Mộ Thiếu Sủng Thê Xin Bình Tĩnh!
Dị ứng
2024-10-26 22:34:16
Úc Noãn lặng nhìn, đôi mắt mở bừng kinh ngạc nhìn Giai Mễ hút hồn nơi sân khấu. Cô từng nghe qua Giai Mễ biết chơi tất cả các loại nhạc cụ, đến giờ từng chút một chứng kiến, bản thân càng thêm ngưỡng mộ.
Một người con gái xinh đẹp đến động lòng người, vừa có tài lại vừa có sắc. Chỉ là khi Úc Noãn nhìn lâu, lại nhận ra trên nét mặt người con gái này có nét buồn man mác, vì thế khi bản nhạc tấu lên, lại khiến tâm hồn xao xuyến đến lạ.
Trong khi cô đứng lặng chiêm ngưỡng, bên cạnh người người xung quanh nhộn nhạo. Số ít nam nhân đều mê đăm dung nhan tuyệt hảo này, nhưng số ít lại cất ra lời bàn tán đến cay nghiệt.
"Ca hậu nổi tiếng Giai Mễ, căn bản chỉ là một danh xưng, suy cho cùng cũng chỉ là một nữ nhân chỉ biết dùng thân thể."
Úc Noãn ngẩn người đảo mắt theo hướng tiếng nói, trông thấy một vị ngôi sao minh tinh hạng A khẽ cắn một miếng bánh, bắt đầu lên tiếng chê bai, giọng nói rất to, rõ ràng là cố tình châm chọc.
"Cô ta được nhận nuôi bởi lão già Giai Ưng, sau đó được lão sử dụng như một công cụ. Học cách quyến rũ nam nhân hết người này đến người khác, mục đích chỉ để đem lợi ích về cho lão ta."
"Chuyện này, hầu như ai cũng biết."
Người trong giới thượng lưu đều rõ, tai tiếng Giai Mễ vốn đã tệ hại. Kẻ khác vẫn thường đồn đại, là một mỹ nhân chỉ biết nằm trên giường nam nhân, được ví von như một con rắn tàn độc, chỉ biết quyến rũ nam nhân.
"Thậm chí cô ả còn giả câm suốt chục năm trời, thế nhưng từ khi trở thành tình nhân của Nhiếp tiên sinh, kịch liền không hề diễn nữa. Tiếc thay, lão già Giai Ung mất đi một công cụ phục vụ."
"Có lẽ ảo tưởng ôm được đùi của ngài ấy, đáng tiếc, Nhiếp tiên sinh xung quanh nhiều nữ nhân như thế, cô ả chẳng qua cũng chỉ là một trò chơi."
Nhắc đến chữ "Nhiếp", gương mặt của những nữ nhân xung quanh đều ửng đỏ lên. Trong đầu dần hiện ra gương mặt ngũ quan điển trai, đôi mắt màu hổ phách đến hút hồn.
Úc Noãn nghe đến giả câm, trong lòng nhớ đến một hình ảnh nào đó.
Khoảng thời gian đầu biết đến Giai Mễ, quả thật cô ấy luôn xuất hiện trong một trạng thái tĩnh lặng, chưa hề cất lời một câu nói.
Nhưng khi Úc Noãn có thể được tiếp xúc với Giai Mễ, cô nhận ra Giai Mễ căn bản không như những lời đồn đại này. Cô ấy sống rất kín tiếng, là một người con gái tốt bụng.
Trong lúc đứng ngây người, Úc Noãn đã bị một người vệ sĩ vỗ vai.
"Tiểu thư, nhà đầu tư đang đợi cô trên phòng. Phiền cô lên gặp ngài ấy."
Úc Noãn chợt nhớ mục đích tới đây, vì thế liền theo sau người vệ sĩ.
Khoảnh khắc khi bước vào căn phòng sang trọng, gặp người đàn ông quen thuộc. Úc Noãn như khúc gỗ mà đứng lặng.
Là Mộ Kình Triệt.
Căn phòng ngoài hai người ra, căn bản không còn một ai. Lúc này Úc Noãn như thể nhận ra, bản thân dần rơi vào tròng.
Mộ Kình Triệt nhìn Úc Noãn trong chiếc váy do hắn chuẩn bị, dáng người cô nhỏ nhắn, lộ bả vai trần trắng ngọc, dải lụa quấn ngay cổ, vừa vặn điểm lên sự thanh thoát, đáy mắt hắn khi này dịu lại.
Khoảnh khắc Úc Noãn hiện diện, căn phòng ban đầu vốn tẻ nhạt lạnh lẽo, hiện giờ chỉ bao phủ lấy một sự ấm áp cùng mùi hương nhàn nhạt từ cô tỏa đến.
Người đàn ông hơi nhếch môi, bàn tay lật tập văn kiện như muốn làm gì đó. Vừa lật vừa lên tiếng.
"Giọng hát cô rất hay, tôi muốn sử dụng cô để thu sóng bài hát truyền hình, lợi nhuận thu về tương đối cao."
So với Úc Noãn căng thẳng, Mộ Kinh Triệt một bộ dáng hoàn toàn yên tĩnh đúng như phong thái chững chạc của người đứng đầu.
Vừa nói, ánh mắt vừa nhìn cô, đầu ngón tay gõ gõ.
"Đề nghị này, cô thấy như thế nào?"
Úc Noãn không dám đáp lời, hít thở cũng là một điều khó khăn, bàn tay nhỏ hiện tại bấu vào nhau, tầm mắt nhìn về hướng người đàn ông. Nơi bàn tay hắn, đường gân lồ lộ của sự nam tính mạnh mẽ, đâu đó lại in hằn những vết cào cấu lúc trước của cô.
Nghĩ đến đây, cô hơi chột dạ.
Mộ Kình Triệt ngẩng nhìn, ánh mắt thâm trầm như muốn nuốt hết suy tư của cô.
Hắn thấy cô im lặng cũng không nói nữa, đưa bàn tay chỉ về phần ăn được đặt trước mặt của cô, lạnh lẽo cất tiếng.
"Dùng bữa đi, có lẽ hiện giờ cô vẫn chưa ăn tối."
Úc Noãn nhìn hắn đầy nghi hoặc, lại nhìn về dĩa đồ ăn, phía trên rải những hạt hạnh nhân.
Cô dị ứng nặng với hạnh nhân.
Vẫn nhớ thời điểm theo hầu Mộ Kình Triệt, người hầu chuẩn bị một loạt phần ăn, trước khi Mộ Kình Triệt thưởng thức. Úc Noãn phải thử lại.
Lần đó, cô ăn một món chứa hạnh nhân, kết quả suốt cả đêm lên cơn sốt, trạng thái rơi vào mê man.
Mộ Kình Triệt khi đó dù đôi mắt ảnh hưởng, lại phải kêu gọi Thời Cảnh đến để chữa trị cho cô và phát hiện sự tình dị ứng nặng này. Cho dù cô bị bệnh, cũng một mực hắn tự tay chăm sóc, nhất quyết không để kẻ khác. Trạng thái đối với cô vô cùng lo lắng, sợ rằng sẽ tổn hại.
Từ đó về sau, Mộ Kình Triệt cấm tuyệt đối trên thức ăn của hắn chứa thành phần này. Ngay cả Ngự Viên, quản gia
Mục cũng không dám thu nhập loại hạt này về.
Một người con gái xinh đẹp đến động lòng người, vừa có tài lại vừa có sắc. Chỉ là khi Úc Noãn nhìn lâu, lại nhận ra trên nét mặt người con gái này có nét buồn man mác, vì thế khi bản nhạc tấu lên, lại khiến tâm hồn xao xuyến đến lạ.
Trong khi cô đứng lặng chiêm ngưỡng, bên cạnh người người xung quanh nhộn nhạo. Số ít nam nhân đều mê đăm dung nhan tuyệt hảo này, nhưng số ít lại cất ra lời bàn tán đến cay nghiệt.
"Ca hậu nổi tiếng Giai Mễ, căn bản chỉ là một danh xưng, suy cho cùng cũng chỉ là một nữ nhân chỉ biết dùng thân thể."
Úc Noãn ngẩn người đảo mắt theo hướng tiếng nói, trông thấy một vị ngôi sao minh tinh hạng A khẽ cắn một miếng bánh, bắt đầu lên tiếng chê bai, giọng nói rất to, rõ ràng là cố tình châm chọc.
"Cô ta được nhận nuôi bởi lão già Giai Ưng, sau đó được lão sử dụng như một công cụ. Học cách quyến rũ nam nhân hết người này đến người khác, mục đích chỉ để đem lợi ích về cho lão ta."
"Chuyện này, hầu như ai cũng biết."
Người trong giới thượng lưu đều rõ, tai tiếng Giai Mễ vốn đã tệ hại. Kẻ khác vẫn thường đồn đại, là một mỹ nhân chỉ biết nằm trên giường nam nhân, được ví von như một con rắn tàn độc, chỉ biết quyến rũ nam nhân.
"Thậm chí cô ả còn giả câm suốt chục năm trời, thế nhưng từ khi trở thành tình nhân của Nhiếp tiên sinh, kịch liền không hề diễn nữa. Tiếc thay, lão già Giai Ung mất đi một công cụ phục vụ."
"Có lẽ ảo tưởng ôm được đùi của ngài ấy, đáng tiếc, Nhiếp tiên sinh xung quanh nhiều nữ nhân như thế, cô ả chẳng qua cũng chỉ là một trò chơi."
Nhắc đến chữ "Nhiếp", gương mặt của những nữ nhân xung quanh đều ửng đỏ lên. Trong đầu dần hiện ra gương mặt ngũ quan điển trai, đôi mắt màu hổ phách đến hút hồn.
Úc Noãn nghe đến giả câm, trong lòng nhớ đến một hình ảnh nào đó.
Khoảng thời gian đầu biết đến Giai Mễ, quả thật cô ấy luôn xuất hiện trong một trạng thái tĩnh lặng, chưa hề cất lời một câu nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng khi Úc Noãn có thể được tiếp xúc với Giai Mễ, cô nhận ra Giai Mễ căn bản không như những lời đồn đại này. Cô ấy sống rất kín tiếng, là một người con gái tốt bụng.
Trong lúc đứng ngây người, Úc Noãn đã bị một người vệ sĩ vỗ vai.
"Tiểu thư, nhà đầu tư đang đợi cô trên phòng. Phiền cô lên gặp ngài ấy."
Úc Noãn chợt nhớ mục đích tới đây, vì thế liền theo sau người vệ sĩ.
Khoảnh khắc khi bước vào căn phòng sang trọng, gặp người đàn ông quen thuộc. Úc Noãn như khúc gỗ mà đứng lặng.
Là Mộ Kình Triệt.
Căn phòng ngoài hai người ra, căn bản không còn một ai. Lúc này Úc Noãn như thể nhận ra, bản thân dần rơi vào tròng.
Mộ Kình Triệt nhìn Úc Noãn trong chiếc váy do hắn chuẩn bị, dáng người cô nhỏ nhắn, lộ bả vai trần trắng ngọc, dải lụa quấn ngay cổ, vừa vặn điểm lên sự thanh thoát, đáy mắt hắn khi này dịu lại.
Khoảnh khắc Úc Noãn hiện diện, căn phòng ban đầu vốn tẻ nhạt lạnh lẽo, hiện giờ chỉ bao phủ lấy một sự ấm áp cùng mùi hương nhàn nhạt từ cô tỏa đến.
Người đàn ông hơi nhếch môi, bàn tay lật tập văn kiện như muốn làm gì đó. Vừa lật vừa lên tiếng.
"Giọng hát cô rất hay, tôi muốn sử dụng cô để thu sóng bài hát truyền hình, lợi nhuận thu về tương đối cao."
So với Úc Noãn căng thẳng, Mộ Kinh Triệt một bộ dáng hoàn toàn yên tĩnh đúng như phong thái chững chạc của người đứng đầu.
Vừa nói, ánh mắt vừa nhìn cô, đầu ngón tay gõ gõ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đề nghị này, cô thấy như thế nào?"
Úc Noãn không dám đáp lời, hít thở cũng là một điều khó khăn, bàn tay nhỏ hiện tại bấu vào nhau, tầm mắt nhìn về hướng người đàn ông. Nơi bàn tay hắn, đường gân lồ lộ của sự nam tính mạnh mẽ, đâu đó lại in hằn những vết cào cấu lúc trước của cô.
Nghĩ đến đây, cô hơi chột dạ.
Mộ Kình Triệt ngẩng nhìn, ánh mắt thâm trầm như muốn nuốt hết suy tư của cô.
Hắn thấy cô im lặng cũng không nói nữa, đưa bàn tay chỉ về phần ăn được đặt trước mặt của cô, lạnh lẽo cất tiếng.
"Dùng bữa đi, có lẽ hiện giờ cô vẫn chưa ăn tối."
Úc Noãn nhìn hắn đầy nghi hoặc, lại nhìn về dĩa đồ ăn, phía trên rải những hạt hạnh nhân.
Cô dị ứng nặng với hạnh nhân.
Vẫn nhớ thời điểm theo hầu Mộ Kình Triệt, người hầu chuẩn bị một loạt phần ăn, trước khi Mộ Kình Triệt thưởng thức. Úc Noãn phải thử lại.
Lần đó, cô ăn một món chứa hạnh nhân, kết quả suốt cả đêm lên cơn sốt, trạng thái rơi vào mê man.
Mộ Kình Triệt khi đó dù đôi mắt ảnh hưởng, lại phải kêu gọi Thời Cảnh đến để chữa trị cho cô và phát hiện sự tình dị ứng nặng này. Cho dù cô bị bệnh, cũng một mực hắn tự tay chăm sóc, nhất quyết không để kẻ khác. Trạng thái đối với cô vô cùng lo lắng, sợ rằng sẽ tổn hại.
Từ đó về sau, Mộ Kình Triệt cấm tuyệt đối trên thức ăn của hắn chứa thành phần này. Ngay cả Ngự Viên, quản gia
Mục cũng không dám thu nhập loại hạt này về.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro