Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành
Chương 25
Thính Phong Đẳng 1
2024-08-19 22:53:29
Mọi người đến xem lễ (xem kịch hay của Tiêu vương), ai cũng thật không ngờ, không xem được chuyện cười của Tiêu vương, lại thấy cảnh diễn ngoài ý muốn như vậy, mọi người được hạ nhân trong vương phủ dẫn đến chỗ ngồi của mình, mỗi người đều mang tâm tư ăn món ngon mỹ vị.
Tân lang Tiêu vương gia đang hôn mê, Tiêu vương phi lại là nữ tử, không có khả năng đi ra uống rượu cùng mọi người, vì không muốn chậm trễ chư vị tân khách, Hòa bá cười híp mắt bưng chén rượu, tiếp đón từng bàn từng bàn.
"Mọi người không cần khách khí, ăn nhiều uống nhiều, Vương gia chúng ta thân thể yếu, đã chậm trễ mọi người."
"Ai u, cùng vui cùng vui, trên dưới Tiêu vương phủ chúng ta đều phải cảm tạ hoàng thượng tìm được một hôn sự tốt cho vương gia."
"Đúng vậy đúng vậy, là phúc khí của Vương gia chúng ta."
"Không phải người một nhà không vào một nhà, Vương phi ôn nhu hiền lành, đoan trang mảnh mai, quả thật xứng đôi với Vương gia chúng ta."
Cao công công nhìn Hòa bá giống như con bướm hoa đi lòng vòng khắp phòng, tức giận đến tái mặt.
Những lời này thay vì là nói cho các tân khách nghe, không bằng đang cố ý nói cho hắn biết được.
Mối hôn sự tốt?
Là phúc khí của Tiêu vương?
Tô Oản Nhan xứng đôi với Tiêu Vương?
Còn ôn nhu hiền lành, đoan trang mảnh mai?
Một nữ nhân dám ở trước mặt mọi người, công khai khiêu khích hoàng uy, sao có thể ôn nhu hiền lành? Sao có hteer đoan trang mảnh mai chứ?
Đợi đến khi Hòa bá cười khanh khách nâng chén đi tới trước mặt Cao công công, Cao công công ngay cả thái độ bên ngoài cơ bản cũng lười duy trì, "Chén này chúng ta thay mặt hoàng thượng chúc mừng Tiêu vương gia, chúc vương gia vương phi tân hôn đại hỉ, vạn sự an khang thuận lợi."
Dứt lời, Cao công công uống một hơi cạn sạch rượu trong tay, sau đó dẫn người trực tiếp cáo từ rời đi.
Trên mặt Hòa bá vẫn lộ vẻ cười, nhưng trong mắt lại tràn đầy sắc bén cùng lãnh ý.
——
Tô Oản Nhan được Thược Dược cùng Dung ma ma đỡ, đi theo phía sau hỉ nương cùng tiểu nha đầu vương phủ, một đường đi tới cửa tân phòng.
Hỉ nương liên túc xướng lời vui, nghênh đón tân nương tử vào bên trong tân phòng, lại đỡ Tô Oản Nhan ngồi ở bên giường, nhét hỉ quả được chuẩn bị bên trong tân phòng vào tay nàng, "Chúc tân lang cùng tân nương tân hôn mỹ mãn, trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử..."
Ngỗng lớn trong lòng Tô Oản Nhan vẫn luôn im lặng, nghe hỉ nương nói không hết, mất kiên nhẫn kêu lên, "Cạc cạc!"
Nữ nhân này như thế nào cứ nói mãi không hết lời?
Tô Oản Nhan cũng bị hỉ nương xướng đến đau đầu, nàng thấy ngỗng trắng không kiên nhẫn, dứt khoát khoát khoát tay, "Được rồi, bản vương phi mệt mỏi, đều lui ra đi, Thược Dược, thưởng cho hỉ nương."
Thược Dược lên tiếng đáp, vội vàng móc ra hà bao nhỏ đã sớm chuẩn bị, nhét vào trong tay Hỉ Nương, dẫn những người khác trong phòng cùng rời đi, chỉ để lại Dung ma ma ở đây.
Toàn bộ đám người rời đi rồi, Dung ma ma mới cười lên tiếng, "Vương phi, cách khi trời tối còn có chút thời gian, không bằng lão nô hầu hạ Vương phi ăn chút gì lót dạ trước?"
Tô Oản Nhan hỏi: "Ma ma, mọi người đều đi rồi chứ?"
Dung ma ma cười ha hả, "Vâng, có phải tiểu thư không chịu nổi không?"
Tô Oản Nhan nghe vậy, một tay kéo khăn voan đỏ xuống, một tay vịn mũ phượng nặng vài cân trên đầu, nũng nịu yếu ớt, "Nặng chết ta rồi, ma ma, mau giúp ta tháo mấy thứ này xuống, cổ sắp đứt tới nơi rồi."
Dung ma ma nhìn thoáng qua Tiêu vương gia hôn mê bất tỉnh nằm ở trên giường, tuy rằng trên mặt Vương gia mang theo một mặt nạ bằng bạc, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi mỏng tái nhợt mím chặt của Vương gia, nhưng vì sợ thanh danh tàn bạo khát máu của Tiêu vương, khi nghe được yêu cầu không hợp quy củ của tiểu thư nhà mình, nàng vẫn do dự khuyên nhủ: "Tiểu thư, nếu không vẫn cứ nhẫn đến buổi tối lại lấy phượng quan xuống..."
Tân lang Tiêu vương gia đang hôn mê, Tiêu vương phi lại là nữ tử, không có khả năng đi ra uống rượu cùng mọi người, vì không muốn chậm trễ chư vị tân khách, Hòa bá cười híp mắt bưng chén rượu, tiếp đón từng bàn từng bàn.
"Mọi người không cần khách khí, ăn nhiều uống nhiều, Vương gia chúng ta thân thể yếu, đã chậm trễ mọi người."
"Ai u, cùng vui cùng vui, trên dưới Tiêu vương phủ chúng ta đều phải cảm tạ hoàng thượng tìm được một hôn sự tốt cho vương gia."
"Đúng vậy đúng vậy, là phúc khí của Vương gia chúng ta."
"Không phải người một nhà không vào một nhà, Vương phi ôn nhu hiền lành, đoan trang mảnh mai, quả thật xứng đôi với Vương gia chúng ta."
Cao công công nhìn Hòa bá giống như con bướm hoa đi lòng vòng khắp phòng, tức giận đến tái mặt.
Những lời này thay vì là nói cho các tân khách nghe, không bằng đang cố ý nói cho hắn biết được.
Mối hôn sự tốt?
Là phúc khí của Tiêu vương?
Tô Oản Nhan xứng đôi với Tiêu Vương?
Còn ôn nhu hiền lành, đoan trang mảnh mai?
Một nữ nhân dám ở trước mặt mọi người, công khai khiêu khích hoàng uy, sao có thể ôn nhu hiền lành? Sao có hteer đoan trang mảnh mai chứ?
Đợi đến khi Hòa bá cười khanh khách nâng chén đi tới trước mặt Cao công công, Cao công công ngay cả thái độ bên ngoài cơ bản cũng lười duy trì, "Chén này chúng ta thay mặt hoàng thượng chúc mừng Tiêu vương gia, chúc vương gia vương phi tân hôn đại hỉ, vạn sự an khang thuận lợi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dứt lời, Cao công công uống một hơi cạn sạch rượu trong tay, sau đó dẫn người trực tiếp cáo từ rời đi.
Trên mặt Hòa bá vẫn lộ vẻ cười, nhưng trong mắt lại tràn đầy sắc bén cùng lãnh ý.
——
Tô Oản Nhan được Thược Dược cùng Dung ma ma đỡ, đi theo phía sau hỉ nương cùng tiểu nha đầu vương phủ, một đường đi tới cửa tân phòng.
Hỉ nương liên túc xướng lời vui, nghênh đón tân nương tử vào bên trong tân phòng, lại đỡ Tô Oản Nhan ngồi ở bên giường, nhét hỉ quả được chuẩn bị bên trong tân phòng vào tay nàng, "Chúc tân lang cùng tân nương tân hôn mỹ mãn, trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử..."
Ngỗng lớn trong lòng Tô Oản Nhan vẫn luôn im lặng, nghe hỉ nương nói không hết, mất kiên nhẫn kêu lên, "Cạc cạc!"
Nữ nhân này như thế nào cứ nói mãi không hết lời?
Tô Oản Nhan cũng bị hỉ nương xướng đến đau đầu, nàng thấy ngỗng trắng không kiên nhẫn, dứt khoát khoát khoát tay, "Được rồi, bản vương phi mệt mỏi, đều lui ra đi, Thược Dược, thưởng cho hỉ nương."
Thược Dược lên tiếng đáp, vội vàng móc ra hà bao nhỏ đã sớm chuẩn bị, nhét vào trong tay Hỉ Nương, dẫn những người khác trong phòng cùng rời đi, chỉ để lại Dung ma ma ở đây.
Toàn bộ đám người rời đi rồi, Dung ma ma mới cười lên tiếng, "Vương phi, cách khi trời tối còn có chút thời gian, không bằng lão nô hầu hạ Vương phi ăn chút gì lót dạ trước?"
Tô Oản Nhan hỏi: "Ma ma, mọi người đều đi rồi chứ?"
Dung ma ma cười ha hả, "Vâng, có phải tiểu thư không chịu nổi không?"
Tô Oản Nhan nghe vậy, một tay kéo khăn voan đỏ xuống, một tay vịn mũ phượng nặng vài cân trên đầu, nũng nịu yếu ớt, "Nặng chết ta rồi, ma ma, mau giúp ta tháo mấy thứ này xuống, cổ sắp đứt tới nơi rồi."
Dung ma ma nhìn thoáng qua Tiêu vương gia hôn mê bất tỉnh nằm ở trên giường, tuy rằng trên mặt Vương gia mang theo một mặt nạ bằng bạc, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi mỏng tái nhợt mím chặt của Vương gia, nhưng vì sợ thanh danh tàn bạo khát máu của Tiêu vương, khi nghe được yêu cầu không hợp quy củ của tiểu thư nhà mình, nàng vẫn do dự khuyên nhủ: "Tiểu thư, nếu không vẫn cứ nhẫn đến buổi tối lại lấy phượng quan xuống..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro