Dữ nhiều lành í...
2024-11-09 23:34:00
Đùng!!
Một búa mạnh mẽ của Chung Lệ Song đập mặt đất, kình khí chấn động bốn phía đánh chiến sĩ man nhân người ngã ngựa đổ.
Mà lúc này Tử Nhược Yên gầm lên, cũng lan truyền ra, vang vọng toàn bộ chiến trường.
Chung Lệ Song vội vàng ngẩng đầu, nhìn thấy Tử Nhược Yên bị phong khốn, sắc mặt kịch biến:
- Bệ hạ!!
- Không nên tới, cố thủ biên quan, không nên để cho man nhân đột phá.
Tử Nhược Yên quát lên, ngăn cản Chung Lệ Song công kích.
Quân lệnh như núi!
Bệ hạ có chỉ, dù Chung Lệ Song lo lắng an nguy của Tử Nhược Yên, vẫn cắn răng rút lui.
Bên trong trận Nhiên Huyết Phong Linh, Tử Nhược Yên khẽ nhếch môi đỏ, khẽ nhả khẩu khí, phía trước bỗng dưng hiện ra hàn sương.
- Cam chịu số phận đi, Nữ Đế Đại Viêm.
Cổ Tu bắt lấy cốt trượng, vẫn không nhúc nhích.
Tử Nhược Yên khoanh chân ngồi ở giữa không trung, đặt trường kiếm hàn sương ở trên đầu gối:
- Trẫm không hiểu, đáng giá không?
Dùng trận Nhiên Huyết Phong Linh này, ngươi lại không có khả năng đột phá cảnh giới.
Cổ Tu ho nhẹ hai tiếng, cười nói:
- Đương nhiên đáng giá!
- Có món thù lao này, man quốc có tư cách tiếp tục ra bắc, bắt lấy lãnh thổ mới.
- Từ khi phụ hoàng ngươi đột nhiên mất tích, ta biết ngay, nước Hoàng triều Đại Viêm, quá sâu.
- Man quốc, vẫn nên trốn xa một chút mới tốt.
Tử Nhược Yên trầm mặc, ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm Cổ Tu.
Tổng bộ Huyết Vân lâu có khả năng trả thù, Độc Chiểu lão nhân Hắc Hồn Điện uy hiếp, đúng là để cho người phiền lòng ý loạn.
Hô...
Lại phun ra miệng hàn khí, Tử Nhược Yên để cho nhiệt độ cơ thể bản thân hạ xuống, cưỡng bách mình tỉnh táo lại.
Tâm tình, rất nhanh lắng xuống, gấp gáp nổi giận, không giải quyết được bất cứ vấn đề gì.
Nàng duy nhất có thể làm chính là nghĩ biện pháp, sớm thoát vây, trở về Hoàng triều Đại Viêm.
Để cho tổn thất giảm bớt đến thấp nhất.
Cổ Tu cầm giữ cốt trượng, nhìn Tử Nhược Yên bị mình ngăn cản, khen ngợi không thôi.
- Không hổ là Nữ Đế Đại Viêm thanh danh hiển hách, không bị tâm tình khống chế, lãng phí linh khí bản thân, xem bộ dáng là đang tích góp lực lượng, tìm cơ hội.
Nhưng bất kể như thế nào, hoàn thành nhiệm vụ ngăn cản ngươi là được, đáng thương những người vô tội kia a.
Ánh mắt Cổ Tu nhìn về phía Hoàng triều Đại Viêm, thở dài.
Hết cách rồi, mọi thứ vì man quốc!
...
Hoàng triều Đại Viêm, trên núi Thanh Viêm.
- Thịt lợn rừng săn được ở đây thơm hơn nhiều, nước ngọt, núi đẹp.
Tiêu Thiên quệt dầu trên miệng, ợ một cái.
Thoải mái.
Bên cạnh có một bộ xương khổng lồ, có lẽ một núi thịt lợn rừng nhỏ đã lọt vào bụng Tiêu Thiên.
- Thân vương đại nhân, ngươi đây cũng quá tham ăn đi.
Chung Linh ở bên cạnh, nhìn bộ xương kia, khóe miệng co giật.
Không nói nàng, nữ cấm vệ bên cạnh coi chừng, cũng trố mắt nghẹn họng.
Các nàng không nghĩ ra, bụng Tiêu Thiên làm sao có thể chứa được nhiều thịt như vậy.
- Tiêu hóa tốt, không có cách nào.
Tiêu Thiên dùng cỏ mịn xỉa răng, thuận miệng trả lời.
Trên thực tế, chính là vì thân thể của hắn quá mức mạnh mẽ, năng lực tiêu hóa có thể nói nghịch thiên.
Gần như không có đồ vật gì mà Tiêu Thiên không tiêu hóa nổi.
Dù nghèo đến ăn đất nhưng vẫn có thể tiêu hóa được chất dinh dưỡng, chính là khuếch đại như vậy.
Đương nhiên, được Nữ Đế bao nuôi, muốn luân lạc tới ăn đất, rất khó.
- Núi tốt nước tốt, núi Thanh Viêm này thật là không tồi, nếu chúng ta có thể cho thuê và chăn nuôi một ít gia súc thì tốt biết bao?
- Lúc này, cũng nên trở về đi ngủ giấc trưa rồi.
Tiêu Thiên chống đỡ đầu gối đứng lên, dòm xung quanh:
- Hừm, làm sao thiếu người, thủ lĩnh Lưu Diễm các ngươi đâu?
- Ta nhờ nàng đi trấn Thanh Viêm mang chút rượu Thanh Viêm trở về, để cho Thân vương đại nhân nếm thử.
Chung Linh nhẹ giọng giải thích.
- Kỳ thực, cũng hi vọng Lưu tỷ thuận tiện tế bái trượng phu nàng một chút.
Tiêu Thiên có chút bất ngờ:
- Trấn Thanh Viêm? Thôn trấn ban đầu trượng phu của nàng tử thủ, ngay gần đây?
- Đúng, ta nhớ Lưu tỷ khẳng định muốn báo cho trượng phu nàng tin tức tốt Huyết Vân lâu bị tiêu diệt.
Chung Linh thận trọng nói.
- Thân vương đại nhân, cũng đừng trách ta tự quyết định.
- Đáng nói là rượu trấn Thanh Viêm, thật uống rất ngon.
- Vì nó được ủ từ suối của núi Thanh Viêm, có một hương vị khác.
Nhìn ánh mắt Chung Linh cẩn thận từng li từng tí, Tiêu Thiên thở dài:
- Ngươi có thể bình tĩnh chút hay không, ngươi làm cho ta rất đáng sợ vậy, như một người xấu.
- Hắc hắc...
Chung Linh cười cười xấu hổ, hết cách rồi, bóng mờ tâm lý lúc đầu Tiêu Thiên triển khai toàn bộ sát khí mang cho nàng, trong lúc nhất thời còn chưa thể tiêu tán.
- Trấn Thanh Viêm...
Tiêu Thiên nhẹ giọng nỉ non, đối với cái trấn này, hắn có chút hứng thú.
Hắn không phải người ngu, Tiêu Thiên cảm thấy hoàn cảnh Thanh Viêm núi này khẳng định đặc thù.
Không thì tại sao thịt mồi trên núi này lại ngon như vậy?
Cơm nấu ở suối núi này ngon hơn cơm trong cung nhiều như vậy?
- Đất nước nuôi dân.
Tiêu Thiên mở miệng cười.
- Nếu rượu trên trấn không tệ, phương diện thức ăn chắc chắn sẽ không khiến người ta thất vọng đi?
- Nếu quả thật không tệ, bỏ tiền để cho bách tính trấn Thanh Viêm giúp đỡ nuôi chút súc vật, cộng với rượu ngon, sau này cái miệng này sẽ không bao giờ mắc nợ.
- Đi đi đi, dẫn đường, ta muốn đi trấn Thanh Viêm khảo sát đất một phen.
Tiêu Thiên ra lệnh cho Chung Linh.
Chung Linh liếc nhìn xung quanh doanh trướng và con mồi:
- Vậy những thứ này làm sao bây giờ, lỡ chúng ta đi lên trấn, Lưu tỷ vừa vặn trở về, bỏ lỡ lẫn nhau thì sao?
- Đơn giản, các ngươi lưu lại nơi này, ước chừng sau nửa giờ, không thấy chúng ta và Lưu Diễm trở về, mang theo đồ vật hồi cung.
Tiêu Thiên quay đầu lại nói với nữ cấm vệ bên cạnh.
Đám nữ cấm vệ này trố mắt nhìn nhau, một người trong đó chắp tay nói:
- Thân vương đại nhân, chức trách của chúng ta là thủ vệ an toàn của ngươi, cái kia...
- Đi, các ngươi cộng lại đều không đánh lại tiểu nha đầu này, không cần thiết.
Tiêu Thiên khoát tay một cái, cắt ngang lời nói của nữ cấm vệ này.
- Các ngươi cứ coi như nửa ngày nghỉ phép, nghỉ ngơi thật tốt, kết hợp làm việc với nghỉ ngơi.
Nói xong, Tiêu Thiên đều không chờ đám nữ cấm vệ này hồi phục lại, đã rời khỏi dưới sự dẫn dắt của Chung Linh.
Đến lúc thân ảnh hai người biến mất, đám nữ cấm vệ đối mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ nhún vai một cái.
- Thân vương thật đúng là tùy hứng, đối với ăn và ngủ, đặc biệt cố chấp.
- Cũng không biết bệ hạ, rốt cuộc là coi trọng hắn điểm nào.
- Thiếu tướng quân kỳ quái hơn, nàng vậy mà cùng bệ hạ cướp...
Vù vù...
Nữ cấm vệ này còn chưa nói hết lời đã bị đồng bọn khác vội vàng tiến lên che miệng, tránh cho nàng tiếp tục qua loa mở miệng.
- Ăn nói cẩn thận, ăn nói cẩn thận a.
Trấn Thanh Viêm, cửa trấn.
Một bia mộ đứng bên sông ở lối vào thị trấn và có một bức tượng.
Toàn bộ tập thể trấn Thanh Viêm bỏ tiền xây dựng, chính là vì tưởng niệm ân nhân cứu mạng ban đầu.
Nhưng vào lúc này, bức tượng tràn ngập ánh sáng và trở thành một điểm nút của trận pháp, bao trùm toàn bộ trấn Thanh Viêm.
Phốc!!
Thân hình Lưu Diễm bị thổi từ xa, đập vào tượng của trượng phu mình, tuột xuống đất.
Một ngụm máu tươi, nhiễm đỏ mặt đất.
- Nghe nói cấm vệ đoàn của Nữ Đế Hoàng triều Đại Viêm, đều là lính cũ trên chiến trường, kinh nghiệm phong phú, thực lực mạnh mẽ.
- Hôm nay xem ra, cũng không có gì đặc biệt a.
Một thanh niên mặc áo choàng đen đứng cách đó không xa, toàn thân quanh quẩn linh khí, giọng điệu trào phúng.
Phía sau hắn, một lão già chắp hai tay sau lưng, ánh mắt âm lạnh, ngưng mắt nhìn thôn trấn phía trước bị trận pháp bao phủ.
- Hắc Hồn Điện...
Ngón tay Lưu Diễm ụp lên mặt đất, tâm đã chìm đến thấp nhất.
Trấn Thanh Viêm, dữ nhiều lành ít.
Một búa mạnh mẽ của Chung Lệ Song đập mặt đất, kình khí chấn động bốn phía đánh chiến sĩ man nhân người ngã ngựa đổ.
Mà lúc này Tử Nhược Yên gầm lên, cũng lan truyền ra, vang vọng toàn bộ chiến trường.
Chung Lệ Song vội vàng ngẩng đầu, nhìn thấy Tử Nhược Yên bị phong khốn, sắc mặt kịch biến:
- Bệ hạ!!
- Không nên tới, cố thủ biên quan, không nên để cho man nhân đột phá.
Tử Nhược Yên quát lên, ngăn cản Chung Lệ Song công kích.
Quân lệnh như núi!
Bệ hạ có chỉ, dù Chung Lệ Song lo lắng an nguy của Tử Nhược Yên, vẫn cắn răng rút lui.
Bên trong trận Nhiên Huyết Phong Linh, Tử Nhược Yên khẽ nhếch môi đỏ, khẽ nhả khẩu khí, phía trước bỗng dưng hiện ra hàn sương.
- Cam chịu số phận đi, Nữ Đế Đại Viêm.
Cổ Tu bắt lấy cốt trượng, vẫn không nhúc nhích.
Tử Nhược Yên khoanh chân ngồi ở giữa không trung, đặt trường kiếm hàn sương ở trên đầu gối:
- Trẫm không hiểu, đáng giá không?
Dùng trận Nhiên Huyết Phong Linh này, ngươi lại không có khả năng đột phá cảnh giới.
Cổ Tu ho nhẹ hai tiếng, cười nói:
- Đương nhiên đáng giá!
- Có món thù lao này, man quốc có tư cách tiếp tục ra bắc, bắt lấy lãnh thổ mới.
- Từ khi phụ hoàng ngươi đột nhiên mất tích, ta biết ngay, nước Hoàng triều Đại Viêm, quá sâu.
- Man quốc, vẫn nên trốn xa một chút mới tốt.
Tử Nhược Yên trầm mặc, ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm Cổ Tu.
Tổng bộ Huyết Vân lâu có khả năng trả thù, Độc Chiểu lão nhân Hắc Hồn Điện uy hiếp, đúng là để cho người phiền lòng ý loạn.
Hô...
Lại phun ra miệng hàn khí, Tử Nhược Yên để cho nhiệt độ cơ thể bản thân hạ xuống, cưỡng bách mình tỉnh táo lại.
Tâm tình, rất nhanh lắng xuống, gấp gáp nổi giận, không giải quyết được bất cứ vấn đề gì.
Nàng duy nhất có thể làm chính là nghĩ biện pháp, sớm thoát vây, trở về Hoàng triều Đại Viêm.
Để cho tổn thất giảm bớt đến thấp nhất.
Cổ Tu cầm giữ cốt trượng, nhìn Tử Nhược Yên bị mình ngăn cản, khen ngợi không thôi.
- Không hổ là Nữ Đế Đại Viêm thanh danh hiển hách, không bị tâm tình khống chế, lãng phí linh khí bản thân, xem bộ dáng là đang tích góp lực lượng, tìm cơ hội.
Nhưng bất kể như thế nào, hoàn thành nhiệm vụ ngăn cản ngươi là được, đáng thương những người vô tội kia a.
Ánh mắt Cổ Tu nhìn về phía Hoàng triều Đại Viêm, thở dài.
Hết cách rồi, mọi thứ vì man quốc!
...
Hoàng triều Đại Viêm, trên núi Thanh Viêm.
- Thịt lợn rừng săn được ở đây thơm hơn nhiều, nước ngọt, núi đẹp.
Tiêu Thiên quệt dầu trên miệng, ợ một cái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thoải mái.
Bên cạnh có một bộ xương khổng lồ, có lẽ một núi thịt lợn rừng nhỏ đã lọt vào bụng Tiêu Thiên.
- Thân vương đại nhân, ngươi đây cũng quá tham ăn đi.
Chung Linh ở bên cạnh, nhìn bộ xương kia, khóe miệng co giật.
Không nói nàng, nữ cấm vệ bên cạnh coi chừng, cũng trố mắt nghẹn họng.
Các nàng không nghĩ ra, bụng Tiêu Thiên làm sao có thể chứa được nhiều thịt như vậy.
- Tiêu hóa tốt, không có cách nào.
Tiêu Thiên dùng cỏ mịn xỉa răng, thuận miệng trả lời.
Trên thực tế, chính là vì thân thể của hắn quá mức mạnh mẽ, năng lực tiêu hóa có thể nói nghịch thiên.
Gần như không có đồ vật gì mà Tiêu Thiên không tiêu hóa nổi.
Dù nghèo đến ăn đất nhưng vẫn có thể tiêu hóa được chất dinh dưỡng, chính là khuếch đại như vậy.
Đương nhiên, được Nữ Đế bao nuôi, muốn luân lạc tới ăn đất, rất khó.
- Núi tốt nước tốt, núi Thanh Viêm này thật là không tồi, nếu chúng ta có thể cho thuê và chăn nuôi một ít gia súc thì tốt biết bao?
- Lúc này, cũng nên trở về đi ngủ giấc trưa rồi.
Tiêu Thiên chống đỡ đầu gối đứng lên, dòm xung quanh:
- Hừm, làm sao thiếu người, thủ lĩnh Lưu Diễm các ngươi đâu?
- Ta nhờ nàng đi trấn Thanh Viêm mang chút rượu Thanh Viêm trở về, để cho Thân vương đại nhân nếm thử.
Chung Linh nhẹ giọng giải thích.
- Kỳ thực, cũng hi vọng Lưu tỷ thuận tiện tế bái trượng phu nàng một chút.
Tiêu Thiên có chút bất ngờ:
- Trấn Thanh Viêm? Thôn trấn ban đầu trượng phu của nàng tử thủ, ngay gần đây?
- Đúng, ta nhớ Lưu tỷ khẳng định muốn báo cho trượng phu nàng tin tức tốt Huyết Vân lâu bị tiêu diệt.
Chung Linh thận trọng nói.
- Thân vương đại nhân, cũng đừng trách ta tự quyết định.
- Đáng nói là rượu trấn Thanh Viêm, thật uống rất ngon.
- Vì nó được ủ từ suối của núi Thanh Viêm, có một hương vị khác.
Nhìn ánh mắt Chung Linh cẩn thận từng li từng tí, Tiêu Thiên thở dài:
- Ngươi có thể bình tĩnh chút hay không, ngươi làm cho ta rất đáng sợ vậy, như một người xấu.
- Hắc hắc...
Chung Linh cười cười xấu hổ, hết cách rồi, bóng mờ tâm lý lúc đầu Tiêu Thiên triển khai toàn bộ sát khí mang cho nàng, trong lúc nhất thời còn chưa thể tiêu tán.
- Trấn Thanh Viêm...
Tiêu Thiên nhẹ giọng nỉ non, đối với cái trấn này, hắn có chút hứng thú.
Hắn không phải người ngu, Tiêu Thiên cảm thấy hoàn cảnh Thanh Viêm núi này khẳng định đặc thù.
Không thì tại sao thịt mồi trên núi này lại ngon như vậy?
Cơm nấu ở suối núi này ngon hơn cơm trong cung nhiều như vậy?
- Đất nước nuôi dân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Thiên mở miệng cười.
- Nếu rượu trên trấn không tệ, phương diện thức ăn chắc chắn sẽ không khiến người ta thất vọng đi?
- Nếu quả thật không tệ, bỏ tiền để cho bách tính trấn Thanh Viêm giúp đỡ nuôi chút súc vật, cộng với rượu ngon, sau này cái miệng này sẽ không bao giờ mắc nợ.
- Đi đi đi, dẫn đường, ta muốn đi trấn Thanh Viêm khảo sát đất một phen.
Tiêu Thiên ra lệnh cho Chung Linh.
Chung Linh liếc nhìn xung quanh doanh trướng và con mồi:
- Vậy những thứ này làm sao bây giờ, lỡ chúng ta đi lên trấn, Lưu tỷ vừa vặn trở về, bỏ lỡ lẫn nhau thì sao?
- Đơn giản, các ngươi lưu lại nơi này, ước chừng sau nửa giờ, không thấy chúng ta và Lưu Diễm trở về, mang theo đồ vật hồi cung.
Tiêu Thiên quay đầu lại nói với nữ cấm vệ bên cạnh.
Đám nữ cấm vệ này trố mắt nhìn nhau, một người trong đó chắp tay nói:
- Thân vương đại nhân, chức trách của chúng ta là thủ vệ an toàn của ngươi, cái kia...
- Đi, các ngươi cộng lại đều không đánh lại tiểu nha đầu này, không cần thiết.
Tiêu Thiên khoát tay một cái, cắt ngang lời nói của nữ cấm vệ này.
- Các ngươi cứ coi như nửa ngày nghỉ phép, nghỉ ngơi thật tốt, kết hợp làm việc với nghỉ ngơi.
Nói xong, Tiêu Thiên đều không chờ đám nữ cấm vệ này hồi phục lại, đã rời khỏi dưới sự dẫn dắt của Chung Linh.
Đến lúc thân ảnh hai người biến mất, đám nữ cấm vệ đối mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ nhún vai một cái.
- Thân vương thật đúng là tùy hứng, đối với ăn và ngủ, đặc biệt cố chấp.
- Cũng không biết bệ hạ, rốt cuộc là coi trọng hắn điểm nào.
- Thiếu tướng quân kỳ quái hơn, nàng vậy mà cùng bệ hạ cướp...
Vù vù...
Nữ cấm vệ này còn chưa nói hết lời đã bị đồng bọn khác vội vàng tiến lên che miệng, tránh cho nàng tiếp tục qua loa mở miệng.
- Ăn nói cẩn thận, ăn nói cẩn thận a.
Trấn Thanh Viêm, cửa trấn.
Một bia mộ đứng bên sông ở lối vào thị trấn và có một bức tượng.
Toàn bộ tập thể trấn Thanh Viêm bỏ tiền xây dựng, chính là vì tưởng niệm ân nhân cứu mạng ban đầu.
Nhưng vào lúc này, bức tượng tràn ngập ánh sáng và trở thành một điểm nút của trận pháp, bao trùm toàn bộ trấn Thanh Viêm.
Phốc!!
Thân hình Lưu Diễm bị thổi từ xa, đập vào tượng của trượng phu mình, tuột xuống đất.
Một ngụm máu tươi, nhiễm đỏ mặt đất.
- Nghe nói cấm vệ đoàn của Nữ Đế Hoàng triều Đại Viêm, đều là lính cũ trên chiến trường, kinh nghiệm phong phú, thực lực mạnh mẽ.
- Hôm nay xem ra, cũng không có gì đặc biệt a.
Một thanh niên mặc áo choàng đen đứng cách đó không xa, toàn thân quanh quẩn linh khí, giọng điệu trào phúng.
Phía sau hắn, một lão già chắp hai tay sau lưng, ánh mắt âm lạnh, ngưng mắt nhìn thôn trấn phía trước bị trận pháp bao phủ.
- Hắc Hồn Điện...
Ngón tay Lưu Diễm ụp lên mặt đất, tâm đã chìm đến thấp nhất.
Trấn Thanh Viêm, dữ nhiều lành ít.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro