hay là chúng ta trao đổi đi?”
“Trao đổi cái gì?”
“Vừa rồi anh sao lại…..Buột miệng mắng chửi, tôi cũng sẽ nói cho anh biết vì sao tôi lại núp trong một góc khóc hu hu.”
Hoắc Kiêu hơi do dự: “Vì sao?”
Vương Nhược Hàm xoay người chống lên lan can: “Cùng nhau so thảm, đau khổ giảm một nửa, hơn nữa, nếu không thì chúng ta ở chỗ này nói cái gì chứ?”
Hoắc Kiêu ngẫm nghĩ, gật đầu đồng ý: “Được.”
Vương Nhược Hàm cắn môi, chọn lọc từ ngữ nửa ngày, cuối cùng mới rặn ra một câu: “Tôi gặp phải một kẻ thần kinh.”
Hoắc Kiêu nói: “Tôi cũng gặp phải một kẻ thần kinh.”
Vương Nhược Hàm: “...”
Dường như đây cũng chẳng phải là chủ đề hay ho gì cho cam, cô xoa mặt, ôi chao một tiếng: “Tôi chẳng biết nên mở lời thế nào với một người xa lạ.”
Hoắc Kiêu gãi mũi: “Tôi cũng thế.”
“Thế nhưng không ngờ đấy.” Vương Nhược Hàm xoay người lại, tì eo lên lan can, “Tôi còn tưởng anh là một người rất dịu dàng rất lịch sự, không ngờ lúc mắng chửi người ta cũng rất…..”
Ngữ văn của cô không tốt, không nghĩ ra được từ nào vừa tinh chuẩn mà không xúc phạm đến người ta, dứt khoát nói: “Đẹp trai như vậy.”
Hiển nhiên Hoắc Kiêu đã nghe ra cô đang khiêm tốn, anh cong môi lên cười: “Lẽ nào cô không cảm thấy tôi là một người rất kì lạ?”
“Kì lạ gì?”
“Trong ngoài bất nhất.” ’
Vương Nhược Hàm chẳng để bụng nói: “Hai mặt à, ai cũng sẽ có thôi, rất bình thường.”
Hoắc Kiêu không tán đồng: “Phải không? Nhưng có lúc tôi cảm thấy bản thân mình rất giả tạo.”
Vương Nhược Hàm nghi ngờ hỏi: “Anh có ghét bản thân mình không?”
Hoắc Kiêu lắc đầu: “Căm ghét hai mặt, phần tồn tại này khiến tôi cảm thấy chột dạ, bởi vì tôi biết con người chân thực của mình không hề tốt như trong mắt người khác, thế nhưng thay một góc độ khác mà suy nghĩ, tôi lại rất cảm ơn nó, làm một người bình thường thì có sao, ích kỉ một chút thì có sao, ít nhất người bình thường không mệt mỏi.”
Vương Nhược Hàm bị chọc đúng tim đen, đồng tình gật đầu: “Tư tưởng lớn gặp nhau, tôi đâu phải tới nhân gian làm bồ tát.”
Hoắc Kiêu phì cười: “Chẳng phải cô là cô gái xinh đẹp gặp bất bình không từ sao?”
Vương Nhược Hàm ngượng ngùng che mặt: “Đừng nhắc nữa được không? Thuận miệng nói thôi.”
Ý cười trong mắt Hoắc Kiêu càng đậm hơn.
Bước xã giao bình thường là nên trao đổi tên trước, sau đó mới giới thiệu thông tin cá nhân, chậm rãi tìm hiểu đối phương, nhưng Vương Nhược Hàm và Hoắc Kiêu không như thế.
Bọn họ đốt cháy những giai đoạn ấy, chủ đề trò chuyện rất tùy ý, có lẽ nhận biết đối phương vẫn chỉ dừng lại ở người xa lạ không quen thuộc, nhưng dường như trong phút chốc khoảng cách được kéo lại rất gần.
Họ đi bộ men theo bờ hồ, ngang qua một chiếc cầu gỗ, sắp đi tới điểm cuối cùng.
Vương Nhược Hàm nhìn thời gian, nói: “Có lẽ tôi phải về chuẩn bị tiếc tối rồi.”
Hoắc Kiêu gật đầu: “Được, vậy quay về thôi.”
Đi tới chiếc cầu kính lưng chừng núi, nền dưới chân hoàn toàn trong veo, có thể thấy được con suối chảy róc rách cùng với rừng cây um tùm.
Đứng trước lối đi lên cầu kính, Vương Nhược Hàm nhìn thẳng về phía trước, cô hắng giọng cổ vũ cho mình.
Bỗng nhiên cô phát hiện người bên cạnh cũng do dự hệt như cô, ngập ngập ngừng ngừng.
Khoảnh khắc đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều tự hiểu.
“Anh cũng sợ cao à?”
“Cô cũng thế à?”
“Đi thôi.” Hoắc Kiêu hít sâu một hơi, giơ tay về phía cô.
Lần này Vương Nhược Hàm thực sự đặt lên đo, lòng bàn tay dán chặt vào nhau: “Giúp đỡ lẫn nhau hả?”
Hoắc Kiêu đính chính: “Là nam và nữ xông thẳng về phía trước.”
Vương Nhược Hàm cười rộ lên, trong mắt ngập tràn hình ảnh của người đàn ông này, hoàn toàn đã quên mất nỗi sợ hãi của độ cao mang tới.
Tiếp xúc cơ thể mang tới phản ứng hóa học kì diệu, con người cũng luôn dùng phương thức như thế này để thể hiện quan hệ thân mật giữa hai người.
Có cảm xúc khác lạ nào đó lặng lẽ biến hóa, Vương Nhược Hàm đi cả đoạn đường, mà cũng lơ đễnh suy nghĩ cả đoạn đường.
Đi tới sảnh lớn của khách sạn, cô cởi áo khoác ra trả lại cho Hoắc Kiêu.
Hai người chào tạm biệt nhau, trái tim cô bỗng nặng nề, xoay người lại gọi anh: “Này.”
Hoắc Kiêu ngoảnh lại: “Sao thế?”
Vương Nhược Hàm cắn môi, can đảm nói: “Tôi nghe nói, tối nay tiệm cà phê hoa thần sẽ biến thành quán rượu để chiêu đãi khác, muốn cùng nhau uống một chén không?”
Hàng lông mi cong dài của Hoắc Kiêu hé mở, anh không nói trắng ra, nhưng lại lấp lửng: “Uống rượu với mục đích trong sáng à?”
Vương Nhược Hàm nhìn anh, lắc đầu: “Tôi muốn nhanh chóng hiểu rõ anh, thêm nhiều một chút.”
Hoắc Kiêu im lặng một lúc lâu, hỏi: “Cô thường làm chuyện này à?”
Vương Nhược Hàm thành khẩn thản nhiên nói: “Không, là lần đầu tiên. Cho nên anh từ chối cũng không sao, Edison trải qua 1000 lần thất bại mới phát minh ra bóng đèn kia mà.”
Khóe miệng Hoắc Kiêu lại cong lên thêm một chút: “Vậy thì cô còn giỏi hơn Edison nhiều.”
Nghe thấy động tĩnh ở cửa, Vương Nhược Hàm thay đổi cảm xúc, tắt vòi hoa sen, kéo khăn lông xuống lau khô người, sau đó mặc đồ ngủ của mình vào.
“Về rồi sao?” Cô mở cửa phòng tắm ra thì đụng phải vòng ôm của Hoắc Kiêu.
Nụ hôn của anh mang theo chút vội vàng, hô hấp không ổn định, nhịp thở gấp gáp, nhưng nhanh chóng buông ra: “Đợi anh.”
Vương Nhược Hàm ôm chặt lấy cổ anh không buông, Hoắc Kiêu nhìn anh, dùng ánh mắt dò hỏi cô làm sao vậy.
Cô không nói gì, chỉ tiến sát lại hôn lên cằm anh.
Hoắc Kiêu còn gì không hiểu nữa, anh bế người lên, cuối cùng hai người đều ướt nhẹp ra ngoài.
Tấm chăn bị kéo ra rớt một nửa trên sàn nhà.
Nụ hôn của Hoắc Kiêu đặt lên bờ vai Vương Nhược Hàm, cánh môi mỏng di chuyển men theo viền xương quai xanh.
“Em đúng là giỏi hơn Edison nhiều.” Vương Nhược Hàm vuốt ve vành tai Hoắc Kiêu, trên đó có một nốt ruồi không rõ lắm, cô kiêu ngạo nói: “Lần thứ hai em cũng thành công rồi.”
Hoắc Kiêu nở nụ cười, lồng ngực anh rung lên, giọng nói phát ra gần kề ngay bên tai: “Sao mà tới lúc này rồi còn nhiều lời thế?”
Vương Nhược Hàm ngửa nửa người lên hôn anh, nhưng Hoắc Kiêu cố ý tránh ra sau, cô nhăn mày không vui.
Hoắc Kiêu lập tức cúi người xuống, mỉm cười tặng cô một nụ hôn triền miên mà nồng cháy.
Như đắm mình trong cơn sóng, gợn sóng cuộn trào, cả người ướt đẫm dính ngấy.
Càng gắn kết chặt chẽ, trong cơ thể càng cảm thấy hư không, Vương Nhược Hàm nắm chặt ngón tay, không luồn vào trong mái tóc anh.
Hơi thở nơi đầu mũi Hoắc Kiêu phả lên làn da cô, cơn ngứa ngáy lan ra toàn bộ cơ thể.
Trong phòng không mở đèn, trước mắt tối đen càng khiến cảm quan trở mạp mờ.
Giọt nước làm ướt nhụy hoa, khiến cánh hoa khẽ run lên.
Miệng hoa nhẫn nại chặt chẽ, dụng tâm bảo vệ vườn hoa của anh.
Ngay trước lúc đi vào, Hoắc Kiêu buông tay, cúi người tới hôn lên bờ môi của Vương Nhược Hàm.
Người trong ngực đã nhạy cảm yếu ớt tới cùng cực, há miệng thở dốc mấy cái, khóe mắt ửng đỏ còn vương giọt lệ.
Tiếng xé mở túi nhựa nho nhỏ trong căn phòng yên tĩnh được phóng đại cực lớn.
Dường như Hoắc Kiêu lẩm bẩm nói câu gì đó, Vương Nhược Hàm không nghe rõ.
Cô vừa muốn mở miệng tất cả những chữ đang ở trong cổ họng bị đánh vỡ tan tành.
Lấp đầy và chồng khít, ma sát và nóng lên.
Sợi dây buộc tóc trẻ con kia vẫn đang ngự trên cổ tay của Hoắc Kiêu.
Trên một loại ý nghĩa nào đó, anh đã chân chính chiếm hữu được một ngôi sao.
Lần trước say sưa mông lung, lý trí không còn tỉnh táo.
Nhưng lần này bọn họ tỉnh táo yêu nhau.
Sau đó chìm sâu vào trong cơn sóng biển.
Thấy mua bão đang đến, thấy con thuyền vỡ nát, thấy vạn vật đang bị nhấn chìm.
“Hoàng tử bé” Hoắc Kiêu khẽ lẩm bẩm, “Chào mừng đến với hành tinh của anh.”
*
Sau nửa đêm, Vương Nhược Hàm trong cơn mơ hồ tỉnh lại, Hoắc Kiêu vẫn chưa ngu, một cánh tay bị cô dùng làm gối đầu, một tay khác đang cầm điện thoại.
“Tỉnh rồi à?”
Vương Nhược Hàm gật đầu, cô xoay người ôm chặt lấy eo anh.
“Sao ngày mốt lại phải vể rồi chứ.” Cô lầm bầm oán trách.
Hoắc Kiêu nhắc nhở cô: “Không phải ngày mốt, đã qua 0h rồi, là ngày mai đó.”
Vương Nhược Hàm hít mũi, ôm anh chặt hơn.
Giọng nói của cô bị trùm trong chăn: “Thích anh lắm đó thầy Hoắc.”
Hoắc Kiêu giả bộ không nghe thấy: “Gì cơ?”
Vương Nhược Hàm ngẩng đầu lên” “Em hỏi anh muộn như vậy rồi còn đang xem gì đấy?”
Hoắc Kiêu bấm tắt màn hình: “Rõ ràng không phải câu này.”
Vương Nhược Hàm vùi đầu vào trong ngực anh: “Rõ ràng là anh nghe thấy rồi.”
Hoắc Kiêu cong môi cười.
“Em thực sự yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên hả?”
Vương Nhược Hàm kéo chăn cao lên trốn vào đó: “Sao lại quay lại chủ đề này thế?”
Hoắc Kiêu cũng chui vào trong chăn, nhéo má cô: “Anh thấy em cũng không phải là người dễ dãi, lúc ấy ăn gan hùm ở đâu đấy hả?”
Vương Nhược Hàm tóm lấy cổ tay anh, thành khẩn nói: “Đời người luôn cần thêm một chút xúc động đó bạn Hoắc.”
“Hay là em xúc động thêm lần nữa ở lại chỗ này của anh đừng đi nữa.”
Vương Nhược Hàm nhắm mắt, vỗ về Hoắc Kiêu: “Ngủ tiếp đi, còn lâu mới đến khi trời sáng.”
Hoắc Kiêu thở dài: “Ai nói khoảng cách không phải là vấn đề, anh thấy khoảng cách rất có vấn đề ấy.”
Vương Nhược Hàm xoay người, thuận miệng nói: “Chỗ nào lại có vấn đề thế?”
Hoắc Kiêu không nói chuyện,ôm lấy eo cô từ sau lưng kéo vào trong lòng mình.
Trước khi ý thức rơi vào trong khoảng trắng, Vương Nhược Hàm lẩm bẩm nói: “Vấn đề quan trọng trước mắt chính là làm thế nào để giải thích với Chu Dĩ về gian tình của hai chúng ta.”
Hoắc Kiêu không nghĩ quá nhiều: “Anh vừa xem điện thoại, cô ấy bảo hình như sắp quay lại rồi, anh sẽ tìm cơ hội trải đệm trước.”
Vương Nhược Hàm ngáp rồi ừ một tiếng.
Buổi trưa ngày hôm sau, Vương Nhược Hàm bị hàng loạt tiếng chuông liên tiếp làm phiền.
Chuông kêu nửa ngày không thấy Hoắc Kiêu ra mở cửa, cô còn tưởng là nhân viên giao đồ ăn tới, dụi mắt đứng dậy ra mở cửa.
Cánh cửa vừa được kéo ra, Vương Nhược Hàm nhìn thấy trong tay đối phương xách một chiếc túi, đang định giơ tay nhận lấy, người nọ đã buông tay ra, cả túi đồ lăn lóc dưới đất.
Cô còn đang thầm trách móc nhân viên giao hàng này sao mà vụng về đến thế, vừa ngẩng đầu lên như bị sét đánh trúng, hóa thành hóa thạch.
Vẻ mặt của người đứng sau cánh cửa còn kinh hoàng hơn cả cô, miệng hơi há ra hệt như hồn lìa khỏi xác.
Vương Nhược Hàm miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, vẫy tay nói: “Hi Chu Dĩ, sao cậu lại tới vậy?”
------oOo------
Vương Nhược Hàm khẽ khoác lên, vì ống tay quá dài mà nên cô chỉ lộ ra được chút đầu móng tay, cô đeo lại giày cao gót dưới sự giúp đỡ của người đàn ông: “Đi đâu?”
Hoắc Kiêu nói: “Có lẽ tiệm cà phê hôm nay đóng cửa, đi vào bên trong là một hồ nhân tạo, có muốn đi xem thử không?”
Vương Nhược Hàm đồng ý: “Được thôi.”
Bước ra bên ngoài, ngọn gió hơi lạnh lẽo thổi tung mái tóc, Vương Nhược Hàm khép chặt áo khoác lại.
Hoắc Kiêu đổi bên với cô, lặng lẽ dùng cơ thể mình ngăn cơn gió lạnh giúp cô.
Áo khoác ngoài vương mùi nước hoa nam dễ ngửi, mát lạnh mà dịu dàng.
Vương Nhược Hàm không khỏi ngửi trộm thêm một lát.
Khi tới bên hồ bước xuống bậc thang gỗ, cô nghe thấy Hoắc Kiêu nói: “Tôi có một vấn đề.”
Vương Nhược Hàm ngẩng đầu nhìn anh: “Gì cơ?”
Hoắc Kiêu hỏi: “Người hôm qua ở chỗ này có phải là cô hay không?”
Vương Nhược Hàm cụp mắt: “Tôi còn tưởng anh nhận ra lâu rồi chứ.”
Hoắc Kiêu khẽ cười, hàng mày giãn ra, ánh nắng của buổi chiều càng trở nên dịu dàng ấm áp: “Hình như hôm qua cô không trang điểm.”
Vương Nhược Hàm nghoẹo đầu: “Ý anh là tôi của trước và sau khi trang điểm khác biệt rất lớn?”
Hoắc Kiêu cười lắc đầu: “Đâu có, hôm nay càng đẹp hơn.”
Được khen ngợi ai mà không vui chứ, Vương Nhược Hàm khó nén được độ cong nơi khóe miệng: “Đó là đương nhiên rồi, dù sao thì hôm nay cũng là phù dâu mà.”
Hoắc Kiêu bỗng giật mình: “À, tôi đã nói sao mà trông cô quen thế, vừa rồi khi cô ở trên sân khấu tôi đã nhìn rất lâu.”
Vương Nhược Hàm phì cười: “Bớt tới đi, không nhìn cô dâu nhìn phù dâu làm gì?”
Hoắc Kiêu biện hộ cho bản thân: “Tôi nói thật đó, cô dâu là vợ của người khác có gì đẹp mà xem.”
Vương Nhược Hàm nhướng mắt lên, nghiêm túc đánh giá người đàn ông trước mắt này, vẻ ngoài quá mức thanh tú văn nhã cũng không tốt, dễ khiên người ta nhẹ dạ cả tin, không ôm lòng phòng bị.
Cô đề nghị: “Hay là chúng ta trao đổi đi?”
“Trao đổi cái gì?”
“Vừa rồi anh sao lại…..Buột miệng mắng chửi, tôi cũng sẽ nói cho anh biết vì sao tôi lại núp trong một góc khóc hu hu.”
Hoắc Kiêu hơi do dự: “Vì sao?”
Vương Nhược Hàm xoay người chống lên lan can: “Cùng nhau so thảm, đau khổ giảm một nửa, hơn nữa, nếu không thì chúng ta ở chỗ này nói cái gì chứ?”
Hoắc Kiêu ngẫm nghĩ, gật đầu đồng ý: “Được.”
Vương Nhược Hàm cắn môi, chọn lọc từ ngữ nửa ngày, cuối cùng mới rặn ra một câu: “Tôi gặp phải một kẻ thần kinh.”
Hoắc Kiêu nói: “Tôi cũng gặp phải một kẻ thần kinh.”
Vương Nhược Hàm: “...”
Dường như đây cũng chẳng phải là chủ đề hay ho gì cho cam, cô xoa mặt, ôi chao một tiếng: “Tôi chẳng biết nên mở lời thế nào với một người xa lạ.”
Hoắc Kiêu gãi mũi: “Tôi cũng thế.”
“Thế nhưng không ngờ đấy.” Vương Nhược Hàm xoay người lại, tì eo lên lan can, “Tôi còn tưởng anh là một người rất dịu dàng rất lịch sự, không ngờ lúc mắng chửi người ta cũng rất…..”
Ngữ văn của cô không tốt, không nghĩ ra được từ nào vừa tinh chuẩn mà không xúc phạm đến người ta, dứt khoát nói: “Đẹp trai như vậy.”
Hiển nhiên Hoắc Kiêu đã nghe ra cô đang khiêm tốn, anh cong môi lên cười: “Lẽ nào cô không cảm thấy tôi là một người rất kì lạ?”
“Kì lạ gì?”
“Trong ngoài bất nhất.” ’
Vương Nhược Hàm chẳng để bụng nói: “Hai mặt à, ai cũng sẽ có thôi, rất bình thường.”
Hoắc Kiêu không tán đồng: “Phải không? Nhưng có lúc tôi cảm thấy bản thân mình rất giả tạo.”
Vương Nhược Hàm nghi ngờ hỏi: “Anh có ghét bản thân mình không?”
Hoắc Kiêu lắc đầu: “Căm ghét hai mặt, phần tồn tại này khiến tôi cảm thấy chột dạ, bởi vì tôi biết con người chân thực của mình không hề tốt như trong mắt người khác, thế nhưng thay một góc độ khác mà suy nghĩ, tôi lại rất cảm ơn nó, làm một người bình thường thì có sao, ích kỉ một chút thì có sao, ít nhất người bình thường không mệt mỏi.”
Vương Nhược Hàm bị chọc đúng tim đen, đồng tình gật đầu: “Tư tưởng lớn gặp nhau, tôi đâu phải tới nhân gian làm bồ tát.”
Hoắc Kiêu phì cười: “Chẳng phải cô là cô gái xinh đẹp gặp bất bình không từ sao?”
Vương Nhược Hàm ngượng ngùng che mặt: “Đừng nhắc nữa được không? Thuận miệng nói thôi.”
Ý cười trong mắt Hoắc Kiêu càng đậm hơn.
Bước xã giao bình thường là nên trao đổi tên trước, sau đó mới giới thiệu thông tin cá nhân, chậm rãi tìm hiểu đối phương, nhưng Vương Nhược Hàm và Hoắc Kiêu không như thế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bọn họ đốt cháy những giai đoạn ấy, chủ đề trò chuyện rất tùy ý, có lẽ nhận biết đối phương vẫn chỉ dừng lại ở người xa lạ không quen thuộc, nhưng dường như trong phút chốc khoảng cách được kéo lại rất gần.
Họ đi bộ men theo bờ hồ, ngang qua một chiếc cầu gỗ, sắp đi tới điểm cuối cùng.
Vương Nhược Hàm nhìn thời gian, nói: “Có lẽ tôi phải về chuẩn bị tiếc tối rồi.”
Hoắc Kiêu gật đầu: “Được, vậy quay về thôi.”
Đi tới chiếc cầu kính lưng chừng núi, nền dưới chân hoàn toàn trong veo, có thể thấy được con suối chảy róc rách cùng với rừng cây um tùm.
Đứng trước lối đi lên cầu kính, Vương Nhược Hàm nhìn thẳng về phía trước, cô hắng giọng cổ vũ cho mình.
Bỗng nhiên cô phát hiện người bên cạnh cũng do dự hệt như cô, ngập ngập ngừng ngừng.
Khoảnh khắc đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều tự hiểu.
“Anh cũng sợ cao à?”
“Cô cũng thế à?”
“Đi thôi.” Hoắc Kiêu hít sâu một hơi, giơ tay về phía cô.
Lần này Vương Nhược Hàm thực sự đặt lên đo, lòng bàn tay dán chặt vào nhau: “Giúp đỡ lẫn nhau hả?”
Hoắc Kiêu đính chính: “Là nam và nữ xông thẳng về phía trước.”
Vương Nhược Hàm cười rộ lên, trong mắt ngập tràn hình ảnh của người đàn ông này, hoàn toàn đã quên mất nỗi sợ hãi của độ cao mang tới.
Tiếp xúc cơ thể mang tới phản ứng hóa học kì diệu, con người cũng luôn dùng phương thức như thế này để thể hiện quan hệ thân mật giữa hai người.
Có cảm xúc khác lạ nào đó lặng lẽ biến hóa, Vương Nhược Hàm đi cả đoạn đường, mà cũng lơ đễnh suy nghĩ cả đoạn đường.
Đi tới sảnh lớn của khách sạn, cô cởi áo khoác ra trả lại cho Hoắc Kiêu.
Hai người chào tạm biệt nhau, trái tim cô bỗng nặng nề, xoay người lại gọi anh: “Này.”
Hoắc Kiêu ngoảnh lại: “Sao thế?”
Vương Nhược Hàm cắn môi, can đảm nói: “Tôi nghe nói, tối nay tiệm cà phê hoa thần sẽ biến thành quán rượu để chiêu đãi khác, muốn cùng nhau uống một chén không?”
Hàng lông mi cong dài của Hoắc Kiêu hé mở, anh không nói trắng ra, nhưng lại lấp lửng: “Uống rượu với mục đích trong sáng à?”
Vương Nhược Hàm nhìn anh, lắc đầu: “Tôi muốn nhanh chóng hiểu rõ anh, thêm nhiều một chút.”
Hoắc Kiêu im lặng một lúc lâu, hỏi: “Cô thường làm chuyện này à?”
Vương Nhược Hàm thành khẩn thản nhiên nói: “Không, là lần đầu tiên. Cho nên anh từ chối cũng không sao, Edison trải qua 1000 lần thất bại mới phát minh ra bóng đèn kia mà.”
Khóe miệng Hoắc Kiêu lại cong lên thêm một chút: “Vậy thì cô còn giỏi hơn Edison nhiều.”
Nghe thấy động tĩnh ở cửa, Vương Nhược Hàm thay đổi cảm xúc, tắt vòi hoa sen, kéo khăn lông xuống lau khô người, sau đó mặc đồ ngủ của mình vào.
“Về rồi sao?” Cô mở cửa phòng tắm ra thì đụng phải vòng ôm của Hoắc Kiêu.
Nụ hôn của anh mang theo chút vội vàng, hô hấp không ổn định, nhịp thở gấp gáp, nhưng nhanh chóng buông ra: “Đợi anh.”
Vương Nhược Hàm ôm chặt lấy cổ anh không buông, Hoắc Kiêu nhìn anh, dùng ánh mắt dò hỏi cô làm sao vậy.
Cô không nói gì, chỉ tiến sát lại hôn lên cằm anh.
Hoắc Kiêu còn gì không hiểu nữa, anh bế người lên, cuối cùng hai người đều ướt nhẹp ra ngoài.
Tấm chăn bị kéo ra rớt một nửa trên sàn nhà.
Nụ hôn của Hoắc Kiêu đặt lên bờ vai Vương Nhược Hàm, cánh môi mỏng di chuyển men theo viền xương quai xanh.
“Em đúng là giỏi hơn Edison nhiều.” Vương Nhược Hàm vuốt ve vành tai Hoắc Kiêu, trên đó có một nốt ruồi không rõ lắm, cô kiêu ngạo nói: “Lần thứ hai em cũng thành công rồi.”
Hoắc Kiêu nở nụ cười, lồng ngực anh rung lên, giọng nói phát ra gần kề ngay bên tai: “Sao mà tới lúc này rồi còn nhiều lời thế?”
Vương Nhược Hàm ngửa nửa người lên hôn anh, nhưng Hoắc Kiêu cố ý tránh ra sau, cô nhăn mày không vui.
Hoắc Kiêu lập tức cúi người xuống, mỉm cười tặng cô một nụ hôn triền miên mà nồng cháy.
Như đắm mình trong cơn sóng, gợn sóng cuộn trào, cả người ướt đẫm dính ngấy.
Càng gắn kết chặt chẽ, trong cơ thể càng cảm thấy hư không, Vương Nhược Hàm nắm chặt ngón tay, không luồn vào trong mái tóc anh.
Hơi thở nơi đầu mũi Hoắc Kiêu phả lên làn da cô, cơn ngứa ngáy lan ra toàn bộ cơ thể.
Trong phòng không mở đèn, trước mắt tối đen càng khiến cảm quan trở mạp mờ.
Giọt nước làm ướt nhụy hoa, khiến cánh hoa khẽ run lên.
Miệng hoa nhẫn nại chặt chẽ, dụng tâm bảo vệ vườn hoa của anh.
Ngay trước lúc đi vào, Hoắc Kiêu buông tay, cúi người tới hôn lên bờ môi của Vương Nhược Hàm.
Người trong ngực đã nhạy cảm yếu ớt tới cùng cực, há miệng thở dốc mấy cái, khóe mắt ửng đỏ còn vương giọt lệ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếng xé mở túi nhựa nho nhỏ trong căn phòng yên tĩnh được phóng đại cực lớn.
Dường như Hoắc Kiêu lẩm bẩm nói câu gì đó, Vương Nhược Hàm không nghe rõ.
Cô vừa muốn mở miệng tất cả những chữ đang ở trong cổ họng bị đánh vỡ tan tành.
Lấp đầy và chồng khít, ma sát và nóng lên.
Sợi dây buộc tóc trẻ con kia vẫn đang ngự trên cổ tay của Hoắc Kiêu.
Trên một loại ý nghĩa nào đó, anh đã chân chính chiếm hữu được một ngôi sao.
Lần trước say sưa mông lung, lý trí không còn tỉnh táo.
Nhưng lần này bọn họ tỉnh táo yêu nhau.
Sau đó chìm sâu vào trong cơn sóng biển.
Thấy mua bão đang đến, thấy con thuyền vỡ nát, thấy vạn vật đang bị nhấn chìm.
“Hoàng tử bé” Hoắc Kiêu khẽ lẩm bẩm, “Chào mừng đến với hành tinh của anh.”
*
Sau nửa đêm, Vương Nhược Hàm trong cơn mơ hồ tỉnh lại, Hoắc Kiêu vẫn chưa ngu, một cánh tay bị cô dùng làm gối đầu, một tay khác đang cầm điện thoại.
“Tỉnh rồi à?”
Vương Nhược Hàm gật đầu, cô xoay người ôm chặt lấy eo anh.
“Sao ngày mốt lại phải vể rồi chứ.” Cô lầm bầm oán trách.
Hoắc Kiêu nhắc nhở cô: “Không phải ngày mốt, đã qua 0h rồi, là ngày mai đó.”
Vương Nhược Hàm hít mũi, ôm anh chặt hơn.
Giọng nói của cô bị trùm trong chăn: “Thích anh lắm đó thầy Hoắc.”
Hoắc Kiêu giả bộ không nghe thấy: “Gì cơ?”
Vương Nhược Hàm ngẩng đầu lên” “Em hỏi anh muộn như vậy rồi còn đang xem gì đấy?”
Hoắc Kiêu bấm tắt màn hình: “Rõ ràng không phải câu này.”
Vương Nhược Hàm vùi đầu vào trong ngực anh: “Rõ ràng là anh nghe thấy rồi.”
Hoắc Kiêu cong môi cười.
“Em thực sự yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên hả?”
Vương Nhược Hàm kéo chăn cao lên trốn vào đó: “Sao lại quay lại chủ đề này thế?”
Hoắc Kiêu cũng chui vào trong chăn, nhéo má cô: “Anh thấy em cũng không phải là người dễ dãi, lúc ấy ăn gan hùm ở đâu đấy hả?”
Vương Nhược Hàm tóm lấy cổ tay anh, thành khẩn nói: “Đời người luôn cần thêm một chút xúc động đó bạn Hoắc.”
“Hay là em xúc động thêm lần nữa ở lại chỗ này của anh đừng đi nữa.”
Vương Nhược Hàm nhắm mắt, vỗ về Hoắc Kiêu: “Ngủ tiếp đi, còn lâu mới đến khi trời sáng.”
Hoắc Kiêu thở dài: “Ai nói khoảng cách không phải là vấn đề, anh thấy khoảng cách rất có vấn đề ấy.”
Vương Nhược Hàm xoay người, thuận miệng nói: “Chỗ nào lại có vấn đề thế?”
Hoắc Kiêu không nói chuyện,ôm lấy eo cô từ sau lưng kéo vào trong lòng mình.
Trước khi ý thức rơi vào trong khoảng trắng, Vương Nhược Hàm lẩm bẩm nói: “Vấn đề quan trọng trước mắt chính là làm thế nào để giải thích với Chu Dĩ về gian tình của hai chúng ta.”
Hoắc Kiêu không nghĩ quá nhiều: “Anh vừa xem điện thoại, cô ấy bảo hình như sắp quay lại rồi, anh sẽ tìm cơ hội trải đệm trước.”
Vương Nhược Hàm ngáp rồi ừ một tiếng.
Buổi trưa ngày hôm sau, Vương Nhược Hàm bị hàng loạt tiếng chuông liên tiếp làm phiền.
Chuông kêu nửa ngày không thấy Hoắc Kiêu ra mở cửa, cô còn tưởng là nhân viên giao đồ ăn tới, dụi mắt đứng dậy ra mở cửa.
Cánh cửa vừa được kéo ra, Vương Nhược Hàm nhìn thấy trong tay đối phương xách một chiếc túi, đang định giơ tay nhận lấy, người nọ đã buông tay ra, cả túi đồ lăn lóc dưới đất.
Cô còn đang thầm trách móc nhân viên giao hàng này sao mà vụng về đến thế, vừa ngẩng đầu lên như bị sét đánh trúng, hóa thành hóa thạch.
Vẻ mặt của người đứng sau cánh cửa còn kinh hoàng hơn cả cô, miệng hơi há ra hệt như hồn lìa khỏi xác.
Vương Nhược Hàm miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, vẫy tay nói: “Hi Chu Dĩ, sao cậu lại tới vậy?”
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro