Mộ Thiếu Sủng Thê Xin Bình Tĩnh!
Bảo vệ
2024-10-26 22:34:16
"Ngài Mộ, ngài Nhiếp! Hoan nghênh hai ngài!"
Mọi người theo tầm nhìn, đều hướng ra phía bên ngoài cánh cửa. Thân hình hai người đàn ông cường tráng, mang trên người sự kiêu ngạo xa cách từng bước tiến vào.
Châu Tranh bống chốc như giật nảy mình, cô ta vốn không quen Mộ Kình Triệt hay gặp mặt trực tiếp dù chỉ một lần, đống tin tức trên trang báo chẳng qua chỉ đơn giản cọ nhiệt, cho nên khi nghe sự hiện diện Mộ Kình Triệt ở đây không biết giải thích như thể nào, hơn hết chính là cảm giác lo sợ. ®
Thế nhưng, Tử Bình vẫn chưa ý thức được. Thật sự cho rằng Mộ Kình Triệt xuất hiện đều là vì bảo vệ Châu Tranh, cô ta càng được dịp hung hăng mà ngạo mạn hơn hất cằm.
Vốn định lên tiếng khẳng định uy quyền thì Châu Tranh ngay lập tức bấu mạnh khiến cô ta chỉ biết rên rỉ than đau trong im lặng.
Đám bảo vệ một lần nữa, cúi người trước hai người đàn ông thân phận cao lớn vọng trọng như thế này.
"Chuyện gì đang xảy ra?"
Nhiếp Tần Duật bước vào đầu, nhàn nhạt cất giọng, tẩm mắt như lưỡi dao quét qua một loạt cho đến khi dừng phía trên người Giai Mễ cách đó không xa, xác định người con gái của hẳn an toàn, sự khó chịu phút chốc tan biển. (1)
Trên người hắn một thân vest màu đen tản ra khí chất quý tộc đặc trưng, loại vải thượng hạng sang trọng được cắt may tỉ mỉ ôm trọn đường nét cân đối của hắn, cả người toát lên vẻ lịch lãm và đầy cuốn hút. Gương mặt kiêu ngạo với đôi mắt hẹp dài màu nâu nhạt, sóng mũi cao vút, đường viền hàm sắc nét, đôi môi kiêu bạc mím chặt lại, mỗi một cử chỉ đều toát lên vẻ quyến rũ thu hút đến mê hoặc.
Theo sau người đàn ông là Mộ Kình Triệt dáng vẻ có phần cao ngạo từng bước bước vào phía trong.
Hiện giờ trên người hẳn chiếc áo choàng màu xám tro, đôi mắt đen nhánh sâu hút, làn da màu đồng càng khắc họa nên sự thần bí cùng vẻ chững chạc thâm trầm khó mà phai nhòa. Đôi mắt chim ưng sắc bén nhíu chặt lại, tâm tình hiện tại rõ ràng không hài hòa, đôi mày rậm từ lúc hiện diện vẫn chưa dãn ra.
Cho đến khi thấy bóng dáng cô gái nhỏ đứng, đáy mắt hiện lên tia ôn hòa dịu dàng hiếm thấy. Đề rồi, tầm mắt trông thấy vài vết thương trên người Úc Noãn, điện thoại của cô nát tan, cả bộ đồ cũng nhăn nheo. Gương mặt liền trở nên cau có đến cực điểm, lại vừa đau xót mà lặng nhìn cô. Q
Vừa mới trở về từ máy bay, Mộ Kình Triệt muốn thông qua cuộc gọi để tìm đến cô gái nhỏ, đáp lại là không có hồi âm. Trạng thái người đàn ông rơi vào căng thẳng vô cùng, nỗi sợ mất cô, chẳng hiểu vì sao một lần nữa dâng lên.
Khi này, vừa hay Nhiếp Tần Duật cũng vừa đến sân bay để đón hắn. Kết quả, lại nghe từ phía trợ lý báo cáo người phụ nữ của Nhiếp Tần Duật gặp chuyện không hay, vừa vặn lọt vào cái tên Úc Noãn kia.
Ngay lập tức, Mộ Kình Triệt lẫn Nhiếp Tần Duật đều vội vã đến nơi.
Không gian bởi vì sự xuất hiện của cả hai, mọi thứ đều trở nên im lặng đến mức đáng sợ. Nhất là không khó cảm nhận biểu cảm giận dữ trên gương mặt của Mộ Kình Triệt biểu thị rất rõ ràng.
"Bé con, em lại đây!"
Mộ Kình Triệt nói, thanh âm lạnh lẽo vang lên đối diện với Úc Noãn. Hiện giờ Úc Noãn đứng chui rúc giữa đám nữ nhân, hắn hiển nhiên không thể tiến tới chỗ cô.
Đám bảo vệ lẫn Tử Bình đều ngây ra, chẳng phải tin đồn trên mạng bảo rằng Châu Tranh mới là nữ nhân của Mộ Kình Triệt sao?
Phải chăng có sự nhầm lẫn?
Úc Noãn cắn môi nhìn hắn, hiển nhiên nghĩ đến việc ban nãy Tử Bình đưa đoạn tin tức về Mộ Kình Triệt lẫn Châu Tranh cho cô xem, nếu không phải vì trong bức ảnh bên cạnh là hình ảnh của cô, từ đó biết được Châu Tranh chẳng qua là dựa tin đồn đi lên, thì có lẽ Úc Noãn thật sự cho rằng Châu Tranh bên cạnh Mộ Kình Triệt. Q
Nghĩ đến đó, hiện giờ tâm tình không tránh khỏi sự mất mát mà dần sản sinh cơn giận ngầm với Mộ Kình Triệt.
Nhưng tại nơi đây, nhìn đám người khép nép dưới uy nghiêm của hắn, cô chỉ có thể dựa dẫm vào.
Rõ ràng, qua sự việc này cũng ngầm khẳng định mối quan hệ của cả hai người.
(1]
Úc Noãn vội vàng lách người, từng bước tiến về phía Mộ Kình Triệt, ngay khi vừa lại gần, Mộ Kình Triệt lập tức vươn tay ôm cô vào lòng che chở, khiến cô bị vùi vào lớp áo khoát vẫn tản hơi lạnh, rõ ràng Mộ Kình Triệt vừa vội vã xuống xe hơi nên thứ mùi vẫn đọng lại.
Bàn tay thô ráp của Mộ Kinh Triệt đưa lên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Úc Noãn dưới một loạt ánh mắt cả kinh của đám người nơi đây.
Ánh mắt Mộ Kình Triệt nhìn Úc Noãn ôn nhu là thế, chỉ là khi đẩy tầm nhìn về đám người, đều là một ánh mắt tràn đầy chết chóc, người con gái trước mặt hẳn nâng niu tựa trân bảo và ngọc quý, nay đều bị một lũ người trước mắt làm bị thương.
Trong đầu Mộ Kình Triệt, không sao tránh được cái suy nghĩ tàn ác muốn đem toàn bộ lũ người nơi đây chôn thây cùng!
Nhiếp Tần Duật đứng phía sau, nhìn về hướng Giai Mễ, đầu ngón tay hắn cũng ra lệnh khiến cô không dám phản kháng, vội vàng nghe theo mà tiến về phía hắn.
Nghe chuyện từ trợ lý báo cáo, Nhiếp Tần Duật phần nào hiểu được ngọn ngành câu chuyện.
Đề rồi, hướng về người bạn Mộ Kình Triệt của hắn, không nghĩ đến Mộ Kình Triệt một bộ dạng cẩm dục, nay lại còn là dáng vẻ nuông chiều khác hẳn với cái bộ dạng tàn ác thường ngày.
"Đi thôi, buổi lễ hôm nay hủỷ bỏ cho tôi."
Nhiếp Tần Duật xoay người, nói yêu cầu với trợ lý, đồng thời ngầm yêu cầu Giai Mễ rời đi.
Giai Mễ dù không muốn, cũng chỉ có thể nghe theo.
Mọi người theo tầm nhìn, đều hướng ra phía bên ngoài cánh cửa. Thân hình hai người đàn ông cường tráng, mang trên người sự kiêu ngạo xa cách từng bước tiến vào.
Châu Tranh bống chốc như giật nảy mình, cô ta vốn không quen Mộ Kình Triệt hay gặp mặt trực tiếp dù chỉ một lần, đống tin tức trên trang báo chẳng qua chỉ đơn giản cọ nhiệt, cho nên khi nghe sự hiện diện Mộ Kình Triệt ở đây không biết giải thích như thể nào, hơn hết chính là cảm giác lo sợ. ®
Thế nhưng, Tử Bình vẫn chưa ý thức được. Thật sự cho rằng Mộ Kình Triệt xuất hiện đều là vì bảo vệ Châu Tranh, cô ta càng được dịp hung hăng mà ngạo mạn hơn hất cằm.
Vốn định lên tiếng khẳng định uy quyền thì Châu Tranh ngay lập tức bấu mạnh khiến cô ta chỉ biết rên rỉ than đau trong im lặng.
Đám bảo vệ một lần nữa, cúi người trước hai người đàn ông thân phận cao lớn vọng trọng như thế này.
"Chuyện gì đang xảy ra?"
Nhiếp Tần Duật bước vào đầu, nhàn nhạt cất giọng, tẩm mắt như lưỡi dao quét qua một loạt cho đến khi dừng phía trên người Giai Mễ cách đó không xa, xác định người con gái của hẳn an toàn, sự khó chịu phút chốc tan biển. (1)
Trên người hắn một thân vest màu đen tản ra khí chất quý tộc đặc trưng, loại vải thượng hạng sang trọng được cắt may tỉ mỉ ôm trọn đường nét cân đối của hắn, cả người toát lên vẻ lịch lãm và đầy cuốn hút. Gương mặt kiêu ngạo với đôi mắt hẹp dài màu nâu nhạt, sóng mũi cao vút, đường viền hàm sắc nét, đôi môi kiêu bạc mím chặt lại, mỗi một cử chỉ đều toát lên vẻ quyến rũ thu hút đến mê hoặc.
Theo sau người đàn ông là Mộ Kình Triệt dáng vẻ có phần cao ngạo từng bước bước vào phía trong.
Hiện giờ trên người hẳn chiếc áo choàng màu xám tro, đôi mắt đen nhánh sâu hút, làn da màu đồng càng khắc họa nên sự thần bí cùng vẻ chững chạc thâm trầm khó mà phai nhòa. Đôi mắt chim ưng sắc bén nhíu chặt lại, tâm tình hiện tại rõ ràng không hài hòa, đôi mày rậm từ lúc hiện diện vẫn chưa dãn ra.
Cho đến khi thấy bóng dáng cô gái nhỏ đứng, đáy mắt hiện lên tia ôn hòa dịu dàng hiếm thấy. Đề rồi, tầm mắt trông thấy vài vết thương trên người Úc Noãn, điện thoại của cô nát tan, cả bộ đồ cũng nhăn nheo. Gương mặt liền trở nên cau có đến cực điểm, lại vừa đau xót mà lặng nhìn cô. Q
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa mới trở về từ máy bay, Mộ Kình Triệt muốn thông qua cuộc gọi để tìm đến cô gái nhỏ, đáp lại là không có hồi âm. Trạng thái người đàn ông rơi vào căng thẳng vô cùng, nỗi sợ mất cô, chẳng hiểu vì sao một lần nữa dâng lên.
Khi này, vừa hay Nhiếp Tần Duật cũng vừa đến sân bay để đón hắn. Kết quả, lại nghe từ phía trợ lý báo cáo người phụ nữ của Nhiếp Tần Duật gặp chuyện không hay, vừa vặn lọt vào cái tên Úc Noãn kia.
Ngay lập tức, Mộ Kình Triệt lẫn Nhiếp Tần Duật đều vội vã đến nơi.
Không gian bởi vì sự xuất hiện của cả hai, mọi thứ đều trở nên im lặng đến mức đáng sợ. Nhất là không khó cảm nhận biểu cảm giận dữ trên gương mặt của Mộ Kình Triệt biểu thị rất rõ ràng.
"Bé con, em lại đây!"
Mộ Kình Triệt nói, thanh âm lạnh lẽo vang lên đối diện với Úc Noãn. Hiện giờ Úc Noãn đứng chui rúc giữa đám nữ nhân, hắn hiển nhiên không thể tiến tới chỗ cô.
Đám bảo vệ lẫn Tử Bình đều ngây ra, chẳng phải tin đồn trên mạng bảo rằng Châu Tranh mới là nữ nhân của Mộ Kình Triệt sao?
Phải chăng có sự nhầm lẫn?
Úc Noãn cắn môi nhìn hắn, hiển nhiên nghĩ đến việc ban nãy Tử Bình đưa đoạn tin tức về Mộ Kình Triệt lẫn Châu Tranh cho cô xem, nếu không phải vì trong bức ảnh bên cạnh là hình ảnh của cô, từ đó biết được Châu Tranh chẳng qua là dựa tin đồn đi lên, thì có lẽ Úc Noãn thật sự cho rằng Châu Tranh bên cạnh Mộ Kình Triệt. Q
Nghĩ đến đó, hiện giờ tâm tình không tránh khỏi sự mất mát mà dần sản sinh cơn giận ngầm với Mộ Kình Triệt.
Nhưng tại nơi đây, nhìn đám người khép nép dưới uy nghiêm của hắn, cô chỉ có thể dựa dẫm vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rõ ràng, qua sự việc này cũng ngầm khẳng định mối quan hệ của cả hai người.
(1]
Úc Noãn vội vàng lách người, từng bước tiến về phía Mộ Kình Triệt, ngay khi vừa lại gần, Mộ Kình Triệt lập tức vươn tay ôm cô vào lòng che chở, khiến cô bị vùi vào lớp áo khoát vẫn tản hơi lạnh, rõ ràng Mộ Kình Triệt vừa vội vã xuống xe hơi nên thứ mùi vẫn đọng lại.
Bàn tay thô ráp của Mộ Kinh Triệt đưa lên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Úc Noãn dưới một loạt ánh mắt cả kinh của đám người nơi đây.
Ánh mắt Mộ Kình Triệt nhìn Úc Noãn ôn nhu là thế, chỉ là khi đẩy tầm nhìn về đám người, đều là một ánh mắt tràn đầy chết chóc, người con gái trước mặt hẳn nâng niu tựa trân bảo và ngọc quý, nay đều bị một lũ người trước mắt làm bị thương.
Trong đầu Mộ Kình Triệt, không sao tránh được cái suy nghĩ tàn ác muốn đem toàn bộ lũ người nơi đây chôn thây cùng!
Nhiếp Tần Duật đứng phía sau, nhìn về hướng Giai Mễ, đầu ngón tay hắn cũng ra lệnh khiến cô không dám phản kháng, vội vàng nghe theo mà tiến về phía hắn.
Nghe chuyện từ trợ lý báo cáo, Nhiếp Tần Duật phần nào hiểu được ngọn ngành câu chuyện.
Đề rồi, hướng về người bạn Mộ Kình Triệt của hắn, không nghĩ đến Mộ Kình Triệt một bộ dạng cẩm dục, nay lại còn là dáng vẻ nuông chiều khác hẳn với cái bộ dạng tàn ác thường ngày.
"Đi thôi, buổi lễ hôm nay hủỷ bỏ cho tôi."
Nhiếp Tần Duật xoay người, nói yêu cầu với trợ lý, đồng thời ngầm yêu cầu Giai Mễ rời đi.
Giai Mễ dù không muốn, cũng chỉ có thể nghe theo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro