Lơ đãng
Cô Vũ
2024-07-03 14:00:37
Tần Mộ Đông dùng đôi mắt đen sâu thẳm nhìn Diệp Sơ Thần, nói với giọng điệu trêu chọc: "Tại sao đột nhiên quan tâm vấn đề tôi có bạn gái hay không?"
Diệp Sơ Thần hơi ngẩn người, đôi mắt cười của anh rõ ràng có ý khác, dường như cô quan tâm hơi quá đà, trong chớp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bừng lên.
“Tôi nào có quan tâm đến vấn đề này của chú chứ, nếu chú có bạn gái thì bảo cô ấy đến giúp chú nấu cơm, hại tôi mất công đến đây làm người giúp việc miễn phí hết cả buổi sáng, việc làm thêm tôi còn cho người ta leo cây, tổn thất lớn lắm đó, ok?"
Tần Mộ Đông nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng ấm áp, cô thấy anh xắn tay áo lên, lòng dạ cũng trở nên mềm yếu, khi nói chuyện lại càng dịu dàng hơn: "Chú mặc ít như thế, không thấy lạnh à?"
"Uống rượu xong thấy hơi nóng." Khi Tần Mộ Đông giải thích, nơi đáy mắt mắt nhuộm theo cả ý cười, "Ban nãy bảo tôi làm trễ nãi việc làm thêm của em à? Bình thường em làm thêm được bao nhiêu tiền, tôi trả lại cho em."
Diệp Sơ Thần vội vàng lắc đầu.
Tần Mộ Đông chỉ tay về phía cửa: "Tôi đi mua chút đồ, em lên trước hay là muốn đi chung với tôi?"
Diệp Sơ Thần có chút khát nước, nhất là khi ở cùng Tần Mộ Đông, cả người cô đều cảm thấy khó chịu.
Cô gật đầu: “Tôi thấy hơi khát, tôi đi mua một chai nước.”
*
Trong cửa hàng tiện lợi trưng bày táo, Tần Mộ Đông cầm lên nhìn, Diệp Sơ Thần nghĩ rằng người này có lẽ sẽ không bao giờ hiểu được một ngày lễ như đêm Giáng Sinh, vì thế giải thích: "Quả bình an, sẽ ăn vào đêm bình an (Giáng Sinh)."
Lúc thanh toán, Tần Mộ Đông lấy một quả táo, Diệp Sơ Thần nhìn đơn giá là năm mươi tệ.
Sao không đi cướp luôn đi.
Cô muốn phàn nàn Tần Mộ Đông, khi rời khỏi cửa hàng, Tần Mộ Đông đưa quả bình an cho Diệp Sở Thần: “Ăn quả bình an, ăn rồi sẽ giữ được bình an."
Cô ngơ ngác nhìn hành động châm thuốc của Tần Mộ Đông, quả bình an trong tay hơi nặng, dòng nước ấm nóng khuấy động trái tim nhỏ bé của cô, ngửi thấy mùi khói, cô nhíu nhíu hàng chân mày.
Tần Mộ Đông rít một hơi thuốc thì quay lại nhìn cô, trong làn khói lờ mờ cô cảm thấy anh tràn ngập hơi thở đàn ông và cực kỳ nam tính, thấy cô nhìn chằm chằm vào mình, anh vùi tàn thuốc trên nắp thùng rác, nói xin lỗi: "Em không để ý việc tôi hút thuốc chứ?"
Diệp Sở Thần nghĩ thầm, chú cũng đã hút rồi, tôi còn để ý cái gì.
Cô nhếch môi: “Hút thuốc có hại cho sức khỏe.”
*
Lúc lên lầu, Tần Mộ Đông đột nhiên nói: "Em cảm thấy nơi này thế nào?"
Diệp Sơ Thần lơ đãng nói một câu là rất tốt.
Tần Mộ Đông ấn nút tầng lầu rồi sau đó mở lời: "Bạn của tôi ra nước ngoài, muốn bán nơi này cho tôi với giá thấp, tôi đang suy nghĩ có nên mua hay không?"
Diệp Sơ Thần mím môi, cô không hiểu cho lắm, nhưng giọng điệu lại trở nên vui vẻ: "Mua đi. Hiện tại tiền mặt đang mất giá, chi bằng mua căn hộ để đầu tư."
Tần Mộ Đông nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, "Ừ" một tiếng rồi không nói gì thêm nữa.
Hai người nhìn nhau vài giây, Diệp Sơ Thần bối rối nhìn đi chỗ khác, nói chuyện lung tung: "Chú mua chỗ này rồi, có phải là tôi có thể đến đây ăn ké ngủ ké không, chú mau mua đi, tới khi đó tôi trông nhà giúp chú."
Tần Mộ Đông nói "Được"
Diệp Sơ Thần nghi ngờ mình nghe nhầm, ngẩng đầu nhìn anh, khi cửa thang máy mở ra, anh lấy chìa khóa mở cửa căn hộ.
*
Tần Mộ Đông ngồi ở trên sofa, Diệp Sơ Thần tìm một chỗ không quá gần anh rồi ngồi xuống, không biết tại sao nhưng khi ở cùng anh, Diệp Sơ Thần lại cảm thấy không thoải mái.
Tần Mộ Đông chậm rãi mở lon Coca cô mua, bật TV bằng điều khiển từ xa, màn hình TV đang chiếu bộ phim truyền hình nổi tiếng, Diệp Sơ Thần không theo dõi phim truyền hình, nhưng không ngờ rằng anh lại xem mấy bộ phim này.
Diệp Sơ Thần vốn muốn bình tĩnh lại xem phim truyền hình, lại phát hiện có Tần Mộ Đông ở đây, cô luôn muốn biết anh đang làm gì, đang nghĩ gì khi xem TV.
Diệp Sơ Thần hơi ngẩn người, đôi mắt cười của anh rõ ràng có ý khác, dường như cô quan tâm hơi quá đà, trong chớp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bừng lên.
“Tôi nào có quan tâm đến vấn đề này của chú chứ, nếu chú có bạn gái thì bảo cô ấy đến giúp chú nấu cơm, hại tôi mất công đến đây làm người giúp việc miễn phí hết cả buổi sáng, việc làm thêm tôi còn cho người ta leo cây, tổn thất lớn lắm đó, ok?"
Tần Mộ Đông nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng ấm áp, cô thấy anh xắn tay áo lên, lòng dạ cũng trở nên mềm yếu, khi nói chuyện lại càng dịu dàng hơn: "Chú mặc ít như thế, không thấy lạnh à?"
"Uống rượu xong thấy hơi nóng." Khi Tần Mộ Đông giải thích, nơi đáy mắt mắt nhuộm theo cả ý cười, "Ban nãy bảo tôi làm trễ nãi việc làm thêm của em à? Bình thường em làm thêm được bao nhiêu tiền, tôi trả lại cho em."
Diệp Sơ Thần vội vàng lắc đầu.
Tần Mộ Đông chỉ tay về phía cửa: "Tôi đi mua chút đồ, em lên trước hay là muốn đi chung với tôi?"
Diệp Sơ Thần có chút khát nước, nhất là khi ở cùng Tần Mộ Đông, cả người cô đều cảm thấy khó chịu.
Cô gật đầu: “Tôi thấy hơi khát, tôi đi mua một chai nước.”
*
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong cửa hàng tiện lợi trưng bày táo, Tần Mộ Đông cầm lên nhìn, Diệp Sơ Thần nghĩ rằng người này có lẽ sẽ không bao giờ hiểu được một ngày lễ như đêm Giáng Sinh, vì thế giải thích: "Quả bình an, sẽ ăn vào đêm bình an (Giáng Sinh)."
Lúc thanh toán, Tần Mộ Đông lấy một quả táo, Diệp Sơ Thần nhìn đơn giá là năm mươi tệ.
Sao không đi cướp luôn đi.
Cô muốn phàn nàn Tần Mộ Đông, khi rời khỏi cửa hàng, Tần Mộ Đông đưa quả bình an cho Diệp Sở Thần: “Ăn quả bình an, ăn rồi sẽ giữ được bình an."
Cô ngơ ngác nhìn hành động châm thuốc của Tần Mộ Đông, quả bình an trong tay hơi nặng, dòng nước ấm nóng khuấy động trái tim nhỏ bé của cô, ngửi thấy mùi khói, cô nhíu nhíu hàng chân mày.
Tần Mộ Đông rít một hơi thuốc thì quay lại nhìn cô, trong làn khói lờ mờ cô cảm thấy anh tràn ngập hơi thở đàn ông và cực kỳ nam tính, thấy cô nhìn chằm chằm vào mình, anh vùi tàn thuốc trên nắp thùng rác, nói xin lỗi: "Em không để ý việc tôi hút thuốc chứ?"
Diệp Sở Thần nghĩ thầm, chú cũng đã hút rồi, tôi còn để ý cái gì.
Cô nhếch môi: “Hút thuốc có hại cho sức khỏe.”
*
Lúc lên lầu, Tần Mộ Đông đột nhiên nói: "Em cảm thấy nơi này thế nào?"
Diệp Sơ Thần lơ đãng nói một câu là rất tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Mộ Đông ấn nút tầng lầu rồi sau đó mở lời: "Bạn của tôi ra nước ngoài, muốn bán nơi này cho tôi với giá thấp, tôi đang suy nghĩ có nên mua hay không?"
Diệp Sơ Thần mím môi, cô không hiểu cho lắm, nhưng giọng điệu lại trở nên vui vẻ: "Mua đi. Hiện tại tiền mặt đang mất giá, chi bằng mua căn hộ để đầu tư."
Tần Mộ Đông nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, "Ừ" một tiếng rồi không nói gì thêm nữa.
Hai người nhìn nhau vài giây, Diệp Sơ Thần bối rối nhìn đi chỗ khác, nói chuyện lung tung: "Chú mua chỗ này rồi, có phải là tôi có thể đến đây ăn ké ngủ ké không, chú mau mua đi, tới khi đó tôi trông nhà giúp chú."
Tần Mộ Đông nói "Được"
Diệp Sơ Thần nghi ngờ mình nghe nhầm, ngẩng đầu nhìn anh, khi cửa thang máy mở ra, anh lấy chìa khóa mở cửa căn hộ.
*
Tần Mộ Đông ngồi ở trên sofa, Diệp Sơ Thần tìm một chỗ không quá gần anh rồi ngồi xuống, không biết tại sao nhưng khi ở cùng anh, Diệp Sơ Thần lại cảm thấy không thoải mái.
Tần Mộ Đông chậm rãi mở lon Coca cô mua, bật TV bằng điều khiển từ xa, màn hình TV đang chiếu bộ phim truyền hình nổi tiếng, Diệp Sơ Thần không theo dõi phim truyền hình, nhưng không ngờ rằng anh lại xem mấy bộ phim này.
Diệp Sơ Thần vốn muốn bình tĩnh lại xem phim truyền hình, lại phát hiện có Tần Mộ Đông ở đây, cô luôn muốn biết anh đang làm gì, đang nghĩ gì khi xem TV.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro