Mộ Thiếu Sủng Thê Xin Bình Tĩnh!
Ai làm chủ
2024-10-26 22:34:16
Một ngày xoay vòng, diễn ra rất nhanh.
Đình Khiêm gương mặt nhợt nhạt đứng bên ngoài cửa phòng phẩu thuật, ánh mắt căng thẳng không ngừng tập trung vào tình hình bên trong. Cách một khung cánh cửa, vậy mà sinh mệnh mạng người lại mỏng manh như thế, đơn giản cũng chỉ là một lớp rào.
Đứng trên đỉnh cao, luôn phải đối diện liên tiếp với những thời khắc tình huống đột ngột phát sinh như thế này, hơn thế, hưởng thụ vật chất xa hoa, đồng thời bên cạnh đó là những cái chết mấy ai hay.
Sắc trời hiện tại đã tối, thấy được rõ sự tận tụy vì Mộ Kình Triệt của Đình Khiêm bên ngoài. Cuộc phẫu thuật vẫn diễn ra kéo dài hàng tiếng đồng hồ, căn phòng nhuốm màu u buồn, nét mặt vệ sĩ cũng lo lắng theo.
Khác với một màu giả tạo tại đám tang của lão gia Mộ Trưởng, hiện tại khung cảnh một màu u uất, nét buồn rười rượi đượm trên gương mặt đồng loạt vệ sĩ lẫn Đình Khiêm đều xuất phát từ lòng trung thành.
Mộ Kình Triệt bên ngoài đồn đoán là một người đàn ông tàn nhẫn, mấy ai biết để có được những gì hiện tại hắn đã trải qua bao nhiêu thứ. Nếu mang một vẻ mặt nhân từ ra ngoài, chẳng lẽ lại để kẻ khác ngang nhiên đẩy vào chỗ chết. Vốn một sự tồn tại của hắn đến hiện giờ, mọi người nhìn vào đều kinh ngạc thán phục, có thể ngưỡng mộ những thành tựu hắn đạt được, nhưng đi kèm đều là ánh nhìn chỉ muốn đem hắn dồn vào chỗ chết để họ lên
cao.
Thực chất, Mộ Kình Triệt hắn vốn là người tình nghĩa. Quân binh vệ sĩ dưới tay hắn huấn luyện, đều là những người được hắn cứu vớt. Vì vậy đối với hắn, một lòng trung thành tuyệt đối. Còn về bản chất tàn bạo, đều là dành cho những kẻ phản quy tắc.
Không lâu sau, trên dãy hành lang bỗng chốc rộn lên. Hàng loạt vệ sĩ nhìn người vừa đến, dù không muốn cũng phải tự động né đường bởi cách biệt thân phận.
Đình Khiêm nhíu mày nhìn, giọng Mộ Thúc vừa đến lập tức trở nên ồn ào, tầm mắt khinh bỉ nhìn vào cánh cửa phòng phẩu thuật, lâu như vậy vẫn chưa có kết quả.
Chiến thắng của ông ta bỗng chốc đều cảm thấy đến vô cùng gần.
Hàng giờ vẫn cứ trôi qua.
Không lâu sau, trưởng khoa trở ra, khắp người nét mặt trầm trọng, rõ ràng tin sắp báo là không phải tin vui.
Đình Khiêm căng thẳng đợi phản hồi, trưởng khoa nhẹ lắc đầu, lập tức cúi gập người chín mươi độ vô cùng thành khẩn.
"Loại độc này hiếm thấy, hơn thế bao năm trời không đưa vào sử dụng. Hiện tại chỉ có thể cầm cự mạng sống của ngài ấy trong vòng mười giờ nữa. Xin thứ lỗi, tôi vô dụng!"
Đình Khiêm lặng người nhìn, Mộ Thúc vẫn nhàn tản nghe kết quả, rõ ràng không ngoài dự đoán hoàn toàn giống hệt sau khi nghe thông tin xét nghiệm bên phía cảnh sát.
Ông ta vẫn phải đợi mười tiếng nữa sao?
Ông ta vô cùng hấp tấp, chỉ muốn nhanh chóng đem toàn bộ gia sản dưới tay Mộ Kinh Triệt, trực tiếp hưởng thụ hết tất cả.
Mọi thứ phải là của ông ta, bao năm trời thua thiệt dưới tay một thằng nhóc, chưa bao giờ cảm thấy niềm khao khát chiến thẳng mãnh liệt như vậy.
Vẫn không kiềm chế được cảm xúc, đôi môi Mộ Thúc vô thức nhếch cao. Toàn bộ biểu cảm của Mộ Thúc, hoàn toàn rơi trọn vào tầm mắt của Đình Khiêm.
Trưởng khoa nhìn qua lượng vệ sĩ vây kín, cả Đình Khiêm thất thiểu. Chưa bao giờ cảm thấy thương hại cho nhân vật lớn như Mộ Kình Triệt đến thế.
Mộ Kình Triệt là con nuôi, không có gia đình, được lão gia Mộ cưu mang chỉ để lợi dụng. Thậm chí đến tận khi lìa đời, một người thật sự mang tiếng chung dòng họ xót thương cũng không hề có. Toàn bộ toan tính, dã tâm giết chóc đều áp lên người Mộ Kình Triệt. Ngoại trừ hàng loạt vệ sĩ tập hợp thế hiện lòng thành kính, hoàn toàn không còn bất kỳ ai.
"Tôi nghĩ, trước khi ngài ấy rời đi, các cậu nên tranh thủ thời gian, có gì muốn nói với ngài ấy hãy thể hiện."
Đình Khiêm giữ bình tĩnh nãy giờ, nghe toàn bộ lời nói của bác sĩ, chân như thể mềm nhũn.
Ngay lúc này, cửa phòng một lần nữa đẩy ra. Hàng loạt y tá lẫn bác sĩ, danh tiếng vô cùng lớn rời khỏi, nét mặt hiện sự áy náy thất vọng tột cùng, đối mặt với Đình Khiêm cũng không dám nhìn.
Trưởng khoa nói lời chia buồn cuối cùng, sau đó rời đi, hàng bác sĩ cũng nối đuôi nhau.
Sinh mệnh ngắn ngủi là thế, cũng chỉ một kiếp người.
Mộ Thúc muốn tiến lên đẩy cửa bước vào, lập tức bắt gặp cái chặn tay của Đình Khiêm, lực tay nắm của Đình Khiêm với Mộ Thúc vô cùng mạnh, giống như thể muốn đem Mộ Thúc băm thành trăm mảnh.
"Cút ngay, ông chủ của chúng tôi, tuyệt đối cũng không cần loại người ti tiện như ông đến thương hại."
Mộ Thúc bị siết tay thì đau đớn, nét mặt nhăn nhó, ngay khi muốn giật ra thì Đình Khiêm đã buông lỏng. Ông ta đấu không lại, cứ thế hậm hực xoay người rời đi.
Đám vệ sĩ vẫn nhìn Mộ Thúc bằng ánh mắt hung tợn, giống như thể ông ta vừa chạm vào một vật vô cùng quý giá của bọn họ.
Mộ Thúc đến khi rời khỏi, tránh khỏi áp lực từ vệ sĩ của Mộ Kình Triệt, lần này mới dám lầm bẩm rủa một câu.
"Giỏi gì chứ, đến khi thằng Triệt lìa đời, chúng mày cũng chỉ có thể quỳ lạy dưới chân tao. Lúc đó, chúng mày mới rõ một điều ai mới là kẻ làm chủ!
Đình Khiêm gương mặt nhợt nhạt đứng bên ngoài cửa phòng phẩu thuật, ánh mắt căng thẳng không ngừng tập trung vào tình hình bên trong. Cách một khung cánh cửa, vậy mà sinh mệnh mạng người lại mỏng manh như thế, đơn giản cũng chỉ là một lớp rào.
Đứng trên đỉnh cao, luôn phải đối diện liên tiếp với những thời khắc tình huống đột ngột phát sinh như thế này, hơn thế, hưởng thụ vật chất xa hoa, đồng thời bên cạnh đó là những cái chết mấy ai hay.
Sắc trời hiện tại đã tối, thấy được rõ sự tận tụy vì Mộ Kình Triệt của Đình Khiêm bên ngoài. Cuộc phẫu thuật vẫn diễn ra kéo dài hàng tiếng đồng hồ, căn phòng nhuốm màu u buồn, nét mặt vệ sĩ cũng lo lắng theo.
Khác với một màu giả tạo tại đám tang của lão gia Mộ Trưởng, hiện tại khung cảnh một màu u uất, nét buồn rười rượi đượm trên gương mặt đồng loạt vệ sĩ lẫn Đình Khiêm đều xuất phát từ lòng trung thành.
Mộ Kình Triệt bên ngoài đồn đoán là một người đàn ông tàn nhẫn, mấy ai biết để có được những gì hiện tại hắn đã trải qua bao nhiêu thứ. Nếu mang một vẻ mặt nhân từ ra ngoài, chẳng lẽ lại để kẻ khác ngang nhiên đẩy vào chỗ chết. Vốn một sự tồn tại của hắn đến hiện giờ, mọi người nhìn vào đều kinh ngạc thán phục, có thể ngưỡng mộ những thành tựu hắn đạt được, nhưng đi kèm đều là ánh nhìn chỉ muốn đem hắn dồn vào chỗ chết để họ lên
cao.
Thực chất, Mộ Kình Triệt hắn vốn là người tình nghĩa. Quân binh vệ sĩ dưới tay hắn huấn luyện, đều là những người được hắn cứu vớt. Vì vậy đối với hắn, một lòng trung thành tuyệt đối. Còn về bản chất tàn bạo, đều là dành cho những kẻ phản quy tắc.
Không lâu sau, trên dãy hành lang bỗng chốc rộn lên. Hàng loạt vệ sĩ nhìn người vừa đến, dù không muốn cũng phải tự động né đường bởi cách biệt thân phận.
Đình Khiêm nhíu mày nhìn, giọng Mộ Thúc vừa đến lập tức trở nên ồn ào, tầm mắt khinh bỉ nhìn vào cánh cửa phòng phẩu thuật, lâu như vậy vẫn chưa có kết quả.
Chiến thắng của ông ta bỗng chốc đều cảm thấy đến vô cùng gần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hàng giờ vẫn cứ trôi qua.
Không lâu sau, trưởng khoa trở ra, khắp người nét mặt trầm trọng, rõ ràng tin sắp báo là không phải tin vui.
Đình Khiêm căng thẳng đợi phản hồi, trưởng khoa nhẹ lắc đầu, lập tức cúi gập người chín mươi độ vô cùng thành khẩn.
"Loại độc này hiếm thấy, hơn thế bao năm trời không đưa vào sử dụng. Hiện tại chỉ có thể cầm cự mạng sống của ngài ấy trong vòng mười giờ nữa. Xin thứ lỗi, tôi vô dụng!"
Đình Khiêm lặng người nhìn, Mộ Thúc vẫn nhàn tản nghe kết quả, rõ ràng không ngoài dự đoán hoàn toàn giống hệt sau khi nghe thông tin xét nghiệm bên phía cảnh sát.
Ông ta vẫn phải đợi mười tiếng nữa sao?
Ông ta vô cùng hấp tấp, chỉ muốn nhanh chóng đem toàn bộ gia sản dưới tay Mộ Kinh Triệt, trực tiếp hưởng thụ hết tất cả.
Mọi thứ phải là của ông ta, bao năm trời thua thiệt dưới tay một thằng nhóc, chưa bao giờ cảm thấy niềm khao khát chiến thẳng mãnh liệt như vậy.
Vẫn không kiềm chế được cảm xúc, đôi môi Mộ Thúc vô thức nhếch cao. Toàn bộ biểu cảm của Mộ Thúc, hoàn toàn rơi trọn vào tầm mắt của Đình Khiêm.
Trưởng khoa nhìn qua lượng vệ sĩ vây kín, cả Đình Khiêm thất thiểu. Chưa bao giờ cảm thấy thương hại cho nhân vật lớn như Mộ Kình Triệt đến thế.
Mộ Kình Triệt là con nuôi, không có gia đình, được lão gia Mộ cưu mang chỉ để lợi dụng. Thậm chí đến tận khi lìa đời, một người thật sự mang tiếng chung dòng họ xót thương cũng không hề có. Toàn bộ toan tính, dã tâm giết chóc đều áp lên người Mộ Kình Triệt. Ngoại trừ hàng loạt vệ sĩ tập hợp thế hiện lòng thành kính, hoàn toàn không còn bất kỳ ai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi nghĩ, trước khi ngài ấy rời đi, các cậu nên tranh thủ thời gian, có gì muốn nói với ngài ấy hãy thể hiện."
Đình Khiêm giữ bình tĩnh nãy giờ, nghe toàn bộ lời nói của bác sĩ, chân như thể mềm nhũn.
Ngay lúc này, cửa phòng một lần nữa đẩy ra. Hàng loạt y tá lẫn bác sĩ, danh tiếng vô cùng lớn rời khỏi, nét mặt hiện sự áy náy thất vọng tột cùng, đối mặt với Đình Khiêm cũng không dám nhìn.
Trưởng khoa nói lời chia buồn cuối cùng, sau đó rời đi, hàng bác sĩ cũng nối đuôi nhau.
Sinh mệnh ngắn ngủi là thế, cũng chỉ một kiếp người.
Mộ Thúc muốn tiến lên đẩy cửa bước vào, lập tức bắt gặp cái chặn tay của Đình Khiêm, lực tay nắm của Đình Khiêm với Mộ Thúc vô cùng mạnh, giống như thể muốn đem Mộ Thúc băm thành trăm mảnh.
"Cút ngay, ông chủ của chúng tôi, tuyệt đối cũng không cần loại người ti tiện như ông đến thương hại."
Mộ Thúc bị siết tay thì đau đớn, nét mặt nhăn nhó, ngay khi muốn giật ra thì Đình Khiêm đã buông lỏng. Ông ta đấu không lại, cứ thế hậm hực xoay người rời đi.
Đám vệ sĩ vẫn nhìn Mộ Thúc bằng ánh mắt hung tợn, giống như thể ông ta vừa chạm vào một vật vô cùng quý giá của bọn họ.
Mộ Thúc đến khi rời khỏi, tránh khỏi áp lực từ vệ sĩ của Mộ Kình Triệt, lần này mới dám lầm bẩm rủa một câu.
"Giỏi gì chứ, đến khi thằng Triệt lìa đời, chúng mày cũng chỉ có thể quỳ lạy dưới chân tao. Lúc đó, chúng mày mới rõ một điều ai mới là kẻ làm chủ!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro