THƯƠNG NHÂN BÁN THUỐC VIÊN ĐỠ KHÁT
Zoody
2024-07-23 10:30:27
DỊCH: MIN
Tiếng Trung không đã ghiền, bọn họ còn làm mấy tràng tiếng nước ngoài mà Vương Nhược Hàm nghe không hiểu.
Cô chau mày híp mắt gắng gượng nở nụ cười, cạn lời đến cùng cực.
Đây chính là cái gọi là nhóm thanh niên tài tuấn nghiêm túc đứng đắn?
Thì ra chẳng khác gì Hoắc Kiêu, đều là hồ ly đội lốt samoyed.
Vương Nhược Hàm ngẩng đầu lên hỏi Hoắc Kiêu: “Bình thường lúc bọn anh ở cùng nhau đều là như thế này hả?”
Hoắc Kiêu ho khan một tiếng: “Cũng không hẳn đều như thế.”
Vương Nhược Hàm nhếch miệng lên, cười như không cười.
Ba người kia chơi đang vào, lại đều đeo tai nghe, đợi đến khi Hoắc Kiêu đi vào vỗ vai bọn họ mới phát hiện có người đi vào.
Tùy Nghệ nhìn thấy Vương Nhược Hàm, lập tức buông chiếc đùi đang bắt chéo xuống, ưỡn ngực ngẩng đầu vẫy tay, lẫm liệt nói: “Chị dâu.”
Vương Nhược Hàm gật đầu với cậu ta, đặt đồ trong tay lên bàn: “Tiện thể mang chút đồ về cho mọi người, nhân lúc còn nóng mau ăn đi.”
Diệp Đồ Nam và Trình Thanh Hòa vừa hút thuốc, Hoắc Kiêu đi mở cửa sổ giúp bọn họ cho thông gió.
Đưa đồ xong, anh và Vương Nhược Hàm không ở đó lâu, dự định xuống lầu đi dạo, chút nữa Vương Nhược Hàm còn phải đi làm.
Bước vào thang máy, Hoắc Kiêu hỏi: “Có phải bị dọa rồi không?”
Vương Nhược Hàm lắc đầu: “Chỉ cảm giác dường như đi nhầm vào kí túc xá nam vậy.”
Hoắc Kiêu nhếch khóe môi lên khẽ cười: “Thực ra ngoài đời cũng chỉ là một đám người bình thường thôi.”
“Các anh quen nhau bao lâu rồi?”
“Ừm, đời bố mẹ quan hệ rất tốt, cho nên bọn anh quen nhau từ khi còn nhỏ.”
Vương Nhược hàm oa một tiếng: “Vậy chính là bạn từ thời thơ ấu rồi.”
Hoắc Kiêu không công nhận điều này: “Trước kia quan hệ cũng không được tính là tốt, nhìn thấy đối phương rất ngứa mắt, sau này mới chơi cùng nhau.”
Vương Nhược Hàm gật đầu: “Vậy cũng hiếm có khó được.”
Dưới tầng một của khách sạn có một vườn hoa nhỏ, Vương Nhược Hàm khoác tay Hoắc Kiêu, hai người tản bộ men theo con đường nhỏ gấp khúc.
Trong hồ nhân tạo có nuôi cá chép, Vương Nhược Hàm nối hứng kéo Hoắc Kiêu đi xem cá.
Có vài con cá chép vàng tung tăng bơi lội trong nước.
Vương Nhược Hàm giơ hai tay lên vẽ thành hình trong trong không trung, sau đó úp ngược lòng bàn tay vào nhau, nhắm mắt lại, vẻ mặt nghiêm túc, trong miệng còn lẩm bẩm gì đó.
Hành động này của cô khiến Hoắc Kiêu phì cười, anh hỏi: “Cái này cũng gọi là cầu nguyện à?”
Vương Nhược Hàm mở một con mắt: “Xuỵt, đừng làm phiền em.”
Hoắc Kiêu mím môi ngậm miệng lại, làm một tư thế “mời” .
Vương Nhược Hàm thần thần bí bí một hồi mới kết thúc nghi thức cầu nguyện.
Hoắc Kiêu hỏi cô: “Em ước gì thế?”
Vương Nhược Hàm lắc lư đầu: “Không được nói, không được nói.”
Hoắc Kiêu xì một tiếng: “Không nói, anh cũng đoán ra được.”
“Vậy anh đoán đi.”
“Chắc chắn là cầu giàu nhanh có tiền chứ gì.”
Vương Nhược Hàm cười cười, không nói phải hay không.
Đi một vòng, Vương Nhược Hàm thèm ăn kem, hai người lại chạy tới McDonald’s mua hai hộp kem.
Vương Nhược Hàm ngậm thìa gỗ, nặng nề thở dài một hơi, mệt mỏi gác cằm trên vai Hoắc Kiêu.
“Sao thế em?”
Vương Nhược Hàm bẹp miệng, hỏi: “Thầy Hoắc, anh có cảm thấy công việc của em bận rộn quá không?”
“Sao bỗng nhiên em lại nói tới chuyện này?”
Hai người ngồi bên cửa sổ, bên ngoài có một tia nắng chiếu vào, rọi lên người vô cùng ấm áp.
“Anh luôn chạy từ nơi xa đến, em lại không có thời gian ở cùng anh, thấy hơi áy náy.”
Hoắc Kiêu chọc lên trán cô: “Mới mẻ thật đấy, em còn biết áy náy cơ à?”
Vương Nhược Hàm trợn mắt, giơ nắm đấm đến trước mặt anh: “Em nghiêm túc đấy.”
Hoắc Kiêu giang hai tay ra ôm lấy, vừa cầm hộp kem nên đầu ngón tay anh hơi lạnh: “Vậy cũng đâu còn cách nào.”
Vương Nhược Hàm vừa khó chịu vừa đau lòng: “Em chỉ cảm thấy mỗi lần tới, chỉ riêng thời gian anh đi trên đường đã mất hơn ba tiếng đồng hồ, rõ là lãng phí thời gian, trước kia em chưa bao giờ cảm thấy Thân thành lại cách Kim Lăng xa như vậy.”
Hoắc Kiêu xoa mu bàn tay cô: “Em có biết bệnh chung của người trưởng thành là gì không?”
“Gì ạ?”
“Dường như mọi người càng ngày càng không muốn tốn thời gian, xem phim truyền hình phải tua nhanh, vào quán ăn thì dùng điện thoại gọi đồ, không muốn xếp hàng, cũng không muốn chờ đợi, hình như mỗi một giây một phút đều rất quý báu, không thể lãng phí được. Nhưng trên thực tế đại đa số thời gian trong đời em đều không quan trọng đến thế, đều để trôi đi trong lãng phí.”
Giọng nói của Hoắc Kiêu sạch sẽ sáng sủa hệt như vẻ ngoài của anh, mỗi lần anh nghiêm túc nói chuyện Vương Nhược Hàm đều cảm thấy dường như con người này đang phát sáng, cô luôn tò mò Hoắc Kiêu ở trên bục giảng là dáng vẻ như thế nào.
Anh nói: “Ba tiếng trên đường anh có thể xem điện ảnh, đọc sách, còn có thể phê sửa bài tập của sinh viên, cho dù chẳng làm bất cứ chuyện gì, anh có thể dùng nó để nhớ em, không có gì là lãng phí cả.”
Tiếng chuông nhắc nhở cô còn nửa tiếng đồng hồ nữa là tới giờ làm việc, Vương Nhược Hàm tắt chuông báo, ngẩng đầu nhìn đôi mắt mang ý cười của Hoắc Kiêu.
Cô chọc lên vai anh: “Mấy người văn hóa các anh, đều có thể xuất khẩu thành văn thế này sao?”
Hoắc Kiêu nhướng mày lên: “Bình thường bọn anh đều gọi cái này là bộc phát cảm xúc.”
Vương Nhược Hàm nhìn trái nhìn phải, xác định không có người chú ý đến bọn họ, mới cúi người xuống, đặt cánh môi lên môi của Hoắc Kiêu.
Hương thơm vị ngọt của kem còn đọng lại nơi khoang miệng, một chiếc hôn rất nhẹ rất nhanh, Vương Nhược Hàm đứng thẳng nửa người, liếm môi khẽ nói: “Em phải đi làm đây.”
Hoắc Kiêu nhìn cô, yên lặng gật đầu.
Vương Nhược Hàm hất tay: “Vậy anh buông ra đi.”
“Ờ.” Hoắc Kiêu miễn cưỡng thả tay ra, bày ra vẻ mặt ấm ức, trông như là bị người ta bỏ rơi vậy.
Vương Nhược Hàm không đành lòng, lại cong eo xuống thơm lên má anh: “Nếu như thực sự giàu lên thì tốt rồi, em sẽ làm một hôn quân ăn nằm đợi chết ngày nào cũng vui đùa với anh.”
Càng nói năng không đàng hoàng, Hoắc Kiêu càng bị chọc cười, vội xua cô đi: “Mau đi làm đi.”
*
Hoắc Kiêu và đám Tùy Nghệ ngây người ở Kim Lăng bốn ngày, một đêm trước khi quay về, Vương Nhược Hàm mới bớt được thời gian mời bọn họ một bữa cơm.
Địa điểm vẫn là nhà hàng lẩu lần trước, Diệp Đồ Nam nói bánh nếp đường đỏ ở đây rất ngon.
Trong thời gian đợi đồ ăn dọn lên, Tùy Nghệ đấm eo kêu mỏi, chốc chốc lại nói đau cổ.
Diệp Đồ Nam móc mỉa cậu ta: “Ai bảo tối qua cậu chơi đến bốn giờ, anh dậy đi vệ sinh mà vẫn thấy màn hình cậu sáng, đáng đời.”
Tùy Nghệ chậc một tiếng, thanh minh cho bản thân: “Hiếm hoi lắm mới được ra ngoài một chuyến, em phải chơi hết hứng rồi mới về.”
Cậu ta than khổ, oán trách nói: “Trước kia còn có thể tới nhà Hứ Lân chơi, sau khi anh ấy cưới vợ cũng không được nữa, cho nên em nói này đừng kết hôn, bị phụ nữ quản đông quản tây, chẳng có chút tự do nào cả.”
Trình Thanh Hòa hắng giọng khẽ ho một tiếng, ra hiệu cho cậu ta đừng nói nữa.
Tùy Nghệ nhìn Vương Nhược Hàm, vội vàng giải thích: “Chị dâu à không phải em có ý kia đâu.”
Vương Nhược Hàm cười cười: “Không sao, hiểu được thì đều hiểu.”
Diệp Đồ Nam nâng cốc lên, chuyển sang chủ đề khác: “Ấy, chưa kịp hỏi đâu, sao hai người lại quen nhau thế? Sao Hoắc Kiêu chỉ tới Kim Lăng tham gia chuyến hội thảo lại có thêm bạn gái vậy?”
Hoắc Kiêu và Vương Nhược Hàm nhìn nhau, ném nhiệm vụ trả lời cho cô: “Em nói đi.”
Vương Nhược Hàm chớp mắt: “Hả….Bạn thân của em là đồng nghiệp của ảnh.”
Tùy Nghệ hỏi: “Bạn thân nào cơ.”
Hoắc Kiêu nói: “Chính là Chu Dĩ.”
Ba người còn lại nghe thấy bỗng im lặng, quay mặt nhìn nhau, lúng túng không biết làm thế nào.
Vẫn là Tùy Nghệ to gan phát ngôn: “Chị, không biết Hoắc Kiêu anh ấy….”
Vương Nhược Hàm tỏ vẻ không vấn đề gì: “Tôi biết mà, lòng mang ý xấu đi thả thính người ta ấy mà, Chu Dĩ đã chia sẻ trong nhóm bọn tôi từ đời rồi.”
Bị nhắc đến lịch sử đen, Hoắc Kiêu hắng giọng, tính chiến thuật cầm cốc lên uống nước.
“Ấy, đáng tiếc nhỉ.” Vương Nhược Hàm vỗ vai Hoắc Kiêu, “Mấy chiêu kia của anh học được ở đâu thế? Cũ rích quá đi mất.”
Diệp Đồ Nam cong môi lên, nói chuyện giúp Hoắc Kiêu: “Đừng nói, Xavier của bọn anh cũng chỉ thất bại có một lần ấy thôi.”
“Không.” Nhưng Hoắc Kiêu lại tỏ vẻ phủ định, dùng ngón tay cái chỉ Vương Nhược Hàm nói, “Đối với cô ấy cũng vô hiệu, lúc mới bắt đầu cũng không thèm để ý đến tôi.”
Trình Thanh Hà thấy lạ lùng: “Chiêu số không hiệu quả, vậy sao hai người lại ở bên nhau được?”
Hoắc Kiêu vỗ ngực nói: “Dụng tâm thôi.”
Không kịp phòng ngừa bị nhét một mồm đầy cơm chó, ba người còn lại “ý” một tiếng kéo dài, chê Hoắc Kiêu buồn nôn.
Vương Nhược Hàm mừng thầm, nhưng ngoài miệng lại chê bai nói: “Vậy chẳng phải anh cũng không theo đuổi được Chu Dĩ hay sao.”
Hoắc Kiêu hừ một tiếng: “Anh cũng có thích cô ấy thật đâu.”
Vương Nhược Hàm chau mày: “Vậy anh ghẹo người ta làm gì? Hồi ấy chẳng phải anh ghét cậu ấy sao?”
Hoắc Kiêu muốn nói lại thôi: “Nói ra em cũng không hiểu đâu.”
Tùy Nghệ chen miệng vào: “Em hiểu. Không có gì sung sướng bằng việc nhìn người mà mình ghét lại yêu mình đến chết đi sống lại cả.”
Vương Nhược Hàm sợ hãi mở to mắt, kéo ghế cách xa Hoắc Kiêu một chút: “Tâm lý của anh biến thái hả.”
Hoắc Kiêu gắp một hạt lạc ném lên người Tùy Nghệ, nghiến răng cảnh cáo cậu ta: “Không hiểu thì đừng nói càn.”
Anh quay sang hỏi Vương Nhược Hàm: “Em xem [Chân Hoàn truyện] chưa? Ban đầu hoàng hậu kia chẳng phải cũng tỏ vẻ đoan trang lương thiện sao, còn tỏ vẻ thân thiện với Chân Hoàn. Chỉ có kẻ ngốc Hạ Đông Xuân ghét ai mới cho người ta nhìn sắc mặt mình, em xem, sống không nổi ba tập.”
Vương Nhược Hàm cào tóc, biểu cảm càng trở nên mê mang hơn.
Hoắc Kiêu vỗ lên đầu cô: “Baby, thế giới của người trưởng thành rất phức tạp.”
Vương Nhược Hàm bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Từng yêu thì thừa nhận đi, Chu Dĩ không vừa mắt anh chẳng phải là đáng đời sao?”
Hoắc Kiêu thở dài, dùng ánh mắt nhìn con ngốc mà nhìn Vương Nhược Hàm, loại lời thoại giết địch một ngàn tự tổn tám trăm này mà cũng nói ra được.
Anh nhếch môi mỉm cười, kéo chiếc ghế của Vương Nhược Hàm gần lại: “Phải đó, cho nên chẳng phải tạm bợ mới tới tìm em đây sao?”
Vương Nhược Hàm ngây người, cuối cùng cũng phản ứng lại, cô nhảy dựng người lên làm động tác như muốn nện cho Hoắc Kiêu một trận: “Anh có ý gì hả?”
Tùy Nghệ hóng hớt không ngại rùm beng, không khuyên người ta thì thôi lại còn đổ dầu vào lửa: “Chị dâu, anh ấy bảo chị không bằng người ta, tìm chị chính là tạm bợ thôi.”
Vương Nhược Hàm nghe răng, hệt như một con thỏ sắp cắn người, chất vấn Hoắc Kiêu: “Anh nghĩ như thế này từ lâu rồi đúng không?”
Hoắc Kiêu oan uổng vô cùng: “Anh có nghĩ thế đâu.”
“Đừng giải thích nữa.” Vương Nhược Hàm sụt sịt, lau đi khóe mắt chẳng có giọt nước nào, “Cuối cùng cũng là trao nhầm rồi.”
Hoắc Kiêu nắm lấy tay cô, ngữ điệu chậm rãi: “Vừa nãy anh nói đùa thôi, có chỗ nào mà em không bằng Chu Dĩ chứ.”
Vương Nhược Hàm nghiêng đầu không thèm nhìn anh: “Em ngốc, thành tích kém.”
“Vậy anh tìm một nữ tiến sĩ rồi thì thế nào? Nhà anh cũng có trường học đâu.”
Vương Nhược Hàm nói tiế: “Em tham ăn lười làm, thức ăn cũng không biết làm mấy món.”
Hoắc Kiêu nói: “Anh chăm chỉ, anh biết làm.”
“Tình cách của em không tốt, tình tình nóng nảy thích mắng người.”
“Anh chí thích em như thế thôi.”
“Em không cao.”
“Anh cũn chỉ có mét 8, tầm tầm là được rồi.”
“Em không xinh đẹp.”
Hoắc Kiêu giơ điện thoại đến trước mặt cô, hung dữ nói: “Em soi gương rồi lặp lại lần nữa, không xinh đẹp? Em bị mù à?”
------oOo------
Tiếng Trung không đã ghiền, bọn họ còn làm mấy tràng tiếng nước ngoài mà Vương Nhược Hàm nghe không hiểu.
Cô chau mày híp mắt gắng gượng nở nụ cười, cạn lời đến cùng cực.
Đây chính là cái gọi là nhóm thanh niên tài tuấn nghiêm túc đứng đắn?
Thì ra chẳng khác gì Hoắc Kiêu, đều là hồ ly đội lốt samoyed.
Vương Nhược Hàm ngẩng đầu lên hỏi Hoắc Kiêu: “Bình thường lúc bọn anh ở cùng nhau đều là như thế này hả?”
Hoắc Kiêu ho khan một tiếng: “Cũng không hẳn đều như thế.”
Vương Nhược Hàm nhếch miệng lên, cười như không cười.
Ba người kia chơi đang vào, lại đều đeo tai nghe, đợi đến khi Hoắc Kiêu đi vào vỗ vai bọn họ mới phát hiện có người đi vào.
Tùy Nghệ nhìn thấy Vương Nhược Hàm, lập tức buông chiếc đùi đang bắt chéo xuống, ưỡn ngực ngẩng đầu vẫy tay, lẫm liệt nói: “Chị dâu.”
Vương Nhược Hàm gật đầu với cậu ta, đặt đồ trong tay lên bàn: “Tiện thể mang chút đồ về cho mọi người, nhân lúc còn nóng mau ăn đi.”
Diệp Đồ Nam và Trình Thanh Hòa vừa hút thuốc, Hoắc Kiêu đi mở cửa sổ giúp bọn họ cho thông gió.
Đưa đồ xong, anh và Vương Nhược Hàm không ở đó lâu, dự định xuống lầu đi dạo, chút nữa Vương Nhược Hàm còn phải đi làm.
Bước vào thang máy, Hoắc Kiêu hỏi: “Có phải bị dọa rồi không?”
Vương Nhược Hàm lắc đầu: “Chỉ cảm giác dường như đi nhầm vào kí túc xá nam vậy.”
Hoắc Kiêu nhếch khóe môi lên khẽ cười: “Thực ra ngoài đời cũng chỉ là một đám người bình thường thôi.”
“Các anh quen nhau bao lâu rồi?”
“Ừm, đời bố mẹ quan hệ rất tốt, cho nên bọn anh quen nhau từ khi còn nhỏ.”
Vương Nhược hàm oa một tiếng: “Vậy chính là bạn từ thời thơ ấu rồi.”
Hoắc Kiêu không công nhận điều này: “Trước kia quan hệ cũng không được tính là tốt, nhìn thấy đối phương rất ngứa mắt, sau này mới chơi cùng nhau.”
Vương Nhược Hàm gật đầu: “Vậy cũng hiếm có khó được.”
Dưới tầng một của khách sạn có một vườn hoa nhỏ, Vương Nhược Hàm khoác tay Hoắc Kiêu, hai người tản bộ men theo con đường nhỏ gấp khúc.
Trong hồ nhân tạo có nuôi cá chép, Vương Nhược Hàm nối hứng kéo Hoắc Kiêu đi xem cá.
Có vài con cá chép vàng tung tăng bơi lội trong nước.
Vương Nhược Hàm giơ hai tay lên vẽ thành hình trong trong không trung, sau đó úp ngược lòng bàn tay vào nhau, nhắm mắt lại, vẻ mặt nghiêm túc, trong miệng còn lẩm bẩm gì đó.
Hành động này của cô khiến Hoắc Kiêu phì cười, anh hỏi: “Cái này cũng gọi là cầu nguyện à?”
Vương Nhược Hàm mở một con mắt: “Xuỵt, đừng làm phiền em.”
Hoắc Kiêu mím môi ngậm miệng lại, làm một tư thế “mời” .
Vương Nhược Hàm thần thần bí bí một hồi mới kết thúc nghi thức cầu nguyện.
Hoắc Kiêu hỏi cô: “Em ước gì thế?”
Vương Nhược Hàm lắc lư đầu: “Không được nói, không được nói.”
Hoắc Kiêu xì một tiếng: “Không nói, anh cũng đoán ra được.”
“Vậy anh đoán đi.”
“Chắc chắn là cầu giàu nhanh có tiền chứ gì.”
Vương Nhược Hàm cười cười, không nói phải hay không.
Đi một vòng, Vương Nhược Hàm thèm ăn kem, hai người lại chạy tới McDonald’s mua hai hộp kem.
Vương Nhược Hàm ngậm thìa gỗ, nặng nề thở dài một hơi, mệt mỏi gác cằm trên vai Hoắc Kiêu.
“Sao thế em?”
Vương Nhược Hàm bẹp miệng, hỏi: “Thầy Hoắc, anh có cảm thấy công việc của em bận rộn quá không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Sao bỗng nhiên em lại nói tới chuyện này?”
Hai người ngồi bên cửa sổ, bên ngoài có một tia nắng chiếu vào, rọi lên người vô cùng ấm áp.
“Anh luôn chạy từ nơi xa đến, em lại không có thời gian ở cùng anh, thấy hơi áy náy.”
Hoắc Kiêu chọc lên trán cô: “Mới mẻ thật đấy, em còn biết áy náy cơ à?”
Vương Nhược Hàm trợn mắt, giơ nắm đấm đến trước mặt anh: “Em nghiêm túc đấy.”
Hoắc Kiêu giang hai tay ra ôm lấy, vừa cầm hộp kem nên đầu ngón tay anh hơi lạnh: “Vậy cũng đâu còn cách nào.”
Vương Nhược Hàm vừa khó chịu vừa đau lòng: “Em chỉ cảm thấy mỗi lần tới, chỉ riêng thời gian anh đi trên đường đã mất hơn ba tiếng đồng hồ, rõ là lãng phí thời gian, trước kia em chưa bao giờ cảm thấy Thân thành lại cách Kim Lăng xa như vậy.”
Hoắc Kiêu xoa mu bàn tay cô: “Em có biết bệnh chung của người trưởng thành là gì không?”
“Gì ạ?”
“Dường như mọi người càng ngày càng không muốn tốn thời gian, xem phim truyền hình phải tua nhanh, vào quán ăn thì dùng điện thoại gọi đồ, không muốn xếp hàng, cũng không muốn chờ đợi, hình như mỗi một giây một phút đều rất quý báu, không thể lãng phí được. Nhưng trên thực tế đại đa số thời gian trong đời em đều không quan trọng đến thế, đều để trôi đi trong lãng phí.”
Giọng nói của Hoắc Kiêu sạch sẽ sáng sủa hệt như vẻ ngoài của anh, mỗi lần anh nghiêm túc nói chuyện Vương Nhược Hàm đều cảm thấy dường như con người này đang phát sáng, cô luôn tò mò Hoắc Kiêu ở trên bục giảng là dáng vẻ như thế nào.
Anh nói: “Ba tiếng trên đường anh có thể xem điện ảnh, đọc sách, còn có thể phê sửa bài tập của sinh viên, cho dù chẳng làm bất cứ chuyện gì, anh có thể dùng nó để nhớ em, không có gì là lãng phí cả.”
Tiếng chuông nhắc nhở cô còn nửa tiếng đồng hồ nữa là tới giờ làm việc, Vương Nhược Hàm tắt chuông báo, ngẩng đầu nhìn đôi mắt mang ý cười của Hoắc Kiêu.
Cô chọc lên vai anh: “Mấy người văn hóa các anh, đều có thể xuất khẩu thành văn thế này sao?”
Hoắc Kiêu nhướng mày lên: “Bình thường bọn anh đều gọi cái này là bộc phát cảm xúc.”
Vương Nhược Hàm nhìn trái nhìn phải, xác định không có người chú ý đến bọn họ, mới cúi người xuống, đặt cánh môi lên môi của Hoắc Kiêu.
Hương thơm vị ngọt của kem còn đọng lại nơi khoang miệng, một chiếc hôn rất nhẹ rất nhanh, Vương Nhược Hàm đứng thẳng nửa người, liếm môi khẽ nói: “Em phải đi làm đây.”
Hoắc Kiêu nhìn cô, yên lặng gật đầu.
Vương Nhược Hàm hất tay: “Vậy anh buông ra đi.”
“Ờ.” Hoắc Kiêu miễn cưỡng thả tay ra, bày ra vẻ mặt ấm ức, trông như là bị người ta bỏ rơi vậy.
Vương Nhược Hàm không đành lòng, lại cong eo xuống thơm lên má anh: “Nếu như thực sự giàu lên thì tốt rồi, em sẽ làm một hôn quân ăn nằm đợi chết ngày nào cũng vui đùa với anh.”
Càng nói năng không đàng hoàng, Hoắc Kiêu càng bị chọc cười, vội xua cô đi: “Mau đi làm đi.”
*
Hoắc Kiêu và đám Tùy Nghệ ngây người ở Kim Lăng bốn ngày, một đêm trước khi quay về, Vương Nhược Hàm mới bớt được thời gian mời bọn họ một bữa cơm.
Địa điểm vẫn là nhà hàng lẩu lần trước, Diệp Đồ Nam nói bánh nếp đường đỏ ở đây rất ngon.
Trong thời gian đợi đồ ăn dọn lên, Tùy Nghệ đấm eo kêu mỏi, chốc chốc lại nói đau cổ.
Diệp Đồ Nam móc mỉa cậu ta: “Ai bảo tối qua cậu chơi đến bốn giờ, anh dậy đi vệ sinh mà vẫn thấy màn hình cậu sáng, đáng đời.”
Tùy Nghệ chậc một tiếng, thanh minh cho bản thân: “Hiếm hoi lắm mới được ra ngoài một chuyến, em phải chơi hết hứng rồi mới về.”
Cậu ta than khổ, oán trách nói: “Trước kia còn có thể tới nhà Hứ Lân chơi, sau khi anh ấy cưới vợ cũng không được nữa, cho nên em nói này đừng kết hôn, bị phụ nữ quản đông quản tây, chẳng có chút tự do nào cả.”
Trình Thanh Hòa hắng giọng khẽ ho một tiếng, ra hiệu cho cậu ta đừng nói nữa.
Tùy Nghệ nhìn Vương Nhược Hàm, vội vàng giải thích: “Chị dâu à không phải em có ý kia đâu.”
Vương Nhược Hàm cười cười: “Không sao, hiểu được thì đều hiểu.”
Diệp Đồ Nam nâng cốc lên, chuyển sang chủ đề khác: “Ấy, chưa kịp hỏi đâu, sao hai người lại quen nhau thế? Sao Hoắc Kiêu chỉ tới Kim Lăng tham gia chuyến hội thảo lại có thêm bạn gái vậy?”
Hoắc Kiêu và Vương Nhược Hàm nhìn nhau, ném nhiệm vụ trả lời cho cô: “Em nói đi.”
Vương Nhược Hàm chớp mắt: “Hả….Bạn thân của em là đồng nghiệp của ảnh.”
Tùy Nghệ hỏi: “Bạn thân nào cơ.”
Hoắc Kiêu nói: “Chính là Chu Dĩ.”
Ba người còn lại nghe thấy bỗng im lặng, quay mặt nhìn nhau, lúng túng không biết làm thế nào.
Vẫn là Tùy Nghệ to gan phát ngôn: “Chị, không biết Hoắc Kiêu anh ấy….”
Vương Nhược Hàm tỏ vẻ không vấn đề gì: “Tôi biết mà, lòng mang ý xấu đi thả thính người ta ấy mà, Chu Dĩ đã chia sẻ trong nhóm bọn tôi từ đời rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bị nhắc đến lịch sử đen, Hoắc Kiêu hắng giọng, tính chiến thuật cầm cốc lên uống nước.
“Ấy, đáng tiếc nhỉ.” Vương Nhược Hàm vỗ vai Hoắc Kiêu, “Mấy chiêu kia của anh học được ở đâu thế? Cũ rích quá đi mất.”
Diệp Đồ Nam cong môi lên, nói chuyện giúp Hoắc Kiêu: “Đừng nói, Xavier của bọn anh cũng chỉ thất bại có một lần ấy thôi.”
“Không.” Nhưng Hoắc Kiêu lại tỏ vẻ phủ định, dùng ngón tay cái chỉ Vương Nhược Hàm nói, “Đối với cô ấy cũng vô hiệu, lúc mới bắt đầu cũng không thèm để ý đến tôi.”
Trình Thanh Hà thấy lạ lùng: “Chiêu số không hiệu quả, vậy sao hai người lại ở bên nhau được?”
Hoắc Kiêu vỗ ngực nói: “Dụng tâm thôi.”
Không kịp phòng ngừa bị nhét một mồm đầy cơm chó, ba người còn lại “ý” một tiếng kéo dài, chê Hoắc Kiêu buồn nôn.
Vương Nhược Hàm mừng thầm, nhưng ngoài miệng lại chê bai nói: “Vậy chẳng phải anh cũng không theo đuổi được Chu Dĩ hay sao.”
Hoắc Kiêu hừ một tiếng: “Anh cũng có thích cô ấy thật đâu.”
Vương Nhược Hàm chau mày: “Vậy anh ghẹo người ta làm gì? Hồi ấy chẳng phải anh ghét cậu ấy sao?”
Hoắc Kiêu muốn nói lại thôi: “Nói ra em cũng không hiểu đâu.”
Tùy Nghệ chen miệng vào: “Em hiểu. Không có gì sung sướng bằng việc nhìn người mà mình ghét lại yêu mình đến chết đi sống lại cả.”
Vương Nhược Hàm sợ hãi mở to mắt, kéo ghế cách xa Hoắc Kiêu một chút: “Tâm lý của anh biến thái hả.”
Hoắc Kiêu gắp một hạt lạc ném lên người Tùy Nghệ, nghiến răng cảnh cáo cậu ta: “Không hiểu thì đừng nói càn.”
Anh quay sang hỏi Vương Nhược Hàm: “Em xem [Chân Hoàn truyện] chưa? Ban đầu hoàng hậu kia chẳng phải cũng tỏ vẻ đoan trang lương thiện sao, còn tỏ vẻ thân thiện với Chân Hoàn. Chỉ có kẻ ngốc Hạ Đông Xuân ghét ai mới cho người ta nhìn sắc mặt mình, em xem, sống không nổi ba tập.”
Vương Nhược Hàm cào tóc, biểu cảm càng trở nên mê mang hơn.
Hoắc Kiêu vỗ lên đầu cô: “Baby, thế giới của người trưởng thành rất phức tạp.”
Vương Nhược Hàm bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Từng yêu thì thừa nhận đi, Chu Dĩ không vừa mắt anh chẳng phải là đáng đời sao?”
Hoắc Kiêu thở dài, dùng ánh mắt nhìn con ngốc mà nhìn Vương Nhược Hàm, loại lời thoại giết địch một ngàn tự tổn tám trăm này mà cũng nói ra được.
Anh nhếch môi mỉm cười, kéo chiếc ghế của Vương Nhược Hàm gần lại: “Phải đó, cho nên chẳng phải tạm bợ mới tới tìm em đây sao?”
Vương Nhược Hàm ngây người, cuối cùng cũng phản ứng lại, cô nhảy dựng người lên làm động tác như muốn nện cho Hoắc Kiêu một trận: “Anh có ý gì hả?”
Tùy Nghệ hóng hớt không ngại rùm beng, không khuyên người ta thì thôi lại còn đổ dầu vào lửa: “Chị dâu, anh ấy bảo chị không bằng người ta, tìm chị chính là tạm bợ thôi.”
Vương Nhược Hàm nghe răng, hệt như một con thỏ sắp cắn người, chất vấn Hoắc Kiêu: “Anh nghĩ như thế này từ lâu rồi đúng không?”
Hoắc Kiêu oan uổng vô cùng: “Anh có nghĩ thế đâu.”
“Đừng giải thích nữa.” Vương Nhược Hàm sụt sịt, lau đi khóe mắt chẳng có giọt nước nào, “Cuối cùng cũng là trao nhầm rồi.”
Hoắc Kiêu nắm lấy tay cô, ngữ điệu chậm rãi: “Vừa nãy anh nói đùa thôi, có chỗ nào mà em không bằng Chu Dĩ chứ.”
Vương Nhược Hàm nghiêng đầu không thèm nhìn anh: “Em ngốc, thành tích kém.”
“Vậy anh tìm một nữ tiến sĩ rồi thì thế nào? Nhà anh cũng có trường học đâu.”
Vương Nhược Hàm nói tiế: “Em tham ăn lười làm, thức ăn cũng không biết làm mấy món.”
Hoắc Kiêu nói: “Anh chăm chỉ, anh biết làm.”
“Tình cách của em không tốt, tình tình nóng nảy thích mắng người.”
“Anh chí thích em như thế thôi.”
“Em không cao.”
“Anh cũn chỉ có mét 8, tầm tầm là được rồi.”
“Em không xinh đẹp.”
Hoắc Kiêu giơ điện thoại đến trước mặt cô, hung dữ nói: “Em soi gương rồi lặp lại lần nữa, không xinh đẹp? Em bị mù à?”
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro