Mộ Thiếu Sủng Thê Xin Bình Tĩnh!
Hát cho tôi ngh...
2024-10-26 22:34:16
"Bé con, nói dối là không tốt đâu."
Diệp Ngọc hoảng loạn ngầng nhìn Mộ Kình Triệt trước mặt. Khi này gương mặt người đàn ông tràn đầy sự nguy hiểm áp bức, như muốn đem cô ta nhìn thấu tâm tư.
Trong giây lát suy nghĩ, Diệp Ngọc vội vàng biện hộ, vừa nói vừa run rẩy.
"Ngài Mộ, đó là mùi hương cơ thể, ban nãy khi tắm... tôi... tôi vô tình dùng sữa tắm lấn át đi mùi hương đó."
Mộ Kình Triệt rũ mi mắt, trong đầu chợt nhớ lúc trước cô gái nhỏ cũng từng nói.
Đây là mùi hương cơ thể của cô.
Vì thế, Mộ Kình Triệt lần nữa buông bỏ nghi ngờ, muốn xem thử người trước mặt sẽ làm gì để lấy lại mùi hương kia.
Mộ Kình Triệt vốn biết, hắn đối với cô không phải chỉ vì yêu thích mùi hương, từ lâu bản thân lẫn suy nghĩ đều muốn đem trọn cho cô. Thế nhưng khi đối diện với người trước mặt, bỗng chốc hắn cảm thấy điều gì cũng cần suy xét kĩ.
"Bé con, cho em một lúc, đến khi quay trở lại thì hồi phục bản thân như bình thường để đối diện với tôi."
"Vâng."
Diệp Ngọc bàng hoàng trả lời, lập tức cúi gập người.
Mộ Kình Triệt nhíu chặt mày, ngữ khí lẫn tâm tình không vui đều biểu hiện rõ. Người đàn ông xoay người, đem một chiếc váy trong tủ của cô gái nhỏ đến trước mặt Diệp Ngọc.
"Tắm rồi thay nó vào!"
Người đàn ông lên tiếng, muốn tìm kiếm lại hình dáng nhỏ nhắn vẫn thường xuất hiện trong cơn mơ của hắn thông qua người trước mặt.
•••
Diệp Ngọc bên trong căn phòng tắm ngay tại phòng của Mộ Kình Triệt, bộ dàng nắm lấy chiếc váy mà nhàu nát, cô ta hiện tại vô cùng tức giận.
Rốt cuộc con hầu Úc Noãn kia làm gì lại có thể khiến Mộ Kinh Triệt trở nên sủng ái yêu thương, vậy mà đến lượt cô ta thế chỗ, mọi thứ liền rối tung lên. (
Khi tắm xong, nhìn chiếc váy hai dây mỏng manh, Diệp Ngọc muốn thử đánh cược. Dẫu sao, cô ta cũng không thể có mùi hương như Úc Noãn, chi bằng, sử dụng thân thể này để dụ dỗ Mộ Kinh Triệt.
Suy nghĩ táo bạo vừa nảy lên, Diệp Ngọc liền không mặc đồ hộ vệ ở những nơi kín đáo nữa. Muốn đem những thứ bản thân tự hào nhất, lần lượt dụ dỗ Mộ Kình Triệt. Trước giờ, chưa có người đàn ông nào có thể chống cự lại bản năng ham muốn nguyên thủy.
Cánh cửa phòng tắm được mở, khi này Mộ Kình Triệt đang ưu nhã nhấp rượu.
"Ngài Mộ, tôi tắm xong rồi..."
Nghe giọng nói ngọt ngào cất lên, người đàn ông khẽ xoay người nhìn.
Đáy mắt lạnh nhạt lướt qua người con gái trước mặt đang đứng một khoảng cách vừa vặn, chiếc váy hai dây mỏng phô lên cơ thể quyến rũ mơn mởn của người con gái độ tuổi đôi mươi, đôi mắt Diệp Ngọc nhìn hắn, mang theo tầng sương mỏng ướt át nhỏ nhắn, hiện giờ trên gò má trắng hồng phủ lấy một tầng phấn hồng.
Khoảng cách khá xa, thân ảnh này giống như thân ảnh hắn vẫn thường hay nghĩ về cô hầu nhỏ. Hơn thế, chiếc váy mỏng không đủ che đi đường con cơ thể, nhất là đối với dáng vẻ phía trên để lộ, khi mà nơi mềm mại to tròn vẫn cứ cạ vào nơi đường váy.
Mộ Kình Triệt nhíu mày, dáng vẻ cô bạo dạn như vậy chưa từng xuất hiện trong đầu hắn.
Người đàn ông im lặng nhìn, hoàn toàn không nói gì, chỉ đơn giản đứng một góc, lần nữa rút điếu thuốc ra, bật lửa mạ vàng trên tay tách một tiếng, ánh lửa nổi lên, đốt cháy điếu thuốc.
Diệp Ngọc lặng nhìn, biểu cảm của Mộ Kinh Triệt ngoài dự đoán, vì thế khẽ khàng tiến lên vài bước, dây quai áo mỏng cứ thế bị cô ta cố tình mặc lỏng mà rơi rớt, họa nên xương quai xanh tinh xảo mê người. Bầu ngực cũng vì thế lên xuống liên tục.
Mộ Kinh Triệt trông vậy, mi mắt nhấc lên, dưới ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên đường nét tuấn tú nhưng đầy nguy hiểm, làn khói từ điếu thuốc phảng phất họa gương mặt với ngũ quan hoàn hảo vừa mang đầy vẻ thâm trầm lại
รอิน sac.
Hắn nhìn dáng vẻ gợi cảm là thế, nhưng trong lòng chẳng có nổi một chút biểu tình kì lạ. Trước kia, cho dù có không nhìn thấy, đối với cô hầu nhỏ vẫn cứ vô thức gợi lên ham muốn của hắn.
Vì thế, Mộ Kinh Triệt dụi tàn thuốc xuống, hắn cất thanh âm lạnh lẽo.
"Bé con, lại gần tôi."
Diệp Ngọc ngẩng nhìn, ngỡ rằng bản thân đã thành công, bước chân thon dài uyển chuyển đi đến muốn đứng bên cạnh Mộ Kinh Triệt.
Người đàn ông nhìn thân hình mảnh mai đứng trước mặt, bàn tay trắng mịn của cô ả đưa lên, đặt trước vạt áo sơ mi của hắn vuốt ve, ngay khi muốn lên tiếng, bất thình lình Mộ Kình Triệt liền dứt khoát bắt lấy bàn tay đang làm loạn kia để ra xa, thậm chí dùng một lực mạnh khiến cô ta đau đớn mà nhăn mặt, đôi mắt long lanh như thể sắp khóc mà làm nũng.
"Ngài Mộ... em đau."
Đáy mắt lạnh lẽo, Mộ Kình Triệt cười khẩy, chỉ nhàn nhạt lên tiếng.
"Bé con, em hát lại cho tôi nghe bài hát trước đêm khi thực hiện cuộc điều trị em đã hát tặng tôi. Tôi muốn nghe nó lần nữa, từ chính giọng nói của em."
Diệp Ngọc hoảng loạn ngầng nhìn Mộ Kình Triệt trước mặt. Khi này gương mặt người đàn ông tràn đầy sự nguy hiểm áp bức, như muốn đem cô ta nhìn thấu tâm tư.
Trong giây lát suy nghĩ, Diệp Ngọc vội vàng biện hộ, vừa nói vừa run rẩy.
"Ngài Mộ, đó là mùi hương cơ thể, ban nãy khi tắm... tôi... tôi vô tình dùng sữa tắm lấn át đi mùi hương đó."
Mộ Kình Triệt rũ mi mắt, trong đầu chợt nhớ lúc trước cô gái nhỏ cũng từng nói.
Đây là mùi hương cơ thể của cô.
Vì thế, Mộ Kình Triệt lần nữa buông bỏ nghi ngờ, muốn xem thử người trước mặt sẽ làm gì để lấy lại mùi hương kia.
Mộ Kình Triệt vốn biết, hắn đối với cô không phải chỉ vì yêu thích mùi hương, từ lâu bản thân lẫn suy nghĩ đều muốn đem trọn cho cô. Thế nhưng khi đối diện với người trước mặt, bỗng chốc hắn cảm thấy điều gì cũng cần suy xét kĩ.
"Bé con, cho em một lúc, đến khi quay trở lại thì hồi phục bản thân như bình thường để đối diện với tôi."
"Vâng."
Diệp Ngọc bàng hoàng trả lời, lập tức cúi gập người.
Mộ Kình Triệt nhíu chặt mày, ngữ khí lẫn tâm tình không vui đều biểu hiện rõ. Người đàn ông xoay người, đem một chiếc váy trong tủ của cô gái nhỏ đến trước mặt Diệp Ngọc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tắm rồi thay nó vào!"
Người đàn ông lên tiếng, muốn tìm kiếm lại hình dáng nhỏ nhắn vẫn thường xuất hiện trong cơn mơ của hắn thông qua người trước mặt.
•••
Diệp Ngọc bên trong căn phòng tắm ngay tại phòng của Mộ Kình Triệt, bộ dàng nắm lấy chiếc váy mà nhàu nát, cô ta hiện tại vô cùng tức giận.
Rốt cuộc con hầu Úc Noãn kia làm gì lại có thể khiến Mộ Kinh Triệt trở nên sủng ái yêu thương, vậy mà đến lượt cô ta thế chỗ, mọi thứ liền rối tung lên. (
Khi tắm xong, nhìn chiếc váy hai dây mỏng manh, Diệp Ngọc muốn thử đánh cược. Dẫu sao, cô ta cũng không thể có mùi hương như Úc Noãn, chi bằng, sử dụng thân thể này để dụ dỗ Mộ Kinh Triệt.
Suy nghĩ táo bạo vừa nảy lên, Diệp Ngọc liền không mặc đồ hộ vệ ở những nơi kín đáo nữa. Muốn đem những thứ bản thân tự hào nhất, lần lượt dụ dỗ Mộ Kình Triệt. Trước giờ, chưa có người đàn ông nào có thể chống cự lại bản năng ham muốn nguyên thủy.
Cánh cửa phòng tắm được mở, khi này Mộ Kình Triệt đang ưu nhã nhấp rượu.
"Ngài Mộ, tôi tắm xong rồi..."
Nghe giọng nói ngọt ngào cất lên, người đàn ông khẽ xoay người nhìn.
Đáy mắt lạnh nhạt lướt qua người con gái trước mặt đang đứng một khoảng cách vừa vặn, chiếc váy hai dây mỏng phô lên cơ thể quyến rũ mơn mởn của người con gái độ tuổi đôi mươi, đôi mắt Diệp Ngọc nhìn hắn, mang theo tầng sương mỏng ướt át nhỏ nhắn, hiện giờ trên gò má trắng hồng phủ lấy một tầng phấn hồng.
Khoảng cách khá xa, thân ảnh này giống như thân ảnh hắn vẫn thường hay nghĩ về cô hầu nhỏ. Hơn thế, chiếc váy mỏng không đủ che đi đường con cơ thể, nhất là đối với dáng vẻ phía trên để lộ, khi mà nơi mềm mại to tròn vẫn cứ cạ vào nơi đường váy.
Mộ Kình Triệt nhíu mày, dáng vẻ cô bạo dạn như vậy chưa từng xuất hiện trong đầu hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người đàn ông im lặng nhìn, hoàn toàn không nói gì, chỉ đơn giản đứng một góc, lần nữa rút điếu thuốc ra, bật lửa mạ vàng trên tay tách một tiếng, ánh lửa nổi lên, đốt cháy điếu thuốc.
Diệp Ngọc lặng nhìn, biểu cảm của Mộ Kinh Triệt ngoài dự đoán, vì thế khẽ khàng tiến lên vài bước, dây quai áo mỏng cứ thế bị cô ta cố tình mặc lỏng mà rơi rớt, họa nên xương quai xanh tinh xảo mê người. Bầu ngực cũng vì thế lên xuống liên tục.
Mộ Kinh Triệt trông vậy, mi mắt nhấc lên, dưới ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên đường nét tuấn tú nhưng đầy nguy hiểm, làn khói từ điếu thuốc phảng phất họa gương mặt với ngũ quan hoàn hảo vừa mang đầy vẻ thâm trầm lại
รอิน sac.
Hắn nhìn dáng vẻ gợi cảm là thế, nhưng trong lòng chẳng có nổi một chút biểu tình kì lạ. Trước kia, cho dù có không nhìn thấy, đối với cô hầu nhỏ vẫn cứ vô thức gợi lên ham muốn của hắn.
Vì thế, Mộ Kinh Triệt dụi tàn thuốc xuống, hắn cất thanh âm lạnh lẽo.
"Bé con, lại gần tôi."
Diệp Ngọc ngẩng nhìn, ngỡ rằng bản thân đã thành công, bước chân thon dài uyển chuyển đi đến muốn đứng bên cạnh Mộ Kinh Triệt.
Người đàn ông nhìn thân hình mảnh mai đứng trước mặt, bàn tay trắng mịn của cô ả đưa lên, đặt trước vạt áo sơ mi của hắn vuốt ve, ngay khi muốn lên tiếng, bất thình lình Mộ Kình Triệt liền dứt khoát bắt lấy bàn tay đang làm loạn kia để ra xa, thậm chí dùng một lực mạnh khiến cô ta đau đớn mà nhăn mặt, đôi mắt long lanh như thể sắp khóc mà làm nũng.
"Ngài Mộ... em đau."
Đáy mắt lạnh lẽo, Mộ Kình Triệt cười khẩy, chỉ nhàn nhạt lên tiếng.
"Bé con, em hát lại cho tôi nghe bài hát trước đêm khi thực hiện cuộc điều trị em đã hát tặng tôi. Tôi muốn nghe nó lần nữa, từ chính giọng nói của em."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro