Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành
Chương 22
Thính Phong Đẳng 1
2024-08-19 22:53:29
Tô Hoành An cũng tức giận không nhẹ, nhưng lại không thể thật sự làm gì Tô Oản Nhan, sáng mai liền phải đưa nàng đi Tiêu vương phủ.
Đánh, đánh không lại, cũng không biết Tô Oản Nhan học được bản lĩnh đánh nhau từ nơi nào, người bị đánh, không chết thì cũng bị thương.
Mắng, Tô Oản Nhan liền bày ra một bộ biểu tình không đau không ngứa với ngươi.
Cuối cùng, Tô Hoành An dẫn Kỷ thị đi ngủ sớm, nhắm mắt làm ngơ!
Tô Oản Nhan tay cầm chổi đứng ở trong hoa viên, nhìn thấy chủ tử cùng các nô tài trong phủ, tất cả đều trốn trở về phòng đi, nặng nề hừ một tiếng, bỏ lại cây chổi, cũng trở về.
"Thật vô nghĩa, một đám yếu đuối, ta bị các ngươi bạo lực lạnh suốt tám năm, cũng không có nhụt chí đâu!"
Duỗi lưng một cái, Tô Oản Nhan "rầm" một cái, đóng cửa ngủ.
"Hô!"
Đám nô tài âm thầm quan sát, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng trở về hồi bẩm với chủ tử, sau đó cũng tranh thủ thời gian trốn về phòng nghỉ ngơi.
Ầm ĩ lâu như vậy, thức ăn buổi tối đều bị Tô Oản Nhan tiêu hóa hết, nàng ngồi ở cửa sổ sau, vừa âm thầm quan sát đám người đang nhìn chằm chằm động tĩnh của nàng, vừa lấy ra một hộp bánh ngọt Mousse từ trong không gian để ăn.
Náo loạn như vậy, sau nửa đêm bọn họ hẳn đều có thể ngủ ngon đúng không?
Hắc hắc!
Đêm trăng cao gió lạnh, cũng là thời điểm tốt để trộm gà trộm chó.
Tô Oản Nhan lại một lần nữa xuất động.
Chờ sau khi nàng gả ra ngoài, chưa đợi tới ba ngày về nhà, Cẩu hoàng đế đã hạ lệnh khám xét Tiêu vương phủ, những thứ tốt ở Tô phủ, dù thế nào cũng không thể để Tô gia chiếm hời.
Tô Oản Nhan tựa như quỷ vào thôn, càn quét tất cả trong ngoài Tô phủ một lần, cái gì đáng giá thì lấy cái đó, mỗi một gian phòng đều trống rỗng, ngay cả bàn ghế cũng không để lại, ngoại trừ phòng ngủ của chủ tử và nô tài, Tô Oản Nhan gần như dọn sạch Tô phủ.
Đương nhiên, ngoại trừ sân của nàng, một kiện cũng không thiếu.
Bận rộn cả đêm, Tô Oản Nhan kịp thời trở về giường trước hừng đông, đang muốn nhắm mắt lại ngủ, chợt nghe được ngoài cửa vang lên thanh âm của Thược Dược, "Đại tiểu thư, nên rời giường rồi, hôm nay là ngày đại hỉ của người, phải dậy sớm tắm rửa thay quần áo..."
Tô Tố Nhan: "......"
A, nàng quên mất chuyện này, còn cho rằng chỉ cần dùng khăn voan đỏ che lại, mặc giá y đỏ vào là có thể đi.
Hai đời làm người, lần đầu tiên Tô Oản Nhan thành thân.
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng được một bộ giá y phụ trợ, lại càng phong hoa tuyệt đại, xinh đẹp vô song, đặc biệt là khi nàng nghe được tiếng kinh hô ồn ào truyền đến từ tiền viện, ánh mắt kia lại càng lấp lánh sáng ngời.
Ngày đại hỉ của nàng, mọi người cùng nhau vui vẻ!
Lúc Tô Hoành An đứng ở đại sảnh toàn bộ đều đã trống rỗng, sắc mặt trắng bệch, tối hôm qua trong phủ của hắn bị trộm ghé thăm!
Lại còn là loại trộm vô liêm sĩ không hề kén chọn, thấy cái gì liền chuyển đi cái đó, rõ ràng chỉ trong một đêm ngắn ngủi, dọn sạch sẽ cả Tô phủ.
Nhưng hắn không thể báo án!
Hôm nay là ngày lành Tô phủ gả nữ nhi, hôn sự này do Hoàng thượng đích thân ban thưởng, nếu lúc này hắn lại tuồng tin tức trong nhà có kẻ trộm ghé thăm ra ngoài, nhất định sẽ bị người có tâm đâm hắn một phen, nói hắn cố ý gây sự, đang biểu đạt sự bất mãn với việc Hoàng thượng ban hôn.
Cho nên, mặc kệ Kỷ thị cùng tiểu nữ nhi khổ sở như thế nào, hắn đều tam thân ngũ lệnh, nhất định không thể để cho các tân khách đến đây chúc mừng nhìn ra manh mối.
Cũng may, tên trộm kia cũng không dọn sạch đồ đạc trong phòng chủ tử và hạ nhân, những thứ như bàn ghế cùng trà cụ trong phòng khách, còn có thể miễn cưỡng lấy ra.
Đánh, đánh không lại, cũng không biết Tô Oản Nhan học được bản lĩnh đánh nhau từ nơi nào, người bị đánh, không chết thì cũng bị thương.
Mắng, Tô Oản Nhan liền bày ra một bộ biểu tình không đau không ngứa với ngươi.
Cuối cùng, Tô Hoành An dẫn Kỷ thị đi ngủ sớm, nhắm mắt làm ngơ!
Tô Oản Nhan tay cầm chổi đứng ở trong hoa viên, nhìn thấy chủ tử cùng các nô tài trong phủ, tất cả đều trốn trở về phòng đi, nặng nề hừ một tiếng, bỏ lại cây chổi, cũng trở về.
"Thật vô nghĩa, một đám yếu đuối, ta bị các ngươi bạo lực lạnh suốt tám năm, cũng không có nhụt chí đâu!"
Duỗi lưng một cái, Tô Oản Nhan "rầm" một cái, đóng cửa ngủ.
"Hô!"
Đám nô tài âm thầm quan sát, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng trở về hồi bẩm với chủ tử, sau đó cũng tranh thủ thời gian trốn về phòng nghỉ ngơi.
Ầm ĩ lâu như vậy, thức ăn buổi tối đều bị Tô Oản Nhan tiêu hóa hết, nàng ngồi ở cửa sổ sau, vừa âm thầm quan sát đám người đang nhìn chằm chằm động tĩnh của nàng, vừa lấy ra một hộp bánh ngọt Mousse từ trong không gian để ăn.
Náo loạn như vậy, sau nửa đêm bọn họ hẳn đều có thể ngủ ngon đúng không?
Hắc hắc!
Đêm trăng cao gió lạnh, cũng là thời điểm tốt để trộm gà trộm chó.
Tô Oản Nhan lại một lần nữa xuất động.
Chờ sau khi nàng gả ra ngoài, chưa đợi tới ba ngày về nhà, Cẩu hoàng đế đã hạ lệnh khám xét Tiêu vương phủ, những thứ tốt ở Tô phủ, dù thế nào cũng không thể để Tô gia chiếm hời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Oản Nhan tựa như quỷ vào thôn, càn quét tất cả trong ngoài Tô phủ một lần, cái gì đáng giá thì lấy cái đó, mỗi một gian phòng đều trống rỗng, ngay cả bàn ghế cũng không để lại, ngoại trừ phòng ngủ của chủ tử và nô tài, Tô Oản Nhan gần như dọn sạch Tô phủ.
Đương nhiên, ngoại trừ sân của nàng, một kiện cũng không thiếu.
Bận rộn cả đêm, Tô Oản Nhan kịp thời trở về giường trước hừng đông, đang muốn nhắm mắt lại ngủ, chợt nghe được ngoài cửa vang lên thanh âm của Thược Dược, "Đại tiểu thư, nên rời giường rồi, hôm nay là ngày đại hỉ của người, phải dậy sớm tắm rửa thay quần áo..."
Tô Tố Nhan: "......"
A, nàng quên mất chuyện này, còn cho rằng chỉ cần dùng khăn voan đỏ che lại, mặc giá y đỏ vào là có thể đi.
Hai đời làm người, lần đầu tiên Tô Oản Nhan thành thân.
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng được một bộ giá y phụ trợ, lại càng phong hoa tuyệt đại, xinh đẹp vô song, đặc biệt là khi nàng nghe được tiếng kinh hô ồn ào truyền đến từ tiền viện, ánh mắt kia lại càng lấp lánh sáng ngời.
Ngày đại hỉ của nàng, mọi người cùng nhau vui vẻ!
Lúc Tô Hoành An đứng ở đại sảnh toàn bộ đều đã trống rỗng, sắc mặt trắng bệch, tối hôm qua trong phủ của hắn bị trộm ghé thăm!
Lại còn là loại trộm vô liêm sĩ không hề kén chọn, thấy cái gì liền chuyển đi cái đó, rõ ràng chỉ trong một đêm ngắn ngủi, dọn sạch sẽ cả Tô phủ.
Nhưng hắn không thể báo án!
Hôm nay là ngày lành Tô phủ gả nữ nhi, hôn sự này do Hoàng thượng đích thân ban thưởng, nếu lúc này hắn lại tuồng tin tức trong nhà có kẻ trộm ghé thăm ra ngoài, nhất định sẽ bị người có tâm đâm hắn một phen, nói hắn cố ý gây sự, đang biểu đạt sự bất mãn với việc Hoàng thượng ban hôn.
Cho nên, mặc kệ Kỷ thị cùng tiểu nữ nhi khổ sở như thế nào, hắn đều tam thân ngũ lệnh, nhất định không thể để cho các tân khách đến đây chúc mừng nhìn ra manh mối.
Cũng may, tên trộm kia cũng không dọn sạch đồ đạc trong phòng chủ tử và hạ nhân, những thứ như bàn ghế cùng trà cụ trong phòng khách, còn có thể miễn cưỡng lấy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro