Mở Cửa Hàng Ở Các Vị Diện: Tôi Dựa Vào Đánh Giá 5 Sao Để Làm Giàu
Chương 44
Đản Đản Nghĩ
2024-11-14 13:19:38
Đội trưởng Ngưu chưa nói xong, có nhân viên tinh mắt la lên:
“Mau lên hàng mới đi, không đủ cho chúng tôi ăn!”
Các khách khác thấy thế cũng sôi nổi cười hùa theo.
Ở toàn bộ Phong Đô này, chỉ có một cửa hàng bán đồ ăn bình thường, nhưng nếu ngày nào cũng ăn có mấy món, rồi cũng sẽ ngán.
Có người thích ăn cơm, có người thích ăn mì.
Có người thích uống coca, có người không thể sống thiếu cafe.
Huống hồ, từ trước đến nay cửa hàng tiện lợi không chỉ bán đồ ăn vặt đơn giản.
Tiện lợi tiện lợi, không biết cuộc sống người dân Phong Đô có cần đồ dùng hằng ngày không? Đây cũng là vấn đề chủ cửa hàng như Cố Tinh Yên cần suy nghĩ.
Đội trưởng Ngưu gãi đầu, nhìn kệ hàng trống hoác.
“Bà chủ, chẳng lẽ cô thiếu tiền?”
Có vài người khách không nghĩ nhiều nghi ngờ nói:
“Chắc không đâu, ngày nào cửa hàng cũng bán hết trước giờ đóng cửa mà.”
Khách hàng nói thế nhanh chóng bị người khác giữ chặt, thì thầm giải thích:
“Ngốc hả! Chắc chắn là khó khăn ở nguồn hàng.”
Khách hơi hiểu tình hình cũng ra vẻ “tôi biết ngay mà”, nói:
“Dễ hiểu mà, Phong Đô chúng ta có Phong Đô tệ, nhưng nếu nhập hàng từ yêu giới, tiên giới hay nhân giới, có thể họ không thèm Phong Đô tệ của chúng ta.”
“Không biết tỷ giá hối đoái tam giới thế nào?”
“Wow, đại lão, có yêu giới với tiên giới thật à? Tôi mới làm quỷ nên tôi sẽ tin thật đó.”
Cố Tinh Yên lắc đầu cười gượng, nói với đội trưởng Ngưu:
“Haiz, đúng vậy, nhưng tình hình kinh doanh của tiệm đang tốt lên từng ngày nên vấn đề tài chính sẽ sớm được giải quyết.”
Đội trưởng Ngưu gật đầu nói:
“Mọi người cùng nghĩ cách, bà chủ đừng thấy áp lực quá.”
Chỉ cần nguồn cung nhiều, thế chẳng phải anh ấy muốn ăn bao nhiêu thì ăn à?
Cùng là minh thực, mặc dù hàm lượng trong đồ ăn vặt của cửa hàng tiện lợi không bằng 1% sản phẩm của Mạnh Bà nhưng nó vừa ngon vừa rẻ.
Nếu một viên bò viên không đủ, vậy thì mười xâu!
Ai muốn nhịn ánh mắt bố thí của đám phụ nữ mắt cao hơn đầu đó đâu.
Đề tài mỗi ngày nhắc vô số lần đến đây kết thúc.
Thành viên đội tuần tra ngồi thêm một lúc rồi sôi nổi rời đi.
Việc hôm nay đội tuần tra đến đây chính là hiệu quả tuyên truyền tốt nhất cho người dân xung quanh.
Đến đội tuần tra cũng chịu đến cửa hàng này thì chắc chắn không có vấn đề.
Huống chi mọi người đã quan sát vài ngày, luôn có người cầm đồ ăn thơm nức mũi đi ra, làm họ thèm gần chết.
Không được, cửa hàng hay bán hết sớm, họ phải tranh thủ nhanh tay.
Kết quả hôm nay còn đóng cửa sớm hơn hôm qua một tiếng.
Cố Tinh Yên đóng cửa hàng, kết thúc công việc một ngày, về nhà vệ sinh nhân viên trong kho hàng rửa mặt.
Mỗi ngày trước khi ngủ đều tự hỏi:
Hôm nay vấn đề tài chính được giải quyết chưa?
OK, đương nhiên là chưa, vậy thì ngủ ngon!
Cố Tinh Yên kiên kiên cường nhắm mắt lại, thầm nghĩ có nên tăng giá một xíu không?
Bỗng nhiên tiếng điện thoại vang lên, không biết là thông báo của app nào.
Cố Tinh Yên tạm thời chưa buồn ngủ lắm, mở ra nhìn, ngỡ ngàng.
[Alipay đã nhân: …Tệ!]
“Hả?”
Cố Tinh Yên bật dậy, nếu không phải cô nhẹ cân thì chắc cái giường gấp này không chịu nổi sức nặng của cô.
“Chẳng lẽ có người chuyển nhầm?”
Cô xoa mắt, đọc thông báo lần nữa.
“Năm số bốn! Đùa hay thật vậy? Chẳng lẽ bởi vì giao tiếp với quỷ mỗi ngày? Cô có hoa mắt không nhỉ?”
…
Một tiếng trước.
Một đội nhân mã đi dọc theo con đường thường lui tới, tiếp tục tuần tra, bỗng nhiên một luồng sóng không gian kỳ lạ xuất hiện.
“Pháp thuật triệu hoán?”
Đội trưởng Ngưu nheo mắt, anh ấy cứ thấy sóng này cực kỳ quen thuộc.
Các đội viên chưa kịp bày ra tư thế phòng ngự thì thấy một luồng sức mạnh hút đội trưởng Ngưu đang đề phòng đi.
“Đội trưởng?!”
“Sức mạnh gì lợi hại vậy?”
“Mau về bẩm báo đại đội trưởng.”
So với các đội viên đang kinh hoảng, đội trưởng Ngưu bình tĩnh hơn, khi tiến vào không gian truyền tống, anh ấy lập tức hiểu lý do.
“Mau lên hàng mới đi, không đủ cho chúng tôi ăn!”
Các khách khác thấy thế cũng sôi nổi cười hùa theo.
Ở toàn bộ Phong Đô này, chỉ có một cửa hàng bán đồ ăn bình thường, nhưng nếu ngày nào cũng ăn có mấy món, rồi cũng sẽ ngán.
Có người thích ăn cơm, có người thích ăn mì.
Có người thích uống coca, có người không thể sống thiếu cafe.
Huống hồ, từ trước đến nay cửa hàng tiện lợi không chỉ bán đồ ăn vặt đơn giản.
Tiện lợi tiện lợi, không biết cuộc sống người dân Phong Đô có cần đồ dùng hằng ngày không? Đây cũng là vấn đề chủ cửa hàng như Cố Tinh Yên cần suy nghĩ.
Đội trưởng Ngưu gãi đầu, nhìn kệ hàng trống hoác.
“Bà chủ, chẳng lẽ cô thiếu tiền?”
Có vài người khách không nghĩ nhiều nghi ngờ nói:
“Chắc không đâu, ngày nào cửa hàng cũng bán hết trước giờ đóng cửa mà.”
Khách hàng nói thế nhanh chóng bị người khác giữ chặt, thì thầm giải thích:
“Ngốc hả! Chắc chắn là khó khăn ở nguồn hàng.”
Khách hơi hiểu tình hình cũng ra vẻ “tôi biết ngay mà”, nói:
“Dễ hiểu mà, Phong Đô chúng ta có Phong Đô tệ, nhưng nếu nhập hàng từ yêu giới, tiên giới hay nhân giới, có thể họ không thèm Phong Đô tệ của chúng ta.”
“Không biết tỷ giá hối đoái tam giới thế nào?”
“Wow, đại lão, có yêu giới với tiên giới thật à? Tôi mới làm quỷ nên tôi sẽ tin thật đó.”
Cố Tinh Yên lắc đầu cười gượng, nói với đội trưởng Ngưu:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Haiz, đúng vậy, nhưng tình hình kinh doanh của tiệm đang tốt lên từng ngày nên vấn đề tài chính sẽ sớm được giải quyết.”
Đội trưởng Ngưu gật đầu nói:
“Mọi người cùng nghĩ cách, bà chủ đừng thấy áp lực quá.”
Chỉ cần nguồn cung nhiều, thế chẳng phải anh ấy muốn ăn bao nhiêu thì ăn à?
Cùng là minh thực, mặc dù hàm lượng trong đồ ăn vặt của cửa hàng tiện lợi không bằng 1% sản phẩm của Mạnh Bà nhưng nó vừa ngon vừa rẻ.
Nếu một viên bò viên không đủ, vậy thì mười xâu!
Ai muốn nhịn ánh mắt bố thí của đám phụ nữ mắt cao hơn đầu đó đâu.
Đề tài mỗi ngày nhắc vô số lần đến đây kết thúc.
Thành viên đội tuần tra ngồi thêm một lúc rồi sôi nổi rời đi.
Việc hôm nay đội tuần tra đến đây chính là hiệu quả tuyên truyền tốt nhất cho người dân xung quanh.
Đến đội tuần tra cũng chịu đến cửa hàng này thì chắc chắn không có vấn đề.
Huống chi mọi người đã quan sát vài ngày, luôn có người cầm đồ ăn thơm nức mũi đi ra, làm họ thèm gần chết.
Không được, cửa hàng hay bán hết sớm, họ phải tranh thủ nhanh tay.
Kết quả hôm nay còn đóng cửa sớm hơn hôm qua một tiếng.
Cố Tinh Yên đóng cửa hàng, kết thúc công việc một ngày, về nhà vệ sinh nhân viên trong kho hàng rửa mặt.
Mỗi ngày trước khi ngủ đều tự hỏi:
Hôm nay vấn đề tài chính được giải quyết chưa?
OK, đương nhiên là chưa, vậy thì ngủ ngon!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Tinh Yên kiên kiên cường nhắm mắt lại, thầm nghĩ có nên tăng giá một xíu không?
Bỗng nhiên tiếng điện thoại vang lên, không biết là thông báo của app nào.
Cố Tinh Yên tạm thời chưa buồn ngủ lắm, mở ra nhìn, ngỡ ngàng.
[Alipay đã nhân: …Tệ!]
“Hả?”
Cố Tinh Yên bật dậy, nếu không phải cô nhẹ cân thì chắc cái giường gấp này không chịu nổi sức nặng của cô.
“Chẳng lẽ có người chuyển nhầm?”
Cô xoa mắt, đọc thông báo lần nữa.
“Năm số bốn! Đùa hay thật vậy? Chẳng lẽ bởi vì giao tiếp với quỷ mỗi ngày? Cô có hoa mắt không nhỉ?”
…
Một tiếng trước.
Một đội nhân mã đi dọc theo con đường thường lui tới, tiếp tục tuần tra, bỗng nhiên một luồng sóng không gian kỳ lạ xuất hiện.
“Pháp thuật triệu hoán?”
Đội trưởng Ngưu nheo mắt, anh ấy cứ thấy sóng này cực kỳ quen thuộc.
Các đội viên chưa kịp bày ra tư thế phòng ngự thì thấy một luồng sức mạnh hút đội trưởng Ngưu đang đề phòng đi.
“Đội trưởng?!”
“Sức mạnh gì lợi hại vậy?”
“Mau về bẩm báo đại đội trưởng.”
So với các đội viên đang kinh hoảng, đội trưởng Ngưu bình tĩnh hơn, khi tiến vào không gian truyền tống, anh ấy lập tức hiểu lý do.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro