Mộ Thiếu Sủng Thê Xin Bình Tĩnh!
Chất vấn
2024-10-26 22:34:16
"Trời vừa mới hửng sáng, bé con... ngủ thêm một chút nữa. Tôi không cho phép em đi."
Nghe mấy chữ "không cho phép" thì Úc Noãn bừng bừng lửa giận, cô và hắn đã sớm kết thúc, trong thế giới của hắn cũng không hề có cô.
Ngay khi Mộ Kình Triệt ý định vùi gương mặt hắn vào bả vai mềm mại, đôi mắt Úc Noãn càng kinh ngạc nhìn hắn, cố chấp đẩy mạnh ra, một lực rất mạnh, thêm việc Mộ Kình Triệt không nỡ làm cô đau, sau cùng liền thỏả hiệp buông lóng.
Thân thể Úc Noãn hơi run lên, dần dần cố gắng ngồi dậy, mái tóc đen dài cứ thế buông thả xuống, hiện tại đã hơi rối lên. Lúc này mới định hình được, bộ váy dự tiệc đêm hôm qua đã được thay mới, cô đang mặc lấy chiếc áo sơ mi đen của Mộ Kinh Triệt.
Hắn lại có thể ngang nhiên cởi đồ của cô? Đây hoàn toàn không hợp lệ!
"Tôi muốn về nhà, ngài Mộ... ngài đang giam giữ người trái phép, tôi sẽ báo cảnh sát!"
Úc Noãn tức giận lên tiếng, gương mặt hiện rõ lửa giận, trái lại Mộ Kình Triệt chỉ nhìn cô, ánh mắt hắn thản nhiên không động đậy giống như thể lời nói của cô không hề có một tính công kích, sâu trong đó ánh lên sự thâm thúy chững chạc.
Nhìn Mộ Kinh Triệt im lặng, Úc Noãn vội vàng bước xuống giường, giống như chạm vào đỉnh điểm, Mộ Kinh Triệt trực tiếp vươn tay mạnh mẽ kéo cô nằm ép xuống giường, thân thể hắn ngự ở phía trên.
"Thà ăn món ăn hôm qua để rồi diễn kịch đến mức dị ứng, em cũng không hề muốn nhận quen biết với tôi, nhất quyết muốn tránh né tôi?"
Mộ Kình Triệt nhìn cô, đôi mắt đen nhánh cứ thế xoáy sâu vào tâm trạng của Úc Noãn. Lúc nói ra câu nói, trong lòng hắn hiện lửa giận, nhưng rồi nhìn bộ dạng đêm qua cô bị ảnh hưởng từ triệu chứng dị ứng, hiện giờ cũng không thể làm gì hơn.
Lần đầu, cô đã từ chối bảo không quen, đến lần thứ hai, cô cũng ăn món ăn như một cách thức khẳng định.
Rõ ràng, Mộ Kình Triệt sớm đã nhận ra, đây căn bản chỉ là một phép thử để xác nhận người.
Ánh mắt Úc Noãn hơi run lên, đến khi cảm nhận đầu ngón tay Mộ Kinh Triệt khe khẽ đặt lên làn da mềm mại, vuốt ve mọi nơi trên gương mặt.
Hắn cúi thấp người, cất giọng trầm thấp giống như muốn xác định một lần nữa.
"Bé con, từ lúc nghe giọng hát, tôi đã sớm đoán được là em rồi... giọng hát của em, tôi chưa bao giờ quên!"
Mộ Kinh Triệt nhìn Úc Noãn hoảng loạn run rẩy như món đồ sứ tinh xảo trong lồng ngực, bàn tay hắn chạm lên hàng lông mi dài của cô đang run lên như cánh bướm mỏng manh, đôi mắt long lanh trong vắt, ngây thơ sạch sẽ lại đơn thuần, sóng mũi nhỏ nhắn, đôi môi đầy đặn trơn bóng, ngọt hơn đường.
Hoàn toàn giống khi lúc trước Mộ Kình Triệt vẫn thường dùng bàn tay mân mê đường nét gương mặt của cô, không khác gì trong cảm nghĩ của hắn là bao. Cô thật đẹp!
Để rồi, đầu ngón tay dừng tại nơi đôi môi nhỏ nhắn, ánh mắt hắn dần trở nên sâu thẳm, mang đầy khát vọng trào dâng hòa cùng nỗi nhớ...
"Lần đầu gặp tôi, nếu như không quen biết cũng không cần sợ hãi như thế. Nhìn em sợ hãi muốn thoát khỏi tôi, tôi thật sự rất giận, giận vì lần đầu để ý một người lại bị né tránh như thế."
"Cho đến khi hiện diện ngay tại căn phòng gặp mặt đêm yến tiệc, tôi cố ý chuẩn bị một phần bánh rải hạnh nhân, biểu hiện của em rõ ràng là ngập ngừng, vậy mà khi đối diện với cái nhìn chằm chằm của tôi, em lại ăn như thể khẳng định... em không phải người tôi muốn kiếm."
Úc Noãn ngạc nhiên với từng câu từng chữ hắn nói, rõ ràng hắn đã biết hết, biết cô là người hầu năm đó, vì vậy trên bàn mới có phần bánh xuất hiện. Đây là phép thử, vừa vặn hay, cô lại rơi vào phép thử này.
Nói đến đây, bàn tay Mộ Kình Triệt liền miết nhẹ lên khóe môi cô, giọng nói lạnh lùng hàm chứa cơn giận.
"Đáng tiếc, bé con... em nghĩ tôi là ai mà lại dám qua mặt? Huống hồ chi, tròn ba tháng trời, đêm nào cũng đều ôm em ngủ, bàn tay tôi chạm qua gương mặt em vô số lần, ngửi mùi hương đến mức in hằn vào sâu tận tâm trí, hiện nơi giấc mộng, em nghĩ rằng mấy cái trò vặt vãnh kia liền có thể khiến tôi không nhận ra người?"
Mộ Kình Triệt khi đôi mắt ảnh hưởng, mang trong bản thân điều mong muốn mãnh liệt nhất khi đôi mắt khỏi chính là trông thấy cô. Kết quả đối lại, hoàn toàn là sự thất vọng.
Úc Noãn nhìn hắn nói, từng chút từng chút một bị vạch trần. Giọng điệu Mộ Kình Triệt mang theo sự chất vấn, câu nói như đổ lỗi cho cô, hơi thở ấm nóng của hắn tản ra, vương vấn khắp gương mặt cô.
In hằn đến mức sâu tận tâm trí, hiện nơi giấc mộng?
Nếu như thế thì tin đồn của Mộ Kình Triệt khi công khai mối quan hệ với Diệp Ngọc là gì?
Nghĩ đến đây, Úc Noãn cảm thấy lời người đàn ông này không hề đáng tin cậy. Bốn năm qua, với thân phận Mộ Kình Triệt ưu tú, xung quanh hắn cũng vô vàn nữ nhân, hơn thế đêm nào cũng đều ôm cô, không có cô, căn bản cũng không thiếu kẻ hầu khác.
Nghĩ đến đó, trái với sự chất vấn của Mộ Kinh Triệt, Úc Noãn càng hung hăng hơn nữa, cô vẫn chưa nhận thức được rằng, tâm tình khó chịu, cảm xúc phẫn uất hiện tại của mình đều là vì ghen!
"Đúng vậy, tôi chính là kẻ hầu năm xưa theo phục vụ ngài, không nghĩ đến, thân phận thấp kém như thế cũng có thể khiến ngài đặt vào mắt hẳn bốn năm trời. Liệu không biết, đây được gọi là vinh dự... hay là xui rủi của tôi khi gặp người không muốn gặp nhất?
Nghe mấy chữ "không cho phép" thì Úc Noãn bừng bừng lửa giận, cô và hắn đã sớm kết thúc, trong thế giới của hắn cũng không hề có cô.
Ngay khi Mộ Kình Triệt ý định vùi gương mặt hắn vào bả vai mềm mại, đôi mắt Úc Noãn càng kinh ngạc nhìn hắn, cố chấp đẩy mạnh ra, một lực rất mạnh, thêm việc Mộ Kình Triệt không nỡ làm cô đau, sau cùng liền thỏả hiệp buông lóng.
Thân thể Úc Noãn hơi run lên, dần dần cố gắng ngồi dậy, mái tóc đen dài cứ thế buông thả xuống, hiện tại đã hơi rối lên. Lúc này mới định hình được, bộ váy dự tiệc đêm hôm qua đã được thay mới, cô đang mặc lấy chiếc áo sơ mi đen của Mộ Kinh Triệt.
Hắn lại có thể ngang nhiên cởi đồ của cô? Đây hoàn toàn không hợp lệ!
"Tôi muốn về nhà, ngài Mộ... ngài đang giam giữ người trái phép, tôi sẽ báo cảnh sát!"
Úc Noãn tức giận lên tiếng, gương mặt hiện rõ lửa giận, trái lại Mộ Kình Triệt chỉ nhìn cô, ánh mắt hắn thản nhiên không động đậy giống như thể lời nói của cô không hề có một tính công kích, sâu trong đó ánh lên sự thâm thúy chững chạc.
Nhìn Mộ Kinh Triệt im lặng, Úc Noãn vội vàng bước xuống giường, giống như chạm vào đỉnh điểm, Mộ Kinh Triệt trực tiếp vươn tay mạnh mẽ kéo cô nằm ép xuống giường, thân thể hắn ngự ở phía trên.
"Thà ăn món ăn hôm qua để rồi diễn kịch đến mức dị ứng, em cũng không hề muốn nhận quen biết với tôi, nhất quyết muốn tránh né tôi?"
Mộ Kình Triệt nhìn cô, đôi mắt đen nhánh cứ thế xoáy sâu vào tâm trạng của Úc Noãn. Lúc nói ra câu nói, trong lòng hắn hiện lửa giận, nhưng rồi nhìn bộ dạng đêm qua cô bị ảnh hưởng từ triệu chứng dị ứng, hiện giờ cũng không thể làm gì hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lần đầu, cô đã từ chối bảo không quen, đến lần thứ hai, cô cũng ăn món ăn như một cách thức khẳng định.
Rõ ràng, Mộ Kình Triệt sớm đã nhận ra, đây căn bản chỉ là một phép thử để xác nhận người.
Ánh mắt Úc Noãn hơi run lên, đến khi cảm nhận đầu ngón tay Mộ Kinh Triệt khe khẽ đặt lên làn da mềm mại, vuốt ve mọi nơi trên gương mặt.
Hắn cúi thấp người, cất giọng trầm thấp giống như muốn xác định một lần nữa.
"Bé con, từ lúc nghe giọng hát, tôi đã sớm đoán được là em rồi... giọng hát của em, tôi chưa bao giờ quên!"
Mộ Kinh Triệt nhìn Úc Noãn hoảng loạn run rẩy như món đồ sứ tinh xảo trong lồng ngực, bàn tay hắn chạm lên hàng lông mi dài của cô đang run lên như cánh bướm mỏng manh, đôi mắt long lanh trong vắt, ngây thơ sạch sẽ lại đơn thuần, sóng mũi nhỏ nhắn, đôi môi đầy đặn trơn bóng, ngọt hơn đường.
Hoàn toàn giống khi lúc trước Mộ Kình Triệt vẫn thường dùng bàn tay mân mê đường nét gương mặt của cô, không khác gì trong cảm nghĩ của hắn là bao. Cô thật đẹp!
Để rồi, đầu ngón tay dừng tại nơi đôi môi nhỏ nhắn, ánh mắt hắn dần trở nên sâu thẳm, mang đầy khát vọng trào dâng hòa cùng nỗi nhớ...
"Lần đầu gặp tôi, nếu như không quen biết cũng không cần sợ hãi như thế. Nhìn em sợ hãi muốn thoát khỏi tôi, tôi thật sự rất giận, giận vì lần đầu để ý một người lại bị né tránh như thế."
"Cho đến khi hiện diện ngay tại căn phòng gặp mặt đêm yến tiệc, tôi cố ý chuẩn bị một phần bánh rải hạnh nhân, biểu hiện của em rõ ràng là ngập ngừng, vậy mà khi đối diện với cái nhìn chằm chằm của tôi, em lại ăn như thể khẳng định... em không phải người tôi muốn kiếm."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Úc Noãn ngạc nhiên với từng câu từng chữ hắn nói, rõ ràng hắn đã biết hết, biết cô là người hầu năm đó, vì vậy trên bàn mới có phần bánh xuất hiện. Đây là phép thử, vừa vặn hay, cô lại rơi vào phép thử này.
Nói đến đây, bàn tay Mộ Kình Triệt liền miết nhẹ lên khóe môi cô, giọng nói lạnh lùng hàm chứa cơn giận.
"Đáng tiếc, bé con... em nghĩ tôi là ai mà lại dám qua mặt? Huống hồ chi, tròn ba tháng trời, đêm nào cũng đều ôm em ngủ, bàn tay tôi chạm qua gương mặt em vô số lần, ngửi mùi hương đến mức in hằn vào sâu tận tâm trí, hiện nơi giấc mộng, em nghĩ rằng mấy cái trò vặt vãnh kia liền có thể khiến tôi không nhận ra người?"
Mộ Kình Triệt khi đôi mắt ảnh hưởng, mang trong bản thân điều mong muốn mãnh liệt nhất khi đôi mắt khỏi chính là trông thấy cô. Kết quả đối lại, hoàn toàn là sự thất vọng.
Úc Noãn nhìn hắn nói, từng chút từng chút một bị vạch trần. Giọng điệu Mộ Kình Triệt mang theo sự chất vấn, câu nói như đổ lỗi cho cô, hơi thở ấm nóng của hắn tản ra, vương vấn khắp gương mặt cô.
In hằn đến mức sâu tận tâm trí, hiện nơi giấc mộng?
Nếu như thế thì tin đồn của Mộ Kình Triệt khi công khai mối quan hệ với Diệp Ngọc là gì?
Nghĩ đến đây, Úc Noãn cảm thấy lời người đàn ông này không hề đáng tin cậy. Bốn năm qua, với thân phận Mộ Kình Triệt ưu tú, xung quanh hắn cũng vô vàn nữ nhân, hơn thế đêm nào cũng đều ôm cô, không có cô, căn bản cũng không thiếu kẻ hầu khác.
Nghĩ đến đó, trái với sự chất vấn của Mộ Kinh Triệt, Úc Noãn càng hung hăng hơn nữa, cô vẫn chưa nhận thức được rằng, tâm tình khó chịu, cảm xúc phẫn uất hiện tại của mình đều là vì ghen!
"Đúng vậy, tôi chính là kẻ hầu năm xưa theo phục vụ ngài, không nghĩ đến, thân phận thấp kém như thế cũng có thể khiến ngài đặt vào mắt hẳn bốn năm trời. Liệu không biết, đây được gọi là vinh dự... hay là xui rủi của tôi khi gặp người không muốn gặp nhất?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro