Mộ Thiếu Sủng Thê Xin Bình Tĩnh!
Điều tra
2024-10-26 22:34:16
Đêm đến, Mộ Kình Triệt trở về phòng tại khu khách sạn lớn được chuẩn bị sẵn từ Nhiếp Tần Duật.
Không gian nơi đây rộng rãi, cửa sổ trong suốt mọi nơi vốn đã được đóng kín nhưng vẫn thấu cơn lạnh. Bởi tọa lạc nơi trung tâm đắc địa, cho nên lúc nhìn ra đã thấy vô vàn ánh đèn sáng rực, đúng như tên gọi một thành phố bậc nhất.
So với thành phố Trùng Khánh xa hoa, trung tâm của thủ đô đất nước với những gì phát triển tân tiến theo kịp thời đại, thì thành phố Thiềm Sá lại bậc nhất hơn về quang cảnh hùng vĩ cùng các danh lam thắng cảnh, với các ngành công nghiệp du lịch mọi thứ sớm đã vươn xa.
Mộ Kình Triệt vừa đẩy cửa, một luồng hơi lạnh tỏa ra, cho dù không bật đèn vẫn thấy ánh sáng từ các tòa cao ốc bên ngoài dội qua căn phòng, soi rõ từng đồ vật lẫn mọi thứ nơi đây.
Đều là hàng mới, vẫn toát lên mùi xa xỉ, trong mắt Mộ Kình Triệt hiện thoại trông thấy đều cảm thấy bình thường.
Người đàn ông cởi bộ âu phục bên ngoài vắt lên tay mình, lớp áo sơ mi đen ôm trọn cơ thể cường tráng, hắn tiến từng bước lại gần bàn. Hiện tại đã gần một giờ sáng. Khoảng cách trở về từ khu khách sạn Waldorf Astoria cho đến nơi đây không xa mấy.
Mộ Kình Triệt chợt nhận ra, cảm giác cơn đau đầu vẫn không hiện diện, tâm tình từ lúc tiếp xúc với người con gái ban nãy đã khiến hắn dịu lại. Cảm nhận là cảm nhận, hắn vẫn muốn xác thực lại.
Người đàn ông ngồi nơi góc bàn, mái tóc dày rủ nơi góc trán lưa thưa, tôn lên dáng vẻ của một người đàn ông chững chạc qua ngần ấy năm. Thời gian luôn là một con số, tô thêm trên người hắn dáng vẻ sâu sắc tĩnh lặng của người đã đi qua bao thăng trầm. Bản tính hắn, cũng trở nên trầm lắng hơn bao giờ hết.
Mùi hương vẫn đọng lại thoang thoảng nơi bộ âu phục, hắn cúi thấp người cảm nhận, một mùi nước hoa thoảng qua, thứ mùi của người con gái kia rất ít. Có lẽ chỉ là vì chạm nhẹ, nhưng hắn vẫn muốn đem thử nghiệm.
Không lâu sau, màn hình thông tin hiện tin nhắn. Mộ Kình Triệt tiến lại gần, toàn bộ thông tin đều là lai lịch của người con gái kia.
Họ Tên: Úc Noãn.
Số tuổi: 22 tuổi.
Bởi Úc Noãn được đặc cách do ca hậu Giai Mễ dẫn vào nơi đây, thành ra khai báo không quá khắt khe. Ngoại trừ thông tin sơ bộ, tất cả lý lịch đều rất ngắn gọn.
Điểm Mộ Kình Triệt chú ý, chính là gương mặt người con gái này giống hệt người con gái ngoài hành lang ban nãy khi tiếp xúc với hắn. Dáng vẻ mỏng manh, lại mang theo sự thanh thuần quá đỗi quen thuộc như thế.
Mộ Kình Triệt tiến hành đan xen lồng ghép mọi thứ vào, giọng hát quen thuộc, ngay cả mùi hương trên người cô, cũng gần gũi với hắn như vậy.
Lần nữa, Mộ Kình Triệt đem toàn bộ thông tin gửi đến Đình Khiêm, yêu cầu điều tra rõ tận gốc về người con gái này!
Căn bản, Mộ Kình Triệt không lý do gì để nghi hoặc. Chẳng qua, cảm xúc của hắn hiện tại khi đối diện với người con gái này rối ren, lại chẳng thể tài nào lý giải. Lần đầu Mộ Kình Triệt muốn đem toàn bộ mọi thứ cho một người, lại bị người đó phủ bỏ rời đi.
Với bản tính kiêu ngạo tự cao của Mộ Kình Triệt, đây không khác gì một sự sỉ nhục lớn.
Hắn không biết tên cô hầu nhỏ trong ký ức kia, cũng không biết số tuổi, từ gương mặt cho đến mọi thứ. Hắn là một kẻ bị lừa.
Hễ nghĩ đến, loạt ký ức ngọt ngào kia bủa vây trong tâm trí. Mộ Kình Triệt từng nghĩ, nếu tìm được người chắc chắc sẽ không để cô yên ổn.
Trái lại hành động ban nãy, khi thân thể mềm mại ngã vào lòng hắn, kỳ thực một chút làm đau cũng không nỡ. Khi đó Mộ Kình Triệt còn cho rằng hắn ảo giác, sao đối với cô có thể nhẹ nhàng như vậy.
Hắn buông lỏng tay, cởi vài cúc áo để cảm thấy thoải mái, dưới ánh trăng rọi, vòm ngực cường tráng ẩn hiện. Cổ họng vài phần khô khan, cảm giác cả người đều mệt mỏi.
Mộ Kình Triệt gửi tin nhắn đến người thực hiện tổ chức buổi trình diễn ban nãy, xong xuôi lẳng lặng tiến đến góc giường.
Đêm đó, Mộ Kình Triệt muốn thử dựa vào mùi hương thoang thoảng kia chìm vào giấc ngủ, nhưng cảm giác vô dụng, hắn trắn trọc. Ngoại trừ mùi hương ban đầu điều chỉnh cảm xúc, nhưng lần này thì không thể giúp đem hắn rơi vào cơn mơ.
Mùi nước hoa nhàn nhạt đẫm lại, không có thứ mùi hương cơ thể kia.
Hắn muốn triệt để tìm ra nguyên nhân.
Hơn một giờ khuya.
Khi Úc Noãn trở về khu phòng trọ đơn giản được cô thuê, tâm tình vô cùng căng thẳng.
Cả người vẫn chưa thoát ra loại cảm giác bị đàn áp ban nãy.
Cố gắng hít sâu một hơi, Úc Noãn vội vàng chỉ muốn nhanh chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ, chỉ là vô tình gặp. Thân phận Mộ Kình Triệt cao lớn như thế, sẽ không lý nào đặt cô vào mắt. Hơn nữa, Mộ Kình Triệt cũng đã có Diệp Ngọc, Úc Noãn hiện tại không là cái gì trong mắt hắn. Đoạn ký ức kia ngọt ngào như thế nào, hiện tại người hiện diện nơi đoạn ký ức là Diệp Ngọc chứ không phải cô.
Úc Noãn lần lượt trấn an bản thân bằng loạt lý do bao biện. Nhưng vẫn không tránh khỏi sự mủi lòng khi nghĩ đến Mộ Kình Triệt cùng với Diệp Ngọc.
Kể từ khi đến thành phố Thiềm Sá, cô vốn đã không để ý đến những tin tức về Diệp gia cũng như liên quan nơi thành phố Trùng Khánh nữa.
Chẳng qua, muốn triệt để quên đi.
Không gian nơi đây rộng rãi, cửa sổ trong suốt mọi nơi vốn đã được đóng kín nhưng vẫn thấu cơn lạnh. Bởi tọa lạc nơi trung tâm đắc địa, cho nên lúc nhìn ra đã thấy vô vàn ánh đèn sáng rực, đúng như tên gọi một thành phố bậc nhất.
So với thành phố Trùng Khánh xa hoa, trung tâm của thủ đô đất nước với những gì phát triển tân tiến theo kịp thời đại, thì thành phố Thiềm Sá lại bậc nhất hơn về quang cảnh hùng vĩ cùng các danh lam thắng cảnh, với các ngành công nghiệp du lịch mọi thứ sớm đã vươn xa.
Mộ Kình Triệt vừa đẩy cửa, một luồng hơi lạnh tỏa ra, cho dù không bật đèn vẫn thấy ánh sáng từ các tòa cao ốc bên ngoài dội qua căn phòng, soi rõ từng đồ vật lẫn mọi thứ nơi đây.
Đều là hàng mới, vẫn toát lên mùi xa xỉ, trong mắt Mộ Kình Triệt hiện thoại trông thấy đều cảm thấy bình thường.
Người đàn ông cởi bộ âu phục bên ngoài vắt lên tay mình, lớp áo sơ mi đen ôm trọn cơ thể cường tráng, hắn tiến từng bước lại gần bàn. Hiện tại đã gần một giờ sáng. Khoảng cách trở về từ khu khách sạn Waldorf Astoria cho đến nơi đây không xa mấy.
Mộ Kình Triệt chợt nhận ra, cảm giác cơn đau đầu vẫn không hiện diện, tâm tình từ lúc tiếp xúc với người con gái ban nãy đã khiến hắn dịu lại. Cảm nhận là cảm nhận, hắn vẫn muốn xác thực lại.
Người đàn ông ngồi nơi góc bàn, mái tóc dày rủ nơi góc trán lưa thưa, tôn lên dáng vẻ của một người đàn ông chững chạc qua ngần ấy năm. Thời gian luôn là một con số, tô thêm trên người hắn dáng vẻ sâu sắc tĩnh lặng của người đã đi qua bao thăng trầm. Bản tính hắn, cũng trở nên trầm lắng hơn bao giờ hết.
Mùi hương vẫn đọng lại thoang thoảng nơi bộ âu phục, hắn cúi thấp người cảm nhận, một mùi nước hoa thoảng qua, thứ mùi của người con gái kia rất ít. Có lẽ chỉ là vì chạm nhẹ, nhưng hắn vẫn muốn đem thử nghiệm.
Không lâu sau, màn hình thông tin hiện tin nhắn. Mộ Kình Triệt tiến lại gần, toàn bộ thông tin đều là lai lịch của người con gái kia.
Họ Tên: Úc Noãn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Số tuổi: 22 tuổi.
Bởi Úc Noãn được đặc cách do ca hậu Giai Mễ dẫn vào nơi đây, thành ra khai báo không quá khắt khe. Ngoại trừ thông tin sơ bộ, tất cả lý lịch đều rất ngắn gọn.
Điểm Mộ Kình Triệt chú ý, chính là gương mặt người con gái này giống hệt người con gái ngoài hành lang ban nãy khi tiếp xúc với hắn. Dáng vẻ mỏng manh, lại mang theo sự thanh thuần quá đỗi quen thuộc như thế.
Mộ Kình Triệt tiến hành đan xen lồng ghép mọi thứ vào, giọng hát quen thuộc, ngay cả mùi hương trên người cô, cũng gần gũi với hắn như vậy.
Lần nữa, Mộ Kình Triệt đem toàn bộ thông tin gửi đến Đình Khiêm, yêu cầu điều tra rõ tận gốc về người con gái này!
Căn bản, Mộ Kình Triệt không lý do gì để nghi hoặc. Chẳng qua, cảm xúc của hắn hiện tại khi đối diện với người con gái này rối ren, lại chẳng thể tài nào lý giải. Lần đầu Mộ Kình Triệt muốn đem toàn bộ mọi thứ cho một người, lại bị người đó phủ bỏ rời đi.
Với bản tính kiêu ngạo tự cao của Mộ Kình Triệt, đây không khác gì một sự sỉ nhục lớn.
Hắn không biết tên cô hầu nhỏ trong ký ức kia, cũng không biết số tuổi, từ gương mặt cho đến mọi thứ. Hắn là một kẻ bị lừa.
Hễ nghĩ đến, loạt ký ức ngọt ngào kia bủa vây trong tâm trí. Mộ Kình Triệt từng nghĩ, nếu tìm được người chắc chắc sẽ không để cô yên ổn.
Trái lại hành động ban nãy, khi thân thể mềm mại ngã vào lòng hắn, kỳ thực một chút làm đau cũng không nỡ. Khi đó Mộ Kình Triệt còn cho rằng hắn ảo giác, sao đối với cô có thể nhẹ nhàng như vậy.
Hắn buông lỏng tay, cởi vài cúc áo để cảm thấy thoải mái, dưới ánh trăng rọi, vòm ngực cường tráng ẩn hiện. Cổ họng vài phần khô khan, cảm giác cả người đều mệt mỏi.
Mộ Kình Triệt gửi tin nhắn đến người thực hiện tổ chức buổi trình diễn ban nãy, xong xuôi lẳng lặng tiến đến góc giường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đêm đó, Mộ Kình Triệt muốn thử dựa vào mùi hương thoang thoảng kia chìm vào giấc ngủ, nhưng cảm giác vô dụng, hắn trắn trọc. Ngoại trừ mùi hương ban đầu điều chỉnh cảm xúc, nhưng lần này thì không thể giúp đem hắn rơi vào cơn mơ.
Mùi nước hoa nhàn nhạt đẫm lại, không có thứ mùi hương cơ thể kia.
Hắn muốn triệt để tìm ra nguyên nhân.
Hơn một giờ khuya.
Khi Úc Noãn trở về khu phòng trọ đơn giản được cô thuê, tâm tình vô cùng căng thẳng.
Cả người vẫn chưa thoát ra loại cảm giác bị đàn áp ban nãy.
Cố gắng hít sâu một hơi, Úc Noãn vội vàng chỉ muốn nhanh chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ, chỉ là vô tình gặp. Thân phận Mộ Kình Triệt cao lớn như thế, sẽ không lý nào đặt cô vào mắt. Hơn nữa, Mộ Kình Triệt cũng đã có Diệp Ngọc, Úc Noãn hiện tại không là cái gì trong mắt hắn. Đoạn ký ức kia ngọt ngào như thế nào, hiện tại người hiện diện nơi đoạn ký ức là Diệp Ngọc chứ không phải cô.
Úc Noãn lần lượt trấn an bản thân bằng loạt lý do bao biện. Nhưng vẫn không tránh khỏi sự mủi lòng khi nghĩ đến Mộ Kình Triệt cùng với Diệp Ngọc.
Kể từ khi đến thành phố Thiềm Sá, cô vốn đã không để ý đến những tin tức về Diệp gia cũng như liên quan nơi thành phố Trùng Khánh nữa.
Chẳng qua, muốn triệt để quên đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro