Mộ Thiếu Sủng Thê Xin Bình Tĩnh!
Anh bỏ mẹ con e...
2024-10-26 22:34:16
Úc Noãn ngồi bên cạnh giường, trạng thái suy sụp tột cùng. Phía bên ngoài, quản gia Mục lẫn Thời Cảnh cho rằng cô chỉ lợi dụng Mộ Kinh Triệt, nhưng khi nhìn hiện trạng như vậy, bỗng chốc suy nghĩ sâu trong tiềm thức cũng dần xoay chuyển.
So với phụ nữ kích động, những người nam nhân lại biết đè nén cảm xúc hơn. Đau thương như nào, cũng đều chỉ biểu hiện qua ánh mắt.
Bên trong phòng bệnh sang trọng, mùi thuốc hòa vào, vị bác sĩ đứng bất lực lặng nhìn người con gái nhỏ ngồi suy sụp bên giường bệnh, giống như thể... người con gái đó đã mất đi cả thế giới.
"Triệt, anh nói dối, anh bảo sẽ về sớm gặp em mà, anh vẫn chưa trở về gặp em, sao có thể nói đi là đi?"
Úc Noãn càng nói, giọng mỗi lúc càng lạc nhịp, trở nên khàn hẳn, dần dần như thể chuyển thành một nỗi van cầu đau đớn, chẳng phải thanh âm dịu dàng trong vắt nữa, lần này nỗi đau xen hòa, nghe ra đều toàn là những câu từ thống khổ đến tận cùng của người đối diện với nỗi đau mất mát.
Cô vốn tưởng, thế gian này bản thân chẳng thể may mắn, ít nhất khi gặp Mộ Kình Triệt, hắn cho cô cảm nhận được yêu thương là như nào, sự nuông chiều, xem cô là duy nhất. Mà ngay cả trái tim Úc Noãn hiện tại, ngoài hắn ra chẳng có bất kỳ kẻ dư thừa nào có thể hiện diện.
Phải chăng Úc Noãn không có phúc phần được quyền hưởng những niềm hạnh phúc giản đơn đó?
Khi ở thân phận kẻ hầu thấp kém, khao khát tự do, được hắn nuông chiều. Khi là một người vô danh gặp lại nhau, cô chưa từng nghĩ một kẻ ở dưới đáy như bản thân lại có thể được hắn đặt vào mắt, thậm chí không có một gương mặt cụ thể nào về cô, Mộ Kình Triệt lại chỉ qua cảm nhận lần thói quen thường ngày, từng chút một hắn đều nhớ đến chính xác.
Đến khi chính thức ở bên cạnh nhau, lại như thế này rời khỏi?
"Cô gái, ngài Mộ dù gì cũng đã rời khỏi, kết quả như nào cũng phô bày trước mắt, cô nên chấp nhận sự thật, đừng quá chìm đắm trong đau buồn."
Dừng một đoạn, bác sĩ quay sang nhìn Đình Khiêm và vài người đứng phía bên ngoài, cần thận lên tiếng.
"Tạm thời ngài Mộ đã không còn, tôi sẽ đem ngài ấy về phòng bảo quản thi thể, đợi ngày mọi người thống nhất mang ngài ấy về chôn cất."
Rốt cuộc, nghe đến mấy chữ "thi thể", chút lý trí của Úc Noãn cũng chẳng thể tài nào mà giữ được nữa. Toàn bộ niềm hy vọng nhỏ nhoi sót lại lần lượt bị sụp đồ.
Bác sĩ tiến lên, khi này, bên ngoài vang dội tiếng bước chân, ngoảnh đầu nhìn lại tương đối nhiều y tá lẫn bác sĩ đồng loạt tiến đến, nhiệm vụ chính là giải quyết thi thể hiện trạng, trên tay mang theo khá nhiều dod nghề.
"Cô gái, mong cô rời khỏi, chúng tôi muốn bảo quản đem ngài ấy đến phòng bảo quản."
Bác sĩ kiên nhẫn nói một câu cuối cùng, cẩn thận tiến lên. Khi này, Đình Khiêm thật sự không đối diện tiếp được nữa, cẩn thận tiến lên giữ Úc Noãn kéo lùi về sau.
"Cô Úc, duyên dến đây là hết, cảm ơn cô thời gian qua đã đồng hành cùng ông chủ chúng tôi."
Úc Noãn tròn mắt, nước mắt tràn trụa nhìn Đình Khiêm chốc lát, rồi đảo nhìn bác sĩ che khuất tầm nhìn đang thực hiện bảo quản với Mộ Kình Triệt.
Trong thoáng lơ đãng, thấy được Mộ Kình Triệt nhìn cô bằng ánh mắt nuông chiều, đem cô ôm vào lòng, ôn nhu từng chút một nói.
"Anh yêu em."
Úc Noãn cố chấp lắc đầu.
"Không, duyên chúng tôi vẫn chưa hết, còn con của tôi với anh ấy thì saao..... Triệt... anh bỏ mẹ con em sao?"
Thời điểm Úc Noãn nói câu nói, toàn bộ lượng người trong căn phòng như thể bị điểm huyệt, ai đó cũng đều đứng ngây ra vài giây. Bàn tay giữ Úc Noãn của Đình Khiêm cũng vì thế mà siết chặt hơn.
Đình Khiêm theo Mộ Kình Triệt lâu như thế, hiển nhiên biết đây chắc chắn không phải một lời nói dối.
Thế nhưng, chỉ trong chốc lát, các bác sĩ lẫn y tá đều tiến hành làm nhiệm vụ của bọn họ, dặn bản thân không quan tâm điều gì.
Đến khi chiếc xe kéo thân thể Mộ Kình Triệt rời khỏi, Úc Noãn không tài nào thấy được mặt, khăn trắng quấn quanh phủ kín khắp thân người, che khuất đi gương mặt vẫn luôn ôn nhu nhìn cô, nay dường như không muốn đối diện nữa.
Úc Noãn vươn tay muốn níu, cô giống như con thú nhỏ hoang dại, bỗng chốc chỉ muốn phát cuồng xông đến phía trước.
"Triệt... anh tỉnh lại đi, chỉ cần anh tỉnh lại... em sẽ lấy anh, lấy anh ngay lập tức, không từ chối điều gì nữa."
Hàng xe đẩy rời khỏi phòng, Đình Khiêm dùng sức giữ Úc Noãn muốn vùng ra, giữ rất chặt và mạnh bảo để ngăn cản, thậm chí đến mức khiến Úc Noãn bị thương.
Chỉ là người con gái trước mắt không để tâm nữa
Khi nhìn theo vạt vải trắng lấp ló che đi gương mặt người đàn ông, Úc Noãn vội vàng hét lên, cô hét rất to, giống như muốn dùng hết sức để hắn hoàn toàn nghe thấy hết.
"Triệt... em yêu anh..."
Để rồi, ba chữ yêu đó dần dần chuyển thành từng lời nấc nghẹn, nói cũng chẳng rõ nữa. Cô vô lực, quỳ sụp trên nền sàn lạnh lẽo.
Chợt nhận ra, bản thân đã quá muộn đề nói câu này.
So với phụ nữ kích động, những người nam nhân lại biết đè nén cảm xúc hơn. Đau thương như nào, cũng đều chỉ biểu hiện qua ánh mắt.
Bên trong phòng bệnh sang trọng, mùi thuốc hòa vào, vị bác sĩ đứng bất lực lặng nhìn người con gái nhỏ ngồi suy sụp bên giường bệnh, giống như thể... người con gái đó đã mất đi cả thế giới.
"Triệt, anh nói dối, anh bảo sẽ về sớm gặp em mà, anh vẫn chưa trở về gặp em, sao có thể nói đi là đi?"
Úc Noãn càng nói, giọng mỗi lúc càng lạc nhịp, trở nên khàn hẳn, dần dần như thể chuyển thành một nỗi van cầu đau đớn, chẳng phải thanh âm dịu dàng trong vắt nữa, lần này nỗi đau xen hòa, nghe ra đều toàn là những câu từ thống khổ đến tận cùng của người đối diện với nỗi đau mất mát.
Cô vốn tưởng, thế gian này bản thân chẳng thể may mắn, ít nhất khi gặp Mộ Kình Triệt, hắn cho cô cảm nhận được yêu thương là như nào, sự nuông chiều, xem cô là duy nhất. Mà ngay cả trái tim Úc Noãn hiện tại, ngoài hắn ra chẳng có bất kỳ kẻ dư thừa nào có thể hiện diện.
Phải chăng Úc Noãn không có phúc phần được quyền hưởng những niềm hạnh phúc giản đơn đó?
Khi ở thân phận kẻ hầu thấp kém, khao khát tự do, được hắn nuông chiều. Khi là một người vô danh gặp lại nhau, cô chưa từng nghĩ một kẻ ở dưới đáy như bản thân lại có thể được hắn đặt vào mắt, thậm chí không có một gương mặt cụ thể nào về cô, Mộ Kình Triệt lại chỉ qua cảm nhận lần thói quen thường ngày, từng chút một hắn đều nhớ đến chính xác.
Đến khi chính thức ở bên cạnh nhau, lại như thế này rời khỏi?
"Cô gái, ngài Mộ dù gì cũng đã rời khỏi, kết quả như nào cũng phô bày trước mắt, cô nên chấp nhận sự thật, đừng quá chìm đắm trong đau buồn."
Dừng một đoạn, bác sĩ quay sang nhìn Đình Khiêm và vài người đứng phía bên ngoài, cần thận lên tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tạm thời ngài Mộ đã không còn, tôi sẽ đem ngài ấy về phòng bảo quản thi thể, đợi ngày mọi người thống nhất mang ngài ấy về chôn cất."
Rốt cuộc, nghe đến mấy chữ "thi thể", chút lý trí của Úc Noãn cũng chẳng thể tài nào mà giữ được nữa. Toàn bộ niềm hy vọng nhỏ nhoi sót lại lần lượt bị sụp đồ.
Bác sĩ tiến lên, khi này, bên ngoài vang dội tiếng bước chân, ngoảnh đầu nhìn lại tương đối nhiều y tá lẫn bác sĩ đồng loạt tiến đến, nhiệm vụ chính là giải quyết thi thể hiện trạng, trên tay mang theo khá nhiều dod nghề.
"Cô gái, mong cô rời khỏi, chúng tôi muốn bảo quản đem ngài ấy đến phòng bảo quản."
Bác sĩ kiên nhẫn nói một câu cuối cùng, cẩn thận tiến lên. Khi này, Đình Khiêm thật sự không đối diện tiếp được nữa, cẩn thận tiến lên giữ Úc Noãn kéo lùi về sau.
"Cô Úc, duyên dến đây là hết, cảm ơn cô thời gian qua đã đồng hành cùng ông chủ chúng tôi."
Úc Noãn tròn mắt, nước mắt tràn trụa nhìn Đình Khiêm chốc lát, rồi đảo nhìn bác sĩ che khuất tầm nhìn đang thực hiện bảo quản với Mộ Kình Triệt.
Trong thoáng lơ đãng, thấy được Mộ Kình Triệt nhìn cô bằng ánh mắt nuông chiều, đem cô ôm vào lòng, ôn nhu từng chút một nói.
"Anh yêu em."
Úc Noãn cố chấp lắc đầu.
"Không, duyên chúng tôi vẫn chưa hết, còn con của tôi với anh ấy thì saao..... Triệt... anh bỏ mẹ con em sao?"
Thời điểm Úc Noãn nói câu nói, toàn bộ lượng người trong căn phòng như thể bị điểm huyệt, ai đó cũng đều đứng ngây ra vài giây. Bàn tay giữ Úc Noãn của Đình Khiêm cũng vì thế mà siết chặt hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đình Khiêm theo Mộ Kình Triệt lâu như thế, hiển nhiên biết đây chắc chắn không phải một lời nói dối.
Thế nhưng, chỉ trong chốc lát, các bác sĩ lẫn y tá đều tiến hành làm nhiệm vụ của bọn họ, dặn bản thân không quan tâm điều gì.
Đến khi chiếc xe kéo thân thể Mộ Kình Triệt rời khỏi, Úc Noãn không tài nào thấy được mặt, khăn trắng quấn quanh phủ kín khắp thân người, che khuất đi gương mặt vẫn luôn ôn nhu nhìn cô, nay dường như không muốn đối diện nữa.
Úc Noãn vươn tay muốn níu, cô giống như con thú nhỏ hoang dại, bỗng chốc chỉ muốn phát cuồng xông đến phía trước.
"Triệt... anh tỉnh lại đi, chỉ cần anh tỉnh lại... em sẽ lấy anh, lấy anh ngay lập tức, không từ chối điều gì nữa."
Hàng xe đẩy rời khỏi phòng, Đình Khiêm dùng sức giữ Úc Noãn muốn vùng ra, giữ rất chặt và mạnh bảo để ngăn cản, thậm chí đến mức khiến Úc Noãn bị thương.
Chỉ là người con gái trước mắt không để tâm nữa
Khi nhìn theo vạt vải trắng lấp ló che đi gương mặt người đàn ông, Úc Noãn vội vàng hét lên, cô hét rất to, giống như muốn dùng hết sức để hắn hoàn toàn nghe thấy hết.
"Triệt... em yêu anh..."
Để rồi, ba chữ yêu đó dần dần chuyển thành từng lời nấc nghẹn, nói cũng chẳng rõ nữa. Cô vô lực, quỳ sụp trên nền sàn lạnh lẽo.
Chợt nhận ra, bản thân đã quá muộn đề nói câu này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro