Mở Mắt Trọng Sinh, Chủ Tịch Hóa Vú Em

Đợi Lát Nữa Mọi...

Lạc Tử Thất

2024-09-18 19:38:17

Nếu như không phải do nhà nghèo thì cô thật sự không nỡ bỏ hai đứa nhỏ để đi làm.

Chu Phong vỗ vỗ vai vợ nói: “Hay là hôm nay em đừng đi làm nữa?”

Tô Tiểu Tình lắc đầy, đưa tay lên nhanh chóng lau sạch nước mắt, đành phải đi.

Không đi làm thì sao kiếm được tiền nuôi con?

Chu Phong nhìn bóng lưng Tô Tiểu Tình rời đi, hốc mắt cũng đỏ lên, anh nhẹ nhàng đung đưa cái nôi của hai đứa con nói: “Huyên Huyên, Khả Hinh, ngoan, cha sẽ lập tức kiếm thật nhiều tiền, tới lúc đó để mẹ con mỗi ngày đều ở nhà với các con có được không?”

"Chúng ta không khóc nha."

Hai đứa nhỏ vẫn khóc, Chu Phong gọi Chu Tiểu Yến, mỗi người ôm một đứa đi ra bên ngoài dạo một chút.

Ra đến bên ngoài, nhìn thấy những con kiến bò tới bò lui trên lá cây thì rốt cuộc lực chú ý của hai đứa bé cũng bị dời đi, không khóc nữa.

Hai giờ chiều, Chu Trình và Chu Vạn Lý cũng đã trở về.

Hai người đều gánh hai sọt nấm.

"Lão Ngũ, tụi anh đã hái gần như hết sạch nấm bụng dê trên núi, sọt này của anh chắc hẳn cũng hơn năm chục kg.” Chu Trình thả đòn gánh xuống, vừa nốc nước vừa nói.

Chu Vạn Lý cũng uống nước ừng ực nói: “Sọt này của anh cũng trên dưới 100 kg.”

Hai anh em đều là con nhà nông nên sức lực lớn, vẫn gánh được một trăm kg.

Chu Phong gật gật đầu: “Được rồi, chúng ta vào thành phố đi.”

Sau đó anh xoay người nói với Chu Tiểu Yến: “Tiểu Yến, em mang rổ nấm bụng dê anh hái lúc sáng ra đây, dùng khăn đậy trên mặt.”

Nhà họ Chu bọn họ gần thành phố, hôm qua chuyện anh rao bán nấm bụng dê tám đồng nửa kg không qua mấy ngày sẽ lan truyền.

Cho nên bây giờ còn giữ được bí mật thì tạm thời phải giữ kín.

Cơ hội làm ăn chính là giành trước tiên cơ.

"Được rồi!" Chu Tiểu Yến vui vẻ đi vào bếp lấy khăn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chu Phong trải khăn dày lên hai sọt trong nhà rồi đặt Đại Bảo và Tiểu Bảo vào trong.

Đây là lần đầu tiên hai đứa bé được ngồi trong sọt nên đôi mắt đen to cực kỳ tò mò, ngoan ngoãn ngậm ngón tay cái.

Chu Phong cười với hai đứa nhóc nói: "Huyên Huyên, Khả Hinh, vào thành phố với cha nào.”

Bốn anh em và hai em bé, bày trận rất lớn.

Trên đường đi thỉnh thoảng sẽ đụng phải người trong thôn, bọn họ đều sẽ hỏi một câu.

"Bốn anh em vào thành phố à?”

"Đúng vậy.”

“Trong sọt có gì đó?”

Chu Trình và Chu Vạn Lý đều phủ khăn trên sọt nên không nhìn được bên trong đựng cái gì.

Hai anh em đều là kiểu người tương đối cứng nhắc, không biết cách nói dối lên không trả lời.

Chu Phong cười ha hả nói: “Còn có thể là cái gì, một ít hoa quả mà thôi.”

“Bác à, bác có muốn mua một chút không.”

“Cháu bán rẻ thôi.”

Bác gái hỏi chuyện xua tay liên tục, người trong thôn ai nấy đều được chia núi, người nào cũng trồng đủ các loại hoa quả đủ loại, hoàn toàn không cần mua từ người trong thôn, nếu mua thì chẳng khác gì đem tiền đi cho không người ta à.

Bác gái chê cười rời đi.

Chu Trình giơ tay lau mồ hôi trên trán, nói với Chu Phong: “Lão Ngũ, vẫn là em nhanh trí.”

"Nếu để bọn họ biết bán nấm bụng dê kiếm được nhiều tiền như thế thì chỉ sau một buổi tối tất cả nấm trên núi xung quanh đều sẽ biến mất sạch sẽ.”

--

Chu Phong dẫn mọi người đi đến nhà máy sấy khô Hoa Phong lớn nhất huyện Thiệu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vì huyện Thiệu nổi tiếng nhất xa gần chính là thịt khô, lạp xưởng, cá khô và đậu hũ mồng tám tháng chạp các loại, bán chạy trên toàn bộ tỉnh tương.

Vì thế nên nơi này không thể thiếu nhà máy sấy khô.

Nấm bụng dê tươi mới, mà hiện tại dưới tình huống không có tủ lạnh, trong mùa hè chỉ có thể giữ được một ngày, bây giờ đang là mùa thu thì cũng để được hai ngày.

Còn sau khi sấy khô thì có thể để được ít nhất hai năm, nếu bảo quản tốt thì có thể sử dụng càng lâu.

Đây cũng là lý do vì sau trước đó Chu Phong dặn Chu Trình và Chu Vạn Lý cứ việc hái nấm thoải mái, không cần lo lắng để một hai ngày không bán được.

Càng đến gần nhà máy sấy khô thì chân mày Chu Trình càng nhíu chặt, anh ta nói với Chu Phong: “Lão Ngũ à, nhà máy sấy khô này là cơ sở của nhà nước, bình thường căn bản không nhận đơn sấy khô lẻ. Lần trước mẹ có một đống táo bán không hết, chừng 2kg hơn, bảo bọn anh đem tới đây sấy khô nhưng người ta không nhận.”

Chu Vạn Lý cũng nhíu mày nói: “Đúng đó, cuối năm ngoái, chị ba em bảo anh mang 50kg huyết lợn viên tới để nhờ họ sấy khô, nhưng bọn họ căn bản không tiếp, hay là chúng ta đi tìm nhà máy sấy khô tư nhân đi?”

"Anh có biết một nhà máy tư nhân, huyết lợn viên lần trước anh đem tới đó sấy khô đấy.”

Chu Phong lắc đầu nói: “Máy móc tư nhân không tốt bằng của nhà nước, ở đây có máy sấy nhập khẩu, nấm bụng dê của chúng ta muốn sấy phải dùng sức gió lớn mới làm khô được.”

"Đợi lát nữa mọi người cứ xem em này.”

--

Đi vào nhà máy sấy khô, trước tiên Chu Phong đưa cho những người bảo vệ hai cây bạch sa

Số bạch sa này anh tìm được trong ngăn kéo, vẫn còn nguyên chưa mở ra, anh mua chúng trước khi sống lại.

Bạch sa này có giá tận 5 tệ một bao, là thuốc lào cao cấp của niên đại này, rất đắt, đắt hơn cả thịt heo.

Một gói có hai mươi cây, có nghĩ là một điếu có giá hai đồng rưỡi!

Bảo vệ nhà máy cũng không ngờ Chu Phong lại ra tay hào phóng như vậy, trực tiếp đưa cho anh ta hai cây bạch sa, còn rất tôn kính.

Anh ta cười nhận lấy thuốc hút, sau đó vắt hai cây ra sau tai.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mở Mắt Trọng Sinh, Chủ Tịch Hóa Vú Em

Số ký tự: 0