Mở Cửa Hàng Ở Các Vị Diện: Tôi Dựa Vào Đánh Giá 5 Sao Để Làm Giàu
Chương 49
Đản Đản Nghĩ
2024-11-14 13:19:38
Đội trưởng Ngưu không ngờ làm vậy cũng được, hơn nữa nếu làm vậy, bốn mươi nghìn này không phải do mình anh ấy tặng mà cũng có lợi cho anh ấy nên lập tức tán thành:
“Vậy thì tốt quá! Bà chủ cô khéo quá.”
[Ting! Thần ngưu Ngũ Sắc tiến hành nạp tiền: Tệ!]
Hệ thống gần như không chủ động nói chuyện phá lệ lên tiếng nhắc nhở.
Cố Tinh Yên hơi mừng rỡ, vốn dĩ cô định chờ lúc đội trưởng Ngưu mua đồ, dùng Phong Đô tệ của mình trả.
Công ty này lười quá đi, cô phải tự tìm hiểu hết, không cung cấp dịch vụ chăm sóc khách hàng nào!
Nhưng phàn nàn thì phàn nàn, số tiền này có thể chống chọi được khoảng mười ngày nhưng nếu tăng lượng hàng hoá và chủng loại thì tốc độ tiêu sẽ nhanh hơn.
Không giải quyết tận gốc được!
Đội trưởng Ngưu không biết cô đang âm thầm tính toán, vui vẻ đi mua đồ.
Anh ấy nhìn tủ lạnh còn đầy đồ uống, nghĩ rồi khiêng thẳng một thùng sprite lạnh.
“Bà chủ, tôi mua thùng sprite cho các anh em trong đội tôi, cô thấy được không?”
Chủ yếu là anh ấy sợ lấy nhiều quá sẽ khiến các khách khác bất mãn.
Đương nhiên Cố Tinh Yên sẽ không từ chối yêu cầu hợp lý của khách hàng, nói:
“Không thành vấn đề! Đến lúc đó tôi trừ trực tiếp vào tiền của anh là được.”
Trên thực tế, một vài khách trong cửa hàng thấy đội trưởng đội tuần tra mua, mà còn mua cho đội tuần tra mỗi ngày chịu thương chịu khó phụ trách công tác trị an nên hoàn toàn không có ý kiến gì, thậm chí còn kiến nghị Cố Tinh Yên nhập thêm nhiều hàng.
“Ha ha ha, cảm ơn mọi người thông cảm.”
Đội trưởng Ngưu hào sảng vỗ ngực mình:
“Sau này có vấn đề gì cứ tìm đội tuần tra chúng tôi, đừng ngại.”
Cửa hàng tiện lợi có tiếng vỗ tay thưa thớt và tiếng khách khứa cười đùa.
Thoáng chốc đã đóng gói xong mười cây xúc xích và lẩu oden mười xâu bò viên của đội trưởng Ngưu.
Đội trưởng Ngưu mang đến khu ăn uống bắt đầu ăn từng miếng từng miếng.
Thần kỳ là vài ngày qua kể từ khi tiếp xúc với đội tuần tra, khoảng cách giữa khách hàng cửa hàng tiện lợi và đội tuần tra như gần gũi hơn rất nhiều.
Rất nhiều người trong lúc ăn chủ động bắt chuyện với đội trưởng Ngưu.
Trong bầu không khí hoà thuận vui vẻ, một ông cụ mặc đơn giản đến mức có thể nói là mộc mạc, nghiêm túc chắp tay sau lưng đi đến.
Ông cụ mặt đầy nếp nhăn, tóc và quần áo lại nghiêm chỉnh cực kỳ, khí chất đạm bạc và kiêu căng của văn nhân nho nhã.
Lần đầu tiên Cố Tinh Yên gặp khách hàng mới, nhiệt tình mỉm cười nói:
“Xin chào, chào mừng quý khách, xin hỏi quý khách muốn dùng gì?”
Ông cụ gật đầu, rụt rè nói:
“Cảm ơn, tôi tự xem trước đã.”
Sau đó ông ấy đi đến quầy thức ăn trước, ánh mắt quan sát máy nướng xúc xích đang sáng đèn, lập tức gọi ba cây xúc xích nướng.
“Vâng, cụ chờ một lúc ạ.”
Cố Tinh Yên mở vách kính ngăn của máy nướng xúc xích, gắp từng cây bỏ vào túi giấy.
Ông cụ lại đến máy lẩu oden bên cạnh, nhìn nước lẩu nóng hổi sôi sùng sùng và đồ ăn phong phú, nuốt nước miếng.
“Cái này bán sao?”
“1 đồng/xâu, một phần bảy xâu, có thể tự thêm gia vị, có tương cà và tương ớt ở cạnh quầy thu ngân.”
Ông cụ nhíu mày không thể tin nổi, thầm nói:
“Rẻ quá, không bình thường.”
Bỏ bao công sức để buôn lậu nguyên liệu vào đây nhưng lại bán rẻ như vậy, có ý đồ gì?
“Vậy cho tôi một phần, có bao gồm trứng luộc nước trà không?”
“Không ạ, trứng 2 đồng/quả, đây là trứng gà tươi sạch, rất bổ dưỡng.”
Ông cụ không do dự nhiều:
“Thêm một quả tôi nếm thử xem.”
Nói rồi ông ấy chắp tay sau lưng đi về phía tủ lạnh.
Trong lúc đi, khoé mắt ông ấy chợt nhìn thoáng qua bức tường bên cạnh, trên đó có treo một lá cờ đỏ.
Trên đó viết tám chữ “Dám làm việc nghĩa, vì quỷ trừ hại!”, bên dưới còn viết “Đội tuần tra đường phố khu 9 Phong Đô.”
Ông ấy càng nhíu chặt mày, ngay cả đội tuần tra cũng cấu kết với cửa hàng này à…
“Vậy thì tốt quá! Bà chủ cô khéo quá.”
[Ting! Thần ngưu Ngũ Sắc tiến hành nạp tiền: Tệ!]
Hệ thống gần như không chủ động nói chuyện phá lệ lên tiếng nhắc nhở.
Cố Tinh Yên hơi mừng rỡ, vốn dĩ cô định chờ lúc đội trưởng Ngưu mua đồ, dùng Phong Đô tệ của mình trả.
Công ty này lười quá đi, cô phải tự tìm hiểu hết, không cung cấp dịch vụ chăm sóc khách hàng nào!
Nhưng phàn nàn thì phàn nàn, số tiền này có thể chống chọi được khoảng mười ngày nhưng nếu tăng lượng hàng hoá và chủng loại thì tốc độ tiêu sẽ nhanh hơn.
Không giải quyết tận gốc được!
Đội trưởng Ngưu không biết cô đang âm thầm tính toán, vui vẻ đi mua đồ.
Anh ấy nhìn tủ lạnh còn đầy đồ uống, nghĩ rồi khiêng thẳng một thùng sprite lạnh.
“Bà chủ, tôi mua thùng sprite cho các anh em trong đội tôi, cô thấy được không?”
Chủ yếu là anh ấy sợ lấy nhiều quá sẽ khiến các khách khác bất mãn.
Đương nhiên Cố Tinh Yên sẽ không từ chối yêu cầu hợp lý của khách hàng, nói:
“Không thành vấn đề! Đến lúc đó tôi trừ trực tiếp vào tiền của anh là được.”
Trên thực tế, một vài khách trong cửa hàng thấy đội trưởng đội tuần tra mua, mà còn mua cho đội tuần tra mỗi ngày chịu thương chịu khó phụ trách công tác trị an nên hoàn toàn không có ý kiến gì, thậm chí còn kiến nghị Cố Tinh Yên nhập thêm nhiều hàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ha ha ha, cảm ơn mọi người thông cảm.”
Đội trưởng Ngưu hào sảng vỗ ngực mình:
“Sau này có vấn đề gì cứ tìm đội tuần tra chúng tôi, đừng ngại.”
Cửa hàng tiện lợi có tiếng vỗ tay thưa thớt và tiếng khách khứa cười đùa.
Thoáng chốc đã đóng gói xong mười cây xúc xích và lẩu oden mười xâu bò viên của đội trưởng Ngưu.
Đội trưởng Ngưu mang đến khu ăn uống bắt đầu ăn từng miếng từng miếng.
Thần kỳ là vài ngày qua kể từ khi tiếp xúc với đội tuần tra, khoảng cách giữa khách hàng cửa hàng tiện lợi và đội tuần tra như gần gũi hơn rất nhiều.
Rất nhiều người trong lúc ăn chủ động bắt chuyện với đội trưởng Ngưu.
Trong bầu không khí hoà thuận vui vẻ, một ông cụ mặc đơn giản đến mức có thể nói là mộc mạc, nghiêm túc chắp tay sau lưng đi đến.
Ông cụ mặt đầy nếp nhăn, tóc và quần áo lại nghiêm chỉnh cực kỳ, khí chất đạm bạc và kiêu căng của văn nhân nho nhã.
Lần đầu tiên Cố Tinh Yên gặp khách hàng mới, nhiệt tình mỉm cười nói:
“Xin chào, chào mừng quý khách, xin hỏi quý khách muốn dùng gì?”
Ông cụ gật đầu, rụt rè nói:
“Cảm ơn, tôi tự xem trước đã.”
Sau đó ông ấy đi đến quầy thức ăn trước, ánh mắt quan sát máy nướng xúc xích đang sáng đèn, lập tức gọi ba cây xúc xích nướng.
“Vâng, cụ chờ một lúc ạ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Tinh Yên mở vách kính ngăn của máy nướng xúc xích, gắp từng cây bỏ vào túi giấy.
Ông cụ lại đến máy lẩu oden bên cạnh, nhìn nước lẩu nóng hổi sôi sùng sùng và đồ ăn phong phú, nuốt nước miếng.
“Cái này bán sao?”
“1 đồng/xâu, một phần bảy xâu, có thể tự thêm gia vị, có tương cà và tương ớt ở cạnh quầy thu ngân.”
Ông cụ nhíu mày không thể tin nổi, thầm nói:
“Rẻ quá, không bình thường.”
Bỏ bao công sức để buôn lậu nguyên liệu vào đây nhưng lại bán rẻ như vậy, có ý đồ gì?
“Vậy cho tôi một phần, có bao gồm trứng luộc nước trà không?”
“Không ạ, trứng 2 đồng/quả, đây là trứng gà tươi sạch, rất bổ dưỡng.”
Ông cụ không do dự nhiều:
“Thêm một quả tôi nếm thử xem.”
Nói rồi ông ấy chắp tay sau lưng đi về phía tủ lạnh.
Trong lúc đi, khoé mắt ông ấy chợt nhìn thoáng qua bức tường bên cạnh, trên đó có treo một lá cờ đỏ.
Trên đó viết tám chữ “Dám làm việc nghĩa, vì quỷ trừ hại!”, bên dưới còn viết “Đội tuần tra đường phố khu 9 Phong Đô.”
Ông ấy càng nhíu chặt mày, ngay cả đội tuần tra cũng cấu kết với cửa hàng này à…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro