ĐÓA HỒNG TRONG VƯỜN HOA
Zoody
2024-07-23 10:30:27
DỊCH: MIN
Hoắc Kiêu giơ tay tóm lấy tóc búi tỏi của Vương Nhược Hàm, lắc lư đầu cô, cắn răng nói: “Em đó.”
Anh ôm người vào trong lòng, trái tim hệt như một miếng bọt biển mềm mại ẩm ướt: “Anh có nói không tốt đâu, anh rất thích.”
Vương Nhược Hàm ôm chặt lấy eo của anh, khẽ dụi vào trong lồng ngực Hoắc Kiêu, ngoan ngoãn hệt như chú thỏ con ỷ lại trong vòng tay anh.
“Bữa tối muốn ăn gì, em mời anh.”
Hoắc Kiêu tựa cằm lên đỉnh đầu cô: “Gì cũng được.”
Nói xong anh lại bổ sung thêm một câu: “Đừng ăn cháo là được.”
Vương Nhược Hàm cười rộ lên, nghĩ tới trải nghiệm khi tới Kim Lăng chuyến trước của Hoắc Kiêu, nhấp nhô chưa bằng phẳng lại nổi lên, vào bệnh viện tận mấy lần, ăn cháo hơn nửa tháng, hệt như đi lịch kiếp: “Vậy tối nay phải chiêu đãi thầy Hoắc của chúng ta cho đàng hoàng.”
Bánh mì kẹp được hai người coi như điểm tâm mà ăn, bánh mì giòn rụm, cốt lết mọng nước, hai người chia nhau mỗi người một nửa, ăn xong đã lưng lửng bụng rồi.
Bữa tối ăn ở một tiệm bán dạ dày canh gà gần nhà, diện tích cửa hàng không lớn, nhưng đã mở được nhiều năm, Vương Nhược Hàm thường xuyên tới đây ăn, bà chủ khá quen với cô, thấy cô vội nói: “Lâu lắm rồi không thấy hai người tới đây.”
Vương Nhược Hàm nhìn Hoắc Kiêu một cái, xua tay ra hiệu cho ông chủ nói: “Không phải, đây là bạn trai cháu, lần đầu tiên tới đây.”
Bà chủ vội tỉ mỉ quan sát, ngượng ngập nói: “Ôi chao xem tôi một đống tuổi rồi này, mau tìm chỗ ngồi đi.”
Vào trong tìm được chỗ ngồi xuống, Vương Nhược Hàm xé bọc của bát đũa, rót trà vào cốc.
Hoắc Kiêng bưng cốc lên khẽ nhấp một hớp, hé miệng nói: “Người bà chủ nói đến là bác sĩ Tần đúng không.”
Cả người Vương Nhược Hàm cứng đơ, dè dặt nhìn vẻ mặt của Hoắc Kiêu: “Vâng, trước kia nhà anh ấy cũng ở chỗ này, tan làm hai bọn em sẽ rẽ vào đây ăn bữa khuya.”
Hoắc Kiêu: “Ờ.”
Vương Nhược Hàm thấy hơi buồn cười: “Sao lại ấm ức như oán phụ vậy hả?”
Hoắc Kiêu cau mày: “Làm gì có.”
Vương Nhược Hàm không ghẹo anh nữa, lọ giấm từ đời nào rồi mà vẫn còn ăn, để tự bản thân anh từ từ nhấm nháp đi.
Canh dạ dày hầm gà của bọn họ nhanh chóng được bưng lên, nước canh màu trắng sữa, nguyên liệu phong phú, lờ mờ có thể ngửi thấy mùi thơm của hạt tiêu.
Vương Nhược Hàm múc một bát canh uống cho ấm bụng, cô thuận miệng hỏi Hoắc Kiêu: “Anh đặt phòng khách sạn chưa?”
Hoắc Kiêu gật đầu: “Vẫn là nhà lần trước, cũng gần đây.”
Vương Nhược Hàm buông thìa xuống nói: “Thực ra mẹ em không ở nhà, anh cũng có thể ở lại nhà em mà.”
“Không đâu.” Hoắc Kiêu gắp một chiếc đùi gà đặt vào bát cô, “Ở khách sạn cũng tiện lợi.”
Vương Nhược Hàm lẩm bẩm: “Vậy anh cũng không thể lần nào tới cũng ở khách sạn được chứ.”
Hoắc Kiêu đề nghị: “Hay là tối nay em đến ở với anh?”
Vương Nhược Hàm chỉ đợi câu này: “Nếu anh đã nói vậy rồi, được thôi, em miễn cưỡng đồng ý với anh đó.”
Hoắc Kiêu cười hỏi: “Mai không đi làm chứ?”
Vương Nhược Hàm cũng cười rộ lên: “Không đi, yên tâm, anh cứ tới thoải mái.”
Hoắc Kiêu buông đũa xuống: “Hay là bây giờ đi luôn?”
Vương Nhược Hàm khẽ ho một tiếng, nhắc nhở anh: “Hôm nay là ngày nhà giáo anh có thể ra dáng người thầy chút được không?”
“Ra dáng người thầy là thế nào?”
Vương Nhược Hàm nói: “Chín chắn cẩn trọng, vừa dịu dàng vừa nghiêm túc, cúc áo sơ mi cài tới nút trên cùng, mang theo cặp kính gọng vàng thì càng tốt.”
Hoắc Kiêu nghi ngờ: “Đây mà gọi là ra dáng người thầy hả?”
“Vâng, trong tiểu thuyết đều nói như vậy.”
Hoắc Kiêu xùy một tiếng: “Em thích kiểu này?”
“Cái gì?”
Hoắc Kiêu thẳng lưng lên, sửa sang lại phần bên trên cổ áo sơ mi: “Tiếc quá, mắt kính không đem. Thế nào hả bạn học, có hài lòng không?”
Vương Nhược Hàm: “Anh làm gì đó?”
Hoắc Kiêu đã nhập tâm vào vai diễn: “Dùng thái độ gì nói chuyện với thầy giáo thế hả, muốn thầy phạt em đúng không?”
Vương Nhược Hàm rút khăn giấy trên bàn ném về phía anh: “Có nghiêm chỉnh một chút được không?”
Hoắc Kiêu đỡ lấy, nghiêm mặt nói: “Bạn học, đừng khiêu khích thầy nữa, khiến thầy tức giận hậu quả rất nghiêm trọng đấy.”
Vương Nhược Hàm dùng hai tay che mặt, cười run rẩy.
Hoắc Kiêu vỗ bàn chỉ vào cô: “Còn cười? Tan học em ở lại cho tôi.”
Vương Nhược Hàm nắm lấy ngón tay anh: “Được rồi, được rồi, lắm trò quá đấy.”
Hoắc Kiêu vẫn chưa hết hứng: “Tư tưởng của bạn học này vẫn chưa chín chắn, thầy giáo bắt buộc phải dạy dỗ em đàng hoàng.”
Dọc lối đi còn có nhân viên qua lại, ánh mắt nhìn bọn họ càng ngày càng kì lạ, Vương Nhược Hàm nhét một miếng dạ dày chặn miệng Hoắc Kiêu lại: “Anh bớt nói đi, chút nữa người ta tưởng hai chúng ta có vấn đề thật đấy.”
Hoắc Kiêu nhai miếng dạ dày rồi nuốt vào, tò mò hỏi: “Bạn học, rốt cuộc em dậy thì kiểu gì vậy? Rõ ràng không kém nhau bao nhiêu, sao cứ có người cảm thấy anh là trâu già gặm cỏ non nhỉ?”
Vương Nhược Hàm đắc ý lắc lư: “Trong nhà có cô vợ nhỏ không tốt à? Anh có mà mừng thầm ấy chứ.”
Hoắc Kiêu hehe một tiếng: “Phải đó, báo thức không cần đặt nữa, sáng nào anh cũng cười bật dậy luôn đó.”
Vương Nhược Hàm cố tình khiêu khích anh: “Thầy Hoắc thực sự phải chú ý chăm chút vào, đừng có mà hai năm nữa có người lại bảo hai bố con thì buồn lắm.”
Hoắc Kiêu giữ nguyên nụ cười: “Không sao, anh ăn em nhiều lần để bồi bổ cũng thế.”
Vương Nhược Hàm trợn trắng mắt, không nghe nổi nữa.
Bữa tối không ăn món chính, còn lăn lộn với Hoắc Kiêu đến nửa đêm, Vương Nhược Hàm xoay người, gác đùi lên đùi anh, kêu đói.
Hoắc Kiêu vỗ lên người cô: “Ngủ đi, ngủ say rồi sẽ không đói nữa.”
Vương Nhược Hàm nức nở nói: “Đói không ngủ được.”
“Muốn ăn gì?”
“Bánh bao, thứ khác cũng được.”
Hoắc Kiêu bất lực, bò dậy kiếm đồ ăn cho cô.
Nửa đêm nửa hôm không gọi được đồ ăn bên ngoài, phòng khách sạn có bếp nhưng không có nguyên liệu nấu ăn, Hoắc Kiêu chỉ có thể úp một cốc mì.
Vương Nhược Hàm quấn chăn ngồi trên thảm xì xụp ăn hết, cuối cùng cũng mãn nguyện rồi.
Hoắc Kiêu ôm cả chăn lẫn người lên, đi vào phòng vệ sinh đánh răng.
“Vương Nhược Hàm.”
“Dạ?”
“Anh cảm thấy cứ như thế này hình như không phải là cách hay.”
Trong khoang miệng của Vương Nhược Hàm có bọt kem: “Cái gì cơ?”
Hoắc Kiêu lắc đâu, xoa mái tóc cô: “Quên đi, sau này hẵng nói.”
*
Ngày hôm sau trước khi đi làm, Vương Nhược Hàm cố ý mua cốc cà phê nâng cao tinh thần.
Nhiệt độ giảm xuống, trời thu bao phủ cả thành phố, ban ngày càng ngày càng không có tinh thần.
Đến 5h30, Dung Hoan xuất hiện ở cửa khoa.
Cô ta không thường xuyên tới, năm ba ngày mới xuất hiện, mỗi lần đều mang theo bữa tối vô cùng thịnh soạn.
Tần Dã từ chối hai lần, cô ta không nghe, nói là đưa tới cho Vương Nhược Hàm, phần của anh ta chỉ là tiện mang tới thôi, thích ăn thì ăn.
Tần Dã cũng không làm thế nào được, chỉ đành mặc kệ cô ta, ước chừng với tính cách của cô ta cũng không kiên trì được bao lâu.
Vương Nhược Hàm nhận lấy cặp lồng, gãi mặt nói: “Hôm nay Tần Dã không làm ca đêm mà?”
Dung Hoan nói: “Anh ấy đổi ca, có đi làm.”
Vương Nhược Hàm kinh ngạc: “Chuyện này mà cô cũng biết? Thu mua được ai thế?”
Dung Hoan vừa định mở miệng, chẳng biết nhìn thấy cái gì mà sắc mặt bỗng thay đổi.
Vương Nhược Hàm quay đầu lại, thấy Tần Dã đang đi từ cầu thang tới đây.
Dung Hoan nhấc chân muốn chạy trốn, Tần Dã giơ tay kéo cô ta lại.
“Chẳng phải muốn theo đuổi sao? Nhìn thấy anh là chạy mất thì coi là gì?”
Dung Hoan trợn mắt nhìn Vương Nhược Hàm: “Cô nói với anh ấy hả?”
Vương Nhược Hàm vô tội chớp mắt: “Ừ.”
Khó khăn lắm mới tóm được, Tần Dã kéo lấy Dung Hoan không buông: “Đừng lúc nào cũng làm phiền người ta nữa, nghe rõ chưa?”
Vương Nhược Hàm đứng một bên không dám chen mồm, trong lòng thầm nghĩ, cô không ngại phiền mà, có người đưa cơm đến cho cô ăn mừng còn không kịp nữa là.
Dung Hoan cúi đầu, bàn tay âm thầm dùng sức muốn giằng ra: “Vậy đổi lại em đưa cho anh anh có ăn không?”
Tần Dã hỏi lại: “Vì sao anh không ăn?”
Dung Hoan không nói, Tần Dã hít sâu một hơi, mở miệng: “Sau này muốn đưa cơm thì tự mang tới tầng ba cho anh, không biết đường hay đưa cơm cho anh ngại mất mặt.”
Dung Hoan lắc đầu.
Cửa thang máy có nhiều người, Tần Dã đưa Dung Hoan đi khỏi, bảo Vương Nhược Hàm đi ăn cơm trước.
Dung Hoan bị kéo cánh tay, vừa đi vừa quay đầu nói với cô: “Lần trước cô bảo muốn ăn cơm cà ri, hôm nay tôi làm thử, cô nếm xem có ngon không!”
Tần Dã nghe thấy cười cười: “Hai người các em quan hệ tốt như này từ bao giờ thế?”
Dung Hoan chọc anh: “Nếu không phải có anh bọn em còn thân hơn.”
Tần Dã ngậm miêng, ngàn sai vạn sai đều là anh sai.
Bên ngoài bệnh viện có một cửa hàng tạp hóa, Tần Dã lấy một hộp sữa bò, Dung Hoan lấy một phần xiên hầm.
Tần Dã thanh toán tiền hai người đi tới khu dùng đồ ăn ngồi xuống.
Dung Hoan đẩy cốc giấy trước mặt qua: “Mau ăn đi, đợi chút nữa thì không còn thời gian ăn tối đâu.”
Tần Dã ngươc mắt nhìn cô, hỏi: “Em thì sao, ăn chưa?”
Dung Hoan gật đầu: “Em ăn rồi.”
Hai người đã quá lâu không ngồi đối diện như này nói chuyện, bỗng chốc Dung Hoan không biết mở lời như thế nào.
Có lẽ Tần Dã cũng không quen ăn mấy món ăn vặt này, ăn hai ba miếng rồi buông đũa.
Dung Hoan thấy vậy, động tác như muốn đứng dậy: “Em đi mua cho anh thêm một cái trứng trà.”
Tần Dã lắc đầu: “Không cần, em ngồi xuống đi.”
“Dung Hoan.”
Bị anh gọi tên, Dung Hoan rùng cả mình: “Dạ?”
Tần Dã nói: “Anh đã từng thử.”
Dung Hoang ngẩng phắt đầu lên.
“Những người thích hợp với anh, anh đã từng thử, hình như không được.”
Tần Dã chỉ nói một câu này, thời gian nghỉ ngơi chẳng được bao lâu, anh ta đứng dậy, nhét hộp sữa bò chưa mở vào tay Dung Hoan, bảo cô ta về nhà sớm vì buổi đêm chắc sẽ đổ mưa.
Dung Hoan đứng dưới mái hiên, nắm chặt chiếc hộp giấy lạnh lẽo, khóe mắt nóng bừng.
Cô ta quay về bãi đậu xe, sau khi ngồi lên xe không vội khởi động mà ngây người một lúc, sau đó gửi tin nhắn cho Vương Nhược Hàm: Muốn xin lỗi đàn ông thì phải xin lỗi kiểu gì? Rốt cuộc anh ấy còn giận hay không giận nữa? Phương pháp này của tôi có tác dụng không hả?
*
Vương Nhược Hàm ăn cơm xong, quyết định vẫn đặt phần cơm của Tần Dã lên bàn làm việc của anh ta, cơm cà ri của Dung Hoan rất ngon, không ăn đúng là đáng tiếc.
Cô ngâm nga bài hát đi về trạm y tá, nhưng lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở trên hàng ghế dài.
“Thầy Hoắc?” Vương Nhược Hàm vui mừng nói.
Hoắc Kiêu nhìn thấy cô, nhưng gương mặt không có ý cười, lạnh lùng hỏi: “Đi đâu thế?”
Vương Nhược Hàm nói: “Đi ăn cơm đó.”
Âm thanh của Hoắc Kiêu không mang theo độ ấm: “Đồng nghiệp của em nói em xuống tầng ba đưa cơm.”
Vương Nhược Hàm: “Hả….”
Hoắc Kiêu nói thẳng: “Vừa rồi có phải em đi gặp Tần Dã không?”
Vương Nhược Hàm nói: “Phải, cũng không phải, không phải là em đưa cơm cho anh ấy, là bạn gái anh ấy đưa cơm cho em.”
“Sao bạn gái anh ta lại đưa cơm cho em?”
Chuyện này càng khó giải thích hơn, đầu óc Vương Nhược Hàm trống rỗng: “Vì….”
Cô nói không ra lời, lựa chọn từ bỏ: “Anh ấy với bạn gái cãi nhau, cuối cùng chị ta chọn cách đưa cơm để bù đắp, tiện thể làm thêm một phần cho em, vừa rồi em đưa phần của Tần Dã đến văn phòng anh ấy, không phải em muốn đưa cơm cho Tần Dã đâu anh đừng hiểu lầm nhé.”
Cô nói xong cũng thấy bản thân mình vòng vo: “Ôi dào, dù sao thì em trong sạch đường hoàng!”
Hoắc Kiêu không đến nỗi tức giận, anh cũng biết giữa hai người không có gì, nhưng trong lòng vẫn chua lòm, Tần Dã vẫn là một chiếc gai nhọn kẹt giữa cổ họng anh.
Anh đưa chiếc túi trong tay cho Vương Nhược Hàm: “Không biết em dùng bữa rồi, nếu đói thì để lại làm bữa khuya.”
Vương Nhược Hàm buồn rầu gọi anh: “Thầy Hoắc.”
Hoắc Kiêu vẫy tay: “Em ngoan ngoãn làm việc đi, anh về trước đây.”
Anh mua bánh bao nhỏ, trong lòng Vương Nhược Hàm càng khó chịu hơn.
Cô lấy điện thoại trong túi ra định gửi câu gì đó cho Hoắc Kiêu.
Vừa mở ra thấy tin nhắn của Dung Hoan, Vương Nhược Hàm gõ chữ lạch cạch trả lời: Tôi cũng rất muốn biết!
Trên đời này làm gì có bữa trưa nào miễn phí, cái giá này cũng đắt quá đi.
Tác giả có lời:
Sự tồn tại của nhân vật phụ có lúc cũng là đang trợ giúp cho nhân vật chính.
Đơn giản là nhân vật giả tưởng trong sách, không cần có ác ý lớn như vậy.
------oOo------
Hoắc Kiêu giơ tay tóm lấy tóc búi tỏi của Vương Nhược Hàm, lắc lư đầu cô, cắn răng nói: “Em đó.”
Anh ôm người vào trong lòng, trái tim hệt như một miếng bọt biển mềm mại ẩm ướt: “Anh có nói không tốt đâu, anh rất thích.”
Vương Nhược Hàm ôm chặt lấy eo của anh, khẽ dụi vào trong lồng ngực Hoắc Kiêu, ngoan ngoãn hệt như chú thỏ con ỷ lại trong vòng tay anh.
“Bữa tối muốn ăn gì, em mời anh.”
Hoắc Kiêu tựa cằm lên đỉnh đầu cô: “Gì cũng được.”
Nói xong anh lại bổ sung thêm một câu: “Đừng ăn cháo là được.”
Vương Nhược Hàm cười rộ lên, nghĩ tới trải nghiệm khi tới Kim Lăng chuyến trước của Hoắc Kiêu, nhấp nhô chưa bằng phẳng lại nổi lên, vào bệnh viện tận mấy lần, ăn cháo hơn nửa tháng, hệt như đi lịch kiếp: “Vậy tối nay phải chiêu đãi thầy Hoắc của chúng ta cho đàng hoàng.”
Bánh mì kẹp được hai người coi như điểm tâm mà ăn, bánh mì giòn rụm, cốt lết mọng nước, hai người chia nhau mỗi người một nửa, ăn xong đã lưng lửng bụng rồi.
Bữa tối ăn ở một tiệm bán dạ dày canh gà gần nhà, diện tích cửa hàng không lớn, nhưng đã mở được nhiều năm, Vương Nhược Hàm thường xuyên tới đây ăn, bà chủ khá quen với cô, thấy cô vội nói: “Lâu lắm rồi không thấy hai người tới đây.”
Vương Nhược Hàm nhìn Hoắc Kiêu một cái, xua tay ra hiệu cho ông chủ nói: “Không phải, đây là bạn trai cháu, lần đầu tiên tới đây.”
Bà chủ vội tỉ mỉ quan sát, ngượng ngập nói: “Ôi chao xem tôi một đống tuổi rồi này, mau tìm chỗ ngồi đi.”
Vào trong tìm được chỗ ngồi xuống, Vương Nhược Hàm xé bọc của bát đũa, rót trà vào cốc.
Hoắc Kiêng bưng cốc lên khẽ nhấp một hớp, hé miệng nói: “Người bà chủ nói đến là bác sĩ Tần đúng không.”
Cả người Vương Nhược Hàm cứng đơ, dè dặt nhìn vẻ mặt của Hoắc Kiêu: “Vâng, trước kia nhà anh ấy cũng ở chỗ này, tan làm hai bọn em sẽ rẽ vào đây ăn bữa khuya.”
Hoắc Kiêu: “Ờ.”
Vương Nhược Hàm thấy hơi buồn cười: “Sao lại ấm ức như oán phụ vậy hả?”
Hoắc Kiêu cau mày: “Làm gì có.”
Vương Nhược Hàm không ghẹo anh nữa, lọ giấm từ đời nào rồi mà vẫn còn ăn, để tự bản thân anh từ từ nhấm nháp đi.
Canh dạ dày hầm gà của bọn họ nhanh chóng được bưng lên, nước canh màu trắng sữa, nguyên liệu phong phú, lờ mờ có thể ngửi thấy mùi thơm của hạt tiêu.
Vương Nhược Hàm múc một bát canh uống cho ấm bụng, cô thuận miệng hỏi Hoắc Kiêu: “Anh đặt phòng khách sạn chưa?”
Hoắc Kiêu gật đầu: “Vẫn là nhà lần trước, cũng gần đây.”
Vương Nhược Hàm buông thìa xuống nói: “Thực ra mẹ em không ở nhà, anh cũng có thể ở lại nhà em mà.”
“Không đâu.” Hoắc Kiêu gắp một chiếc đùi gà đặt vào bát cô, “Ở khách sạn cũng tiện lợi.”
Vương Nhược Hàm lẩm bẩm: “Vậy anh cũng không thể lần nào tới cũng ở khách sạn được chứ.”
Hoắc Kiêu đề nghị: “Hay là tối nay em đến ở với anh?”
Vương Nhược Hàm chỉ đợi câu này: “Nếu anh đã nói vậy rồi, được thôi, em miễn cưỡng đồng ý với anh đó.”
Hoắc Kiêu cười hỏi: “Mai không đi làm chứ?”
Vương Nhược Hàm cũng cười rộ lên: “Không đi, yên tâm, anh cứ tới thoải mái.”
Hoắc Kiêu buông đũa xuống: “Hay là bây giờ đi luôn?”
Vương Nhược Hàm khẽ ho một tiếng, nhắc nhở anh: “Hôm nay là ngày nhà giáo anh có thể ra dáng người thầy chút được không?”
“Ra dáng người thầy là thế nào?”
Vương Nhược Hàm nói: “Chín chắn cẩn trọng, vừa dịu dàng vừa nghiêm túc, cúc áo sơ mi cài tới nút trên cùng, mang theo cặp kính gọng vàng thì càng tốt.”
Hoắc Kiêu nghi ngờ: “Đây mà gọi là ra dáng người thầy hả?”
“Vâng, trong tiểu thuyết đều nói như vậy.”
Hoắc Kiêu xùy một tiếng: “Em thích kiểu này?”
“Cái gì?”
Hoắc Kiêu thẳng lưng lên, sửa sang lại phần bên trên cổ áo sơ mi: “Tiếc quá, mắt kính không đem. Thế nào hả bạn học, có hài lòng không?”
Vương Nhược Hàm: “Anh làm gì đó?”
Hoắc Kiêu đã nhập tâm vào vai diễn: “Dùng thái độ gì nói chuyện với thầy giáo thế hả, muốn thầy phạt em đúng không?”
Vương Nhược Hàm rút khăn giấy trên bàn ném về phía anh: “Có nghiêm chỉnh một chút được không?”
Hoắc Kiêu đỡ lấy, nghiêm mặt nói: “Bạn học, đừng khiêu khích thầy nữa, khiến thầy tức giận hậu quả rất nghiêm trọng đấy.”
Vương Nhược Hàm dùng hai tay che mặt, cười run rẩy.
Hoắc Kiêu vỗ bàn chỉ vào cô: “Còn cười? Tan học em ở lại cho tôi.”
Vương Nhược Hàm nắm lấy ngón tay anh: “Được rồi, được rồi, lắm trò quá đấy.”
Hoắc Kiêu vẫn chưa hết hứng: “Tư tưởng của bạn học này vẫn chưa chín chắn, thầy giáo bắt buộc phải dạy dỗ em đàng hoàng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dọc lối đi còn có nhân viên qua lại, ánh mắt nhìn bọn họ càng ngày càng kì lạ, Vương Nhược Hàm nhét một miếng dạ dày chặn miệng Hoắc Kiêu lại: “Anh bớt nói đi, chút nữa người ta tưởng hai chúng ta có vấn đề thật đấy.”
Hoắc Kiêu nhai miếng dạ dày rồi nuốt vào, tò mò hỏi: “Bạn học, rốt cuộc em dậy thì kiểu gì vậy? Rõ ràng không kém nhau bao nhiêu, sao cứ có người cảm thấy anh là trâu già gặm cỏ non nhỉ?”
Vương Nhược Hàm đắc ý lắc lư: “Trong nhà có cô vợ nhỏ không tốt à? Anh có mà mừng thầm ấy chứ.”
Hoắc Kiêu hehe một tiếng: “Phải đó, báo thức không cần đặt nữa, sáng nào anh cũng cười bật dậy luôn đó.”
Vương Nhược Hàm cố tình khiêu khích anh: “Thầy Hoắc thực sự phải chú ý chăm chút vào, đừng có mà hai năm nữa có người lại bảo hai bố con thì buồn lắm.”
Hoắc Kiêu giữ nguyên nụ cười: “Không sao, anh ăn em nhiều lần để bồi bổ cũng thế.”
Vương Nhược Hàm trợn trắng mắt, không nghe nổi nữa.
Bữa tối không ăn món chính, còn lăn lộn với Hoắc Kiêu đến nửa đêm, Vương Nhược Hàm xoay người, gác đùi lên đùi anh, kêu đói.
Hoắc Kiêu vỗ lên người cô: “Ngủ đi, ngủ say rồi sẽ không đói nữa.”
Vương Nhược Hàm nức nở nói: “Đói không ngủ được.”
“Muốn ăn gì?”
“Bánh bao, thứ khác cũng được.”
Hoắc Kiêu bất lực, bò dậy kiếm đồ ăn cho cô.
Nửa đêm nửa hôm không gọi được đồ ăn bên ngoài, phòng khách sạn có bếp nhưng không có nguyên liệu nấu ăn, Hoắc Kiêu chỉ có thể úp một cốc mì.
Vương Nhược Hàm quấn chăn ngồi trên thảm xì xụp ăn hết, cuối cùng cũng mãn nguyện rồi.
Hoắc Kiêu ôm cả chăn lẫn người lên, đi vào phòng vệ sinh đánh răng.
“Vương Nhược Hàm.”
“Dạ?”
“Anh cảm thấy cứ như thế này hình như không phải là cách hay.”
Trong khoang miệng của Vương Nhược Hàm có bọt kem: “Cái gì cơ?”
Hoắc Kiêu lắc đâu, xoa mái tóc cô: “Quên đi, sau này hẵng nói.”
*
Ngày hôm sau trước khi đi làm, Vương Nhược Hàm cố ý mua cốc cà phê nâng cao tinh thần.
Nhiệt độ giảm xuống, trời thu bao phủ cả thành phố, ban ngày càng ngày càng không có tinh thần.
Đến 5h30, Dung Hoan xuất hiện ở cửa khoa.
Cô ta không thường xuyên tới, năm ba ngày mới xuất hiện, mỗi lần đều mang theo bữa tối vô cùng thịnh soạn.
Tần Dã từ chối hai lần, cô ta không nghe, nói là đưa tới cho Vương Nhược Hàm, phần của anh ta chỉ là tiện mang tới thôi, thích ăn thì ăn.
Tần Dã cũng không làm thế nào được, chỉ đành mặc kệ cô ta, ước chừng với tính cách của cô ta cũng không kiên trì được bao lâu.
Vương Nhược Hàm nhận lấy cặp lồng, gãi mặt nói: “Hôm nay Tần Dã không làm ca đêm mà?”
Dung Hoan nói: “Anh ấy đổi ca, có đi làm.”
Vương Nhược Hàm kinh ngạc: “Chuyện này mà cô cũng biết? Thu mua được ai thế?”
Dung Hoan vừa định mở miệng, chẳng biết nhìn thấy cái gì mà sắc mặt bỗng thay đổi.
Vương Nhược Hàm quay đầu lại, thấy Tần Dã đang đi từ cầu thang tới đây.
Dung Hoan nhấc chân muốn chạy trốn, Tần Dã giơ tay kéo cô ta lại.
“Chẳng phải muốn theo đuổi sao? Nhìn thấy anh là chạy mất thì coi là gì?”
Dung Hoan trợn mắt nhìn Vương Nhược Hàm: “Cô nói với anh ấy hả?”
Vương Nhược Hàm vô tội chớp mắt: “Ừ.”
Khó khăn lắm mới tóm được, Tần Dã kéo lấy Dung Hoan không buông: “Đừng lúc nào cũng làm phiền người ta nữa, nghe rõ chưa?”
Vương Nhược Hàm đứng một bên không dám chen mồm, trong lòng thầm nghĩ, cô không ngại phiền mà, có người đưa cơm đến cho cô ăn mừng còn không kịp nữa là.
Dung Hoan cúi đầu, bàn tay âm thầm dùng sức muốn giằng ra: “Vậy đổi lại em đưa cho anh anh có ăn không?”
Tần Dã hỏi lại: “Vì sao anh không ăn?”
Dung Hoan không nói, Tần Dã hít sâu một hơi, mở miệng: “Sau này muốn đưa cơm thì tự mang tới tầng ba cho anh, không biết đường hay đưa cơm cho anh ngại mất mặt.”
Dung Hoan lắc đầu.
Cửa thang máy có nhiều người, Tần Dã đưa Dung Hoan đi khỏi, bảo Vương Nhược Hàm đi ăn cơm trước.
Dung Hoan bị kéo cánh tay, vừa đi vừa quay đầu nói với cô: “Lần trước cô bảo muốn ăn cơm cà ri, hôm nay tôi làm thử, cô nếm xem có ngon không!”
Tần Dã nghe thấy cười cười: “Hai người các em quan hệ tốt như này từ bao giờ thế?”
Dung Hoan chọc anh: “Nếu không phải có anh bọn em còn thân hơn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Dã ngậm miêng, ngàn sai vạn sai đều là anh sai.
Bên ngoài bệnh viện có một cửa hàng tạp hóa, Tần Dã lấy một hộp sữa bò, Dung Hoan lấy một phần xiên hầm.
Tần Dã thanh toán tiền hai người đi tới khu dùng đồ ăn ngồi xuống.
Dung Hoan đẩy cốc giấy trước mặt qua: “Mau ăn đi, đợi chút nữa thì không còn thời gian ăn tối đâu.”
Tần Dã ngươc mắt nhìn cô, hỏi: “Em thì sao, ăn chưa?”
Dung Hoan gật đầu: “Em ăn rồi.”
Hai người đã quá lâu không ngồi đối diện như này nói chuyện, bỗng chốc Dung Hoan không biết mở lời như thế nào.
Có lẽ Tần Dã cũng không quen ăn mấy món ăn vặt này, ăn hai ba miếng rồi buông đũa.
Dung Hoan thấy vậy, động tác như muốn đứng dậy: “Em đi mua cho anh thêm một cái trứng trà.”
Tần Dã lắc đầu: “Không cần, em ngồi xuống đi.”
“Dung Hoan.”
Bị anh gọi tên, Dung Hoan rùng cả mình: “Dạ?”
Tần Dã nói: “Anh đã từng thử.”
Dung Hoang ngẩng phắt đầu lên.
“Những người thích hợp với anh, anh đã từng thử, hình như không được.”
Tần Dã chỉ nói một câu này, thời gian nghỉ ngơi chẳng được bao lâu, anh ta đứng dậy, nhét hộp sữa bò chưa mở vào tay Dung Hoan, bảo cô ta về nhà sớm vì buổi đêm chắc sẽ đổ mưa.
Dung Hoan đứng dưới mái hiên, nắm chặt chiếc hộp giấy lạnh lẽo, khóe mắt nóng bừng.
Cô ta quay về bãi đậu xe, sau khi ngồi lên xe không vội khởi động mà ngây người một lúc, sau đó gửi tin nhắn cho Vương Nhược Hàm: Muốn xin lỗi đàn ông thì phải xin lỗi kiểu gì? Rốt cuộc anh ấy còn giận hay không giận nữa? Phương pháp này của tôi có tác dụng không hả?
*
Vương Nhược Hàm ăn cơm xong, quyết định vẫn đặt phần cơm của Tần Dã lên bàn làm việc của anh ta, cơm cà ri của Dung Hoan rất ngon, không ăn đúng là đáng tiếc.
Cô ngâm nga bài hát đi về trạm y tá, nhưng lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở trên hàng ghế dài.
“Thầy Hoắc?” Vương Nhược Hàm vui mừng nói.
Hoắc Kiêu nhìn thấy cô, nhưng gương mặt không có ý cười, lạnh lùng hỏi: “Đi đâu thế?”
Vương Nhược Hàm nói: “Đi ăn cơm đó.”
Âm thanh của Hoắc Kiêu không mang theo độ ấm: “Đồng nghiệp của em nói em xuống tầng ba đưa cơm.”
Vương Nhược Hàm: “Hả….”
Hoắc Kiêu nói thẳng: “Vừa rồi có phải em đi gặp Tần Dã không?”
Vương Nhược Hàm nói: “Phải, cũng không phải, không phải là em đưa cơm cho anh ấy, là bạn gái anh ấy đưa cơm cho em.”
“Sao bạn gái anh ta lại đưa cơm cho em?”
Chuyện này càng khó giải thích hơn, đầu óc Vương Nhược Hàm trống rỗng: “Vì….”
Cô nói không ra lời, lựa chọn từ bỏ: “Anh ấy với bạn gái cãi nhau, cuối cùng chị ta chọn cách đưa cơm để bù đắp, tiện thể làm thêm một phần cho em, vừa rồi em đưa phần của Tần Dã đến văn phòng anh ấy, không phải em muốn đưa cơm cho Tần Dã đâu anh đừng hiểu lầm nhé.”
Cô nói xong cũng thấy bản thân mình vòng vo: “Ôi dào, dù sao thì em trong sạch đường hoàng!”
Hoắc Kiêu không đến nỗi tức giận, anh cũng biết giữa hai người không có gì, nhưng trong lòng vẫn chua lòm, Tần Dã vẫn là một chiếc gai nhọn kẹt giữa cổ họng anh.
Anh đưa chiếc túi trong tay cho Vương Nhược Hàm: “Không biết em dùng bữa rồi, nếu đói thì để lại làm bữa khuya.”
Vương Nhược Hàm buồn rầu gọi anh: “Thầy Hoắc.”
Hoắc Kiêu vẫy tay: “Em ngoan ngoãn làm việc đi, anh về trước đây.”
Anh mua bánh bao nhỏ, trong lòng Vương Nhược Hàm càng khó chịu hơn.
Cô lấy điện thoại trong túi ra định gửi câu gì đó cho Hoắc Kiêu.
Vừa mở ra thấy tin nhắn của Dung Hoan, Vương Nhược Hàm gõ chữ lạch cạch trả lời: Tôi cũng rất muốn biết!
Trên đời này làm gì có bữa trưa nào miễn phí, cái giá này cũng đắt quá đi.
Tác giả có lời:
Sự tồn tại của nhân vật phụ có lúc cũng là đang trợ giúp cho nhân vật chính.
Đơn giản là nhân vật giả tưởng trong sách, không cần có ác ý lớn như vậy.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro