Mộ Thiếu Sủng Thê Xin Bình Tĩnh!
Đe doạ
2024-10-26 22:34:16
Khoảnh khắc bước vào sảnh chính của Diệp gia, Úc Noãn là người căng thẳng hơn hết. Đối diện trước mặt là ánh nhìn của Diệp Táng chăm chăm, thi thoảng đảo mắt nhìn cô như muốn thăm dò điều gì đó.
Mãi đến khi, Mộ Kình Triệt khẽ vuốt ve mái tóc, Úc Noãn mới nhận thức được sự tình. Người đàn ông ghé đến vành tai nhỏ nhắn rồi nói.
"Bé con, tôi nói chuyện với cha em một lát rồi sẽ để em gặp riêng cha em, được chứ?"
Úc Noãn nghe đến gặp riêng, bản thân đã phải run lên bần bật, thế nhưng vẫn cố gắng diễn mà nở nụ cười trước ánh mắt bao nhiêu người.
"Vâng."
Cứ như thế, Mộ Kình Triệt được Đình Khiêm dẫn thẳng đến vị trí ghế sofa sang trọng ngồi xuống một cách ngạo nghề, Diệp Táng khi này cũng đi theo sau người đàn ông cúi người thấp tha thấp thỏm, trông không khác gì một kẻ trung thành.
Úc Noãn được vài người dẫn rời khỏi, chỉ là trước khi rời đi, tầm mắt vô thức nhìn lên phía xa, dừng trước ánh mắt của đại tiều thư Diệp Ngọc nhìn cô đầy thù ghét. Khóe môi cô ta mấp máy muốn truyền tải gì đó, vài giây sau liền quay ngoắt đi.
Lan nua, Uc Noan da biet trd lai Diep gia khong phai mot dieu gi tot lanh.
Nơi sảnh phòng khách, người hầu nơi đây sớm đã di tản hết, chỉ còn lại Đình Khiêm đứng bên cạnh hầu cận mọi hành động của Mộ Kình Triệt.
Mộ Kình Triệt vốn dĩ biết, dạo gầy đây tình hình tập đoàn khai báo được giao trọng trách cho Nhiệm Kha khi nói về Diệp gia như thế nào.
Hắn cũng biết, Diệp Táng vốn không phải chỉ là một lão già bình thường, đằng sau lưng vơ vét nguồn tài nguyên, lại ném đá giấu tay qua mặt, thu lợi ăn chặn vốn không phải ít.
Bình thường, đối với những kẻ như vậy Mộ Kình Triệt không ngần ngại tẩy bỏ dạy dỗ, tránh xuất hiện trên đường làm chướng mắt. Còn hiện tại, người trước mặt lại là kẻ đem cô gái nhỏ qua, nên hắn mới có thể nghĩ đến việc bỏ qua toàn bộ. D
Tư thù với lão già Diệp Táng, cũng không thể đem gán ghép chung vào với cô gái nhỏ, những ngày bên cạnh được cô chăm sóc, Mộ Kình Triệt nhận ra cô chỉ là một người con gái đơn thuần, cũng chẳng phải là kẻ có hại như lão cáo già trước mặt.
Mộ Kình Triệt dựa lưng thành ghế, đôi chân vắt chéo, ánh mắt sắc bén như muốn xoáy sâu vào tâm tư tàn độc của lão già trước mặt, khác một trời một vực bộ dạng ôn nhu ban nãy đối với Úc Noãn, điều này hoàn toàn khiến Diệp Táng phải kinh hãi.
Xung quanh im lặng, Mộ Kình Triệt mãi lâu sau mới lên tiếng, thanh âm trầm thấp sắc lạnh.
"Ông Diệp, thương trường vốn là con dao hai lưỡi không có mắt, những việc ông làm, đừng nghĩ đến chuyện tôi không biết ông giở trò gì sau lưng tôi."
Diệp Táng đối với câu nói này như bị điểm huyệt mà nét mặt tái mét. Ông ta mấp máy môi, việc gì vốn dĩ đến cũng sẽ đến. Nhưng điều không ngờ nhất khi Mộ Kình Triệt vẫn có thể đứng trước mặt ông ta mà nói, ông ta biết rõ người đàn ông này đang chừa đường lui.
"Ngài Mộ, vấn đề này... tôi..."
Mộ Kình Triệt nheo mắt, rõ là một kẻ không nhìn thấy gì, nhưng vẫn tạo ra áp bức khiến Diệp Táng phải dè chừng, ông ta biết người đàn ông này không phải dạng thường, chỉ là cho dù mất đi một phần quan trọng là đôi mắt vẫn có thể đe dọa kẻ khác đỉnh điểm như thế này, hơn thế liệu sự như thần, tai mắt vây quanh.
Diệp Táng thở hắt ra, trạng thái bối rối kinh hãi, bàn tay nắm chặt vào quần vò nát, lời cứ ngập ngừng, về sau cứ thế đổi chủ đề, không muốn lấn tiếp.
"Đứa con gái của tôi... thời gian qua chắc hẳn đã chăm sóc ngài rất tốt, để nó có thể được ngài nuông chiều chăm sóc như vậy."
Phía trên lẩu, vừa nghe câu nói này Diệp Ngọc liền trở nên căng thẳng muốn nghe, vừa hơi ngoái đầu nơi phía khuất, đến khi nhìn xuống đã trông thấy Mộ Kình Triệt uy nghiêm ngồi, bên cạnh là một người trợ thủ.
Chỉ là, khi muốn nhìn lâu hơn, ngay lập tức đã thấy người trợ thủ ngoảnh đầu, Diệp Ngọc hoảng hốt vội xoay người trốn vào sâu tấm rèm, trạng thái căng thẳng tột độ.
Vừa nghe nói đến mấy chữ "đứa con gái của tôi", ánh mắt của Mộ Kình Triệt cũng dịu lại, dẫu sao việc người đàn ông đem Úc Noãn đến đây, chủ đích cũng để gặp cha cô, còn về vấn đề lão cáo già qua mặt, hắn cũng chỉ đơn giản là muốn đe dọa.
Mộ Kình Triệt nghiêng đầu, đôi môi mỏng mím lại, thần sắc lạnh nhạt nghiêm nghị.
"Ông Diệp, đừng thử thách giới hạn của tôi, hiện giờ tôi có thể tha và đối tốt với cái sản nghiệp của ông đều bởi vì
Diệp Ngọc. Hôm nay đến đây, chính là cảnh cáo, tốt nhất đừng để tôi gặp loại chuyện tương tự!"
Từng câu nói đanh thép lại đe dọa, khiến Diệp Táng tỉnh táo lại, ông ta tức khắc liền gật đầu.
"Vâng, ngài yên tâm. Đứa con gái của tôi, chắc chắn sẽ chăm sóc ngài tốt nhất."
Chỉ qua đoạn hội thoại ngắn, Diệp Ngọc lần Diệp Táng lại biết được rằng, con hầu kia trong mắt Mộ Kình Triệt, lại nhận được về bao nhiêu sự nuông chiều dung túng như thế.
Mãi đến khi, Mộ Kình Triệt khẽ vuốt ve mái tóc, Úc Noãn mới nhận thức được sự tình. Người đàn ông ghé đến vành tai nhỏ nhắn rồi nói.
"Bé con, tôi nói chuyện với cha em một lát rồi sẽ để em gặp riêng cha em, được chứ?"
Úc Noãn nghe đến gặp riêng, bản thân đã phải run lên bần bật, thế nhưng vẫn cố gắng diễn mà nở nụ cười trước ánh mắt bao nhiêu người.
"Vâng."
Cứ như thế, Mộ Kình Triệt được Đình Khiêm dẫn thẳng đến vị trí ghế sofa sang trọng ngồi xuống một cách ngạo nghề, Diệp Táng khi này cũng đi theo sau người đàn ông cúi người thấp tha thấp thỏm, trông không khác gì một kẻ trung thành.
Úc Noãn được vài người dẫn rời khỏi, chỉ là trước khi rời đi, tầm mắt vô thức nhìn lên phía xa, dừng trước ánh mắt của đại tiều thư Diệp Ngọc nhìn cô đầy thù ghét. Khóe môi cô ta mấp máy muốn truyền tải gì đó, vài giây sau liền quay ngoắt đi.
Lan nua, Uc Noan da biet trd lai Diep gia khong phai mot dieu gi tot lanh.
Nơi sảnh phòng khách, người hầu nơi đây sớm đã di tản hết, chỉ còn lại Đình Khiêm đứng bên cạnh hầu cận mọi hành động của Mộ Kình Triệt.
Mộ Kình Triệt vốn dĩ biết, dạo gầy đây tình hình tập đoàn khai báo được giao trọng trách cho Nhiệm Kha khi nói về Diệp gia như thế nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn cũng biết, Diệp Táng vốn không phải chỉ là một lão già bình thường, đằng sau lưng vơ vét nguồn tài nguyên, lại ném đá giấu tay qua mặt, thu lợi ăn chặn vốn không phải ít.
Bình thường, đối với những kẻ như vậy Mộ Kình Triệt không ngần ngại tẩy bỏ dạy dỗ, tránh xuất hiện trên đường làm chướng mắt. Còn hiện tại, người trước mặt lại là kẻ đem cô gái nhỏ qua, nên hắn mới có thể nghĩ đến việc bỏ qua toàn bộ. D
Tư thù với lão già Diệp Táng, cũng không thể đem gán ghép chung vào với cô gái nhỏ, những ngày bên cạnh được cô chăm sóc, Mộ Kình Triệt nhận ra cô chỉ là một người con gái đơn thuần, cũng chẳng phải là kẻ có hại như lão cáo già trước mặt.
Mộ Kình Triệt dựa lưng thành ghế, đôi chân vắt chéo, ánh mắt sắc bén như muốn xoáy sâu vào tâm tư tàn độc của lão già trước mặt, khác một trời một vực bộ dạng ôn nhu ban nãy đối với Úc Noãn, điều này hoàn toàn khiến Diệp Táng phải kinh hãi.
Xung quanh im lặng, Mộ Kình Triệt mãi lâu sau mới lên tiếng, thanh âm trầm thấp sắc lạnh.
"Ông Diệp, thương trường vốn là con dao hai lưỡi không có mắt, những việc ông làm, đừng nghĩ đến chuyện tôi không biết ông giở trò gì sau lưng tôi."
Diệp Táng đối với câu nói này như bị điểm huyệt mà nét mặt tái mét. Ông ta mấp máy môi, việc gì vốn dĩ đến cũng sẽ đến. Nhưng điều không ngờ nhất khi Mộ Kình Triệt vẫn có thể đứng trước mặt ông ta mà nói, ông ta biết rõ người đàn ông này đang chừa đường lui.
"Ngài Mộ, vấn đề này... tôi..."
Mộ Kình Triệt nheo mắt, rõ là một kẻ không nhìn thấy gì, nhưng vẫn tạo ra áp bức khiến Diệp Táng phải dè chừng, ông ta biết người đàn ông này không phải dạng thường, chỉ là cho dù mất đi một phần quan trọng là đôi mắt vẫn có thể đe dọa kẻ khác đỉnh điểm như thế này, hơn thế liệu sự như thần, tai mắt vây quanh.
Diệp Táng thở hắt ra, trạng thái bối rối kinh hãi, bàn tay nắm chặt vào quần vò nát, lời cứ ngập ngừng, về sau cứ thế đổi chủ đề, không muốn lấn tiếp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đứa con gái của tôi... thời gian qua chắc hẳn đã chăm sóc ngài rất tốt, để nó có thể được ngài nuông chiều chăm sóc như vậy."
Phía trên lẩu, vừa nghe câu nói này Diệp Ngọc liền trở nên căng thẳng muốn nghe, vừa hơi ngoái đầu nơi phía khuất, đến khi nhìn xuống đã trông thấy Mộ Kình Triệt uy nghiêm ngồi, bên cạnh là một người trợ thủ.
Chỉ là, khi muốn nhìn lâu hơn, ngay lập tức đã thấy người trợ thủ ngoảnh đầu, Diệp Ngọc hoảng hốt vội xoay người trốn vào sâu tấm rèm, trạng thái căng thẳng tột độ.
Vừa nghe nói đến mấy chữ "đứa con gái của tôi", ánh mắt của Mộ Kình Triệt cũng dịu lại, dẫu sao việc người đàn ông đem Úc Noãn đến đây, chủ đích cũng để gặp cha cô, còn về vấn đề lão cáo già qua mặt, hắn cũng chỉ đơn giản là muốn đe dọa.
Mộ Kình Triệt nghiêng đầu, đôi môi mỏng mím lại, thần sắc lạnh nhạt nghiêm nghị.
"Ông Diệp, đừng thử thách giới hạn của tôi, hiện giờ tôi có thể tha và đối tốt với cái sản nghiệp của ông đều bởi vì
Diệp Ngọc. Hôm nay đến đây, chính là cảnh cáo, tốt nhất đừng để tôi gặp loại chuyện tương tự!"
Từng câu nói đanh thép lại đe dọa, khiến Diệp Táng tỉnh táo lại, ông ta tức khắc liền gật đầu.
"Vâng, ngài yên tâm. Đứa con gái của tôi, chắc chắn sẽ chăm sóc ngài tốt nhất."
Chỉ qua đoạn hội thoại ngắn, Diệp Ngọc lần Diệp Táng lại biết được rằng, con hầu kia trong mắt Mộ Kình Triệt, lại nhận được về bao nhiêu sự nuông chiều dung túng như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro