Trở mặt tuyệt...
2024-11-09 23:34:00
Trong ấn tượng Chung Dương Minh, Lưu Diễm là kiện tướng đắc ý nhất dưới quyền thê tử.
Còn là nữ cường nhân rất được bệ hạ tín nhiệm, chấp chưởng lính cấm vệ.
Nàng trọng tình trọng nghĩa, cương trực công chính.
Nữ tử như thế, vậy mà đều luân hãm vào nam sắc của Tiêu Thiên.
Chung Dương Minh thừa nhận Tiêu Thiên đúng là tuấn tú tài trí bất phàm, nhưng lúc nào, khuê nữ nhà mình, thậm chí ngay cả Lưu Diễm, đều xem mặt người?
- Lưu Diễm, ngươi... Ngươi làm sao...
Chung Dương Minh nhìn Lưu Diễm, hồi lâu đều không nói ra lời.
- Chung Thượng thư xin không nên hiểu lầm, ta chẳng qua là cảm thấy, chỉ bằng vào biểu hiện để kết luận Thân vương làm sao, đối với hắn quá không công bằng.
Lưu Diễm biết rõ Chung Dương Minh hiểu lầm, chỉ lắc đầu giải thích.
Nàng đáp ứng Tiêu Thiên, sẽ không bại lộ bí mật của hắn.
Nhưng nàng cũng không nguyện ý để cho Chung Dương Minh tùy ý chỉ trích Tiêu Thiên như vậy.
Nhìn Lưu Diễm biểu tình rất nghiêm túc, Chung Dương Minh không có lên tiếng, hắn cũng xem như hiểu tính cách đối phương.
Hắn biết rõ đối phương có bộ dáng này, xem như thật nổi giận.
- Hừ, cha cũng quá không nói đạo lý.
Chung Linh cũng hừ lạnh một tiếng, cảm thấy không công bằng cho Tiêu Thiên.
Chung Dương Minh trợn mắt, nhìn Chung Linh tức giận nhìn mình chằm chằm, có chút bối rối, vội vàng xua tay:
- Linh Nhi, cha không phải...
Chung Linh tức giận rồi nói tiếp:
- Thiệt thòi Thân vương đại nhân còn khuyên nói ta, ở nhà ăn cơm và nói chuyện với cha nhiều hơn.
- Ngươi ngược lại tốt rồi, tiến đến đều không biết rõ nguyên do thì tùy chỉ trích Thân vương đại nhân.
- Tối nay cơm này, cha ngươi tự mình ăn đi.
Nói xong, Chung Linh kéo cánh tay Lưu Diễm:
- Lưu tỷ, chúng ta vào cung đi.
- Chung Thượng thư yên tâm, một lát nữa, ta sẽ đích thân đưa Thiếu tướng quân trở về.
Lưu Diễm cũng liếc nhìn Chung Dương Minh, dẫn Chung Linh đi tới phía hoàng cung.
Chung Dương Minh khóc không ra nước mắt, nhìn bóng lưng nữ nhi rời đi, run rẩy đưa tay chỉ Tiêu Thiên:
- Thân vương, ngươi... Ngươi đây...
- Ngươi đừng lừa ta à, rõ ràng là bản thân ngươi muốn chết, liên quan gì ta a.
Tiêu Thiên mặt đầy mộng bức giang hai tay ra.
- Ta đều khuyên tiểu thí hài kia trở về nhà bồi ngươi ăn cơm, bản thân ngươi không quý trọng cơ hội, còn trách ai.
Sau khi nói xong, Tiêu Thiên cũng nhún vai một cái, để lại cho Chung Dương Minh một bóng lưng.
Đồng thời, lời nói của hắn, cũng bay tới trong tai Chung Dương Minh.
- Tạo nghiệt a!
Chung Dương Minh ngồi liệt trên bậc thang, hai mắt vô thần ngước nhìn bầu trời.
Ông trời ơi, thế đạo này là thế nào?
Gần đây, bản thân hắn nhức đầu vì sự tình lưu dân phía nam tràn vào.
Kết quả nữ nhi này còn không nghe lời, nên làm cái gì a.
Chung Dương Minh ngồi dưới đất che đầu mình, liều mạng xoa nắn, tóc mai trắng bệch, rất là dễ thấy.
- Ai...
Thở dài một tiếng, Chung Dương Minh có chút thất hồn lạc phách, chống đỡ đầu gối muốn đứng dậy, ngẩng đầu một cái, ngây ngẩn cả người.
Bên cạnh, Tiêu Thiên không biết lúc nào, đã trở lại trước mặt của hắn.
Không chỉ là Tiêu Thiên, nữ nhi Chung Linh và thống lĩnh Lưu Diễm cũng đi theo đến bên cạnh hắn.
- Nghe nói Chung Thượng thư, tay nghề rất không tồi?
Tiêu Thiên dòm Chung Dương Minh.
- Không rõ, có vinh hạnh có thể nếm một chút hay không?
Nhìn nữ nhi sau lưng Tiêu Thiên hung ác nhìn mình lom lom, Chung Dương Minh cũng chỉ có thể miễn cưỡng cười vui, cắn răng nói:
- Mời vào bên trong!
...
Bóng đêm dần dần dày, trong lương đình đình viện Chung phủ.
Tiêu Thiên và Chung Linh, đã ngồi vào bàn.
Mà Lưu Diễm, vừa trở về dinh thự mình một chuyến, đổi toàn thân áo khoác sạch sẽ qua đây.
Chung Dương Minh thay đổi đồ mặc ở nhà, tự tay bưng một mâm thức ăn cuối cùng đến lương đình.
Thức ăn, sắc màu rực rỡ.
Hương thơm kinh người, để cho Tiêu Thiên cũng không nhịn được nuốt nước miếng một cái.
- Thân vương đại nhân, chính là như vậy, ban đầu cha là một thư sinh nghèo túng, chỉ dựa vào chiêu thức ấy, lừa gạt lòng nương ta.
Chung Linh chỉ vào món ăn cuối cùng nói.
Tiêu Thiên vô cùng cẩn thận gõ đầu Chung Linh:
- Không biết lớn nhỏ, làm sao có thể nói cha ngươi như vậy?
- Ôi...
Chung Linh ôm đầu.
Lúc này, Chung Dương Minh ngồi vào, biểu tình hòa hoãn rất nhiều.
Hắn có thể đạt đến địa vị hôm nay, cũng không phải người ngu xuẩn.
Vừa rồi quan sát, Chung Dương Minh phát hiện nữ nhi cũng không có quá nhiều tình cảm ái mộ, ngược lại thì một loại tâm tình sùng bái, thậm chí còn mang theo một tia... Sợ hãi?
Điểm cuối cùng này là điều mà Chung Dương Minh chưa từng nghĩ đến, khuê nữ nhà mình có thể sợ vị Thân vương này cái gì chứ ?
Khuê nữ nhà mình về phương diện thiên phú tu hành, thực lực, Chung Dương Minh vẫn rất có lòng tin.
Hắn thấy, đánh Tiêu Thiên kêu cha gọi mẹ, không thành vấn đề.
- Thân vương, một ly rượu này, ta kính ngươi.
Sau khi ngồi xuống, Chung Dương Minh hít sâu một cái, nâng ly hướng về Tiêu Thiên nói.
- Lúc trước nóng lòng ái nữ, nói năng lỗ mãng đối với ngươi, xin lỗi ngươi.
Nói xong, Chung Dương Minh uống một hơi cạn sạch.
Nhưng sau đó Chung Dương Minh cũng lần nữa rót rượu, nâng ly nói:
- Lưu Diễm nói không sai, ta không nên phán xét vội vàng khi chưa biết rõ về ngươi.
Lần nữa uống một hơi cạn sạch.
Sau đó.
Chung Dương Minh rót rượu nữa, lại nâng ly:
- Linh Nhi bướng bỉnh, những ngày qua, quấy rầy Thân vương rồi.
Ba chén qua đi, sắc mặt Chung Dương Minh phiếm hồng.
Tiêu Thiên cũng để đối phương uống hết ba chén, cười ha hả nâng ly:
- Nấu cơm vất vả, dọn cơm!
Sau khi uống một hơi cạn sạch, Tiêu Thiên chính là cầm lấy đũa, trực tiếp động thủ.
Ăn cơm phải chuyên tâm tích cực!
- A, mùi vị thật sự rất ngon.
Tiêu Thiên ăn một miếng, cặp mắt sáng lên, giơ ngón tay cái lên với Chung Dương Minh.
Không có ăn như hổ đói, Tiêu Thiên thưởng thức rượu phẩm thức ăn, híp cặp mắt dương dương tự đắc, tỉ mỉ hưởng thụ mỹ vị trên đầu lưỡi.
Cái gì gọi là sinh hoạt?
Mẹ nó đây mới gọi sinh hoạt!
Cái gì gọi là thời gian?
Mẹ nó đây mới là thời gian!
Chung Dương Minh nhìn bộ dáng kia của Tiêu Thiên, cũng cười khẽ một tiếng, hắn đột nhiên cảm giác được nữ nhi và Lưu Diễm nói đúng.
Nhìn người không thể nhìn mặt ngoài.
Tiêu Thiên là ham muốn hưởng lạc, rất hưởng thụ.
Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, đối phương cũng không có làm ác a?
Hơn nữa từ một bữa cơm này, hắn có thể nhìn ra, Tiêu Thiên có một thái độ cực kỳ tôn trọng và nghiêm túc đối với việc hưởng thụ.
Dường như đối với loại ung dung ư ư này, đối với loại ăn nhậu chơi bời sinh hoạt này, có loại chấp niệm đặc thù?
Quá kỳ quái.
Nhưng bầu không khí trên bàn cơm, cũng càng ngày càng tốt.
Sau khi một ít thành kiến biến mất, thời điểm chung đụng lẫn nhau, sẽ có vẻ rất hòa hợp.
Sau khi qua ba lần rượu, Tiêu Thiên vẫn nhìn chằm chằm Chung Dương Minh, không biết đang suy nghĩ đến cái gì.
- Thân vương, có chuyện gì đừng ngại nói thẳng.
Sắc mặt Chung Dương Minh đỏ lên, nhìn Tiêu Thiên trừng trừng nhìn mình chằm chằm, có chút không được tự nhiên.
- Vậy Chung Thượng thư, bản vương có một yêu cầu quá đáng.
Tiêu Thiên sờ bụng của mình, vui tươi hớn hở cười lên.
Chung Dương Minh nhìn Tiêu Thiên như vậy, cảm giác thật giống như có chút không tốt lắm:
- Thân vương mời nói.
Tiêu Thiên nói đến đây, biểu tình rất mong đợi:
- Chính là ta có thể thường xuyên đến nhà các ngươi ăn cơm hay không, ăn thức ăn ngươi tự mình làm, hết cách rồi, tay nghề này của ngươi quá tuyệt.
- Trong hoàng cung ngự trù tuy rằng không kém, nhưng so với Chung Dương Minh, vậy cũng kém quá xa.
...
Chung Dương Minh hơi hơi co quắp khóe miệng, hắn rất muốn hỏi một câu vị Thân vương đại nhân này, bỗng nhiên bị cái gì đâu?
Vừa có một chút ấn tượng tốt, đối phương không kịp chờ đợi muốn bại rồi chứ?
Để cho hắn đường đường Hộ bộ Thượng thư, làm đầu bếp cho ngươi chỉ để thỏa mãn cơn thèm ăn của ngươi?
Tuyệt đối không thể!
Sắc mặt Chung Thượng thư lạnh lùng xuống, vừa muốn há mồm.
Bát!
Một tát này của Tiêu Thiên vỗ vào trên bàn dài, thời điểm giơ tay lên, chính là một chiếc nhẫn trữ vật.
- Cá nhân ta ra trăm vạn linh thạch, cho Hộ bộ dùng để cứu trợ thiên tai cho những lưu dân miền nam!
Chung Dương Minh nghĩa chính ngôn từ, thần sắc nghiêm túc nhìn chằm chằm Tiêu Thiên:
- Thân vương, ngài ngày mai muốn ăn cái gì, vừa vặn ta hưu mộc (ngày nghỉ của quan ngày xưa), tự mình đi chọn nguyên liệu nấu ăn, bảo đảm ngươi ăn vui vẻ, ăn hài lòng.
- Linh Nhi, ngươi thuận tiện giúp cha một chuyện, mua bộ áo khoác đầu bếp, vi phụ phải mặc.
- Đối với đồ ăn của Thân vương, không thể lơ là, phải chú trọng một số quy củ.
Bên cạnh Lưu Diễm cười khanh khách, Chung Linh càng trừng mắt nhìn.
Các nàng lúc trước không có phát hiện, Chung Dương Minh còn có tuyệt chiêu trở mặt đặc biệt bậc này.
Còn là nữ cường nhân rất được bệ hạ tín nhiệm, chấp chưởng lính cấm vệ.
Nàng trọng tình trọng nghĩa, cương trực công chính.
Nữ tử như thế, vậy mà đều luân hãm vào nam sắc của Tiêu Thiên.
Chung Dương Minh thừa nhận Tiêu Thiên đúng là tuấn tú tài trí bất phàm, nhưng lúc nào, khuê nữ nhà mình, thậm chí ngay cả Lưu Diễm, đều xem mặt người?
- Lưu Diễm, ngươi... Ngươi làm sao...
Chung Dương Minh nhìn Lưu Diễm, hồi lâu đều không nói ra lời.
- Chung Thượng thư xin không nên hiểu lầm, ta chẳng qua là cảm thấy, chỉ bằng vào biểu hiện để kết luận Thân vương làm sao, đối với hắn quá không công bằng.
Lưu Diễm biết rõ Chung Dương Minh hiểu lầm, chỉ lắc đầu giải thích.
Nàng đáp ứng Tiêu Thiên, sẽ không bại lộ bí mật của hắn.
Nhưng nàng cũng không nguyện ý để cho Chung Dương Minh tùy ý chỉ trích Tiêu Thiên như vậy.
Nhìn Lưu Diễm biểu tình rất nghiêm túc, Chung Dương Minh không có lên tiếng, hắn cũng xem như hiểu tính cách đối phương.
Hắn biết rõ đối phương có bộ dáng này, xem như thật nổi giận.
- Hừ, cha cũng quá không nói đạo lý.
Chung Linh cũng hừ lạnh một tiếng, cảm thấy không công bằng cho Tiêu Thiên.
Chung Dương Minh trợn mắt, nhìn Chung Linh tức giận nhìn mình chằm chằm, có chút bối rối, vội vàng xua tay:
- Linh Nhi, cha không phải...
Chung Linh tức giận rồi nói tiếp:
- Thiệt thòi Thân vương đại nhân còn khuyên nói ta, ở nhà ăn cơm và nói chuyện với cha nhiều hơn.
- Ngươi ngược lại tốt rồi, tiến đến đều không biết rõ nguyên do thì tùy chỉ trích Thân vương đại nhân.
- Tối nay cơm này, cha ngươi tự mình ăn đi.
Nói xong, Chung Linh kéo cánh tay Lưu Diễm:
- Lưu tỷ, chúng ta vào cung đi.
- Chung Thượng thư yên tâm, một lát nữa, ta sẽ đích thân đưa Thiếu tướng quân trở về.
Lưu Diễm cũng liếc nhìn Chung Dương Minh, dẫn Chung Linh đi tới phía hoàng cung.
Chung Dương Minh khóc không ra nước mắt, nhìn bóng lưng nữ nhi rời đi, run rẩy đưa tay chỉ Tiêu Thiên:
- Thân vương, ngươi... Ngươi đây...
- Ngươi đừng lừa ta à, rõ ràng là bản thân ngươi muốn chết, liên quan gì ta a.
Tiêu Thiên mặt đầy mộng bức giang hai tay ra.
- Ta đều khuyên tiểu thí hài kia trở về nhà bồi ngươi ăn cơm, bản thân ngươi không quý trọng cơ hội, còn trách ai.
Sau khi nói xong, Tiêu Thiên cũng nhún vai một cái, để lại cho Chung Dương Minh một bóng lưng.
Đồng thời, lời nói của hắn, cũng bay tới trong tai Chung Dương Minh.
- Tạo nghiệt a!
Chung Dương Minh ngồi liệt trên bậc thang, hai mắt vô thần ngước nhìn bầu trời.
Ông trời ơi, thế đạo này là thế nào?
Gần đây, bản thân hắn nhức đầu vì sự tình lưu dân phía nam tràn vào.
Kết quả nữ nhi này còn không nghe lời, nên làm cái gì a.
Chung Dương Minh ngồi dưới đất che đầu mình, liều mạng xoa nắn, tóc mai trắng bệch, rất là dễ thấy.
- Ai...
Thở dài một tiếng, Chung Dương Minh có chút thất hồn lạc phách, chống đỡ đầu gối muốn đứng dậy, ngẩng đầu một cái, ngây ngẩn cả người.
Bên cạnh, Tiêu Thiên không biết lúc nào, đã trở lại trước mặt của hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không chỉ là Tiêu Thiên, nữ nhi Chung Linh và thống lĩnh Lưu Diễm cũng đi theo đến bên cạnh hắn.
- Nghe nói Chung Thượng thư, tay nghề rất không tồi?
Tiêu Thiên dòm Chung Dương Minh.
- Không rõ, có vinh hạnh có thể nếm một chút hay không?
Nhìn nữ nhi sau lưng Tiêu Thiên hung ác nhìn mình lom lom, Chung Dương Minh cũng chỉ có thể miễn cưỡng cười vui, cắn răng nói:
- Mời vào bên trong!
...
Bóng đêm dần dần dày, trong lương đình đình viện Chung phủ.
Tiêu Thiên và Chung Linh, đã ngồi vào bàn.
Mà Lưu Diễm, vừa trở về dinh thự mình một chuyến, đổi toàn thân áo khoác sạch sẽ qua đây.
Chung Dương Minh thay đổi đồ mặc ở nhà, tự tay bưng một mâm thức ăn cuối cùng đến lương đình.
Thức ăn, sắc màu rực rỡ.
Hương thơm kinh người, để cho Tiêu Thiên cũng không nhịn được nuốt nước miếng một cái.
- Thân vương đại nhân, chính là như vậy, ban đầu cha là một thư sinh nghèo túng, chỉ dựa vào chiêu thức ấy, lừa gạt lòng nương ta.
Chung Linh chỉ vào món ăn cuối cùng nói.
Tiêu Thiên vô cùng cẩn thận gõ đầu Chung Linh:
- Không biết lớn nhỏ, làm sao có thể nói cha ngươi như vậy?
- Ôi...
Chung Linh ôm đầu.
Lúc này, Chung Dương Minh ngồi vào, biểu tình hòa hoãn rất nhiều.
Hắn có thể đạt đến địa vị hôm nay, cũng không phải người ngu xuẩn.
Vừa rồi quan sát, Chung Dương Minh phát hiện nữ nhi cũng không có quá nhiều tình cảm ái mộ, ngược lại thì một loại tâm tình sùng bái, thậm chí còn mang theo một tia... Sợ hãi?
Điểm cuối cùng này là điều mà Chung Dương Minh chưa từng nghĩ đến, khuê nữ nhà mình có thể sợ vị Thân vương này cái gì chứ ?
Khuê nữ nhà mình về phương diện thiên phú tu hành, thực lực, Chung Dương Minh vẫn rất có lòng tin.
Hắn thấy, đánh Tiêu Thiên kêu cha gọi mẹ, không thành vấn đề.
- Thân vương, một ly rượu này, ta kính ngươi.
Sau khi ngồi xuống, Chung Dương Minh hít sâu một cái, nâng ly hướng về Tiêu Thiên nói.
- Lúc trước nóng lòng ái nữ, nói năng lỗ mãng đối với ngươi, xin lỗi ngươi.
Nói xong, Chung Dương Minh uống một hơi cạn sạch.
Nhưng sau đó Chung Dương Minh cũng lần nữa rót rượu, nâng ly nói:
- Lưu Diễm nói không sai, ta không nên phán xét vội vàng khi chưa biết rõ về ngươi.
Lần nữa uống một hơi cạn sạch.
Sau đó.
Chung Dương Minh rót rượu nữa, lại nâng ly:
- Linh Nhi bướng bỉnh, những ngày qua, quấy rầy Thân vương rồi.
Ba chén qua đi, sắc mặt Chung Dương Minh phiếm hồng.
Tiêu Thiên cũng để đối phương uống hết ba chén, cười ha hả nâng ly:
- Nấu cơm vất vả, dọn cơm!
Sau khi uống một hơi cạn sạch, Tiêu Thiên chính là cầm lấy đũa, trực tiếp động thủ.
Ăn cơm phải chuyên tâm tích cực!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- A, mùi vị thật sự rất ngon.
Tiêu Thiên ăn một miếng, cặp mắt sáng lên, giơ ngón tay cái lên với Chung Dương Minh.
Không có ăn như hổ đói, Tiêu Thiên thưởng thức rượu phẩm thức ăn, híp cặp mắt dương dương tự đắc, tỉ mỉ hưởng thụ mỹ vị trên đầu lưỡi.
Cái gì gọi là sinh hoạt?
Mẹ nó đây mới gọi sinh hoạt!
Cái gì gọi là thời gian?
Mẹ nó đây mới là thời gian!
Chung Dương Minh nhìn bộ dáng kia của Tiêu Thiên, cũng cười khẽ một tiếng, hắn đột nhiên cảm giác được nữ nhi và Lưu Diễm nói đúng.
Nhìn người không thể nhìn mặt ngoài.
Tiêu Thiên là ham muốn hưởng lạc, rất hưởng thụ.
Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, đối phương cũng không có làm ác a?
Hơn nữa từ một bữa cơm này, hắn có thể nhìn ra, Tiêu Thiên có một thái độ cực kỳ tôn trọng và nghiêm túc đối với việc hưởng thụ.
Dường như đối với loại ung dung ư ư này, đối với loại ăn nhậu chơi bời sinh hoạt này, có loại chấp niệm đặc thù?
Quá kỳ quái.
Nhưng bầu không khí trên bàn cơm, cũng càng ngày càng tốt.
Sau khi một ít thành kiến biến mất, thời điểm chung đụng lẫn nhau, sẽ có vẻ rất hòa hợp.
Sau khi qua ba lần rượu, Tiêu Thiên vẫn nhìn chằm chằm Chung Dương Minh, không biết đang suy nghĩ đến cái gì.
- Thân vương, có chuyện gì đừng ngại nói thẳng.
Sắc mặt Chung Dương Minh đỏ lên, nhìn Tiêu Thiên trừng trừng nhìn mình chằm chằm, có chút không được tự nhiên.
- Vậy Chung Thượng thư, bản vương có một yêu cầu quá đáng.
Tiêu Thiên sờ bụng của mình, vui tươi hớn hở cười lên.
Chung Dương Minh nhìn Tiêu Thiên như vậy, cảm giác thật giống như có chút không tốt lắm:
- Thân vương mời nói.
Tiêu Thiên nói đến đây, biểu tình rất mong đợi:
- Chính là ta có thể thường xuyên đến nhà các ngươi ăn cơm hay không, ăn thức ăn ngươi tự mình làm, hết cách rồi, tay nghề này của ngươi quá tuyệt.
- Trong hoàng cung ngự trù tuy rằng không kém, nhưng so với Chung Dương Minh, vậy cũng kém quá xa.
...
Chung Dương Minh hơi hơi co quắp khóe miệng, hắn rất muốn hỏi một câu vị Thân vương đại nhân này, bỗng nhiên bị cái gì đâu?
Vừa có một chút ấn tượng tốt, đối phương không kịp chờ đợi muốn bại rồi chứ?
Để cho hắn đường đường Hộ bộ Thượng thư, làm đầu bếp cho ngươi chỉ để thỏa mãn cơn thèm ăn của ngươi?
Tuyệt đối không thể!
Sắc mặt Chung Thượng thư lạnh lùng xuống, vừa muốn há mồm.
Bát!
Một tát này của Tiêu Thiên vỗ vào trên bàn dài, thời điểm giơ tay lên, chính là một chiếc nhẫn trữ vật.
- Cá nhân ta ra trăm vạn linh thạch, cho Hộ bộ dùng để cứu trợ thiên tai cho những lưu dân miền nam!
Chung Dương Minh nghĩa chính ngôn từ, thần sắc nghiêm túc nhìn chằm chằm Tiêu Thiên:
- Thân vương, ngài ngày mai muốn ăn cái gì, vừa vặn ta hưu mộc (ngày nghỉ của quan ngày xưa), tự mình đi chọn nguyên liệu nấu ăn, bảo đảm ngươi ăn vui vẻ, ăn hài lòng.
- Linh Nhi, ngươi thuận tiện giúp cha một chuyện, mua bộ áo khoác đầu bếp, vi phụ phải mặc.
- Đối với đồ ăn của Thân vương, không thể lơ là, phải chú trọng một số quy củ.
Bên cạnh Lưu Diễm cười khanh khách, Chung Linh càng trừng mắt nhìn.
Các nàng lúc trước không có phát hiện, Chung Dương Minh còn có tuyệt chiêu trở mặt đặc biệt bậc này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro