TINH CẦU THỨ HAI
Zoody
2024-07-23 10:30:27
DỊCH: MIN
Hoắc Kiêu bị cô nhìn nổi hết cả da gà lên: “Cái gì?”
Vương Nhược Hàm cố ra vẻ thần bí: “Tôi hiểu rồi.”
“Cô hiểu gì chứ?”
“Chỉ là tôi hiểu rồi thôi.”
Hình như Hoắc Kiêu có thể hiểu, thế nhưng lại không thể nói rõ ra được, anh lắc đầu, đứng dậy nói: “Tôi về phòng đây, cô ngủ sớm đi.”
Anh tắt đèn ở phòng khách, sau đó là tiếng cửa phòng sập khóa, Vương Nhược Hàm ôm chiếc gối vào trong ngực nằm về chỗ cũ.
Cô xoay mặt vào lưng ghế sô pha, nhưng không buồn ngủ, vẫn đang mở mắt suy nghĩ chuyện gì đó.
Nhà hoa của ba tháng trước, có một cô phù dâu núp trong một góc nước mắt nước mũi sụt sùi gặp được một vị khách nam tâm trạng cũng đang tụt dốc mắng người như hát hay.
Tâm tình lúc ấy của hai người họ có lẽ không khác nhau mấy, đều là người lưu lạc nơi chân trời.
Vì không biết tên và thân phận của đối phương, cho nên không hề băn khoăn, ngẫm nghĩ dù sao cũng chỉ là người qua đường, rất nhiều lời đều buột miệng nói ra hết.
Trên chiếc cầu kính lưng chừng núi, hai người sợ cao không thể không có tiếp xúc cơ thể lần đầu tiên theo đúng nghĩa.
Giây phút tới cần đến hai người đều thở phào một hơi, nhìn nhau rồi bật cười.
Tay nắm tay trái tim đập nhanh bởi vì nỗi sợ hãi với độ cao, hiệu ứng của ciếc cầu treo đã sớm biến mất, thế nhưng bắt đầu từ giây phút ấy, tâm tình lặng lẽ biến hóa không cách nào khống chế được.
Chỉ vì one night cho nên đưa ra lời mời sao, có lẽ khoảnh khắc nói ra là vậy, không muốn khiến bản thân mình hối hận, cho nên bấm phím tăng tốc, bận tâm tới anh ta làm gì, dù sao sau này cũng không gặp lại nữa.
Thế nhưng buổi sáng ngày thứ hai, cô-người có một đêm chìm đắm trong cơn sóng, chắc chắn là không nỡ.
Khó khăn lắm mới gặp được người dù là ngoại hình hay tính cách đều phù hợp với gu thẩm mỹ của cô, đương nhiên không muốn chỉ một đêm.
Cô quay về phòng mình sạc pin điện thoại, Vương Nhược Hàm cởi áo khoác ra, cô sờ thấy một chiếc cài cà vạt trong túi áo.
Hình chiếc lá, rất đặc biệt, Vương Nhược Hàm còn nhớ, trong kí ức ngắn ngủi của cô đây chính là kí hiệu của anh.
Sau đó cô phát hiện, hình như là quà của người yêu tặng cho anh.
____Xaivier’s YE
Cho nên là chiếc lá, đúng là lãng mạn thật.
Khi suy nghĩ này nảy ra trong đầu, đồng thời cô như bị một chậu nước lạnh tạt vào, Vương Nhược Hàm cúi đầu.
Lời mời thêm bạn wechat của đối phương cô vờ như không nhìn thấy, sau đó có một lần Chu Dĩ hỏi cô, nói là có người nhặt được đồ của cô.
Vương Nhược Hàm lắc đầu, nói rằng cô không làm rơi đồ gì cả, chắc là người ta nhầm rồi, cứ vậy mà mơ hồ cho qua.
Cô nhớ có một lần Chu Dĩ nói trong nhóm: Thế giới này đúng là nhỏ bé, một người bạn học nghiên cứu sinh với tớ lại là người yêu cũ của Hoắc Kiêu.
Lúc ấy Vương Nhược Hàm không để bụng nói: “Không phải thế giới này nhỏ, mà là thế giới của sinh viên xuất sắc các cậu nhỏ.
“Tớ nhớ tớ còn gửi ảnh của Diệp Thuyền cho các cậu xem, trước kia tớ khá thích cô ta, dòng dõi thư hương môn đệ, tiểu thư khuê các, không thể không nói cô ta và Hoắc Kiêu khá đẹp đôi.”
Lời nói của Chu Dĩ thấp thoáng bên tai, Vương Nhược Hàm xoay người, cô nhìn chằm chằm vào điểm sáng màu đỏ trên điều hòa ngẩn người, trong đầu tràn ngập câu “môn đăng hộ đối”.
Tâm trạng dần trở nên muộn phiền, Vương Nhược Hàm kéo chăn che kín đầu, đều tại cốc cà phê đen ban ngày cướp của Hoắc Kiêu, hại cô giờ đây mất ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Hoắc Kiêu thức dậy, lúc này cô đang thiu thiu ngủ được một lát, nghe thấy có tiếng bước chân thì cô tỉnh dậy luôn.
“Tỉnh rồi?” Hoắc Kiêu đang rót nước nóng vào trong cốc, trên người cũng thay một bộ quần áo mặc ở nhà.
Vương Nhược Hàm dụi mắt, lười biếng “ừ”một tiếng.
Hoắc Kiêu hỏi cô: “Bữa sáng muốn ăn gì?”
Vương Nhược Hàm ngáp một cái rồi trả lời: “Thế nào cũng được.”
Hoắc Kiều cầm điện thoại lên: “Tôi gọi McDonald’s nhé?”
Vương Nhược Hàm đứng dậy đi vào phòng vệ sinh: “Được.”
Mấy phút sau cô trở ra, Hoắc Kiêu đang ngồi trên ghế sô pha xem tivi, kênh thời sự quốc tế buổi sáng.
Giọng phát thanh hệt như tiếng ruồi muỗi khiến trong lòng Vương Nhược Hàm không vui, cho dù trải qua bao nhiêu năm, cô vẫn căm hận mục nghe môn tiếng Anh.
Vừa kéo cửa tủ lạnh lấy chai sữa chua, Hoắc Kiêu cất lời: “Tôi đun nước rồi, vừa mới dậy đừng uống nước lạnh chứ.”
Anh vừa quay đầu, đã thấy Vương Nhược Hàm cầm chai sữa chua tu ừng ực, Hoắc Kiêu hơi nhăn mày lại nhưng vẫn lựa chọn không lắm lời.
Gần nửa tiếng sau nhân viên giao đồ ăn tới tận cửa, Hoắc Kiêu lấy từng món ra bày lên trên bàn.
Vương Nhược Hàm hỏi: “Sao anh gọi nhiều thế?”
Hoắc Kiêu nói: “Nhiều à? Tôi gọi theo lượng dùng của cô đấy.”
Vương Nhược Hàm: “…”
Lúc ăn cơm, Hoắc Kiêu hỏi cô: “Bữa trưa muốn ăn gì, chút nữa tôi đi mua đồ ăn.”
Vương Nhược Hàm nghi ngờ: “Anh nấu cơm?”
Trông tủ lạnh trống hoác của anh không giống như người bình thường hay nấu cơm.
Hoắc Kiêu: “Ừ, tôi nấu.”
Vương Nhược Hàm nghiêm túc hỏi: “Anh biết à?”
Hoắc Kiêu ngước mắt nhìn cô, mỉm cười nói: “Chỉ cần đi du học ở nước ngoài, không có người nào không biết nấu.”
“À?” Vương Nhược Hàm nhướng mày lên, “Vậy tôi rất mong chờ.”
Sau khi ăn xong Vương Nhược Hàm chủ động thu dọn tàn cục, giác ngộ của người ăn nhờ ở đậu vẫn phải có.
Hoắc Kiêu vào phòng sách làm việc, Vương Nhược Hàm ngồi trên sô pha xem tivi, sợ làm phiền đến anh nên cô không dám để âm lượng quá lớn.
Tầm 9h, anh về phòng ngủ thay quần áo.
Trước khi ra khỏi cửa Hoắc Kiêu hỏi lại một lượt: “Muốn ăn thứ gì?”
Vương Nhược Hàm không dám mở miệng, chỉ nói: “Tôi đều được, anh tự mua đi.”
Hoắc Kiêu không nắm chắc, đề nghị nói: “Hay là đi cùng nhau?”
Vương Nhược Hàm chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Thế nhưng tôi không muốn ra ngoài cho lắm.”
“…Vậy tôi mua về thì đừng nói không ăn đấy.”
Vương Nhược Hàm giơ ba ngón tay lên thề: “Tôi đảm bảo anh làm gì tôi ăn nấy.”
Bầu trời bên ngoài âm u nặng nề, hai hôm nay thi thoảng còn có trận mưa kéo theo sấm chớp.
Đúng như dự đoán, Hoắc Kiêu ra khỏi cửa chưa tới hai mươi phút bên ngoài đã đổ mưa, thi thoảng còn xẹt qua tia chớp.
Vương Nhược Hàm đi tới bên cửa sổ, cơn mưa to đang gột rửa toàn bộ thế giới, có vẻ như không tạnh ngay được.
Cô cầm điện thoại lên gọi cho Hoắc Kiêu.
Lúc nhận được điện thoại, Hoắc Kiêu mới biết được ngoài trời đổ mưa qua miệng người khác, anh đang định đi về phía giá bán ô.
“A lô.”
“A lô, sao thế?”
“Anh có mang theo ô không? Ngoài trời đang mưa rồi đó.”
Hoắc Kiêu đặt chiếc ô trên tay về lại giá: “Không.”
Vương Nhược Hàm hỏi tiếp: “Vậy anh lái xe à?”
“Không, tôi mua đồ ở siêu thị trong khu, ra ngoài rẽ một cái là tới.”
Vương Nhược Hàm nói: “Vậy anh đợi tôi nha, tôi xuống đón anh.”
Khóe môi Hoắc Kiêu nhếch lên, lần đầu tiên anh lại thích trời mưa như thế: “Được, trong tủ ở huyền quan có chiếc ô dài, lấy chiếc rộng một chút.”
“Biết rồi.”
Anh thanh toán tiền sau đó đứng ngoài cửa chờ đợi, chẳng bao lâu đã nhìn thấy một bóng người bước ra từ trong màn mưa.
Chiếc ô cán dài màu đen hệt như một cây nấm khống lồ, khiến cô càng trở nên nhỏ bé hơn.
“Thầy Hoắc.” Vương Nhược Hàm nhìn thấy anh, dừng lại vẫy tay, sau đó rảo bước chạy tới.
Hoắc Kiêu đứng yên tại chỗ, mưa rơi vừa dày vừa nặng hạt, gió thổi lạnh lẽo, thế giới của anh chỉ còn lại người trước mắt.
Vương Nhược Hàm chạy vào mái hiên, gập ô lại chống nạnh thở hồng hộc, chiếc áo thun và đuôi tóc bị nước mưa thấm ướt: “Lúc đầu tôi đi nhầm hướng, không tìm được cổng lớn, anh đợi lâu rồi đúng không?”
Hoắc Kiêu lắc đầu, giơ cánh tay lên, dùng mu bàn tay gạt giọt nước trên gò má cô đi.
Đó giống như giọt nước mắt trước kia, anh cũng từng làm như thế này đối với cô.
Hoắc Kiêu nhận lấy ô trong tay cô, bật lên nói: “Đi thôi.”
Vương Nhược Hàm vươn tay ra: “Có cần tôi cầm đỡ anh chút không?”
Hoắc Kiêu túm lấy tay cô đặt lên cánh tay cầm ô của mình: “Không cần đâu, không nặng.”
Vương Nhược Hàm cuộn chặt ngón tay: “Vậy đi thôi.”
Hai người sóng vai đi dưới ô, chậm rãi rảo bước về hướng căn nhà.
Cơn gió mang theo tia nước mưa thổi tung mái tóc, bên tai vang lên tiếng mưa gió tí tách và tiếng tim đập rộn ràng.
Khi tới tầng một Hoắc Kiêu gập ô lại, Vương Nhược Hàm rút tay mình về, cuộn chặt lại.
Tới cửa thang máy thì gặp được hàng xóm, là một đôi vợ chồng trẻ tuổi, chào hỏi lẫn nhau, người đàn ông nhìn Vương Nhược Hàm rồi hỏi Hoắc Kiêu: “Đây là bạn gái hả?”
Hoắc Kiêu và Vương Nhược Hàm nhìn nhau, gật đầu nói: “Ừ.”
Vương Nhược Hàm mỉm cười với bọn họ.
Bốn người lần lượt bước vào thang máy, đôi vợ chồng kia tự nhiên như chốn không người trò chuyện vụn vặt.
Thang máy tới tầng sau, hai người chào tạm biệt rồi bước ra khỏi khoang thang máy.
Đợi đến khi cánh cửa khép lại, Hoắc Kiêu mở miệng: “Nếu không thì không biết giải thích thế nào.”
“Hử?”
“Không nói là bạn gái, thì không biết giải thích tại sao cô lại ở nhà tôi.”
Vương Nhược Hàm gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Về đến cửa nhà, một tay Hoắc Kiêu cầm ô tay kia cầm túi đồ ăn, anh dừng bên cạnh nói với Vương Nhược Hàm: “Tới mở cửa.”
“Ồ.” Vương Nhược Hàm cúi người, nhập ngày sinh của mình vào, rõ ràng biết là Hoắc Kiêu sợ bản thân không nhớ được mật khẩu nên mới sửa lại, nhưng nhập từng con số thế này vẫn có cảm giác hơi kì lạ.
Tích một tiếng cửa được mở ra, Vương Nhược Hàm vào nhà trước.
Tiếng khóa cửa sập lại, túi ni lon bị ném xuống dưới đất, Hoắc Kiêu đứng ngay sau lưng cô, chẳng rõ vì sao trái tim cô lại đập rộn ràng đến thế.
Cô có dự cảm tiếp theo đó sẽ xảy ra chuyện gì, từ khoảnh khắc anh lau đi giọt nước mưa trên má giúp cô thì sớm muộn gì sự việc cũng sẽ phát triển theo chiều hướng không thể khống chế nổi.
Hô hấp của Vương Nhược Hàm trở nên dồn dập, cô không dám nghĩ tiếp nữa.
“Bỗng nhiên tôi có một việc rất muốn làm.”Giọng nói của Hoắc Kiêu dán tới rất gần.
Vương Nhược Hàm cắn môi dưới nói: “Việc gì?”
“Quay đầu.”
Vương Nhược Hàm cúi đầu, chậm chạp xoay người lại, không dám hô hấp.
Khoảnh khắc anh sải bước tiến lên phía trước, Vương Nhược Hàm vô thức lùi về sau.
Hoắc Kiêu áp sát tới, kéo gần khoảng cách giữa hai nguwoif.
Vương Nhược Hàm không còn lùi về sau nữa, cô ngước mắt lên nhìn anh.
Cùng bị ướt mưa, thế nhưng vẻ ngoài của Hoắc Kiêu vẫn lịch lãm sạch sẽ, dường như cô chưa từng thấy dáng vẻ nhếch nhác của anh bao giờ.
Giây phụt anh đặt bàn tay lên má trái của cô, hơi thở của Vương Nhược Hàm như run rẩy.
Hoắc Kiêu không hề do dự cúi người áp sát, giây phút trước khi cánh môi đặt xuống, Vương Nhược Hàm lại nghiêng mặt rồi đẩy anh ra.
Sau đó trong căn phòng vang lên một tiếng hắn xì giòn tan.
Vương Nhược Hàm xoa mũi, cúi thấp đầu xuống, xấu hổ không dám ngẩng đầu.
“Tôi đi rót cho em cốc nước, đừng để bị cảm đấy.” Hoắc Kiêu vượt qua cô đi thẳng vào phòng ăn.
Vương Nhược Hàm đứng nguyên tại chỗ xoa mặt, vừa ảo não vừa lúng túng.
Hoắc Kiêu bận rộn trong bếp, Vương Nhược Hàm không biết có nên đi vào giúp đỡ hay không.
Do dự nửa ngày, cô vẫn lựa chọn từ bỏ, ngồi co người trên sô pha xem ti vi.
“Ăn cơm thôi.” Hoắc Kiêu bưng món ăn cuối cùng lên.
“Ờ.” Vương Nhược Hàm xỏ dép vào đứng lên đi rửa tay.
Trên bàn có bày một mặn, một chay, một canh, đều là món ăn thường ngày, thiết thực nhưng rất đưa cơm.
Vương Nhược Hàm kinh ngạc cảm thán: “Không tồi đâu, đúng là không lừa người khác.”
Hoắc Kiêu đưa bát đũa cho cô: “Đó là đương nhiên.”
Vương Nhược Hàm rất biết giữ thể diện cho anh, ăn sạch một bát cơm: “Chút nữa tôi rửa bát cho.”
Hoắc Kiêu lắc đầu: “Không cần, có máy rửa bát.”
“Vậy được thôi.”
Vươgn Nhược Hàm rời khỏi bàn ăn, muốn ra tủ lạnh lấy đồ uống, Hoắc Kiêu lên tiếng ngăn cản cô: “Đợi chút nữa thì uống, lạnh.”
“Ờ.” Động tác vặn nắp của cô ngừng lại, đặt chai đồ uống lên bàn.
Bên ngoài vẫn đang mưa bão, chẳng có cách nào ra khỏi nhà, cả buổi chiều Vương Nhược Hàm chỉ ngồi ở phòng khách xem tivi, Hoắc Kiêu thì ngồi trong phòng sách, trừ một lần ra ngoài rót nước, thì không thấy anh trở ra nữa.
Rõ ràng phương thức chung đụng buổi sáng cũng như thế này, nhưng Vương Nhược Hàm cứ cảm giác có chỗ nào không giống.
Có lẽ mọi thứ đều quy kết về cái hắt xì không có mắt kia của mình.
Mãi cho tới trước khi đi ngủ, hai người đều không ngượng không ngùng thế này.
Hoắc Kiêu vẫn ra ngoài rót nước như thường, lúc quay về phòng tiện tay tắt điện.
“Đợi chút.” Vương Nhược Hàm cất tiếng ngăn cản, hỏi: “Bây giờ anh buồn ngủ không?”
Hoắc Kiêu thu tay lại: “Tối nay cũng phải trao đổi à?”
“Có được không?”
“Trao đổi cái gì?”
Vương Nhược Hàm liếm môi dưới: “Dối trá. Anh từng lừa gạt tôi chuyện gì không?”
------oOo------
Hoắc Kiêu bị cô nhìn nổi hết cả da gà lên: “Cái gì?”
Vương Nhược Hàm cố ra vẻ thần bí: “Tôi hiểu rồi.”
“Cô hiểu gì chứ?”
“Chỉ là tôi hiểu rồi thôi.”
Hình như Hoắc Kiêu có thể hiểu, thế nhưng lại không thể nói rõ ra được, anh lắc đầu, đứng dậy nói: “Tôi về phòng đây, cô ngủ sớm đi.”
Anh tắt đèn ở phòng khách, sau đó là tiếng cửa phòng sập khóa, Vương Nhược Hàm ôm chiếc gối vào trong ngực nằm về chỗ cũ.
Cô xoay mặt vào lưng ghế sô pha, nhưng không buồn ngủ, vẫn đang mở mắt suy nghĩ chuyện gì đó.
Nhà hoa của ba tháng trước, có một cô phù dâu núp trong một góc nước mắt nước mũi sụt sùi gặp được một vị khách nam tâm trạng cũng đang tụt dốc mắng người như hát hay.
Tâm tình lúc ấy của hai người họ có lẽ không khác nhau mấy, đều là người lưu lạc nơi chân trời.
Vì không biết tên và thân phận của đối phương, cho nên không hề băn khoăn, ngẫm nghĩ dù sao cũng chỉ là người qua đường, rất nhiều lời đều buột miệng nói ra hết.
Trên chiếc cầu kính lưng chừng núi, hai người sợ cao không thể không có tiếp xúc cơ thể lần đầu tiên theo đúng nghĩa.
Giây phút tới cần đến hai người đều thở phào một hơi, nhìn nhau rồi bật cười.
Tay nắm tay trái tim đập nhanh bởi vì nỗi sợ hãi với độ cao, hiệu ứng của ciếc cầu treo đã sớm biến mất, thế nhưng bắt đầu từ giây phút ấy, tâm tình lặng lẽ biến hóa không cách nào khống chế được.
Chỉ vì one night cho nên đưa ra lời mời sao, có lẽ khoảnh khắc nói ra là vậy, không muốn khiến bản thân mình hối hận, cho nên bấm phím tăng tốc, bận tâm tới anh ta làm gì, dù sao sau này cũng không gặp lại nữa.
Thế nhưng buổi sáng ngày thứ hai, cô-người có một đêm chìm đắm trong cơn sóng, chắc chắn là không nỡ.
Khó khăn lắm mới gặp được người dù là ngoại hình hay tính cách đều phù hợp với gu thẩm mỹ của cô, đương nhiên không muốn chỉ một đêm.
Cô quay về phòng mình sạc pin điện thoại, Vương Nhược Hàm cởi áo khoác ra, cô sờ thấy một chiếc cài cà vạt trong túi áo.
Hình chiếc lá, rất đặc biệt, Vương Nhược Hàm còn nhớ, trong kí ức ngắn ngủi của cô đây chính là kí hiệu của anh.
Sau đó cô phát hiện, hình như là quà của người yêu tặng cho anh.
____Xaivier’s YE
Cho nên là chiếc lá, đúng là lãng mạn thật.
Khi suy nghĩ này nảy ra trong đầu, đồng thời cô như bị một chậu nước lạnh tạt vào, Vương Nhược Hàm cúi đầu.
Lời mời thêm bạn wechat của đối phương cô vờ như không nhìn thấy, sau đó có một lần Chu Dĩ hỏi cô, nói là có người nhặt được đồ của cô.
Vương Nhược Hàm lắc đầu, nói rằng cô không làm rơi đồ gì cả, chắc là người ta nhầm rồi, cứ vậy mà mơ hồ cho qua.
Cô nhớ có một lần Chu Dĩ nói trong nhóm: Thế giới này đúng là nhỏ bé, một người bạn học nghiên cứu sinh với tớ lại là người yêu cũ của Hoắc Kiêu.
Lúc ấy Vương Nhược Hàm không để bụng nói: “Không phải thế giới này nhỏ, mà là thế giới của sinh viên xuất sắc các cậu nhỏ.
“Tớ nhớ tớ còn gửi ảnh của Diệp Thuyền cho các cậu xem, trước kia tớ khá thích cô ta, dòng dõi thư hương môn đệ, tiểu thư khuê các, không thể không nói cô ta và Hoắc Kiêu khá đẹp đôi.”
Lời nói của Chu Dĩ thấp thoáng bên tai, Vương Nhược Hàm xoay người, cô nhìn chằm chằm vào điểm sáng màu đỏ trên điều hòa ngẩn người, trong đầu tràn ngập câu “môn đăng hộ đối”.
Tâm trạng dần trở nên muộn phiền, Vương Nhược Hàm kéo chăn che kín đầu, đều tại cốc cà phê đen ban ngày cướp của Hoắc Kiêu, hại cô giờ đây mất ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Hoắc Kiêu thức dậy, lúc này cô đang thiu thiu ngủ được một lát, nghe thấy có tiếng bước chân thì cô tỉnh dậy luôn.
“Tỉnh rồi?” Hoắc Kiêu đang rót nước nóng vào trong cốc, trên người cũng thay một bộ quần áo mặc ở nhà.
Vương Nhược Hàm dụi mắt, lười biếng “ừ”một tiếng.
Hoắc Kiêu hỏi cô: “Bữa sáng muốn ăn gì?”
Vương Nhược Hàm ngáp một cái rồi trả lời: “Thế nào cũng được.”
Hoắc Kiều cầm điện thoại lên: “Tôi gọi McDonald’s nhé?”
Vương Nhược Hàm đứng dậy đi vào phòng vệ sinh: “Được.”
Mấy phút sau cô trở ra, Hoắc Kiêu đang ngồi trên ghế sô pha xem tivi, kênh thời sự quốc tế buổi sáng.
Giọng phát thanh hệt như tiếng ruồi muỗi khiến trong lòng Vương Nhược Hàm không vui, cho dù trải qua bao nhiêu năm, cô vẫn căm hận mục nghe môn tiếng Anh.
Vừa kéo cửa tủ lạnh lấy chai sữa chua, Hoắc Kiêu cất lời: “Tôi đun nước rồi, vừa mới dậy đừng uống nước lạnh chứ.”
Anh vừa quay đầu, đã thấy Vương Nhược Hàm cầm chai sữa chua tu ừng ực, Hoắc Kiêu hơi nhăn mày lại nhưng vẫn lựa chọn không lắm lời.
Gần nửa tiếng sau nhân viên giao đồ ăn tới tận cửa, Hoắc Kiêu lấy từng món ra bày lên trên bàn.
Vương Nhược Hàm hỏi: “Sao anh gọi nhiều thế?”
Hoắc Kiêu nói: “Nhiều à? Tôi gọi theo lượng dùng của cô đấy.”
Vương Nhược Hàm: “…”
Lúc ăn cơm, Hoắc Kiêu hỏi cô: “Bữa trưa muốn ăn gì, chút nữa tôi đi mua đồ ăn.”
Vương Nhược Hàm nghi ngờ: “Anh nấu cơm?”
Trông tủ lạnh trống hoác của anh không giống như người bình thường hay nấu cơm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoắc Kiêu: “Ừ, tôi nấu.”
Vương Nhược Hàm nghiêm túc hỏi: “Anh biết à?”
Hoắc Kiêu ngước mắt nhìn cô, mỉm cười nói: “Chỉ cần đi du học ở nước ngoài, không có người nào không biết nấu.”
“À?” Vương Nhược Hàm nhướng mày lên, “Vậy tôi rất mong chờ.”
Sau khi ăn xong Vương Nhược Hàm chủ động thu dọn tàn cục, giác ngộ của người ăn nhờ ở đậu vẫn phải có.
Hoắc Kiêu vào phòng sách làm việc, Vương Nhược Hàm ngồi trên sô pha xem tivi, sợ làm phiền đến anh nên cô không dám để âm lượng quá lớn.
Tầm 9h, anh về phòng ngủ thay quần áo.
Trước khi ra khỏi cửa Hoắc Kiêu hỏi lại một lượt: “Muốn ăn thứ gì?”
Vương Nhược Hàm không dám mở miệng, chỉ nói: “Tôi đều được, anh tự mua đi.”
Hoắc Kiêu không nắm chắc, đề nghị nói: “Hay là đi cùng nhau?”
Vương Nhược Hàm chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Thế nhưng tôi không muốn ra ngoài cho lắm.”
“…Vậy tôi mua về thì đừng nói không ăn đấy.”
Vương Nhược Hàm giơ ba ngón tay lên thề: “Tôi đảm bảo anh làm gì tôi ăn nấy.”
Bầu trời bên ngoài âm u nặng nề, hai hôm nay thi thoảng còn có trận mưa kéo theo sấm chớp.
Đúng như dự đoán, Hoắc Kiêu ra khỏi cửa chưa tới hai mươi phút bên ngoài đã đổ mưa, thi thoảng còn xẹt qua tia chớp.
Vương Nhược Hàm đi tới bên cửa sổ, cơn mưa to đang gột rửa toàn bộ thế giới, có vẻ như không tạnh ngay được.
Cô cầm điện thoại lên gọi cho Hoắc Kiêu.
Lúc nhận được điện thoại, Hoắc Kiêu mới biết được ngoài trời đổ mưa qua miệng người khác, anh đang định đi về phía giá bán ô.
“A lô.”
“A lô, sao thế?”
“Anh có mang theo ô không? Ngoài trời đang mưa rồi đó.”
Hoắc Kiêu đặt chiếc ô trên tay về lại giá: “Không.”
Vương Nhược Hàm hỏi tiếp: “Vậy anh lái xe à?”
“Không, tôi mua đồ ở siêu thị trong khu, ra ngoài rẽ một cái là tới.”
Vương Nhược Hàm nói: “Vậy anh đợi tôi nha, tôi xuống đón anh.”
Khóe môi Hoắc Kiêu nhếch lên, lần đầu tiên anh lại thích trời mưa như thế: “Được, trong tủ ở huyền quan có chiếc ô dài, lấy chiếc rộng một chút.”
“Biết rồi.”
Anh thanh toán tiền sau đó đứng ngoài cửa chờ đợi, chẳng bao lâu đã nhìn thấy một bóng người bước ra từ trong màn mưa.
Chiếc ô cán dài màu đen hệt như một cây nấm khống lồ, khiến cô càng trở nên nhỏ bé hơn.
“Thầy Hoắc.” Vương Nhược Hàm nhìn thấy anh, dừng lại vẫy tay, sau đó rảo bước chạy tới.
Hoắc Kiêu đứng yên tại chỗ, mưa rơi vừa dày vừa nặng hạt, gió thổi lạnh lẽo, thế giới của anh chỉ còn lại người trước mắt.
Vương Nhược Hàm chạy vào mái hiên, gập ô lại chống nạnh thở hồng hộc, chiếc áo thun và đuôi tóc bị nước mưa thấm ướt: “Lúc đầu tôi đi nhầm hướng, không tìm được cổng lớn, anh đợi lâu rồi đúng không?”
Hoắc Kiêu lắc đầu, giơ cánh tay lên, dùng mu bàn tay gạt giọt nước trên gò má cô đi.
Đó giống như giọt nước mắt trước kia, anh cũng từng làm như thế này đối với cô.
Hoắc Kiêu nhận lấy ô trong tay cô, bật lên nói: “Đi thôi.”
Vương Nhược Hàm vươn tay ra: “Có cần tôi cầm đỡ anh chút không?”
Hoắc Kiêu túm lấy tay cô đặt lên cánh tay cầm ô của mình: “Không cần đâu, không nặng.”
Vương Nhược Hàm cuộn chặt ngón tay: “Vậy đi thôi.”
Hai người sóng vai đi dưới ô, chậm rãi rảo bước về hướng căn nhà.
Cơn gió mang theo tia nước mưa thổi tung mái tóc, bên tai vang lên tiếng mưa gió tí tách và tiếng tim đập rộn ràng.
Khi tới tầng một Hoắc Kiêu gập ô lại, Vương Nhược Hàm rút tay mình về, cuộn chặt lại.
Tới cửa thang máy thì gặp được hàng xóm, là một đôi vợ chồng trẻ tuổi, chào hỏi lẫn nhau, người đàn ông nhìn Vương Nhược Hàm rồi hỏi Hoắc Kiêu: “Đây là bạn gái hả?”
Hoắc Kiêu và Vương Nhược Hàm nhìn nhau, gật đầu nói: “Ừ.”
Vương Nhược Hàm mỉm cười với bọn họ.
Bốn người lần lượt bước vào thang máy, đôi vợ chồng kia tự nhiên như chốn không người trò chuyện vụn vặt.
Thang máy tới tầng sau, hai người chào tạm biệt rồi bước ra khỏi khoang thang máy.
Đợi đến khi cánh cửa khép lại, Hoắc Kiêu mở miệng: “Nếu không thì không biết giải thích thế nào.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hử?”
“Không nói là bạn gái, thì không biết giải thích tại sao cô lại ở nhà tôi.”
Vương Nhược Hàm gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Về đến cửa nhà, một tay Hoắc Kiêu cầm ô tay kia cầm túi đồ ăn, anh dừng bên cạnh nói với Vương Nhược Hàm: “Tới mở cửa.”
“Ồ.” Vương Nhược Hàm cúi người, nhập ngày sinh của mình vào, rõ ràng biết là Hoắc Kiêu sợ bản thân không nhớ được mật khẩu nên mới sửa lại, nhưng nhập từng con số thế này vẫn có cảm giác hơi kì lạ.
Tích một tiếng cửa được mở ra, Vương Nhược Hàm vào nhà trước.
Tiếng khóa cửa sập lại, túi ni lon bị ném xuống dưới đất, Hoắc Kiêu đứng ngay sau lưng cô, chẳng rõ vì sao trái tim cô lại đập rộn ràng đến thế.
Cô có dự cảm tiếp theo đó sẽ xảy ra chuyện gì, từ khoảnh khắc anh lau đi giọt nước mưa trên má giúp cô thì sớm muộn gì sự việc cũng sẽ phát triển theo chiều hướng không thể khống chế nổi.
Hô hấp của Vương Nhược Hàm trở nên dồn dập, cô không dám nghĩ tiếp nữa.
“Bỗng nhiên tôi có một việc rất muốn làm.”Giọng nói của Hoắc Kiêu dán tới rất gần.
Vương Nhược Hàm cắn môi dưới nói: “Việc gì?”
“Quay đầu.”
Vương Nhược Hàm cúi đầu, chậm chạp xoay người lại, không dám hô hấp.
Khoảnh khắc anh sải bước tiến lên phía trước, Vương Nhược Hàm vô thức lùi về sau.
Hoắc Kiêu áp sát tới, kéo gần khoảng cách giữa hai nguwoif.
Vương Nhược Hàm không còn lùi về sau nữa, cô ngước mắt lên nhìn anh.
Cùng bị ướt mưa, thế nhưng vẻ ngoài của Hoắc Kiêu vẫn lịch lãm sạch sẽ, dường như cô chưa từng thấy dáng vẻ nhếch nhác của anh bao giờ.
Giây phụt anh đặt bàn tay lên má trái của cô, hơi thở của Vương Nhược Hàm như run rẩy.
Hoắc Kiêu không hề do dự cúi người áp sát, giây phút trước khi cánh môi đặt xuống, Vương Nhược Hàm lại nghiêng mặt rồi đẩy anh ra.
Sau đó trong căn phòng vang lên một tiếng hắn xì giòn tan.
Vương Nhược Hàm xoa mũi, cúi thấp đầu xuống, xấu hổ không dám ngẩng đầu.
“Tôi đi rót cho em cốc nước, đừng để bị cảm đấy.” Hoắc Kiêu vượt qua cô đi thẳng vào phòng ăn.
Vương Nhược Hàm đứng nguyên tại chỗ xoa mặt, vừa ảo não vừa lúng túng.
Hoắc Kiêu bận rộn trong bếp, Vương Nhược Hàm không biết có nên đi vào giúp đỡ hay không.
Do dự nửa ngày, cô vẫn lựa chọn từ bỏ, ngồi co người trên sô pha xem ti vi.
“Ăn cơm thôi.” Hoắc Kiêu bưng món ăn cuối cùng lên.
“Ờ.” Vương Nhược Hàm xỏ dép vào đứng lên đi rửa tay.
Trên bàn có bày một mặn, một chay, một canh, đều là món ăn thường ngày, thiết thực nhưng rất đưa cơm.
Vương Nhược Hàm kinh ngạc cảm thán: “Không tồi đâu, đúng là không lừa người khác.”
Hoắc Kiêu đưa bát đũa cho cô: “Đó là đương nhiên.”
Vương Nhược Hàm rất biết giữ thể diện cho anh, ăn sạch một bát cơm: “Chút nữa tôi rửa bát cho.”
Hoắc Kiêu lắc đầu: “Không cần, có máy rửa bát.”
“Vậy được thôi.”
Vươgn Nhược Hàm rời khỏi bàn ăn, muốn ra tủ lạnh lấy đồ uống, Hoắc Kiêu lên tiếng ngăn cản cô: “Đợi chút nữa thì uống, lạnh.”
“Ờ.” Động tác vặn nắp của cô ngừng lại, đặt chai đồ uống lên bàn.
Bên ngoài vẫn đang mưa bão, chẳng có cách nào ra khỏi nhà, cả buổi chiều Vương Nhược Hàm chỉ ngồi ở phòng khách xem tivi, Hoắc Kiêu thì ngồi trong phòng sách, trừ một lần ra ngoài rót nước, thì không thấy anh trở ra nữa.
Rõ ràng phương thức chung đụng buổi sáng cũng như thế này, nhưng Vương Nhược Hàm cứ cảm giác có chỗ nào không giống.
Có lẽ mọi thứ đều quy kết về cái hắt xì không có mắt kia của mình.
Mãi cho tới trước khi đi ngủ, hai người đều không ngượng không ngùng thế này.
Hoắc Kiêu vẫn ra ngoài rót nước như thường, lúc quay về phòng tiện tay tắt điện.
“Đợi chút.” Vương Nhược Hàm cất tiếng ngăn cản, hỏi: “Bây giờ anh buồn ngủ không?”
Hoắc Kiêu thu tay lại: “Tối nay cũng phải trao đổi à?”
“Có được không?”
“Trao đổi cái gì?”
Vương Nhược Hàm liếm môi dưới: “Dối trá. Anh từng lừa gạt tôi chuyện gì không?”
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro