Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành
Chương 47
Thính Phong Đẳng 1
2024-08-19 22:53:29
Quý Tiêu Hàn giơ tay, ngăn cản hai người còn chưa kịp nói thành lời, "Bổn vương biết các ngươi muốn nói cái gì, vừa rồi Vương phi nói trong tay nàng có phương thuốc giải độc, bản vương cũng rất kinh ngạc, nhưng, chuyện này chỉ có thể hai người các ngươi biết được, nếu Vương phi nguyện ý lấy ra phương thuốc giải độc này, các ngươi phải ghi nhớ nội dung trước, còn phải kịp thời tiêu hủy."
Tiêu Nhất và Tiêu Nhị khom người, "Vâng, thuộc hạ hiểu rồi!"
Người hạ độc chủ tử, chính là vị ở trong hoàng cung kia, hắn đoán chắc độc này thế gian không ai giải được, mục đích chính vì muốn chủ tử sống không bằng chết, cuối cùng chết trên đường lưu đày.
Nhưng chủ tử đã dự đoán trước kế hoạch của cẩu hoàng đế, tuy rằng trong người trúng kịch độc, nhưng may mà trong lúc khẩn cấp, chủ tử kịp thời giết người hạ độc kia, lượng độc hấp thu không tính là nhiều, nhưng độc tính quá bá đạo, thân thể chủ tử vẫn không thể tránh khỏi bị ảnh hưởng.
Vì mê hoặc cẩu hoàng đế, chủ tử làm bộ trúng độc quá sâu hôn mê bất tỉnh, bọn họ một đường hộ tống chủ tử "hôn mê bất tỉnh" trở về hoàng thành, dọc đường gặp phải hơn mười nhóm sát thủ, hơn nữa mục tiêu của những sát thủ kia đều là một mình chủ tử, điều này nói rõ mặc dù chủ tử đã "hôn mê bất tỉnh", nhưng người trong hoàng thành vẫn không hy vọng chủ tử trở về.
Nếu không phải chủ tử tương kế tựu kế hoàn mỹ, chỉ sợ, cho dù bọn họ thuận lợi trở về hoàng thành, tổn thất cũng thảm trọng.
Quý Tiêu Hàn phất tay bảo Tiêu Nhất và Tiêu Nhị lui xuống, ánh mắt của hắn dừng lại trên khuôn mặt nhu thuận của Tô Oản Nhan, thần sắc phức tạp.
Chẳng lẽ Tô Oản Nhan thật sự giống mình - - là sống lại sao?
Nhưng lý do này lại rất gượng ép, đời trước, Tô Oản Nhan chết trên đường lưu đày, sau đó thần y U Cốc Bạch Tử Mặc vì hắn giải độc, nàng không có khả năng biết được phương thuốc giải độc của Bạch Tử Mặc mới đúng... Quý Tiêu Hàn cẩn thận từng li từng tí rút phương thuốc giải độc bị Tô Oản Nhan nắm trong tay ra, mặc kệ con chữ xiêu xiêu vẹo vẹo kia, nghiêm túc xem nội dung phương thuốc.
Không đúng! Kiếp trước lúc Bạch Tử Mặc giải độc cho mình, tuy cũng không viết phương thuốc giải độc xuống, nhưng có mấy vị dược liệu cùng trình tự dùng thuốc trong đó, về sau hắn nghe đám người Tiêu Nhất nói qua, cũng không viết tường tận được như trên này.
Tờ phương thuốc trong tay Tô Oản Nhan này, tường tận đến mức liều lượng của mỗi một loại độc hắn trúng, lại thêm liều lượng giải dược cùng quy trình của mỗi một loại độc mà hắn trúng, đều vô cùng chính xác, cho dù không cần tới thần y U Cốc Bạch Tử Mặc lặng lẽ ra tay, chỉ cần tìm một đại phu bình thường đáng tin, đều có thể làm được.
Sự khiếp sợ trong lòng Quý Tiêu Hàn hóa thành vạn nghi vấn, nhưng trên mặt vẫn bảo trì sự lãnh đạm như cũ, cũng không để cho đám người Tiêu Nhất cùng Tiêu Nhị nhìn ra.
Một lần nữa thả phương thuốc giải độc nguyên vẹn trở về, Quý Tiêu Hàn dựa vào đầu giường, ngón tay buông ra phương thuốc giải độc kia, theo bản năng mà bóp ngón tay Tô Oản Nhan, xúc cảm mềm mại mịn màng, vẫn quen thuộc như kiếp trước, nhưng Tô Oản Nhan đời này, dưới tình huống hắn không biết, rốt cuộc đã trải qua cái gì?
——
Ngủ một giấc thoải mái dễ chịu đến hừng đông, Tô Oản Nhan duỗi người, từ trên giường ngồi dậy, cả đêm cầm giấy, từ trong tay nàng bay xuống -- a, phương thuốc giải độc của nàng.
Nên giao cho người trong vương phủ như thế nào đây?
Nếu không, nàng ra ngoài dạo một vòng, sau đó nói gặp một thần y, vậy nên phương thuốc này là thần y cho?
Tô Oản Nhan thở dài, không thực tế a!
Người của Tiêu vương phủ khẳng định cũng phái người đi tìm thần y, bọn họ không gặp được thần y, nàng sao có thể tùy tiện đi lòng vòng liền gặp?
Hơn nữa, nào có thần y không xem bệnh nhân liền có thể kê đơn thuốc?
Đó chẳng phải thần y, mà là thần tiên!
Tiêu Nhất và Tiêu Nhị khom người, "Vâng, thuộc hạ hiểu rồi!"
Người hạ độc chủ tử, chính là vị ở trong hoàng cung kia, hắn đoán chắc độc này thế gian không ai giải được, mục đích chính vì muốn chủ tử sống không bằng chết, cuối cùng chết trên đường lưu đày.
Nhưng chủ tử đã dự đoán trước kế hoạch của cẩu hoàng đế, tuy rằng trong người trúng kịch độc, nhưng may mà trong lúc khẩn cấp, chủ tử kịp thời giết người hạ độc kia, lượng độc hấp thu không tính là nhiều, nhưng độc tính quá bá đạo, thân thể chủ tử vẫn không thể tránh khỏi bị ảnh hưởng.
Vì mê hoặc cẩu hoàng đế, chủ tử làm bộ trúng độc quá sâu hôn mê bất tỉnh, bọn họ một đường hộ tống chủ tử "hôn mê bất tỉnh" trở về hoàng thành, dọc đường gặp phải hơn mười nhóm sát thủ, hơn nữa mục tiêu của những sát thủ kia đều là một mình chủ tử, điều này nói rõ mặc dù chủ tử đã "hôn mê bất tỉnh", nhưng người trong hoàng thành vẫn không hy vọng chủ tử trở về.
Nếu không phải chủ tử tương kế tựu kế hoàn mỹ, chỉ sợ, cho dù bọn họ thuận lợi trở về hoàng thành, tổn thất cũng thảm trọng.
Quý Tiêu Hàn phất tay bảo Tiêu Nhất và Tiêu Nhị lui xuống, ánh mắt của hắn dừng lại trên khuôn mặt nhu thuận của Tô Oản Nhan, thần sắc phức tạp.
Chẳng lẽ Tô Oản Nhan thật sự giống mình - - là sống lại sao?
Nhưng lý do này lại rất gượng ép, đời trước, Tô Oản Nhan chết trên đường lưu đày, sau đó thần y U Cốc Bạch Tử Mặc vì hắn giải độc, nàng không có khả năng biết được phương thuốc giải độc của Bạch Tử Mặc mới đúng... Quý Tiêu Hàn cẩn thận từng li từng tí rút phương thuốc giải độc bị Tô Oản Nhan nắm trong tay ra, mặc kệ con chữ xiêu xiêu vẹo vẹo kia, nghiêm túc xem nội dung phương thuốc.
Không đúng! Kiếp trước lúc Bạch Tử Mặc giải độc cho mình, tuy cũng không viết phương thuốc giải độc xuống, nhưng có mấy vị dược liệu cùng trình tự dùng thuốc trong đó, về sau hắn nghe đám người Tiêu Nhất nói qua, cũng không viết tường tận được như trên này.
Tờ phương thuốc trong tay Tô Oản Nhan này, tường tận đến mức liều lượng của mỗi một loại độc hắn trúng, lại thêm liều lượng giải dược cùng quy trình của mỗi một loại độc mà hắn trúng, đều vô cùng chính xác, cho dù không cần tới thần y U Cốc Bạch Tử Mặc lặng lẽ ra tay, chỉ cần tìm một đại phu bình thường đáng tin, đều có thể làm được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sự khiếp sợ trong lòng Quý Tiêu Hàn hóa thành vạn nghi vấn, nhưng trên mặt vẫn bảo trì sự lãnh đạm như cũ, cũng không để cho đám người Tiêu Nhất cùng Tiêu Nhị nhìn ra.
Một lần nữa thả phương thuốc giải độc nguyên vẹn trở về, Quý Tiêu Hàn dựa vào đầu giường, ngón tay buông ra phương thuốc giải độc kia, theo bản năng mà bóp ngón tay Tô Oản Nhan, xúc cảm mềm mại mịn màng, vẫn quen thuộc như kiếp trước, nhưng Tô Oản Nhan đời này, dưới tình huống hắn không biết, rốt cuộc đã trải qua cái gì?
——
Ngủ một giấc thoải mái dễ chịu đến hừng đông, Tô Oản Nhan duỗi người, từ trên giường ngồi dậy, cả đêm cầm giấy, từ trong tay nàng bay xuống -- a, phương thuốc giải độc của nàng.
Nên giao cho người trong vương phủ như thế nào đây?
Nếu không, nàng ra ngoài dạo một vòng, sau đó nói gặp một thần y, vậy nên phương thuốc này là thần y cho?
Tô Oản Nhan thở dài, không thực tế a!
Người của Tiêu vương phủ khẳng định cũng phái người đi tìm thần y, bọn họ không gặp được thần y, nàng sao có thể tùy tiện đi lòng vòng liền gặp?
Hơn nữa, nào có thần y không xem bệnh nhân liền có thể kê đơn thuốc?
Đó chẳng phải thần y, mà là thần tiên!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro