Mở Siêu Thị Ở Tận Thế,Cùng Đếm Tiền
Chương 48
2024-11-21 22:25:24
‘ Đông Đông Đông......’
Gia Âm đang chuẩn bị ăn cơm,tiếng gõ cửa vang lên làm cho cô sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại,có phụ nữ bên ngoài cửa thủy tinh quần áo lam lũ.
Tầm mắt của tham lam của cô nhìn vào chén cháo trên bàn cổ họng không ngừng nuốt nước bọt.
Mặc dù chén cháo hoa này cô ăn ngán,nhưng đồ vật của mình bị người ngấp nghé lúc nào cũng có chút không thoải mái.
Có thể là ánh mắt Gia Âm quá sắc bén,người phụ nữ hơn sợ co rúm lại, cơ thể đều không nhịn được run một cái, lúc này mới hốt hoảng chạy vào.
Trượt một cái quỳ xuống,đến trước mặt Gia Âm ôm hai chân của cô, khóc lóc kể lể lấy khẩn cầu lấy.
“Tôi tôi...... Van cầu cô, mau cứu tôi, mau cứu tôi......”
Nước mắt kia chảy ào ào, Gia Âm thật sự rất sợ nước mũi dính trên người mình a!
“Cô trước tiên đứng dậy, đứng lên mà nói.”
Nhưng người phụ nữ này giống như không nghe lời cô nói, chỉ biết khóc khóc khóc, làm cho cô thật mệt tâm.
“Thỏ thỏ!!!”
Sửa sang một ngày, thỏ thỏ đã sớm đem cửa ra vào chuẩn bị sạch sẽ, bây giờ nghe được chủ nhân kêu gọi,tốc độ như bay xuất hiện ở trước mặt cô, thậm chí trên tay còn đeo đôi găng tay và xà phòng.
“Dạ, chủ nhân!”
“xử lý!”
Một mệnh lệnh này làm thỏ thỏ sướng đến phát rồ rồi, lại có nhiệm vụ mới rồi!
Mang theo xà phòng trực tiếp đưa lên mặt người phụ nữ kia.
Người phụ nữ bị doạ một tiếng,lui về phía sau.
“Cái này cái này cái này, đây là vật gì? Đi ra đi ra đi ra......”
Gia Âm một tay kéo lấy thỏ thỏ về phía sau, tránh cho chân người phụ nữ đạp đến thỏ thỏ.
Mặc dù không dùng tiền, nhưng mà đó cũng là đồ đạc của cô, người khác không thể đụng vào!
“Cô bây giờ cứ khóc?không nói chuyện Có thể ra ngoài!”
Cảm nhận được Gia Âm không vui, người phụ nữ cũng từ trong kinh sợ lấy lại tinh thần, đứng lên lại là quỳ.
“Van cầu cô mau cứu tôi với, chúng ta cũng là phụ nữ, cô có nhiều vật tư như vậy, van cầu cô hãy chia cho tôi một chút a! Tôi còn có một con gái, con bé chỉ có năm tuổi, đói đến sắp phải chết, van cầu cô hãy mau cứu con bé a!”
Gia Âm lấy cây gậy bàn đập một cái, ngón tay chỉ một điểm, phía trên bảng tin xử lý tin thạch nạp tiền vô cùng rõ ràng.
“Tôi mở siêu thị, không làm từ thiện, muốn cái gì theo quy củ mà làm.”
Nhưng người phụ nữ này giống như có vấn đề, liếc mắt nhìn xong vẫn điên cuồng khẩn cầu Gia Âm cứu ả, như nghe không hiểu tiếng người.
“Cô có nhiều vật tư như vậy, tôi chỉ cần một chút, chỉ cần một chút là được, van xin cô, tôi thật sự rất cần ăn, tôi thật sự rất cần.”
Gia Âm đứng yên bất động,lạnh lùng như Gia Âm,ý chí sắt đá.....
Nghe không hiểu tiếng người, Gia Âm cũng lười cùng với ả dây dưa, quay người ngồi về quầy thu ngân, tiếp tục khuấy cháo hoa có chút chán ghét.
Mùi gạo nhàn nhạt để cho người đều không bình tĩnh khóc thầm.
Gia Âm đang chuẩn bị ăn cơm,tiếng gõ cửa vang lên làm cho cô sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại,có phụ nữ bên ngoài cửa thủy tinh quần áo lam lũ.
Tầm mắt của tham lam của cô nhìn vào chén cháo trên bàn cổ họng không ngừng nuốt nước bọt.
Mặc dù chén cháo hoa này cô ăn ngán,nhưng đồ vật của mình bị người ngấp nghé lúc nào cũng có chút không thoải mái.
Có thể là ánh mắt Gia Âm quá sắc bén,người phụ nữ hơn sợ co rúm lại, cơ thể đều không nhịn được run một cái, lúc này mới hốt hoảng chạy vào.
Trượt một cái quỳ xuống,đến trước mặt Gia Âm ôm hai chân của cô, khóc lóc kể lể lấy khẩn cầu lấy.
“Tôi tôi...... Van cầu cô, mau cứu tôi, mau cứu tôi......”
Nước mắt kia chảy ào ào, Gia Âm thật sự rất sợ nước mũi dính trên người mình a!
“Cô trước tiên đứng dậy, đứng lên mà nói.”
Nhưng người phụ nữ này giống như không nghe lời cô nói, chỉ biết khóc khóc khóc, làm cho cô thật mệt tâm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thỏ thỏ!!!”
Sửa sang một ngày, thỏ thỏ đã sớm đem cửa ra vào chuẩn bị sạch sẽ, bây giờ nghe được chủ nhân kêu gọi,tốc độ như bay xuất hiện ở trước mặt cô, thậm chí trên tay còn đeo đôi găng tay và xà phòng.
“Dạ, chủ nhân!”
“xử lý!”
Một mệnh lệnh này làm thỏ thỏ sướng đến phát rồ rồi, lại có nhiệm vụ mới rồi!
Mang theo xà phòng trực tiếp đưa lên mặt người phụ nữ kia.
Người phụ nữ bị doạ một tiếng,lui về phía sau.
“Cái này cái này cái này, đây là vật gì? Đi ra đi ra đi ra......”
Gia Âm một tay kéo lấy thỏ thỏ về phía sau, tránh cho chân người phụ nữ đạp đến thỏ thỏ.
Mặc dù không dùng tiền, nhưng mà đó cũng là đồ đạc của cô, người khác không thể đụng vào!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cô bây giờ cứ khóc?không nói chuyện Có thể ra ngoài!”
Cảm nhận được Gia Âm không vui, người phụ nữ cũng từ trong kinh sợ lấy lại tinh thần, đứng lên lại là quỳ.
“Van cầu cô mau cứu tôi với, chúng ta cũng là phụ nữ, cô có nhiều vật tư như vậy, van cầu cô hãy chia cho tôi một chút a! Tôi còn có một con gái, con bé chỉ có năm tuổi, đói đến sắp phải chết, van cầu cô hãy mau cứu con bé a!”
Gia Âm lấy cây gậy bàn đập một cái, ngón tay chỉ một điểm, phía trên bảng tin xử lý tin thạch nạp tiền vô cùng rõ ràng.
“Tôi mở siêu thị, không làm từ thiện, muốn cái gì theo quy củ mà làm.”
Nhưng người phụ nữ này giống như có vấn đề, liếc mắt nhìn xong vẫn điên cuồng khẩn cầu Gia Âm cứu ả, như nghe không hiểu tiếng người.
“Cô có nhiều vật tư như vậy, tôi chỉ cần một chút, chỉ cần một chút là được, van xin cô, tôi thật sự rất cần ăn, tôi thật sự rất cần.”
Gia Âm đứng yên bất động,lạnh lùng như Gia Âm,ý chí sắt đá.....
Nghe không hiểu tiếng người, Gia Âm cũng lười cùng với ả dây dưa, quay người ngồi về quầy thu ngân, tiếp tục khuấy cháo hoa có chút chán ghét.
Mùi gạo nhàn nhạt để cho người đều không bình tĩnh khóc thầm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro