Mở Mắt Trọng Sinh, Chủ Tịch Hóa Vú Em
Đại Bảo Khóc Vì...
Lạc Tử Thất
2024-09-18 19:38:17
Lúc Chu Phong về đến nhà, vì đại bảo cũng thức rồi, đang khóc ở trong phòng, Tô Tiểu Tình ở trong phòng chăm sóc hai đứa nhỏ, Chu Phong nhìn vào trong phòng gọi một tiếng: “Tiểu Tình, anh về rồi.”
Nếu không phải bây giờ người anh đang bẩn, anh thật muốn đi vào phòng xem ba mẹ con trước rồi mới đi vào phòng bếp.
Nghe giọng nói của Chu Phong, trái tim đang treo cao của Tô Tiểu Tình chùng xuống.
Có suy nghĩ muốn ra ngoài xem Chu Phong đem thứ gì về nhà.
Cô dỗ dành Đại Bảo đang khóc oa oa nói: “Huyên Huyên ngoan, đừng khóc nữa, ba về rồi, đợi mẹ thay tã cho con xong, sẽ dẫn con và Khả Hinh đi xem ba có được không.”
“Oa oa~” Đại bảo chẳng cho mặt mũi, tiếp tục khóc.
Tô Tiểu Tình biết chắc là đứa nhóc này đói rồi, nếu không thì sao đã thay tã lót rửa mông rồi vẫn không ngừng khóc.
Sau khi thay tã mới cho đại bảo, cô không có thời gian đi làm những việc vặt khác, ôm lấy đại bảo ngồi trên giường, vén một góc áo lên rồi cho cậu bé bú sữa.
Đứa nhóc này vừa khóc vừa vội vàng bú.
Bú được mấy phút, trên trán của cậu bé đã đổ ra một lớp mồ hôi mỏng, nhưng vẫn không có chút sữa nào.
Lúc này không chỉ có đứa bé gấp gáp, mà ngay cả Tô Tiểu Tình cũng vội vàng.
Cô biết phía bên trái của mình lúc trước đã cho nhị bảo bú cạn rồi, cô đổi sang một bên khác cho đại bảo bú.
Nhưng mà, kết quả vẫn như vậy.
Hai bên đều không còn sữa nữa.
“Oa oa oa….” Tiếng khóc của đứa trẻ không ngừng, bởi vì không ăn được gì, càng khóc càng lớn tiếng.
Tô Tiểu Tình gấp đến độ vội vàng đặt đại bảo xuống giường, mở chiếc hộp ở bên giường, từ trong hộp lấy ra một túi bột gạo Hoài Sơn.
Sau đó mở túi ra, nhưng bên trong túi đã trống rỗng.
Hết bột gạo rồi.
Một chút cũng không còn.
Tiếng khóc của đứa bé ở bên tai, túi bột gạo trống không ở trước mắt, cô lại lần nữa tuyệt vọng.
“Tiểu Tình, Huyên Huyên làm sao vậy? Khóc lớn tiếng như thế.” Lúc này Chu Phong ở trong phòng bếp lau rửa người xong chạy ra, quan tâm hỏi.
Tô Tiểu Tình không nói gì, quay đầu lại, đôi mắt ửng đỏ nhìn Chu Phong.
Ánh mắt ấy, nhìn đến nổi Chu Phong sợ hãi.
Anh nhanh chóng bước đến, nhìn gói bột gạo Hoài Sơn bỏ trong tủ mà Tô Tiểu Tình cầm ở trên tay, trong gói đã trống không.
Anh nhìn hiểu rồi, vội vàng nói: “Hết bột gạo rồi sao, lúc nãy anh về có đến hợp tác xã cung ứng và tiếp thị mua bột gạo Hoài Sơn để ở trong phòng bếp rồi, để anh đi lấy.”
Nói xong, Chu Phong xoay người, vội vàng đi vào phòng bếp, hơn mười mấy giây sau anh liền mang gói bột gạo Hoài Sơn mới mua vào.
Tô Tiểu Tình nhìn thấy gói bột gạo Hoài Sơn, cô cầm chặt túi bột, cảm nhận bên trong túi bột đầy ắp, cô ôm lấy túi bột gạo mà khóc.
Chu Phong ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô nói dịu dàng: “Đừng khóc, đừng khóc nữa, từ nay về sau, cái nhà này anh sẽ chống nó lên.”
“Lúc trước anh thật là khốn nạn.”
“Huyên Huyên đói rồi, chúng ta mau đút bột gạo cho nó ăn đi, hai mẹ con em khóc khiến anh rất đau lòng.”
Tô Tiểu Tình đưa tay lên lau nước mắt, bên tai là tiếng khóc “oa oa” của đại bảo, cô cũng không có thời gian chỉnh lý lại tâm tình, cầm lấy túi bột gạo mau chóng đi đến bàn bên cạnh.
Dùng kéo cắt túi bột ra, cầm lấy bình sữa của đại bảo, múc lượng bột gạo nhất định cho vào trong bình, lại lấy bình nước giữ nhiệt ở bên cạnh.
Mở nắp bình giữ nhiệt đổ nước sôi vào trong bình sữa rồi khuấy đều.
Lúc này Chu Phong cũng bế đại bảo đang khóc oa oa ở trên giường, vừa ôm vừa nhẹ nhàng dỗ dành: “Đại bảo đừng khóc nha, mẹ đang khuấy bột gạo cho con, rất nhanh đại bảo của chúng ta có thể ăn rồi.”
Tô Tiểu Tình đem bột gạo đã khuấy xong, lại đem bình sữa cho vào nước lạnh làm ấm, sau khi làm ấm được một lúc cô lại cho vào lòng bàn tay xoa xoa.
Đến khi cô thử nhiệt độ của bột gạo mà đại bảo có thể ăn được không lo bị bỏng, mới vội vàng đem bình sữa đút vào miệng của đại bảo.
Đại bảo khóc đến mắt cũng híp lại rồi, nhưng ngửi thấy mùi thơm của bột gạo, cái miệng phấn nộm mở ra, chính xác ngậm vào núm bình sữa, bú từng miếng to.
Cái miệng nhỏ cử động rất nhịp nhàng.
Tiếng khóc cũng đã dừng lại.
Nhìn thấy đứa bé không khóc nữa, trái tim kiên định của Chu Phong rơi xuống, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Tô Tiểu Tình, tình cờ bắt gặp cô đang nhìn mình.
Lúc này cô nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp.
Chu Phong trực tiếp cười toe toét với cô, nhẹ giọng nói: “Em có cảm thấy chồng em là anh lúc này rất đẹp trai không?”
Tô Tiểu Tình không ngờ rằng anh sẽ không nghiêm túc mà trêu chọc cô, cô xinh đẹp trừng mắt với anh, sau đó cúi đầu tiếp tục nhìn đứa bé bú sữa, khoảnh khắc này trái tim của cô tan chảy.
Gương mặt bất giác cũng dịu dàng.
“Huyên Huyên, ăn từ từ thôi, cẩn thận bị sặc.”
Cậu bé duỗi hai bàn tay mũm mĩm ra cầm bình sữa, năm ngón tay nhỏ nhắn mũm mĩm hơi mở ra cử động, rất đáng yêu.
------
Dịch: MBMH Translate
Nếu không phải bây giờ người anh đang bẩn, anh thật muốn đi vào phòng xem ba mẹ con trước rồi mới đi vào phòng bếp.
Nghe giọng nói của Chu Phong, trái tim đang treo cao của Tô Tiểu Tình chùng xuống.
Có suy nghĩ muốn ra ngoài xem Chu Phong đem thứ gì về nhà.
Cô dỗ dành Đại Bảo đang khóc oa oa nói: “Huyên Huyên ngoan, đừng khóc nữa, ba về rồi, đợi mẹ thay tã cho con xong, sẽ dẫn con và Khả Hinh đi xem ba có được không.”
“Oa oa~” Đại bảo chẳng cho mặt mũi, tiếp tục khóc.
Tô Tiểu Tình biết chắc là đứa nhóc này đói rồi, nếu không thì sao đã thay tã lót rửa mông rồi vẫn không ngừng khóc.
Sau khi thay tã mới cho đại bảo, cô không có thời gian đi làm những việc vặt khác, ôm lấy đại bảo ngồi trên giường, vén một góc áo lên rồi cho cậu bé bú sữa.
Đứa nhóc này vừa khóc vừa vội vàng bú.
Bú được mấy phút, trên trán của cậu bé đã đổ ra một lớp mồ hôi mỏng, nhưng vẫn không có chút sữa nào.
Lúc này không chỉ có đứa bé gấp gáp, mà ngay cả Tô Tiểu Tình cũng vội vàng.
Cô biết phía bên trái của mình lúc trước đã cho nhị bảo bú cạn rồi, cô đổi sang một bên khác cho đại bảo bú.
Nhưng mà, kết quả vẫn như vậy.
Hai bên đều không còn sữa nữa.
“Oa oa oa….” Tiếng khóc của đứa trẻ không ngừng, bởi vì không ăn được gì, càng khóc càng lớn tiếng.
Tô Tiểu Tình gấp đến độ vội vàng đặt đại bảo xuống giường, mở chiếc hộp ở bên giường, từ trong hộp lấy ra một túi bột gạo Hoài Sơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó mở túi ra, nhưng bên trong túi đã trống rỗng.
Hết bột gạo rồi.
Một chút cũng không còn.
Tiếng khóc của đứa bé ở bên tai, túi bột gạo trống không ở trước mắt, cô lại lần nữa tuyệt vọng.
“Tiểu Tình, Huyên Huyên làm sao vậy? Khóc lớn tiếng như thế.” Lúc này Chu Phong ở trong phòng bếp lau rửa người xong chạy ra, quan tâm hỏi.
Tô Tiểu Tình không nói gì, quay đầu lại, đôi mắt ửng đỏ nhìn Chu Phong.
Ánh mắt ấy, nhìn đến nổi Chu Phong sợ hãi.
Anh nhanh chóng bước đến, nhìn gói bột gạo Hoài Sơn bỏ trong tủ mà Tô Tiểu Tình cầm ở trên tay, trong gói đã trống không.
Anh nhìn hiểu rồi, vội vàng nói: “Hết bột gạo rồi sao, lúc nãy anh về có đến hợp tác xã cung ứng và tiếp thị mua bột gạo Hoài Sơn để ở trong phòng bếp rồi, để anh đi lấy.”
Nói xong, Chu Phong xoay người, vội vàng đi vào phòng bếp, hơn mười mấy giây sau anh liền mang gói bột gạo Hoài Sơn mới mua vào.
Tô Tiểu Tình nhìn thấy gói bột gạo Hoài Sơn, cô cầm chặt túi bột, cảm nhận bên trong túi bột đầy ắp, cô ôm lấy túi bột gạo mà khóc.
Chu Phong ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô nói dịu dàng: “Đừng khóc, đừng khóc nữa, từ nay về sau, cái nhà này anh sẽ chống nó lên.”
“Lúc trước anh thật là khốn nạn.”
“Huyên Huyên đói rồi, chúng ta mau đút bột gạo cho nó ăn đi, hai mẹ con em khóc khiến anh rất đau lòng.”
Tô Tiểu Tình đưa tay lên lau nước mắt, bên tai là tiếng khóc “oa oa” của đại bảo, cô cũng không có thời gian chỉnh lý lại tâm tình, cầm lấy túi bột gạo mau chóng đi đến bàn bên cạnh.
Dùng kéo cắt túi bột ra, cầm lấy bình sữa của đại bảo, múc lượng bột gạo nhất định cho vào trong bình, lại lấy bình nước giữ nhiệt ở bên cạnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mở nắp bình giữ nhiệt đổ nước sôi vào trong bình sữa rồi khuấy đều.
Lúc này Chu Phong cũng bế đại bảo đang khóc oa oa ở trên giường, vừa ôm vừa nhẹ nhàng dỗ dành: “Đại bảo đừng khóc nha, mẹ đang khuấy bột gạo cho con, rất nhanh đại bảo của chúng ta có thể ăn rồi.”
Tô Tiểu Tình đem bột gạo đã khuấy xong, lại đem bình sữa cho vào nước lạnh làm ấm, sau khi làm ấm được một lúc cô lại cho vào lòng bàn tay xoa xoa.
Đến khi cô thử nhiệt độ của bột gạo mà đại bảo có thể ăn được không lo bị bỏng, mới vội vàng đem bình sữa đút vào miệng của đại bảo.
Đại bảo khóc đến mắt cũng híp lại rồi, nhưng ngửi thấy mùi thơm của bột gạo, cái miệng phấn nộm mở ra, chính xác ngậm vào núm bình sữa, bú từng miếng to.
Cái miệng nhỏ cử động rất nhịp nhàng.
Tiếng khóc cũng đã dừng lại.
Nhìn thấy đứa bé không khóc nữa, trái tim kiên định của Chu Phong rơi xuống, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Tô Tiểu Tình, tình cờ bắt gặp cô đang nhìn mình.
Lúc này cô nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp.
Chu Phong trực tiếp cười toe toét với cô, nhẹ giọng nói: “Em có cảm thấy chồng em là anh lúc này rất đẹp trai không?”
Tô Tiểu Tình không ngờ rằng anh sẽ không nghiêm túc mà trêu chọc cô, cô xinh đẹp trừng mắt với anh, sau đó cúi đầu tiếp tục nhìn đứa bé bú sữa, khoảnh khắc này trái tim của cô tan chảy.
Gương mặt bất giác cũng dịu dàng.
“Huyên Huyên, ăn từ từ thôi, cẩn thận bị sặc.”
Cậu bé duỗi hai bàn tay mũm mĩm ra cầm bình sữa, năm ngón tay nhỏ nhắn mũm mĩm hơi mở ra cử động, rất đáng yêu.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro